Chương 197: Cái chết của Giang Hằng
Kỳ Hằng thu thập một chút đồ vật, chuẩn bị ra cửa.
Tả Vân Phi chặn lại đường đi của Kỳ Hằng, "Muốn ra ngoài?"
Kỳ Hằng gật đầu: "Đúng vậy."
Tả Vân Phi liếc mắt nhìn qua hai người đứng sau Kỳ Hằng một cái: "Ngươi chỉ mang theo hai người đi như vậy thôi sao? Nhân phẩm của ngươi kém, kẻ thù khẳng định là rất nhiều, mang ít người như vậy không sợ bị đánh chết?"
Kỳ Hằng hít sâu một hơi, bình phục lại tâm tình, sau đó cười cười nhìn Tả Vân Phi: "Tả thiếu, kẻ thù của ta quá nhiều, hơn nữa, ta lại rất ham sống sợ chết, không biết Tả thiếu có thể bồi ta ra ngoài một chuyến hay không?"
"Vốn là không thể, bất quá, hiện tại ta vừa vặn đang nhàn nhàm chán, cố mà bồi ngươi đi một chuyến vậy." Tả Vân Phi vẻ mặt ghét bỏ nói.
Kỳ Hằng miễn cưỡng cười cười, đầy mặt cảm kích nhìn Tả Vân Phi: "Ta thật may mắn! Vừa vặn đụng phải đúng lúc Tả thiếu đang nhàm chán."
Tả Vân Phi tán đồng gật đầu: "Đúng vậy! Ngươi gặp đại vận!"
Kỳ Hằng trợn trắng mắt, trực tiếp xoay người rời đi, Tả Vân Phi không nhanh không chậm theo sau.
"Ngươi đi đâu?" Tả Vân Phi hỏi.
"Ta liên hệ với mấy nhà cung ứng trao đổi sinh ý." Kỳ Hằng đáp.
Tả Vân Phi: "......"
Tả Vân Phi đi theo Kỳ Hằng vào một tòa trà lâu, bên trong đã có mấy người đợi từ sớm.
Nhìn thấy Kỳ Hằng vào cửa, các nhà cung ứng trong trà lâu sôi nổi đứng dậy nhiệt tình chào hỏi lại khen tặng Kỳ Hằng một phen.
"Hằng thiếu xin chào, Hằng thiếu quả nhiên là tuấn tú lịch sự!"
"Hằng thiếu đúng là thanh niên đầy hứa hẹn!"
"Quan hệ của Hằng thiếu cùng Tả thiếu rất tốt sao? Quả nhiên là người ưu tú đều sẽ hấp dẫn lẫn nhau."
......
Kỳ Hằng cùng mọi người hàn huyên một phen, sau đó liền trở lại vấn đề chính.
Thủ đoạn của Kỳ Hằng rất đơn giản, hai chữ —— ném tiền, không tiếc hết thảy đại giới cắt đứt nguồn cung ứng nguyên liệu các cửa hàng lớn của Giang gia.
Kỳ Hằng nguyên bản đã chuẩn bị sẵn tinh thần phải xuất huyết, không nghĩ tới mấy nhà cung ứng lại dễ nói chuyện vô cùng, bất quá, hắn rất nhanh liền bắt được điểm mấu chốt, đám người này liên tục nhìn về phía Tả Vân Phi đang đánh ngáp phía sau, hiển nhiên là đã coi hắn cùng Tả Vân Phi đã xác định quan hệ.
Trao đổi kết thúc thuận lợi, Kỳ Hằng đi tới bên người Tả Vân Phi, nói: "Tả thiếu, đói bụng chưa? Ta mời ngươi ăn cơm."
Tả Vân Phi quay đầu nhìn Kỳ Hằng: "Ngươi tốt bụng như vậy?"
"Nhờ phúc của ngươi, ta tiết kiệm được không ít tiền, mời ngươi ăn một bữa cũng là việc nên làm."
Tả Vân Phi gật đầu: "Nếu đã vậy, ta liền không khách khí."
