Biết thế, nhưng An Nhiên thật sự không muốn. Quá khuất nhục!
Cô cần cắn môi, tuy rằng Hà Văn Nhĩ đã sớm lên tiếng nhắc nhở, bản thân cô cũng biết Tống Thành thực sự quá bá đạo, nhưng hiện tại yêu cầu cô chủ động tự dâng mình thì thật…
Bóng ma tâm lý từ lần trước vẫn còn, An Nhiên không cách nào bước qua được. Mới có mấy hôm, làm sao cô quên nổi những gì Tống Thành đã làm ra trên người cô.
Thấy An Nhiên chậm rề rề không muốn tiến lên, Tống Thành cũng không hề thúc giục, ánh mắt nhàn nhã nhìn về túi truyền dịch. Hắn đưa tay điều chính tốc độ giọt chảy, không muốn để việc rút túi truyền ảnh hưởng đến chuyện vui sắp tới.
An Nhiên cũng nhìn về phía tay hắn, hai mắt lấp lánh ý cưới: “Cắm kim truyền thì không tiện vận động mạnh đâu. Hay là chờ truyền xong đã.
Nụ cười của Tống Thành lại thấp xuống một chút: “Anh không định sẽ tự mình vận động”
“Hả?” An Nhiên mở to hai mắt, không thể tưởng tượng được cái viễn cảnh mà Tống Thành đang vẽ ra trong đầu. “Anh không vận động… Anh không động… Thì, tỈ khác nào em..
Cưỡng bức anh?
Tống Thành ưu nhã nhằm mắt, khẽ gật gật, ý bảo cô đoán đúng rồi.
An Nhiên nhất thời đỏ mặt tía tai, tức đến mức không biết làm gì, chỉ có thể hậm hực giậm chân, hai tay luống cuống hết chốnglên eo lại hạ xuống. “Sao em phải làm vậy chứ?”
Hản không đáp, chỉ lẳng lặng lấy ra một bức ảnh, ngón tay để tại mép giường gõ gõ, sau đó ném cho An Nhiên.
Ảnh cưới!
Cô túng quần quá độ, muốn tìm cách chạy trốn. Không ngờ, vừa mới xoay người, Tống Thành đã phun ra một câu: “Con trai rất nhớ em đấy”
Lồng ngực An Nhiên nhói một cái, hốc mắt lại cay xè. Đã hơn một tháng không được gặp con trai, cô liều mạng chọn ở lại không phải vì muốn được mẹ con đoàn tụ hay sao?
Nếu số phận cô đã định không thể thoát khỏi tay Tống Thành, không tránh được bị hắn làm nhục nhã thì chi bằng tự mình tiến lên một bước, đùa hắn một trận cho bõ tứ!
c Cô cẩn thận khóa kĩ cửa, sau đó nén một trận run rẩy đến từng lỗ chân lông, đi thẳng đến giường bệnh, đứng trước mặt hắn chầm chậm cởi ra từng cái cúc áo.
Từng cử chỉ của cô đều lọt vào mắt Tống Thành, làm cho hắn choáng váng như bị điện giật. Mạch máu của hẳn cực lực co bóp, bao nhiêu máu huyết chỉ trực sôi trào, đua nhau chảy tràn về một hướng, hạ thân nhức nhối đến tê dại.
Đã bao lâu rồi hắn không được ôm cô?
Ba ngày? Thế mà lại ngỡ là ba năm đẳng đẳng.
An Nhiên chưa có nhiều kinh nghiệm, lại là lần đầu phải tự mình xử lý loại sự việc này.
Cô chậm rì rì đến nửa ngày mới cởi xong hàng cúc. Hai mắt long lanh nước đột nhiên bối rối, không dám tiến thêm bước nữa, cứ thế giương lên, nhìn Tống Thành đầy oán trách.
Ánh nhìn kia có khác nào đang kêu gọi hẳn tiến lên mà chiếm đoạt.
Trên khuôn mặt điển trai của Tống Thành xet qua một tia khó nhịn. Hản bật dậy, thẳng tay rút kim truyền ném đi. Thân người cao lớn hừng hực khát khao nhục cảm giống như mãnh thú săn mồi, thẳng một đường tiến lên, kéo lấy bờ eo thon của cô gái trước mặt, gấp gáp đè lên tường.
