Mục lục
Cô Dâu Bị Đánh Tráo Của Tổng Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Ống nhòm của Tống Quỳnh Như vừa hạ xuống, Nghiêm Thu Nhi đã nói “Tiếc là hồng nhan bạc mệnh”
“Con biết cô ta?”
“Vâng.

Lần trước tới nhà bị vợ của cậu hai ném cho chảy máu đầu” Thu Nhi mỉm cười, dáng vẻ ngây thơ như trẻ nhỏ đang thuật lại một câu chuyện.

“Cô ấy tên là Nguyễn An Nhiên, là vợ của Thành.

Thành rất yêu chiều cô ấy nhưng mà mợ hai lại không chấp nhận.

Hình như do cô ấy xuất thân không tốt, nhà mẹ đẻ không có thế lực, cũng chẳng có tiếng tăm gì”
Tống Quỳnh Như khịt mũi, khinh bỉ nói “Mợ của con đúng là đầu óc mê mờ không có thuốc chữa.

Ai cao quý hơn ai? Vợ chồng son chỉ cần chung thủy bên nhau là được”
Tống Minh liền chớp lấy cơ hội trả công cho chén rượu của cháu dâu: “Chị à, việc này chị định nhúng tay vào hay sao?”
“Tôi quản làm gì?” Không ngờ Tống Quỳnh Như lại để dàng buông tha.

“Con dâu của Hạ Cấm thì tự cô ta đi mà quản.

Liên quan gì tới chúng ta.

Đi, vào trong uống cùng chị mấy chén”
Tống Sơn vẫn không từ bỏ, một bên nâng tay Tống Quỳnh Như, một bên nói: “Vừa đúng lúc có vò rượu dâu tảm cháu dâu mới đem tới, em mới uống đã thấy thích.


Chị cũng thưởng thức đi, rượu này rất có lợi cho máu huyết, làm căng hồng da mặt phụ nữ đấy.

Tuy biết chị vẫn còn trẻ đẹp, da dẻ sáng mịn đến mức chị dâu cũng chưa chắc đã sánh bằng, nhưng cứ nếm thử xem”
“Dẻo miệng” Tống Quỳnh như lại lườm cậu em út một cái, trong lòng không nhịn được một cảm giác hài lòng.

“Yên tâm đi, mấy ngày nữa, cô †a không còn có thời gian mà thở chứ đừng nói lại chạy đi quản con dâu”
Lần này bà trở về ngoài việc tính chuyện định cư còn có ý sắp xếp chuyện của Nghiêm Thu Nhi và Tống Sơn.

Lúc đó, Hạ Cẩm chỉ có thế bưng mặt khóc, hơi sức đâu chèn ép con dâu?
Nghiêm Thu Nhi thấy hai người đã vào phòng liền nói “Cậu ba cùng mẹ uống rượu, con đi tìm Nguyệt Sương chơi một lát”
“Chờ đã” Tống Quỳnh Như không cho con gái nuôi chạy đi.

“Vì sao Nguyệt Sương cứ ủ dột như vậy? Bác gái về mà mặt mũi nó như đưa đám, không chịu nói chuyện gì”
Thu Nhi nhún vai: “Mấy bữa trước em ấy đi chơi về muộn quá, cậu hai phải đi tìm.

Cho nên cậu mới tức giận phạt em ấy bị cấm túc”
Tống Quỳnh Như nghe xong liền nổi cáu: “Sao lại thế được? Con bé đang học mỹ thuật, ra ngoài tìm linh cảm sáng tác là cần thiết.

Nhốt nó trong phòng thật là một hình phạt ngu xuẩn! Thu Nhị, con bảo với Nguyệt Sa, từ giờ nó có thế đi ra ngoài rồi”
Nghiêm Thu Nhi hớn hở, thiếu điều nhảy căng lên, hoan hỉ ôm lấy Tống Quỳnh Như, nói “Mẹ, mẹ đúng là bác gái tâm lý nhất hệ mặt trời! Con thay mặt Tống Nguyệt Sương trịnh trọng thơm mẹ một cái”
Nói rồi cô thơm lên má bà rồi nhảy nhót chạy đi báo tin vui Lúc này, trong phòng ngủ, Tống Nguyệt Sương đứng ngồi không yên.