Kỳ Hằng cùng Tả Vân Phi đi ra khỏi trà lâu.
......
Bởi vì Giang Hà cùng Giang Cầm Tâm cảnh báo, Giang gia đã sớm có tâm phòng bị với Kỳ Hằng.
Kỳ Hằng vừa có động tác, Giang gia ngay sau đó liền nhận được tin tức.
Giang Cầm Tâm nhìn văn kiện trên tay: "Kỳ Hằng quả nhiên ra tay."
"Hắn trước đi tìm nhà cung ứng nguyên liệu, nếu nguyên liệu cung ứng của Giang gia xảy ra vấn đề, vậy các bước sau liền càng làm càng rối." Giang Hà nói.
"Hắn rốt cuộc là muốn làm cái gì!"
Giang Hà cau mày lại: "Ngươi còn không nhìn rõ sao? Mục đích của Kỳ Hằng chính là muốn xem Giang gia chúng ta gặp xui xẻo, vì đạt được mục đích này, hắn có thể bất kể hết thảy, không tiếc trả giá."
"Giang Hưng Đông đâu? Hắn vẫn còn kiên trì nói Kỳ Hằng là bởi vì trộm đồ nên mới bị đuổi ra khỏi gia tộc sao?" Giang Cầm Tâm hỏi.
Giang Hà gật đầu: "Không sai."
"Thương Minh cùng hải tộc đều đứng về phía của Kỳ Hằng, sự tình đã vượt quá khống chế, hiện tại biện pháp tốt nhất hiện tại chính là giao Giang Hưng Đông ra." Giang Cầm Tâm nói.
Giang Hà gật đầu: "Ta cũng nghĩ như vậy."
Giang Cầm Tâm cùng Giang Hà đi đến biệt viện của Giang Hưng Đông, nhìn thấy mấy trưởng lão bao bao vây Giang Hưng Đông lại.
Giang Hưng Đông vung tay áo, phẫn nộ kêu gào.
"Đám hỗn đản các ngươi, vừa bị một thằng nhãi ranh dọa liền sợ vỡ gan như vậy!"
"Không phải chỉ là một tiểu tặc quên gốc rễ tổ tiên thôi sao, các ngươi cư nhiên có thể vì lấy lòng hắn mà giao ta ra!"
"Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì, ta vì cái gia tộc này mà làm trâu làm ngựa lâu như vậy, hiện tại các ngươi muốn tá ma giết ta sao?"
Giang Hà nhìn Giang Hưng Đông: "Giang Hưng Đông đang chột dạ đi."
Giang Cầm Tâm lắc đầu: "Chuyện này sợ là vẫn còn có nội tình."
Giang Hà nghĩ nghĩ, nói: "Ta đi tìm Kỳ Hằng hỏi rõ ràng."
Giang Cầm Tâm: "......"
......
Tả Vân Phi ngồi trong phòng ăn, soi xét xem thực đơn, gọi toàn bộ món bên trên mỗi món một phần.
Kỳ Hằng ngồi bên cạnh, khóe môi khẽ cong lên mỏng đến không thể nhìn thấy, thầm nghĩ: Tả Vân Phi này gọi món ăn còn rất có phong phạm nhà giàu mới nổi a.
Tả Vân Phi thấy Kỳ Hằng trêu tức cười nhìn hắn, không vui hỏi: "Ngươi cười cái gì, muốn cười nhạo ta sao?"
"Sao có thể, Tả thiếu quá lo lắng, ta nào dám cười nhạo ngươi a!"Kỳ Hằng đáp.
Tả Vân Phi khẽ hừ một tiếng, ném thực đơn cho tiểu nhị.
Kỳ Hằng cùng Tả Vân Phi ngồi đợi không bao lâu, một gã sai vặt tiến vào bẩm báo: "Hằng thiếu, Giang Hà Giang thiếu gia tới."
Tả Vân Phi quay đầu, nhìn về phía Kỳ Hằng: "Tiểu tử kia tới cũng rất nhanh a!"
Kỳ Hằng híp mắt: "Ta không muốn gặp hắn, bảo hắn đi đi."
Giang Hà xông vào, nhìn đến Tả Vân Phi đang ngồi ở một bên nhàn nhã uống rượu, tâm tình kích động nháy mắt như bị tạt mộ xô nước đá, trầm trọng vô cùng.
Kỳ Hằng không vui nhìn Giang Hà: "Giang thiếu gia, có chuyện gì sao?"
Giang Hà nắm chặt nắm tay, "Ta có chuyện gì, ngươi hẳn là biết rất rõ ràng đi."
Kỳ Hằng cười lạnh một tiếng: "Cái này ta cũng không được rõ ràng cho lắm."
"Chỉ bởi vì năm đó Giang gia trục xuất ngươi ra khỏi gia tộc, ngươi liền muốn hủy diệt Giang gia sao?"
Kỳ Hằng cười cười: "Ngươi muốn nói như vậy cũng được, con người ta trời sinh độc ác, người khác chỉ cần đắc tội ta một chút, ta đều sẽ khắc ghi trong tâm khảm."
"Rốt cuộc là vì cái gì?" Giang Hà có chút kích động hỏi.
Kỳ Hằng trào phúng nhìn Giang Hà: "Vì cái gì? Ta hận Giang gia mười mấy năm, kết quả, đến bây giờ, Giang thiếu gia còn hỏi ta vì cái gì?"
"Mặc kệ Giang gia thiếu ngươi cái gì, tất cả đều đã qua......"
"Đối với Giang gia mà nói là đã qua, đối ta mà nói, tất cả chỉ là mới bắt đầu mà thôi,
Giang thiếu, ngươi có biết đệ đệ ta, Giang Hằng là chết như thế nào không?"
"Thời điểm đệ đệ ta chết, hắn mới chỉ có năm tuổi, chính là vào ngày đông lạnh lẽo, bị nhi tử của Giang Hưng Đông đẩy xuống hồ sen, bởi vậy mà nhiễm phong hàn, mệnh yểu chết mất."
"Lúc ấy dược trị liệu phong hàn chưa tới một đồng vàng một bộ, đáng tiếc, năm đó Giang gia tuy rằng mỗi ngày hốt bạc, nhưng lại không chịu vì đệ đệ ta bỏ ra một đồng tiền, cho nên ta chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn nóng đến đốt cháy toàn thân, thần chí không rõ, sốt cao không lùi chết mất."
"Sinh thời, phụ thân ta vì Giang gia kiếm lời bao nhiêu tiền, sau khi hắn chết, ta cùng đệ đệ lại nhận về bao nhiêu chiếu cố?"
"Ngươi hỏi ta vì cái gì? Bởi vì trước khi đệ đệ ta chết, hắn hy vọng Giang Hưng Đông biến mất, hy vọng Giang Nguyên biến mất, hy vọng toàn bộ Giang gia biến mất, thời điểm hắn còn sống, ta làm ca ca vô năng, không thể giúp gì được cho hắn, nhưng hiện tại, ta sẽ bất kể hết thảy thay hắn hoàn thành di nguyện."
......
Giang Hà nhíu mày lại: "Chuyện năm đó......"
Kỳ Hằng nhìn Giang Hà: "Giang thiếu gia không cần phải nói, ta biết Giang gia có người vô tội, nhưng người Giang gia vô tội, đệ đệ ta thì đáng bị trừng phạt sao? Hắn còn nhỏ như vậy, chuyện xấu gì cũng chưa kịp làm."
Giang Hà nhíu mày, vừa muốn mở miệng lại bị Tả Vân Phi đánh gãy, "Giang thiếu, ngươi trở về trước đi."
Giang Hà nắm chặt nắm tay, trong lòng rầu rĩ, hắn không nghĩ tới Giang Hưng Đông cư nhiên còn che giấu cả chuyện như vậy, nếu hắn biết trước, khẳng định sẽ không làm trò hỏi ra trước mặt Tả Vân Phi chất vấn Kỳ Hằng, từ phản ứng vừa rồi xem ra Tả Vân Phi cũng không hiểu sâu về quá khứ của Kỳ Hằng được cho lắm.
Giang Hà thấy sắc mặt Tả Vân Phi dần trở nên khó coi, xấu hổ cáo từ.
Kỳ Hằng mở ra bình rượu, hung hăng uống vào một ngụm.
Tả Vân Phi nhìn Kỳ Hằng: "Năn đó ngươi trộm đồ là vì đệ đệ ngươi?"
Kỳ Hằng quay đầu nhìn Tả Vân Phi một cái: "Không phải, ngươi quá coi trọng ta, ta chỉ là bởi vì thèm ăn, cho nên mới đi trộm đồ!"
Tả Vân Phi: "...... Không nghĩ khi còn nhỏ ngươi lại tham ăn như vậy!"
Kỳ Hằng hừ nhẹ một tiếng, quay đầu đi.
Ngoài cửa, tiểu nhị lục tục mang đồ ăn vào.
"Đồ ăn tới rồi, dù sao cũng là ngươi trả tiền, ăn nhiều một chút đi." Tả Vân Phi nói.
Kỳ Hằng rót một ngụm rượu: "Không có khẩu vị, ngươi ăn đi."
Tả Vân Phi nhìn Kỳ Hằng: "Ngươi đi theo Kỳ Thiếu Vinh hẳn là đã được ăn không ít thứ tốt đi, có phải ngươi ăn nhiều tới ngán rồi không?"
Kỳ Hằng gật đầu: "Thiếu gia ra tay hào phóng, thời điểm đi theo thiếu gia, ta cơ hồ là mỗi bữa cơm ngon rượu say, ăn tới ngán."
"Nhìn dáng vẻ này xem ra khẩu vị của ngươi còn rất kén chọn." Tả Vân Phi nói, "Thứ ngon nhất ngươi từng được ăn là cái gì?"
Kỳ Hằng cười đáp: "Một cái bánh bao?"
"Bánh bao?"
Kỳ Hằng gật đầu: "Đúng vậy!"
Sau khi phụ thân chết, địa vị cả hắn cùng đệ đệ trong gia tộc xuống dốc không phanh, hạ nhân thường xuyên quên đưa đồ ăn tới, Kỳ Hằng còn nhớ rõ đêm đông lạnh lẽo kia, đệ đệ ôm một cái bánh bao ghé vào cửa sổ chờ hắn, tuy rằng bánh bao kia vừa lạnh lại vừa cứng, nhưng đối với hắn lúc đó mà nói chính là đồ ăn mỹ vị nhất.
Hắn từng thề vô số lần, chờ tới ngày hắn phát đạt, nhất định sẽ đưa đệ đệ đi tửu lầu tốt nhất, gọi rượu quý nhất, thức ăn xa xỉ nhất cho đệ đệ hưởng dụng, đáng tiếc, hiện tại hắn có năng lực, đệ đệ lại bị mùa đông lạnh giá kia mang đi.
......
Ra khỏi tửu lầu, Tả Vân Phi cầm lòng không đậu túm chặt lấy tay Kỳ Hằng.
Kỳ Hằng nhìn Tả Vân Phi: "Ngươi túm ta như vậy làm gì?"
"Trạng thái của ngươi không tốt lắm, ta dẫn ngươi đi thì tốt hơn." Tả Vân Phi nói.
Kỳ Hằng bất đắc dĩ cười cười: "Ngươi cho rằng ta là tiểu hài tử sao, còn sợ ta lạc đường được?"
Tả Vân Phi gật đầu: "Đúng vậy! Ta chính là sợ ngươi lạc đường?"
Kỳ Hằng ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Tả Vân Phi.
Tả Vân Phi quay mặt qua: "Nhìn ta như vậy làm gì?"
"Ngươi thay đổi rất nhiều."
Tả Vân Phi rầu rĩ nói: "Ta đương nhiên thay đổi rất nhiều."