Quần áo của An Nhiên nháy mắt bị ném sạch, cô trần truồng ở dưới thân hắn, phó mặc cho đôi môi cùng hai bàn tay nóng hổi của hắn tham lam đòi hỏi đến tận cùng mọi ngóc ngách của cơ thể. Hắn lướt đến đâu, cô run rẩy đến đấy, rất phối hợp uốn cong người đón nhận hẳn.
Tại hộp đêm, cảnh tượng vẫn phồn hoa như cũ “An Nhiên, chờ anh!” Hoàng Kiên lảo đảo đuổi theo bóng lưng nhỏ bé phía trước, cơn say làm cho anh quay cuồng, bước đi lảo đảo, mấy lần suýt ngã Trong huyết quản của Hoàng Kiên, thuốc kích thích bắt đầu bùng nổ, lại cộng thêm hơi rượu nồng nặc, giờ phút này trước mắt anh thật mơ hồ, mồ hôi to như hạt đậu theo.
xương quai hàm cứng rắn chảy xuống. Thân mình rắn chắc cứng đến muốn phát nổ, đòi hỏi cấp thiết phải được giải phóng nguồn năng lượng rất lớn bên trong.
Dì Tuyết vẫn không rời mắt khỏi Hoàng Kiên, ra hiệu cho cô gái bên cạnh tiến lên. Đó là một người cắn tóc ngắn cụt lủn, mặc trang phục giống như An Nhiên, dáng người thấp nhỏ đi đến phía trước, cố ý lọt vào tâm mắt Hoàng Kiên.
Cô gái bước đi không quá nhanh cũng không quá chậm, đủ để Hoàng Kiên loạng choạng bước thấp bước cao theo kịp, cứ thế đi thẳng một đường đến phòng riêng dành cho khách.
Một khi vào đến phòng khách, chắc chắn Hoàng Kiên không thể giữ được thân mình, mấy chục năm sống thanh sạch cũng theo gió bay đi.
Tống Nguyệt Sương đi khắp cả hộp đêm tìm một vòng vẫn không thấy Hoàng Kiên, lo lắng đến mức muốn khóc. Cô chạy khắp mấy tầng lầu, cầu trời khấn phật sẽ tình cờ thấy anh ở đâu đó.
Tìm hết ba tầng vẫn không được, lên đến tầng thứ tư, Tống Nguyệt Sương hạ quyết tâm, nếu tiếp tục không thấy anh, cô sẽ lấy xe ra ngoài tìm kiếm.
Quả nhiên, vừa đặt chân lên tầng tư, cô đã thấy Hoàng Kiên đi phía xa, dường như còn gọi “An Nhiên”, loạng choạng đi theo một cô gái xinh đẹp vào phòng khách gần đó.
Tống Nguyệt Sương nhất thời không biết nên làm gì mới tốt. Cô muốn đuổi theo nhưng lại sợ mình phá hỏng khoảnh khắc.
tình ý đồi dào của hai người. Nhưng nếu không đuổi theo, cô lại canh cánh trong lòng, dù sao đây cũng là người cô đã thích rất nhiều, thích rất lâu.
Phòng khách không có người quản lí, cửa khép hờ. Tống Nguyệt Sương run rẩy trốn vào một bên, nghiêng tai nghe trộm.
“An Nhiên… An Nhiên của anh..” Phòng bên truyền đến tiếng Hoàng Kiên nỉ non, còn có âm thanh thở dài thoải mái của phụ nữ.
Chẳng lẽ… bọn họ đang…?
Tống Nguyệt Sương thất kinh, lén lút mở hé cửa nhìn vào. Bên trong, Hoàng Kiên đầu tóc lộn xộn, áo sơ-mi mở banh, lộ ra bờ vai dày cùng tấm lưng rắn chắc. Cánh tay lớn của anh siết chặt vòng eo cô gái, cúi đầu sỉ mê hôn lên thân thể cô.
Hình ảnh này thật sự ướt át, kích thích đến tận xương tủy.
Tống Nguyệt Sương vội đưa tay lên ngăn một tiếng kêu. Nhìn người đàn ông mình yêu thương, ngưỡng mộ đã lâu cùng người con gái khác triền miên lăn lộn, trong lòng Nguyệt Sương đau đến đứt từng khúc ruột.
Sức lực toàn thân chớp mắt giống như bị rút cạn, cô kiệt quệ dựa vào tường, trượt dần xuống sàn, nước mắt khóc ướt đẫm hai má.
Rất lâu sau, cô mới cắn răng lau nước mắt, định bỏ đi.
Lúc này, người phụ nữ bên trong nhận một cuộc điện thoại gấp gáp, tiếc nuối nhặt lên váy áo mặc vào. Cuộc vui đang dang dở, cô ta luyến tiếc hôn lên khuôn mặt gầy gầy.
nhưng rất đẹp của Hoàng Kiên, nũng nịu: “Chờ em một lát, em sẽ quay lại ngay nha!”
Hoàng Kiên thấy thân thể mềm mại kia rời khỏi vòng tay mình, vội vã níu kéo: “Nhiên… em đừng đi. Ở lại với anh..” Âm thanh khẩn cầu hèn mọn đến đáng thương.
“Không được đâu” Cô gái cười cười, rút lại tay mình.
Hoàng Kiên vẫn đau nhức hạ thân, hai mắt nhòe dần, nhìn hình ảnh người phía trước cứ lắc lư, không tài nào bắt trúng được.
Cô gái đã rời khỏi căn phòng, anh vẫn ngây ngẩn nhìn theo, cảm thấy bản thân thật vô dụng.
Tống Nguyệt Sương đứng bên ngoài, chờ cho người phụ nữ kia đi xa, sau đó liền bước vào phòng, vặn chốt cẩn thận, đèn trong phòng cũng tắt ngóm, chỉ để lại một mảnh tối đen. Thứ ánh sáng duy nhất phát ra là ngọn đèn đỏ trên cao.
Không đầy mười giây sau, một luồng nhiệt nóng hổi đã đứng sững trước mặt cô, hơi rượu ngào ngạt trùm lên toàn bộ thân thể Tống Nguyệt Sương khiến cô cũng muốn say.
Tống Nguyệt Sương tuy đã cùng bạn bè chơi bời này nọ, nhưng lại chưa từng chính thức quan hệ với bất cứ bạn trai nào. Cho.
nên, lúc này được dựa trong lồng ngực của nam thần, khoang mũi đầy äp hơi thở nam tính của anh, bào trong người Tống Nguyệt Sương đều khô nóng đến mức phát đau.
“An Nhiên?” Bàn tay của Hoàng Kiên nâng lên, chạm được vào một lọn tóc của Nguyệt Sương, anh cười khùng khục. “Tóc lại dài ra rồi sao?”
©ô nín thở, không dám mở miệng trả lời.
Nhưng Hoàng Kiên dường như có ý chờ, cuối cùng Nguyệt Sương vẫn phải gật đầu khe khẽ.
“Đúng là tóc dài rồi” Anh nâng lọn tóc óng ả lên, đặt lên môi mình tha thiết hôn.
“Em để tóc dài vẫn là xinh nhất, không ai sánh bằng”
Lần đầu tiên được cùng anh thân mật, lại là một thế thân đóng vai người khác. Tống Nguyệt Sương lặng lẽ trào nước mắt, đau lòng đến mấy cô vẫn cố nén. Cô yêu anh hơn yêu chính mình. Chỉ cần anh được hạnh phúc, cô sẵn sàng hi sinh bản thân, trao cho anh tất cả.
Hoàng Kiên cúi xuống, say sưa tìm đến cánh môi cô, rên rỉ: “Là anh sai. Lẽ ra anh không nên để em lại đêm ấy. Lẽ ra anh nên cầu hôn sớm hơn Lẽ ra anh nên bất chấp tất cả mà cưới em về.
An Nhiên… Anh rất hối hận..” Nước mắt Hoàng Kiên nóng hổi chảy ra, ướt cả gò má đỏ bừng của Tống Nguyệt Sương, ướt cả tim cô. “An Nhiên, chúng ta quay lại được không?
Quay lại bốn năm trước, anh nhất định sẽ cưới em ngay lúc này.”
Tia lí trí cuối cùng của Hoàng Kiên đã biến mất. Anh thẳng tay lột bỏ quần áo của người trước mặt, cứ thế bế cô lên giường.
“Nhiên… anh yêu em… Nhiên…”
Tống Nguyệt Sương nhắm mắt, hai chân mở rộng đón nhận anh xâm phạm. Nước mắt cô cũng không ngừng rơi xuống, ướt đẫm cả gối.
Thời khắc vĩnh viễn chia tay đời con gái, thân thể cô đau đến nứt toác. Một mặt hạnh phúc vì được trao thân thể quý giá cho người con trai mình yêu. Mặt khác lại đau khổ vì nghe anh gọi tên người con gái khác.
Tống Nguyệt Sương buông tay, tự mình thả rơi trái tim vào hơi ấm cuồng nhiệt của anh.
Danh Sách Chương: