Chương 179: Từng là người Giang gia
Kỳ Hằng đứng trước Mặc Linh Kim, ngón tay khẽ chạm lên trên nó, Mặc Linh Kim theo ngón tay của Kỳ Hằng chậm rãi dung hợp, quá trình này giằng co ba canh giờ mới dừng lại.
Sau khi dung hợp Mặc Linh Kim, Kỳ Hằng rõ ràng cảm nhận được thực lực của mình tăng lên một tầng.
Kỳ Hằng tránh ở trong phòng tu luyện, ngoài đại sảnh, Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo đang chiêu đãi một vị khách quý.
"Tả thiếu, Kỳ Hằng đang tu luyện, trong thời gian này hắn sẽ không ra ngoài gặp người, không bằng ngươi về trước đi." Trang Hạo nói.
Tả Vân Phi nhìn Trang Hạo một cái: "Dù sao ta cũng không có chuyện gì làm, không ngại ở đây chờ."
Trang Hạo cười khan hai tiếng, thấm thía khuyên nhủ: "Tả thiếu, ngươi phải biết rằng, nam tử hán đại trượng phu nhất định phải có đầu óc
(ý là biết nhìn xa trông rộng, lòng dạ phóng khoáng), ta biết Kỳ Hằng từng làm ra chuyện quá phận với ngươi, nhưng sự tình đã qua lâu như vậy, ngươi cũng nên buông xuống đi."
"Chờ ngày nào đó Kỳ Thiếu Vinh biến ngươi thành thái giám, ta cũng sẽ khuyên Trang thiếu nam tử hán đại trượng phu nhất định phải có đầu óc." Tả Vân Phi lạnh lùng đáp.
Trang Hạo trừng lớn mắt, tràn đầy đồng tình nhìn Tả Vân Phi: "Kỳ Hằng cư nhiên thiến ngươi."
"Đương nhiên không có!"
"Vậy ngươi nói......"
"Ta chỉ là lấy ví dụ khác."
"Thì ra là lấy ví dụ!" Trang Hạo ngoài miệng nói như vậy, trong mắt lại toát ra mấy phần hoài nghi.
Tả Vân Phi nhìn thần sắc của Trang Hạo, cả người giống như đang bị kiến bò qua.
"Nếu hôm nay không gặp được, vậy ta đi trước." Tả Vân Phi đứng lên, đi ra ngoài.
Trang Hạo nhìn theo bóng dáng Tả Vân Phi: "Kỳ Hằng sẽ không hung tàn đến nỗi thiến luôn cả Tả Vân Phi?"
"A Hằng trạch tâm nhân hậu, đương nhiên sẽ không làm như thế." Kỳ Thiếu Vinh nói.
Trang Hạo: "......" Thiếu Vinh nói cái này không phải là đang châm chọc đi?
Kỳ Hằng đi ra khỏi phòng: "Tả Vân Phi đã tới?"
"Đúng vậy! Vừa đi không bao lâu, hắn nói ngươi thiến hắn, cho nên mới ghi hận ngươi trong lòng." Trang Hạo nói.
Kỳ Hằng tức giận nhìn Trang Hạo một cái: "Trang đại thiếu, ngươi đừng nói giỡn, ta đúng là từng có chủ ý này, nhưng lúc ấy thực lực của hắn đã khôi phục, ta muốn xuống tay cũng không còn kịp nữa rồi."
"Được rồi, được rồi, nhưng ngươi vì sao lại muốn thiến hắn?"
Sắc mặt Kỳ Hằng lập tức trầm xuống, giận dữ trong mắt sôi trào lên.
Kỳ Thiếu Vinh tức khắc tỉnh mộng, tên ngốc Trang Hạo này a, chỉ biết đoán mò, đây nào phải là Kỳ Hằng cưỡng bức Tả Vân Phi, rõ ràng là sau khi Tả Vân Phi khôi phục thực lực, bởi vì ghi hận Kỳ Hằng, cho nên mới cưỡng ép hắn!
"Ta thấy tiểu tử Tả Vân Phi kia sẽ không dễ dàng bỏ qua ngươi!" Kỳ Thiếu Vinh nói.
Kỳ Hằng nhắm mắt lại: "Nếu hắn tới, thiếu gia đẩy đi cho ta là được."
"Năm đó các ngươi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tả Vân Phi sẽ không đe dọa ngươi đi?" Kỳ Thiếu Vinh hỏi.
Kỳ Hằng lắc đầu: "Ta cũng không biết, ta chỉ nhớ hắn đã từng nói, nếu có một ngày hắn thoát ra được, hắn muốn thiên đao vạn quả ta."
Kỳ Thiếu Vinh: "......"
............
Kỳ Hằng đi ra, một người hầu đi đến, cung kính cúi đầu bẩm báo, "Kỳ Hằng quản sự, có người tìm ngươi."
"Là Tả Vân Phi?" Kỳ Hằng nhíu mày hỏi.
Người hầu lắc đầu: "Không phải, là mấy người Giang gia."
"Người Giang gia? Người Giang gia cư nhiên tới, ta ra ngoài xem."
Kỳ Hằng vừa đi đến đại sảnh, mấy người Giang gia chờ ở bên trong lập tức cảm nhận được một luồng hơi thở thuộc tính Mặc Linh Kim đập vào mặt.
"Kỳ Hằng quản sự, ngươi dung hợp Mặc Linh Kim?" Giang Hà hỏi.
Kỳ Hằng gật đầu: "Đúng vậy."
Giang Hà cười khổ một tiếng, người có thân thể vàng ròng bình thường không dễ phát hiện ra, chỉ khi dùng dụng cụ kiểm tra đo lường đặc biệt mới biết được, bất quá, Kỳ Hằng vừa mới dung hợp Mặc Linh Kim, thuộc tính kim bị tiết ra ngoài, từ đó có thể phán đoán ra được thể chất của Kỳ Hằng, chỉ là, Tả Vân Phi làm sao biết được? Hai người trước đây đã từng quen biết?
"Không biết vì sao Kỳ Hằng quản sự lớn lên lại rất giống một trưởng lão trong gia tộc chúng ra." Giang Cầm Tâm nói.
"Cái này không kỳ quái, trước kia ta cũng là người Giang gia."
"Trước kia?"
Kỳ Hằng gật đầu: "Đúng vậy, bất quá, thời điểm ta sáu tuổi đã bị trục xuất ra khỏi Giang gia, cho nên ta cùng Giang gia đã không còn quan hệ gì."
Giang Cầm Tâm nhìn Kỳ Hằng, trái tim không khỏi trầm xuống, Kỳ Hằng cư nhiên từng là người Giang gia, Giang gia còn trục xuất một người có thân thể vàng ròng ra khỏi gia tộc!
"Vì sao ngươi lại bị trục xuất?"
"Vì sao? Bởi vì ta thích lấy đồ trong nhà đi đổi tiền, sau khi cầm mấy lần, bởi vì ăn cắp quá nhiều, bị trục xuất." Kỳ Hằng tùy ý đáp.
Giang Cầm Tâm không khỏi vì sự thẳng thắn của Kỳ Hằng mà run rẩy một phen, tiểu tử Kỳ Hằng này!
Kỳ Hằng trầm mặt, cầm lấy một chén trà, nhấp một ngụm!
Sau khi phụ thân chết, tất cả những gì phụ thân để lại đáng lỳ phải do hắn cùng đệ đệ kế thừa.
Đáng tiếc, lúc ấy đại bá lấy cớ hắn cũng đệ đệ còn quá nhỏ, chiếm cứ hết thảy, gia gia yêu thương con vợ cả, thời điểm phụ thân còn sống đã quen chuyện phụ thân đưa đồ cho đại bá, phụ thân vừa chết, gia gia lại càng không thèm kiêng nể.
Ở trong mắt gia gia, sợ là chỉ có mỗi đại bá là nhi tử của hắn.
Phụ thân làm con vợ lẽ, từ nhỏ chính là vì giúp phục vụ cho đại bá mà tồn tại.
Sau khi đệ đệ bị bệnh, hắn không có cách nào, chỉ có thể cầm đồ của phụ thân đi đổi tiền, bất quá, lúc ấy mấy thứ kia dưới danh nghĩa đã thuộc về đại bá.
Giang Lâm khó hiểu nhìn Kỳ Hằng: "Vì sao ngươi lại muốn ăn cắp?"
"Ta cũng không thể hiểu được, muốn làm thì làm, nào có nhiều lý do như vậy?" Kỳ Hằng cười nhạo một tiếng.
Giang Lâm: "......"
Ra khỏi đại sảnh, sắc mặt đám người Giang gia đều có chút khó coi.
Kỳ Hằng nhìn mấy người Giang Lâm rời đi, hận ý trong lòng cuồn cuộn chảy ra.
"Ca ca, ta lạnh quá!"
"Ca ca, ta đói."