Mấy ngày nay, ngực cô có cảm giác thật khó chịu, cơ thể dê mệt mỏi, hay buồn ngủ.

Hơn nữa, cái kia… cũng đã chậm hơn một tuần rồi.

Việc này biểu thị cho cái gì?
Tống Nguyệt Sương nửa mừng nửa lo.

Nếu không có gì bất trắc, chắc chắn là cô đã mang thai, là cốt nhục của Hoàng Kiên.

Bàn tay trắng nõn đặt ở trên bụng, khẽ vuốt ve, cảm giác thật thần kì! Đây chính là điều cô mong muốn cho nên trong lòng không ngừng trào dâng cảm giác vui sướng vô biên.

Cô quá yêu người ấy.

Nếu hai người không thế đến được với nhau, việc anh để lại trong bụng cô một đứa con thật là tuyệt diệu, khiến cô vô cùng mãn nguyện.

Không biết bé con trong bụng đã thành hình chưa? Hiện tại nó sẽ như thế nào? Cô rất muốn đi bệnh viện siêu âm để nhìn một chút.

Cửa phòng đột ngột mở ra, Nghiêm Thu Nhi cười toe toét chạy vào, nói “Nguyệt Sương, mẹ chị nói xóa bỏ lệnh cấm túc của em.

Từ giờ em có thể đi ra ngoài chơi rồi”
Tống Nguyệt Sương mừng hơn bắt được vàng, lập tức cảm ơn bác gái, sau đó vội vàng lái xe chạy vọt đến bệnh viện gần nhất.

Ở cách cổng viện không xa, trong chiếc siêu xe màu đen dừng ở bên đường, An Nhiên đang gục xuống tay lái, lơ mơ ngủ.

Vừa rồi cô còn cho là mình đã thành công trong việc lấy lòng bố chồng, trong lòng cực kì vui mừng, muốn đi đến công ty báo tin cho Tống Thành.

Không ngờ giữa đường lại thấy mờ cả mắt, tay chân bải hoải, đành vội vàng tấp xe vào lẽ đường.


Lau cái trán đắm mồ hôi, An Nhiên có chút hụt hãng về sức khỏe của mình.

Kế hoạch sinh con để lấy lòng mẹ chồng còn chưa chính thức khởi động, cơ thể chưa được hồi phục tốn thương mới chỉ được tẩm bổ được chút xíu, vậy mà lại uể oải đến nữa?
An Nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy chữ thập màu đỏ tươi phía trước, cản răng lấy hết can đảm đi vào.

Yếu thì yếu, cô nhất định phải cố gắng.

Trong viện, Tống Nguyệt Sương ngồi trên ghế, cầm tờ giấy xác nhận mang thai của bác sĩ mà sung sướng đến mức không thể ngừng cười.

Đứa con này lại còn rất khỏe mạnh.

Cô tin chắc chỉ chín tháng sau, nhất định trong tay sẽ ôm được một tiểu Hoàng Kiên đẹp trai, đĩnh đạc, giống hệt như bố nó.

Nguyệt Sương vừa đi vừa tính toán.

Chuyện này tuyệt đối không thể để lộ ra.

Bố mẹ và anh trai nhất định sẽ không đồng ý cho phép cô lấy Hoàng Kiên, nếu biết có đứa trẻ này, chưa bi chừng họ còn ép cô phá nữa.

Nghĩ tới đó đã thấy rùng mình!
Cô quyết định sẽ đi ra nước ngoài, lấy lí do là đi học nâng cao, đào tạo chuyên sâu rồi trốn ở đó một, hai năm, lén lút sinh con.

Sau đó sẽ đem con về nước, gặp Hoàng Kiên nói rõ mọi chuyện.

Lúc này sự đã rồi, bố mẹ và anh trai nhất định phải đồng ý cho phép hai người.

Chỉ cần cô nhẫn nhịn một chút là được! Mọi chuyện sau đó chắc chẩn sẽ tốt đẹp!
Trong lòng Tống Nguyệt Sương cười thầm, không để ý đường đi cho nên va phải người khác.

Không biết phải mất bao nhiêu lâu Tờ giấy kết quả xét nghiệm cũng rơi xuống, bay đến bên chân đối phương, “Xin lỗi” Cô vội đi tới nhặt tờ giấy, không kịp ngẩng lên nhìn “Để tôi giúp” An Nhiên cũng mau chóng cúi người, không ngờ nhặt đươc lên lại tình cờ trông thấy ba chữ “Tống Nguyệt Sương” đập vào mắt.

