Chương 143: Thổ hào hải tộc
Kỳ Thiếu Vinh ngồi trong khách điếm, tiếng đập cửa từ ngoài vang lên.
Kỳ Thiếu Vinh ra mở cửa, nhìn thấy một thiếu niên tóc lam, mặt cùng bụng đầy thịt mỡ, hai tay chống lưng, ngẩng đầu ưỡn ngực đi đến.
Thiếu niên lớn lên vừa lùn vừa béo, Kỳ Thiếu Vinh cảm thấy tiểu tử này cực kỳ giống khí cầu, bên người thiếu niên còn có mấy hộ vệ hình dáng đồng dạng.
Kỳ Thiếu Vinh nhìn thiếu niên kiêu căng ngạo mạn hỏi: "Vị thiếu gia này, có gì chỉ giáo sao?"
Thiếu niên đánh giá Kỳ Thiếu Vinh từ trên xuống dưới một vòng, tràn đầy ghét bỏ nói: "Ngươi lớn lên thật xấu."
Kỳ Thiếu Vinh: "......" Tiểu tử chết tiệt này tới gây chuyện sao?
"Nghe nói ngươi là lĩnh chủ mới nhậm chức?" Thiếu niên hỏi.
Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Đúng vậy!"
"Lấy thể trạng này của ngươi mà muốn ngồi an ổn cái ghế lĩnh chủ, không quá sức đó chứ?" Thiếu niên tràn đầy khinh thường hừ một tiếng.
Kỳ Thiếu Vinh nhìn thiếu niên tròn vo, thầm nghĩ: Bộ dáng ta quá sức, bộ dáng dị dạng của ngươi thì được sao?
"Cái này không phiền thiếu gia nhọc lòng."
"Bụng ngươi quá bẹp, không có chút thịt nào, những lĩnh chủ từng tới trước đây thường có bụng rất lớn. Bộ dáng này của ngươi quá yếu ớt rồi, không chịu nổi một kích!" Thiếu niên nhíu chặt mày nói.
Kỳ Thiếu Vinh: "......" Tiểu quỷ chết tiệt, đã nói ngươi không cần nhọc lòng ngươi còn không hiểu sao?
Một hộ vệ bên người thiếu niên ho nhẹ hai tiếng: "Thiếu gia, đừng chậm trễ chính sự, Bối Tuyết tiểu thư còn đang chờ ngài."
Nghe thấy hộ vệ nói, trên mặt thiếu niên hiện lên vài phần ửng đỏ ửng, thiếu niên ngẩng đầu, nhìn thẳng Kỳ Thiếu Vinh, "Này, nghe nói ngươi làm sinh ý đồ trang điểm, bộ trang điểm xa hoa kia của ngươi, bán cho ta mười bộ."
Kỳ Thiếu Vinh: "......" Tên béo chết tiệt này thật kiêu ngạo, vừa mở miệng liền kêu mười bộ.
"Đồ trang điểm, ta có a! Bất quá, ngươi có tiền sao? Không có tiền, ta liền không bán." Kỳ Thiếu Vinh khinh thường nói.
Thiếu niên không vui ưỡn bụng: "Tên hỗn đản ngươi, cư nhiên dám xem thường bổn đại gia!"
Thiếu niên vung tay lên, ném ra một cái túi.
Kỳ Thiếu Vinh cau mày nhìn hạt châu đỏ như máu bên trong túi: "Đây là cái gì, pha lê đạn châu sao? Chỉ với mấy hạt châu như vậy cũng muốn đồ trang điểm của ta, ngươi coi bổn đại gia là ngu ngốc sao? Tiểu quỷ, ngươi trở về xin đủ tiền của mẫu thân ngươi rồi hãy đến đi."
Thiếu niên tóc lam béo phì thẹn quá thành giận nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Tên ngu ngốc ngươi, đây mới không phải pha lê đạn châu gì đó!"
"Không phải pha lê đạn châu thì là cái gì?" Kỳ Thiếu Vinh không cam lòng yếu thế hỏi lại.
"Thành giao! Thiếu gia, đổi với hắn đi." Bích Lưu Vân đi vào nói.
Thiếu niên tóc lam béo phì nhìn Bích Lưu Vân vài lần, không ai bì nổi khẽ hừ một tiếng: "Nhìn dáng vẻ này xem ra vẫn có người biết hàng a!"
Thiếu niên tóc lam béo phì ném một bao hạt châu đỏ như máu xuống, ôm đống đồ trang điểm, mỹ mãn rời đi.
"Lưu Vân, ngươi trở lại rồi! Thuê được người rồi sao?"
Bích Lưu Vân gật đầu: "Thuê tới rồi, ngày mai liền có thể khởi công."
"Vẫn là Lưu Vân làm việc hiệu suất cao!" Kỳ Thiếu Vinh tràn đầy tán thưởng nói.
Kỳ Thiếu Vinh vê vê một viên hạt châu hỏi: "Đây là thứ gì? Có ích lợi gì vậy?"
"Đây là huyết trân châu, chỉ huyết trai mới có thể sinh ra loại trân châu này, là trân phẩm khó gặp trong trân châu, thứ này có thể bổ sung huyết khí, tăng cường thể chất, mài thứ này thành phấn pha với nước là uống được." Bích Lưu Vân giải thích.
Kỳ Thiếu Vinh vuốt ve hạt châu trên tay: "Nói như vậy thứ này rất quý?"
Bích Lưu Vân gật đầu: "Đúng vậy! Chẳng những quý, còn rất có tác dụng, thiếu gia, ta thấy ngươi rất hư nhược, vừa lúc bồi bổ."
Kỳ Thiếu Vinh: "......" Tên hỗn đản Bích Lưu Vân này, hắn hư nhược chỗ nào?
"Tên béo chết tiệt kia là bại gia tử a!" Kỳ Thiếu Vinh nói thầm.
Bích Lưu Vân cười cười: "Nếu ta đoán không sai, tên béo chết tiệt kia hẳn là không phải nhân tộc, mà là bối tộc
(bối: sò, hến nói chung), hơn nữa, hắn ra tay hào phóng, chỉ sợ địa vị trong bối tộc không thấp."
"Hình như hải tộc ở Bích Hải Bình Nguyên rất sinh động a!"
Bích Lưu Vân gật đầu: "Hải tộc ở Bích Hải Bình Nguyên quả thật rất sinh động, ta nghe nói Bích Hải Bình Nguyên sau nhiều năm phát triển, có rất nhiều hải tộc chuyển tới nơi này sống, thế lực của hải tộc ở đây còn lớn hơn nhân tộc.
Kỳ Thiếu Vinh: "......"
......
Kỳ Thiếu Vinh đi tới phụ cận phủ thành chủ, nhìn thấy một đám dân công hải tộc diện mạo uy vũ.
"Bích cầm sư tới, a, lĩnh chủ đại nhân cũng tới rồi." Hải Lăng cười cười chào hỏi với Kỳ Thiếu Vinh.
Kỳ Thiếu Vinh nhìn Bích Lưu Vân, đè thấp thanh âm hỏi: "Sao lại thế này?"
Bích Lưu Vân vuốt cằm: "Lúc trước khi đi thuê dân công gặp được Hải Lăng thiếu chủ, hắn nói muốn hỗ trợ."
Kỳ Thiếu Vinh nhịn không được nhìn về phía Hải Lăng, "Lưu Vân, có phải tên kia có hứng thú với ngươi không?"
Bích Lưu Vân lắc đầu, khẳng định nói: "Không có."
Kỳ Thiếu Vinh quái dị nhìn Bích Lưu Vân: "Khi nào thì ngươi lại không tin tưởng bản thân mình như vậy?"
"Không có, ta rất tin tưởng về bản thân, chẳng qua......" Ở trong mắt của vương thất hải tộc, nhân tộc căn bản không thể tính là đồng loại, hầu hết vương thất hải tộc đều coi nhân loại thành —— rác rưởi.
Kỳ Thiếu Vinh thấy Bích Lưu Vân không muốn nhiều lời, cũng không hỏi nữa.
Hải Lăng đi về phía Kỳ Thiếu Vinh: "Lĩnh chủ đại nhân, ngươi xem đám dân công này có được không?"
Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Hải Lăng thiếu chủ giới thiệu tới, đương nhiên là không kém đi đâu được."
"Lĩnh chủ đại nhân vừa lòng là tốt rồi."
.....
Hoàng Đô.
Mộ Đình Hiên nhìn Dịch Phàm: "Thiếu gia gửi tin tới sao?"
Dịch Phàm gật đầu: "Đúng vậy."
"Thiếu gia nói cái gì?"
"Thiếu gia nói hải sản ở Bích Hải Bình Nguyên không tồi."
Mộ Đình Hiên: "...... Chỉ có như vậy?"
"Còn nói thành chủ bên kia bị cướp sạch, phải trùng kiến lại."
Mộ Đình Hiên: "......"
"Mặt khác, thiếu gia còn nói không ít quý tộc hải tộc thích đồ trang điểm của chúng ta, dự định khai phá sản phẩm trang điểm không thấm nước mới." Dịch Phàm nói.
Mộ Đình Hiên cười cười: "Hình như thiếu gia rất nhiệt tình."
"Lấy bản lĩnh của thiếu gia, ta nghĩ hắn có thể nhanh chóng vững bước chân ở Bích Hải Bình Nguyên."
"Không biết hiện tại thiếu gia đang làm gì......"
......
Phủ thành chủ cũ.
Từng đống từng đống đồ ăn được đưa đến địa chỉ phủ thành chủ cũ, Kỳ Thiếu Vinh buồn bực nói: "Tiểu tử Hải Lăng này thật âm hiểm! Tìm một đám toàn là dạ dày vương, ăn nhiều không nói, còn không chịu ăn đồ rẻ tiền, chỉ muốn đồ có linh khí đầy đủ."
Bích Lưu Vân gật đầu: "Hải Lăng chẳng những soái, hơn nữa còn hư, trong giới hải tộc nhất định rất được người hoan nghênh."
Kỳ Thiếu Vinh: "......" Có phải Bích Lưu Vân nói sai cái gì rồi không? Chẳng những soái, hơn nữa còn hư, chẳng lẽ không phải nên là nhưng mà sao?
Bích Lưu Vân nhìn về phía Trang Hạo: "Trang đại thiếu thật hiền huệ! Ít nhiều có hắn, bằng không đám hải tộc Hải Lăng tìm liền phải bạo động, bất quá, người thừa kế Trang gia ở đây nấu đồ ăn, ngẫm lại đúng là có chút đại tài tiểu dụng!"
Kỳ Thiếu Vinh có chút đau đầu xoa xoa tóc: "Nơi quỷ quái này ngay cả đầu bếp thích hợp cũng không dễ tìm."
Lâm thời không tìm được đầu bếp, chỉ có thể để Trang Hạo tự mình lên sân khấu, lại nói tiếp, trù nghệ của Trang Hạo thực tế chẳng ra gì, nhưng vẫn có điểm hơn các đầu bếp khác, Trang Hạo hiểu biết về nguyên liệu nấu ăn, vậy nên đồ hắn nấu ra có thể bảo lưu linh khí một cách nguyên vẹn.
Bích Lưu Vân nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Bích Hải Bình Nguyên vốn là nơi man di, có thể trông cậy nơi này có bao nhiêu điều kiện tốt chứ?"
Kỳ Thiếu Vinh: "......"
......
Hải Lăng trở lại cửa hàng Thiên Long, quản sự cửa hàng lập tức ra chào đón: "Thiếu gia, Ngải Lệ Nhi tiểu thư đã trở lại."
"Nàng cư nhiên đuổi tới tận nơi này!" Hải Lăng nhíu mày lại.
"Thiếu chủ, ngài muốn đi gặp không?"
(dreamhouse2255)
Hải Lăng gật đầu: "Ta đi gặp đi, nếu ta còn không chịu gặp, nàng phỏng chừng sẽ không đi."
Hải Lăng đi vào mật thất cửa hàng, Ngải Lệ Nhi nhào lên bắt lấy cánh tay Hải Lăng: "Lăng ca ca, ngươi đã trở lại rồi! Ta chờ ngươi rất lâu!"
"Ngươi tới nơi này làm gì?" Hải Lăng không vui hỏi.
"Lăng ca ca còn có thể tới, vì sao ta lại không thể?"
"Ngươi là nhân ngư, nếu để người khác biết được chân thân của ngươi, phỏng chừng đám buôn lậu phạm pháp cực kỳ hung ác sẽ tróc nã ngươi."
Ngải Lệ Nhi không thèm để ý nói: "Lăng ca ca, ngươi không cần lo lắng, nhân tộc đều là phế tài, căn bản không bắt được ta, lĩnh chủ đời trước muốn bắt nhân ngư chúng ta đem bán. Không phải chết không có chỗ chôn sao?"
Hải Lăng bất mãn nhìn Ngải Lệ Nhi: "Mặc kệ như thế nào, ngươi vẫn nên về tộc sớm đi, nơi này không an toàn, nếu ngươi xảy ra chuyện ở đây, ta cũng không dễ công đạo."
Ngải Lệ Nhi nhìn Hải Lăng: "Lăng ca ca, ta nghe nói gần đây ngươi có hứng thú với một nhân tộc?"
"Ngươi nghe ai nói?"
"Lăng ca ca, ngươi đừng hỏi ta nghe ai nói, nhân tộc đều là quỷ kế đa đoan, bụng dạ khó lường, ngươi đừng quá thân thiết với bọn họ." Ngải Lệ Nhi tràn đầy nghiêm túc dặn dò.
Hải Lăng quay đầu, có chút không vui nhìn Ngải Lệ Nhi: "Ngươi cảm cần nhắc nhở ta loại chuyện này sao?"
Trên mặt Ngải Lệ Nhi nhiễm lên vài phần xấu hổ, "Lăng ca ca, ta cũng là lo lắng cho ngươi."
Hải Lăng không vui nói: "Chuyện của ta không cần ngươi nhiều lời, ngươi vẫn nên về hoàng thành nhân ngư sớm một chút đi."
Ngải Lệ Nhi cúi đầu: "Phụ hoàng cùng mẫu hậu vẫn luôn hỏi ta khi nào ta cùng ngươi mới thành thân."
"Chuyện thành thân đợi tìm được Hải Vương Châu rồi nói sau."
Trong hải tộc, long vương tộc cùng nhân ngư vương tộc liên hôn nhiều thế hệ, long vương tộc lấy Hải Vương Châu làm sính lễ, còn cửa hồi môn của nhân ngư vương tộc là Nhân Ngư Chi Tâm, thời điểm mỗi khi hai tôc liên hôn, người liên hôn thế hệ trước sẽ giao tín vật lại cho người thế hệ sau.
Chỉ là sau khi nhân ngư vương đời trước chết, vương tộc không có người thừa kế, ngôi vị hoàng đế liền chọn từ dòng bên, trong quá trình hoàng quyền luân chuyển, Hải Vương Châu do nhân ngư tộc bảo quản cứ như vậy thất lạc.