Hồ nước mênh mông gợn sóng, nơi cá sấu đang được cho ăn cứ liên tục ầm ï, văng lên hàng trăm bọt nước trắng xóa, tạo thành cảnh tượng tác động mạnh mẽ vào thị giác người xem. Ai yếu bóng vía trông thấy con bò sát khổng lồ, xù xì, nhe hàm răng lởm chởm kia cắn xé con mồi cũng đều khiếp đảm khôn nguôi.
Tống Thành tiếp tục nhìn thú cưng của mình ăn sáng, khóe mắt hắn vẫn thu được cả sắc mặt lẫn cử chỉ của An Nhiên. Hắn chậm rãi nhếch khóe môi, cô gái nhỏ của hắn đã lớn gan hơn nhiều rồi, hẳn thích Oán hận của cô bắt đầu từ nơi nào thì kết thúc ở nơi đó. Đêm hôm ấy, hắn khiến cô kết oán ở ngay chính hồ cá sấu này. Hôm nay hẳn phải tự tay cởi nút thắt.
An Nhiên cầm chuôi dao, đứng cách Tống Thành một khoảng nhỏ, khuôn mặt bạc đi vì gió: “Vì sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Tôi đã làm gì khiến anh căm ghét đến mức.
không chỉ hủy hoại cuộc đời tôi mà còn làm liên lụy đến những người thân của tôi?”
Tống Thành nhíu mày, suy nghĩ một chút: “Anh có nói mình căm ghét em sao?”
“Lại đây”, Tống Thành chậm rãi nói, “Đến đây anh nói cho em nghe”
An Nhiên giấu kín một trận run rẩy trong lòng, nhích từng bước về phía trước, giọng nói đã khàn đi: “Ngày đó vì sao lại làm giấy đăng kí kết hôn?”
Ra là chuyện này. Tống Thành kéo An Nhiên sát lại, ôm lấy thân hình bé nhỏ đang lung lay của cô, giọng nói trầm trầm hạ xuống: “Lúc làm hôn lễ, em không hỏi ý kiến của anh. Vậy thì anh đi đăng kí kết hôn cũng không cần hỏi ý kiến của em. Có qua có lại”
“Nhưng trên đó là chữ kí của người khác, không phải chữ của tôi” An Nhiên uất ức, cô rõ ràng là bị lừa kết hôn với hắn, lại còn bị hẳn lừa làm giấy đăng kí.
Tống Thành gật đầu: “Đúng rồi, là chữ của anh” Hẳn phải tập kí vài lần mới viết được tên Nguyễn An Nhiên cho thật giống với chữ kí trong hồ sơ xin việc của cô tại công ty tổ chức tiệc cưới.
Nhìn thấy biểu cảm ghê tởm của An Nhiên như muốn nói: “Vậy anh tự kết hôn với chính mình đi!”, Tống Thành lại buồn cười.
Thói xấu nổi lên, hắn ôm cô chặt hơn, đem môi đưa sát vành tai nho nhỏ thầm thì: “Thực ra còn một lí do nữa”
An Nhiên bị hơi thở của hắn cù vào lỗ tai, run rẩy một trận, liền hấp tấp tránh khỏi hẳn: “Lí do gì?”
Cô không thoát được cánh tay cứng rắn của hẳn, bị Tống Thành ôm chặt vào ngực.
Hắn còn không biết nhìn tình hình căng thẳng, ngang nhiên cúi xuống hôn cánh môi cô, trằn trọc một lúc lâu.
Không có cách nào tả hết được sự ghê tởm cô phải chịu đựng, dường như thế vẫn chưa đủ, Tống Thành còn cố tình chọc tức thêm: “Lí do… rất đơn giản” Hắn thở dài, khóe môi đẹp cong lên trơ trẽn. “Là để ngủ với em.
Hợp pháp ngủ với em. Đường đường chính chính ngủ với em. Giống như đêm qua… AIII”
Lời nói chưa dứt, Tống Thành đã nghe một tiếng “Phựt” bén ngọt giống như có rất nhiều thứ bị cắt đứt.
Hắn cúi xuống, trên ngực nổi bật một con dao gọt hoa quả nằm giữa một vầng máu loang cứ thế nhỏ từng dòng đầm đìa rớt xuống mặt đất.
An Nhiên trong nháy mắt sợ đến hóa đá, đầu óc trống rỗng không nghĩ được gì, hai tai ù đặc, chỉ còn tiếng đập bồm bộp của tim, đập liên hồi kì trận giống như ai cầm dùi trống nện thật lực vào cổ cô đến tắc thở.
Thì ra cảm giác giết một người đáng sợ như vậy!
“Nhiên… đây là thứ em muốn đưa cho anh?” Rèm mí dày của Tống Thành khẽ rung động, phủ lên đôi mắt hắn một tầng u án khiến An Nhiên không khỏi sinh ra cảm giác đau nhói khó hiếu trong lồng ngực.
*Vì sao anh không tránh?”
Tống Thành đau đến rút xương, cảm thấy thở cũng khó khăn. Nhưng hẳn vẫn đưa tay nhéo lấy má cô, khó nhọc nói: “Đồ em đưa, anh sẽ nhận.”
Khuôn mặt lúc nào cũng lạnh nhạt của hẳn bởi vì mất máu mà tái nhợt. Nhưng hắn vẫn duy trì nụ cười hiền hòa, không hề cáu giận. Nhìn hẳn lả dần đi giống như ngọn lửa hừng hực cứ lụi dân, An Nhiên run rẩy nhìn xuống bàn tay vừa đâm dao của mình. Máu đã ướt đẫm cả tay cô.
“Tôi… tôi… giết người… rồi Cô rơi vào kinh sợ, trong lòng hối hận ngập tràn. Tống Thành nhìn bộ dạng đau khổ của cô, trong lòng cũng xót xa không dứt.
Hắn nhỏ giọng an ủi “Em không giết ai cả. An Nhiên, anh không chết đâu.”
Hẳn nghiến chăt quai hàm chịu đau, bàn tay cương quyết nằm cứng lấy tay cô, ép cô giữ chặt chuôi dao, rút mạnh khỏi vết thương. Đau như thể bị cứa rách da thịt một lần nữa.
Máu theo lưỡi dao phun ra thành dòng, bắn ướt cả áo, bẩn cả gò má tái nhợt của An Nhiên.
Cô tuyệt vọng muốn ngã xuống, xưa nay làm việc gì cũng thận trọng, không bao giờ dám gây hại cho ai. Vậy mà đứng trước người đàn ông này, cô lại thường xuyên bị kích động đến mức làm ra những chuyện từ ngớ ngẩn đến ghê tởm cùng cực.
Tống Thành lần sờ khắp người, phát hiện ra mình không mang theo điện thoại. Biết số mình đã lâm vào đường cùng, hắn một tay ôm vết thương, tay kia vươn ra, nhỏ máu đỏ lòm, muốn sờ lên mặt An Nhiên lại sợ làm bẩn cô, đành thu tay về.
“Em đi đi” Hắn cảm thấy mình sắp không chịu nổi, từ đây đi vào trong nhà rất xa, sợ là trước khi gọi được người thì hẳn đã ngã gục mất rồi. Mà hẳn ngàn vạn lần không muốn mình lăn ra như một bao tải khoai tây vô dụng trước mặt cô. “Đi mau..”
An Nhiên run bần bật nhìn máu cứ rút dần khỏi đôi môi của hẳn, giống như sự sống cứ thế đi mất. Cô không nghĩ tới việc gọi người, chỉ cảm thấy muốn cùng hắn phân định thật rõ ranh giới: “Sau này tôi với anh không ai nợ ai”
Tống Thành ngẩng lên, chỉ kịp thấy cô vung con dao đâm thẳng vào người chính mình.
Chết tiệt! Hắn nổi cơn thịnh nộ! Người phụ nữ này điên rồi! Đến giờ phút này không lo chạy đi mà còn muốn tự đâm mình để dứt khoát xóa sạch dây dưa với hắn.
An Nhiên chờ đợi cơn đau ập đến nhưng không thấy. Lưỡi dao sắc bén đấm máu bị Tống Thành dùng tay nắm chặt lại, bất chấp mảnh kim loại sắc bén cứa rách tay hắn.
“Tại sao…2” Tại sao lại ngăn cản cô? Hắn thích sòng phẳng với cô, tại sao giờ đây lại nhận hết đau đớn, thiệt thòi về mình?
Tống Thành không nói được nữa, chỉ kịp vứt con dao xuống hồ, sau đó chính hắn cũng lảo đảo ngã xuống hồ nước, tạo nên âm thanh âm ï đáng sợ.
“TỐNG THÀNH!”
An Nhiên vội kêu loạn, hai hốc mắt đau xót khôn xiết.
Cô đâm nát ngực hắn, làm rách tay hắn, khiến hẳn rơi vào hồ nước, lẽ ra trả được hận phải thấy vui. Nhưng hiện tại trong lòng lại khó chịu đến mức muốn òa khóc.
Từ nơi Tống Thành ngã xuống, máu tươi lan ra một vùng nước đỏ lòm ghê rợn mà hẳn hoàn toàn chìm nghỉm.
“Có ai không??2 Mau tới đây!!!” Cô gào âm lên, nhưng sân sau hoàn toàn vắng lặng đến rợn người. “Có ai..”
Tiếng hét của An Nhiên bỗng tắt lịm.
Trên mặt nước, một cái mõm dài xù xì đang lừ lừ tiến lại, nhãm thẳng hướng vũng máu kia mà tới.
Cá sấu???
Nó không phải đã ăn no sao?
Cô vội lấy hết sức bình sinh gào lên kêu cứu. Tống Thành vẫn chìm sâu trong nước, không thấy nổi lên. Trên ngực hẳn còn có một vết thương lớn, chắc chẳn lành ít dữ nhiều.
Con cá sấu còn cách một đoạn, An Nhiên sợ đến tắc họng kêu không nổi nữa. Não cô chỉ còn duy nhất hình ảnh tái nhợt của Tống Thành khi rơi xuống nước. Nếu thân thể của hẳn bị con vật hung ác kia ngoạm lấy, xé làm đôi, cô sẽ…
Không nghĩ nữa. An Nhiên nhảy thẳng xuống hồ, mong vớt được hăn lên, không nhớ ra trình độ bơi lội của mình rất tệ đến nỗi từng suýt chết đuối trong chính hồ nước này.
Hắn đâu? “Tống Thành!!!” Cô gọi ầm ï.
“Tống Thành! Thành!!!”, không có tiếng đáp lại ngoài âm thanh rẽ nước lặng lẽ của con bò sát khổng lồ. An Nhiên quờ quạng một hồi không thấy người, chẳng lẽ hắn đã chìm sâu xuống đáy hồ?
Cô há miệng hít một hơi thật sâu, định chui thử xuống đáy.
Nhưng chưa kịp nhúc nhích, hai mắt cô đã trợn trừng, con ngươi muốn nổ tung trước hình ảnh mình vừa thấy: Cá sấu… có đến hai con!Cô sẽ bị nó ăn thịt.
Danh Sách Chương: