Chương 196: Lai khách Thương Minh, hải tộc
Biệt viện của Tả Vân Phi.
Kỳ Hằng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tả Vân Tĩnh: "Tả tiểu thư, Tả Vân Phi đã ra ngoài."
"Ta biết, bởi vì biết hắn đã ra ngoài, ta mới tới tìm ngươi." Tả Vân Tĩnh nói.
"Tả tiểu thư có chuyện gì sao?" Kỳ Hằng dựa vào ghế dựa hỏi.
"Không có gì, ta chỉ là cảm thấy Vân Phi làm việc càng ngày càng cực đoan, hy vọng ngươi có thể khuyên nhủ hắn trở lại con đường chính đạo."
"Tả tiểu thư quá để mắt đến ta, trọng trách này ta thật sự khó có thể đảm đương nổi."
Tả Vân Tĩnh không cho là đúng nói: "Ta hiểu đệ đệ ta, nếu có người có thể khuyên được hắn, vậy người kia nhất định là ngươi."
Kỳ Hằng bất đắc dĩ cười khổ một tiếng: "Tả tiểu thư, ngươi có lẽ đủ hiểu đệ đệ ngươi, nhưng ngươi không đủ hiểu ta a."
Tả Vân Tĩnh thất vọng nhìn Kỳ Hằng: "Hằng thiếu không muốn giúp ta chuyện này sao?"
Kỳ Hằng thở dài: "Ta thật ra rất nguyện ý, nhưng mà hữu tâm vô lực!"
"Các ngươi đang làm gì?" Tả Vân Phi sắc mặt âm u đi tới.
Kỳ Hằng nhìn sắc mặt Tả Vân Phi, cảm thấy tên này giống như đang đi bắt gian tức phụ của mình vậy, vì suy nghĩ này, Kỳ Hằng không khỏi bật cười thành tiếng.
Tả Vân Phi thấy nhìn Kỳ Hằng bỗng dưng bật cười, thẹn quá thành giận mắng: "Cười cái gì cười, có cái gì buồn cười ở đây sao?"
Kỳ Hằng: "......"
Tả Vân Tĩnh nhìn Tả Vân Phi: "Đệ đệ, ngươi đừng kích động như vậy, ta chỉ là tìm Hằng thiếu tâm sự một chút."
"Tĩnh tỷ tỷ, nếu ngươi đã nhàn rỗi như vậy, còn không bằng đi tìm một vị hôn phu đi, ngươi đã một đống tuổi, đừng có để gia tộc nuôi ngươi mãi." Tả Vân Phi ác độc nói.
Kỳ Hằng chuyển tầm mắt, thầm nghĩ: Thì ra Tả Vân Phi không phải chỉ khắc nghiệt với một mình hắn, nói chuyện với người khác cũng không cho mặt mũi như vậy.
Tả Vân Tĩnh đỏ mặt lên: "Đệ đệ, ngươi đang nói cái gì vậy!"
"Ta có nói gì sai sao?"
Tả Vân Tĩnh hung hăng trừng mắt nhìn Tả Vân Phi một cái, xoay người rời đi.
Tả Vân Phi nhìn theo, khẽ hừ một tiếng: "Cả ngày không lo chính sự, chỉ biết làm mấy chuyện không đầu không đuôi, nàng nói cái gì với ngươi?"
"Nàng nói tính tình ngươi không tốt, toàn bộ gia tộc đều không chịu nổi, muốn ta khuyên nhủ ngươi." Kỳ Hằng nói.
Tả Vân Phi cười lạnh: "Đầu óc nàng đúng là có vấn đề, cư nhiên cầu đến ngươi."
Kỳ Hằng gật đầu: "Ta cũng cảm thấy vớ vẩn!"
Tả Vân Phi nhìn chằm chằm Kỳ Hằng một hồi lâu, bỗng nhiên vươn tay nâng hàm dưới của Kỳ Hằng lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu không phải biết tâm địa ngươi độc ác như thế nào, ta không chừng cũng bị cái túi da của ngươi lừa gạt."
Kỳ Hằng không kiên nhẫn hất tay Tả Vân Phi ra: "Tâm địa ta thế nào không liên quan gì đến ngươi, hay Tả thiếu tính thay trời hành đạo, giết chết mầm mống tai họa này?"
Tả Vân Phi nhíu mày, hung ác nhìn Kỳ Hằng.
Kỳ Hằng cùng Tả Vân Phi im lặng giằng co hồi lâu, một hộ vệ cẩn thận đi vào bấm báo: "Vân Phi thiếu gia, có khách nhân tới."
"Khách nhân gì?" Tả Vân Phi hỏi.
"Người của Thương Minh cùng hải tộc."
"Ta không nhớ là có quan hệ với hai cỗ thế lực này a."
"Bọn họ không phải tới tìm ngài, là tới tìm Hằng thiếu."
Tả Vân Phi: "......"
Kỳ Hằng cười cười: "Ta biết rồi, đa tạ."
Tả Vân Phi quay đầu nhìn Kỳ Hằng: "Người của Thương Minh cùng hải tộc tìm ngươi làm cái gì?"
Kỳ Hằng nhún vai: "Không biết, bất quá, hẳn không phải là chuyện xấu, ta đi xem."
Tả Vân Phi nhìn Kỳ Hằng, đi theo phía sau.
"Hằng thiếu." Nhìn thấy Kỳ Hằng, quản sự của Thương Minh cùng hải tộc dẫn đầu đứng lên chào hỏi.
Kỳ Hằng gật đầu với hai người.
"Hằng thiếu, đây là lệnh bài đại trưởng lão Thương Minh phó thác ta chuyển giao cho ngài, có lệnh bài này, ngài có thể nhận được trợ giúp ở bất cứ một chi nhánh nào của Thương Minh." Quản sự Thương Minh nói.
"Đa tạ." Kỳ Hằng cười đáp.
"Mặt khác, đây là mười hộ vệ được giao trách nhiệm bảo vệ an toàn cho Hằng thiếu, thực lực của bọn họ không quá cao, mong Hằng thiếu đừng ghét bỏ."
"Quản sự có tâm, ta vừa lúc đang thiếu nhân thủ."
"Có thể cống hiến một phần sức lực cho Hằng thiếu là vinh hạnh của ta." Quản sự Thương Minh cung kính nói.
Kỳ Hằng mỉm cười, trong lòng rõ ràng, Thương Minh so với nói cho hắn mặt mũi, còn không bằng nói là cho thiếu gia mặt mũi thì đúng hơn, sau khi thực lực của Trang Hạo bại lộ, đánh giá của các thế lực lớn đối với thiếu gia đề cao lên không ít, hiện tại, thiếu gia đã có đủ tư cách ngồi cùng bàn ăn với Thương Minh.
Quản sự hải tộc ngồi cạnh không cam lòng yếu thế lên tiếng: "Kỳ Hằng quản sự, chúng ta phụng mệnh của Hải Lăng thiếu chủ, đưa tới hai mươi hộ vệ hải tộc cho ngài."
Kỳ Hằng gật đầu: "Đa tạ."
Quản sự hải tộc lại đưa một mai ốc biển cho Kỳ Hằng, "Đây là kèn của hải tộc chúng ta, ngài chỉ cần tới bờ biền thổi, chúng ta sẽ lập tức xuất hiện hỗ trợ."
Kỳ Hằng hít sâu một hơi: "Thật quá cảm tạ."
"Kỳ Hằng quản sự cùng thái tử phi hải long tộc chúng ta là bạn tri kỉ, nếu ngài có chyện, chỉ cần mở miệng, hải long tộc chúng ta nhất định sẽ toàn lực hỗ trợ."
"Đa tạ."
......
Sau khi người của Thương Minh cùng hải tộc tới, đánh giá của mọi người về Kỳ Hằng tức khắp tăng tiến một bậc.
Tả Vân Phi ôm hai tay, nhìn Kỳ Hằng đang thưởng thức ốc biển: "Nhân duyên của ngươi không tồi a!"
Kỳ Hằng nhìn Tả Vân Phi một cái: "Đúng vậy! Nhân duyên của ta rất tốt, không giống ngươi."
Tả Vân Phi trợn trắng mắt: "Ngươi đúng là tự biết dát vàng lên mặt, người ta cũng không phải là thật sự cho ngươi mặt mũi."
"Đúng vậy! Thiếu gia hẳn là đã đi một chuyến chào hỏi với Thương Minh cùng hải tộc, trước giờ thiếu gia vẫn luôn lo lắng cho ta như vậy."
Tả Vân Phi trợn trắng mắt: "Ta thấy hắn cũng không coi trọng ngươi bao nhiêu, người Thương Minh cùng hải tộc đưa tới đều là một đám giá áo túi cơm, tất cả xông lên cũng không cản được mấy chiêu của ta."
Kỳ Hằng bất đắc dĩ nhìn Tả Vân Phi: "Ta không muốn nói chuyện với ngươi."
"Ngươi muốn nói chuyện với Kỳ Thiếu Vinh sao, đáng tiếc, hiện tại hắn còn phải bồi Trang Hạo ở xa tận ngàn dặm."
Kỳ Hằng nhìn Tả Vân Phi một cái, lắc đầu than thở: "Không thể hiểu được."
Tả Vân Phi: "......"
......
"Tiểu thư, Vân Phi thiếu gia hình như rất thích Hằng thiếu." Thị nữ bên người Tả Vân Tĩnh lên tiếng.
Tả Vân Tĩnh gật đầu: "Vân Phi đã rất lâu không quan tâm một người như vậy."
"Hằng thiếu đánh Quân tiểu thư như vậy, Quân gia sợ là sẽ không thiện bãi cam hưu."
Tả Vân Tĩnh lắc đầu: "Hôm nay náo loạn thành như vậy, Quân gia sợ là cũng không thể làm gì Kỳ Hằng."
Thương Minh cùng hải tộc đồng thời tới Tả gia, nói rõ muốn chống lưng cho Kỳ Hằng, có cả hai cỗ thế lực duy trì, có thể thấy được địa vì của Kỳ Hằng trong lòng Kỳ Thiếu Vinh lớn như thế nào, Quân gia lần này khẳng định là phải chịu thiệt rồi.
"Kỳ thật Quân tiểu thư cũng có sai, Vân Phi thiếu gia đã cự tuyệt mấy lần, nàng vẫn còn da mặt dày chạy tới." Thị nữ nói.
Tả Vân Tĩnh lắc đầu: "Năm đó nếu không phải Vân Phi xảy ra chuyện, hôn sự của hắn cùng Lan Nguyệt đã có thể xem như là một chuyện rất tốt." Năm đó tình cảm của Tả Vân Tĩnh cùng Quân Lan Nguyệt vốn rất tốt, hiện tại tuy rằng có chút xa lạ, nhưng nói chung vẫn không tồi.
"Hiện tại tính tình của Vân Phi thiếu gia thật quá kém."
Tả Vân Tĩnh hít sâu một hơi, trước mặt người Quân gia, Tả Vân Phi hoàn toàn không cho nàng một chút mặt mũi nào, đệ đệ nàng, thật sự đã thay đổi quá nhiều.
......
Quân gia.
Quân Lan Nguyệt nằm trên giường, tỷ tỷ Quân Lan Nguyệt, Quân Tử Nguyệt ngồi ở mép giường chiếu cố.
"Lan Nguyệt, ngươi đừng nghĩ nhiều, nghỉ ngơi cho tốt đi." Quân Tử Nguyệt thay Quân Lan Nguyệt đè mép chăn nói.
"Kỳ Hằng thì sao, gia tộc định đối phó với hắn như thế nào?" Quân Lan Nguyệt mở to hai mắt, túm chặt góc áo Quân Tử Nguyệt hỏi.
Quân Tử Nguyệt lắc đầu: "Gia tộc quyết định chuyện này dừng lại ở đây."
Quân Lan Nguyệt kích động la lên: "Ta chịu ủy khuất lớn như vậy, gia tộc định cứ thế bỏ qua sao?"
Quân Tử Nguyệt híp mắt, vốn dĩ gia tộc còn muốn ra mặt cho Quân Lan Nguyệt, nhưng Thương Minh cùng hải tộc đồng thời tung cành ôliu với Kỳ Hằng, gia tộc cân nhắc một chút, cảm thấy đắc tội với Kỳ Hằng không có lợi.
Hơn nữa, ngày đó lời Tả Vân Phi nói quá khó nghe, rõ ràng là không có một tia hứng thú nào với Quân Lan Nguyệt.
Quân Lan Nguyệt hai lần từ hôn, Tả Vân Phi lại không có ý muốn tái hợp với Quân Lân Nguyệt, đối với gia tộc mà nói, Quân Lan Nguyệt kỳ thật đã không còn giá trị gì.
"Tỷ tỷ, ta không cam lòng!" Quân Lan Nguyệt hung hăng đánh lên ván giường, tức giận nói: "Ta chịu ủy khuất lớn như vậy, gia tộc có thể bỏ qua cho tiện nhân kia được sao!"
Quân Tử Nguyệt bất đắc dĩ khuyên nhủ: "Kỳ Hằng lai lịch không đơn giản, ngươi vừa mới tìm hắn gây chuyện, hải tộc cùng Thương Minh đã tặng hộ vệ qua, tỏ rõ lập trường."
Nghe Quân Tử Nguyệt nhắc tới Thương Minh cùng hải tộc, sắc mặt Quân Lan Nguyệt tức khắc thay đổi, Quân gia chỉ có thể xem như là có chút thế lực, nhưng so với hai con quái vật khổng lồ Thương Minh cùng hải tộc thì vẫn kém quá xa.
"Kỳ Hằng, hắn có tài đức gì chứ!"
Quân Tử Nguyệt mắt mắt: "Ai bảo hắn đi theo một chủ tử tốt đâu?"
......
Hoàng đô Nguyên Quốc.
"Không biết A Hằng thế nào rồi." Kỳ Thiếu Vinh chống cằm nói.
"Ngươi không phải đã liên hệ với Thương Minh cùng hải tộc chiếu cố cho hắn rồi sao, yên tâm đi, hắn không có việc gì." Trang Hạo vỗ vỗ bả vai Kỳ Thiếu Vinh an ủi.
Thiếu đi cái bóng đèn Kỳ Hằng, Trang Hạo ngoài miệng không nói, trong lòng lại cao hứng vô cùng.
Kỳ Thiếu Vinh hít sâu một hơi: "Ta luôn cảm thấy có chút không yên tâm!"
Trang Hạo không thèm để ý nói: "Chuyện của Kỳ Hằng để Tả Vân Phi nhọc lòng là được rồi, ngươi quản quá nhiều, Tả Vân Phi sợ là lại muốn oán trách ngươi xem vào việc của người khác."
"Phải vậy không?"
Trang Hạo gật đầu: "Đương nhiên!"
"Tâm nhãn Tả Vân Phi nhỏ như vậy, thật sự là không tốt chút nào!"
"Đúng rồi, ta nghe được một chuyện."
"Chuyện gì?" Kỳ Thiếu Vinh hỏi.
"Kỳ Hằng vừa mới tới Tả gia liền cùng vị hôn thê tiền nhiệm của Tả Vân Phi huyết đua một trận......"
"Đánh nhau sao?"
Trang Hạo hưng phấn gật đầu "Đúng vậy! Đánh nhau!"
"A Hằng thắng?"
"Đó là đương nhiên, thực lực của Kỳ Hằng người bình thường sao có thể so được, nha đầu kia bị Kỳ Hằng đánh cho thương tích đầy mình! Kỳ Hằng đại hoạch toàn thắng."
Kỳ Thiếu Vinh hồ nghi nói: "Thương tích đầy mình, A Hằng xuống tay tàn nhẫn như vậy?"
Trang Hạo gật đầu: "Đúng vậy! Con người khi ghen sẽ trở nên đặc biệt tàn nhẫn!"
"A Hằng không giống người như vậy a!"
"Tri nhân tri diện bất tri tâm
(thấy người thấy mặt không thấy lòng), có lẽ ngươi mới chỉ thấy được một mặt của Kỳ Hằng mà thôi."
Kỳ Thiếu Vinh: "......"