"Ca ca, khi nào phụ thân trở về?"
"Ca ca, biệt viện phụ thân để lại đã bị thu đi, sau này chúng ta đi nơi nào?"
"Ca ca, đồ ăn phòng bếp đưa tới đều biến chất, có thể ăn được sao?"
............
Đệ đệ đáng thương của hắn còn nhỏ như vậy, yếu nhược như vậy, đệ đệ hắn chết bệnh ở Giang gia, giống như vị phụ thân cả đời phấn đấu vì Giang gia kia, chết vô thanh vô tức,
Giang gia quá to lớn, đệ đệ so với nó mà nói thật sự không tính là cái gì, cho nên đệ đệ chết, ở Giang gia hoàn toàn không dậy nổi chút gợn sóng.
Nhưng đó chính là đệ đệ huyết nhục chí thân của hắn a! Đệ đệ không phải người quá có thiên phú, nhưng lại rất nỗ lực, từ nhỏ đã học được xem mặt đoán ý, quen thuộc thu nhỏ cảm giác tồn tại, hắn sống hèn mọn như vậy, nhỏ bé như vậy, Giang gia lại nhất định không chịu dung hắn.
"Ca ca, có phải ta sắp chết không?"
"Ca ca, nếu ta chết, có phải sẽ được nhìn thấy phụ thân không?"
"Ca ca, ta thật chán ghét Giang gia, ta hy vọng đại bá biến mất, Giang gia biến mất, ca ca, có phải ta rất xấu không?"
......
Đệ đệ, không còn lâu nữa, nguyện vọng của ngươi, ta nhất định sẽ giúp ngươi thực hiện.
Kỳ Hằng vô ý nắm lấy cây cột bên cạnh, để lại năm dấu ngón tay thật sâu trong đó.
............
Giang Cầm Tâm nhíu mày lại: "Ta cảm thấy Kỳ Hằng có khả năng đã xảy ra xích mích với Giang gia chúng ta."
"Tốt nhất tra lại chuyện xảy ra trong gia tộc của mười mấy năm trước đã, xem thử là người nào bị trục xuất khỏi gia môn, chuyện này nói không chừng sẽ xảy ra vấn đề lớn." Giang Hà nói.
Giang Lâm nhìn về phía Giang Hà; "Sẽ xảy ra vấn đề lớn? Vấn đệ gì?"
"Mộ Đình Hiên nguyên bản là người Mộ gia, kết quả, bị Mộ gia hại, Kỳ Thiếu Vinh vì ra mặt cho hắn, xuất động tới cả Thương Minh, Mộ gia thiếu chút nữa đã bị diệt tộc, cuối cùng, tuy rằng Mộ Đình Hiên đã nhả ra, nhưng Mộ gia cũng vì vậy mà nguyên khí đại thương, thiếu chút nữa không gượng dậy nổi." Giang Hà lo lắng giải thích.
"Nếu hắn có tật xấu ăn cắp, gia tộc đuổi hắn đi cũng là lẽ thường tình!" Giang Cầm Tâm nói.
Giang Lâm lắc đầu: "Chuyện này chỉ sợ không đơn giản như vậy!"
......
"Muốn ra ngoài sao?" Tả Vân Phi ôm hai tay đứng chờ ở cửa, nhìn thấy Kỳ Hằng đi ra, trong mắt lập tức nóng bỏng lên.
Kỳ Hằng nhìn Tả Vân Phi một cái: "Tả thiếu, ta đã nói, ngươi nhận sai người rồi."
"Đúng vậy! Trí nhớ của ta không tốt, nhận sai người, thật xin lỗi." Tả Vân Phi không chút thành ý đáp.
"Nếu ngươi cảm thấy có lỗi, phiền toái tránh đường, đừng cản lối đi của ta."
Tả Vân Phi nâng một chân lên, chặn trước mặt Kỳ Hằng, "Y sư đại nhân hà tất phải vội vã như vậy, không bằng chúng ta tới ôn chuyện."
"Ta không cảm thấy giữa chúng ta có gì để ôn lại."
Tả Vân Phi cười nhạo một tiếng: "Nha, đúng, ta thiếu chút nữa đã quên, ngươi không quen ta! Tuy rằng ngươi không phải người năm đó lột sạch quần áo của ta, sờ soạng khắp toàn thân ta, nhưng ngươi cùng hắn lớn lên quá giống, nhìn thấy ngươi, ta lại không khống chế được cảm xúc của mình, muốn nói thêm với ngươi mấy câu."
Kỳ Hằng nhìn Tả Vân Phi: "Câm miệng!"
"Làm sao vậy?"
"Ngươi không phải là tới giúp hoàng tử Tấn Quốc tới cầu thân sao? Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy lúc này nên đi giúp công chủ tìm hiểu tình hình của Vân Quốc thì tốt hơn à?" Kỳ Hằng không vui nói.
Tả Vân Phi không thèm để ý cười cười: "Người cần cầu thân là hoàng tử bệ hạ, không phải ta, chuyện tìm hiểu lấy lòng tức phụ tương lai này để hắn tự làm thì có lòng thành hơn nhiều, hơn nữa......" Tả Vân Phi ghé sát vào bên tai Kỳ Hằng, thổi một hơi, "Ta còn chưa có tức phụ đâu, hà tất phải để bụng chuyện giúp người khác cưới tức phụ như vậy."
Kỳ Hằng nhìn Tả Vân Phi: "Lấy điều kiện của Tả thiếu, muốn tìm tức phụ hẳn là không khó khăn đi."
Tả Vân Phi cười cười: "Đúng là không khó, chỉ là, ta nhớ mãi không quên ngươi a! Sao ta lại không sớm nghĩ tới chứ, chỉ điều tra Tà Y, lại không điều tra người ở bên cạnh hắn."
Kỳ Hằng nhìn Tả Vân Phi: "Ngươi đủ rồi! Không có ta, ngươi đã sớm chết, bị ta dày vò một chút thì làm sao?"
"Ngươi cuối cùng cũng chịu thừa nhận! Đúng vậy, không có ngươi, ta đã sớm chết, cho nên ngươi liền ném ta vào lu đầy dược độc, để đám độc trùng đó cắn ta, hại ta thiếu chút nữa đã không thể làm nam nhân, ta còn không thể so đo mấy thứ!" Tả Vân Phi hai mắt đỏ lừ tức giận nói.
"Ngươi suy nghĩ kỹ một chút đi, tính mạng cùng làm nam nhân cái nào hơn, huống chi mấy thứ kia không phải là cắn mất của ngươi một chút thịt thôi sao?" Kỳ Hằng không thèm để ý đáp.
Tả Vân Phi nhắm mắt lại: "Ở trong mắt của ngươi, ta rốt cuộc là thứ gì? Có phải là vật thí nghiệm tùy ý ngươi muốn làm gì thì làm không?"
"Đúng vậy! Không sai."
Tả Vân Phi nghiến răng nghiến lợi căm tức nhìn Kỳ Hằng: "Kỳ Hằng, ngươi đủ tàn nhẫn!"
Tả Vân Phi nhắm mắt lại, Kỳ Hằng tuy rằng cứu hắn, nhưng đoạn thời gian kia, hắn thật sự là sống không bằng chết, Kỳ Hằng làm đủ các loại thực nghiệm không biết mệt là gì, đâm xuống vô số đao trên người hắn, quan sát kết cấu thân thể của hắn.
Hắn từng bị ném vào rừng sâu, bị lôi điện công kích mấy giờ đồng hồ.
Đoạn thời gian kia, Tả Vân Phi rất hoài nghi, Kỳ Hằng đến tột cùng là muốn trị liệu cho hắn, hay chỉ đơn thuần là lấy tra tấn hắn làm vui, hoặc là, muốn nghiêm hình bức cung hắn nói ra cái gì?
Tả Vân Phi nắm chặt tay Kỳ Hằng: "Ngươi......"
Kỳ Hằng nhìn Tả Vân Phi; "Ngươi muốn thế nào?"
Tả Vân Phi cười lạnh: "Ta muốn thế nào? Lại nói tiếp, ta vẫn còn nhớ rõ chuyện chúng ta lăn giường, thoải mái muốn thăng tiên, có phải ngươi cũng cảm thấy rất vui sướng không?"
Kỳ Hằng nhìn chằm chằm Tả Vân Phi: "Không cảm thấy, kỹ thuật của ngươi quá kém."
Tả Vân Phi cười cười: "Từ biệt quanh năm, ngươi có muốn thử trải nghiệm lại xem kỹ thuật của ta có thăng lên chút nào không?"
Kỳ Hằng nhìn Tả Vân Phi, hít sâu một hơi: "Cút! Ngươi còn như vậy, cẩn thận ta không khách khí!"
Tả Vân Phi cười nhạo một tiếng: "Khách khí? Kỳ Hằng, ngươi có khi nào thì khách khí với ta?"
Kỳ Hằng: "......"