Cái tên này quá hiếm để gặp được người thứ hai.

An Nhiên vội ngẩng lên nhìn, đối phương đeo kính râm nhưng đường nét và phong thái rất giống Hạ Cẩm.

Cô đã từng gặp Tống Nguyệt Sương trước đây, bị cô ấy tìm đủ cách chê bai, dè biu, làm cho mất mặt trước Vũ Như ngay trong bữa cơm.

Cho nên khuôn mặt này cô khó mà quên được Trên tờ kết quả còn ghi rõ “Đã có thai”
An Nhiên căng thẳng hỏi: “Cái này là.”
“Chị là…” Tống Nguyệt Sương thấy An Nhiên, lập tức run rẩy biến sắc.

Cô vội vã giật lấy tờ giấy, vội đi nhanh.

Biểu hiện lộ liễu đó khiến An Nhiên ngộ ra, vội cất bước đuổi theo: “Nguyệt Sương, từ từ đã”
Tống Nguyệt Sương nghe đến tên mình thì đột nhiên kinh hoảng, vội vã chạy nhanh.

Nếu để An Nhiên biết chuyện cô mang thai, chắc chắn anh trai cũng sẽ biết.


Anh trai cô, người đã ép cô uống thuốc ngừa thai khẩn cấp, nhất định sẽ nổi trận lôi đình, không đồng ý cho cô chưa kết hôn đã sinh con, lại còn là con của Hoàng Kiên!
Nhất định anh trai sẽ bắt cô phải xóa sạch mọi dấu vết!
Cô không thể mất đi đứa con quý giá này.

Thấy Tống Nguyệt Sương đi giày cao gót lại đi nhanh trên nền đá hoa trơn trượt, An Nhiên sốt ruột vội gọi lớn: “Cô đừng chạy.

Chờ một chút đã”
Nhưng Tống Nguyệt Sương lại càng không dám dừng lại, vội vàng chạy về phía thang máy, kính râm giữ chặt trên mặt để che đi danh tính.

Thang máy không ở tầng này, mắt liếc thấy An Nhiên đã đi tới gần phía sau, Nguyệt Sương vội vàng chạy về phía cầu thang bộ.

“Con trai, đừng sợ” Tống Nguyệt Sương mù quáng nghĩ.

“Mẹ nhất định sẽ không để ai hại con.

Mẹ sẽ ra nước ngoài sinh con, sau đó chúng ta cùng về nước tìm bố, cả nhà đoàn tụ hạnh phúc.

A..”
An Nhiên thấy tình hình không ổn bèn dừng bước, cô không biết Tống Nguyệt Sương sợ hãi cái gì mà hấp tấp bỏ trốn như vậy.

Ngay khi cô vừa định quay người đi thì nghe thấy tiếng thét chói tai vọng đến.

Có chuyện rồi!
Tiếp đó là âm thanh của vật nặng rơi lịch bịch kèm theo tiếng giày cao gót lộc cộc lăn lông lốc.

An Nhiên xông tới nhìn, trước mắt là cảnh tượng kinh hoàng, Tống Nguyệt Sương cuộn người nắm dưới chân cầu thang, tóc tai quần áo tán loạn.

Kinh hãi hơn, giữa hai chân cô, máu đỏ đã loang ra.

Một sản phụ khác nghe thấy tiếng kêu cũng chạy đến, chứng kiến cảnh đó liền kêu thét.

An Nhiên chạy vội tới xem xét tình hình, lại gào lên với sản phụ kia: “Gọi bác sĩ! Nhanh gọi bác sĩ giúp tôi!”
Cô đỡ Nguyệt Sương ngồi dậy: “Thể nào? Cô Sao rồi?”
“Tôi..

bụng tôi..

đau quá!” Tống Nguyệt Sương ôm chặt bụng dưới, quản quại rên rỉ.

Máu chảy ra ngày một nhiều, cô trợn mắt nhìn dòng chất lỏng đỏ lòm đang chảy ra từ cơ thể mình, tuyệt vọng như thấy sinh linh bé nhỏ đang rời khỏi mình mà đi Con của cô? Không! Con của cô!


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK