Mục lục
Cô Dâu Bị Đánh Tráo Của Tổng Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Tạm thời hết sáu triệu một trăm hai mười nghìn. Phần còn lại chờ phẫu thuật xong sẽ thanh toán nốt” Nhân viên thu phí thông báo giá tiên với Tùng Hưng, sau đó đưa máy POS cho anh bấm mã thẻ.

Thanh toán viện phí cho cả hai vợ chồng Nguyễn Chính Quốc xong, anh quay lại thì An Nhiên đã không còn ở chỗ cũ, trong lòng anh đột nhiên cảm thấy mất mát.

Bệnh viện quá đông đúc, anh lại không có số của An Nhiên, muốn tìm được cô chỉ còn cách đi khắp nơi tìm từng người. Tùng Hưng nới lỏng cà vạt, đem thể diện gác tạm sang một bên, giữa chỗ đông người gọi một câu: “An Nhiên!

Không có người nào đáp lại. Anh tìm một vòng không thấy người liền tính đi đến phòng phát thanh, nhờ người phát tin tìm An Nhiên lên hệ thống loa trong viện.

Phòng phát thanh nằm khiêm tốn ở một góc, bên ngoài có máy ATM để sẵn. Từ hàng người đông đúc, một dáng người mảnh mai đội mũ lưỡi trai đi ra. Tùng Hưng thở phào nhẹ nhõm, giống như tảng đá vô hình đè nặng trước ngực mình đã tan biến.




“Anh Tùng Hưng…”

Nghe tên mình được âm thanh mềm mại gọi lên, Tùng Hưng không đủ sức chống đỡ nữa. Anh vươn tay ra, muốn làm một hành động biểu thị kết nối thân mật. Vừa đúng lúc.

An Nhiên mở to đôi mắt trong veo nhìn anh, Tùng Hưng chợt khựng lại, ngượng ngập chuyển hướng bàn tay thành xoa má cô, mắng yêu: “Lại dọa anh một trận hết hồn.”

“Sao ạ?” An Nhiên ù ù cạc cạc, không hiểu vì sao Tùng Hưng lại nói vậy.

Anh thở dài, không chỉ dáng vẻ nguyên vẹn mà ngay cả cái sự ngờ nghệch này cũng vẫn còn y chang. Anh tần ngần dùng ngón cái miết nhẹ bầu má cô, nói bằng giọng giận dỗi: “Vừa quay đi một lát, lúc quay lại đã không thấy em đâu. Anh còn tưởng em lại giống như bốn năm về trước, biến mất không tăm tích” Thấy An Nhiên cúi mặt, Tùng Hưng lại nén tiếng than thầm, sao đến cơ hội bày tỏ cô cũng không cho anh như vậy? Cuối cùng, anh chỉ nói ngắn gọn: “Không thấy em, anh định tới nhờ phòng phát thanh đọc thông báo tìm người khăp bệnh viện đấy”

An Nhiên nghe anh nói nửa đùa nửa thật liền nhoẻn miệng cười. Ai chứ Tùng Hưng thì dám làm vậy lắm!

“Còn dám cười!” Tùng Hưng kiêm chế được cơn xúc động thì quay ra nói đùa mấy.

câu. “Coi chừng mắt trố của em sẽ biến thành mắt híp giống anh đấy. Mau đi thôi, người nhà em còn đang chờ mà”

An Nhiên bị anh nằm tay kéo đi, cô vội níu lại: “Khoan, khoan, anh chờ chút. Cái này em gửi lại anh” Cô đưa cho anh cọc tiền vừa rút được. Thật may cây ATM này là loại chỉ cần bấm đúng mã số và chứng minh thư là rút được tiền. Cô vừa vặn lấy được số tiền ít ỏi mình tiết kiệm được lúc trước.

Nhìn xấp tiền trong tay An Nhiên, Tùng Hưng liền tức giận: “Đây là ý gì?” Anh trách móc nhìn cô.


“Em xem anh là người ngoài phải không?”

An Nhiên nhìn anh, mỉm cười lấy lòng: “Xem anh như người nhà. Nhưng anh em trong nhà cũng phải tiền bạc phân minh, ái tình dứt khoát. Nếu anh không nhận là coi thường em gái này nghèo đói”

Tùng Hưng bực mình gạt đi: “Ai nói anh coi thường em?” Anh thương cô còn không hết, muốn chăm sóc cho cô từ giờ về sau để cô mãi ở bên cạnh mình.

“A… nhưng em không thể nhận tiên của anh được…” An Nhiên lúng túng trước thái độ nghiêm khắc của Tùng Hưng, rõ ràng hiện tại anh đã trổ ra chút uy quyền rồi chứ không còn là cậu học sinh ngô nghê, vụng dại năm xưa.

Tùng Hưng lái câu chuyện theo hướng khác: “An Nhiên, em có nghĩ đến cảm nhận của anh không? Lúc trước nhìn thấy em ở bệnh iên, bên cạnh mừng còn có cả lo. Lại thấy tóc em thế này… Anh thực sự rất đau lòng”

An Nhiên nghe một hồi mới hiểu ý Tùng Hưng, cô chợt “À” lên một tiếng.



Cử chỉ thân mật, lời nói chân thành từ đáy lòng của Tùng Hưng khiến An Nhiên phải suy nghĩ. Rốt cuộc cô cũng chỉ là một cô gái ngoài hai mươi, nghe một chàng trai khôi ngô bày tỏ với mình thì cũng có xúc động, đột nhiên sinh ra cảm giác mình thật yếu đuối, cần được một bàn tay to lớn ôm ấp, vỗ về.

Cô ngẩng lên nhìn Tùng Hưng, thấy được ánh mắt chăm chú của anh đặt trên mặt mình, từ đáy mắt rõ ràng tuôn ra tràn đầy mật ngọt. Ý tứ này… Cô giật mình hoảng sợ.

Ý tứ này, cái nhìn âu yêm này, và cả cử chỉ ái muội này nữa… Chẳng phải khác với cách anh trai vẫn ôm em gái hay sao?

Xét cho cùng, cô và Tùng Hưng cũng đâu phải máu mủ ruột rà. Vậy mà một người dưng nói sẽ mời bác sĩ tốt nhất cho cô, mua thuốc tốt nhất cho cô, An Nhiên làm sao không hiểu ngụ ý của Tùng Hưng.


Cô vội đẩy anh ra, giữ một khoảng cách nhất định. Không để Tùng Hưng có cơ hội từ chối, cô vội nhét tiền vào túi áo anh: “Tình cảm của anh thì em cảm ơn. Còn tiền thì không thể nhận đâu..” Cô vội vàng quay đầu, bước đi thật nhanh. Tùng Hưng vội đuổi theo, giữ lấy tay cô “Em làm thế này khiến anh rất mất mặt đấy! Cầm lấy tiền này đi mua chút đồ bổ dưỡng cho mẹ em đi”

An Nhiên biết mình nhất định không thể nợ thêm ai khác, một mình Hoàng Kiên là quá đủ rồi. Cô kiên quyết không nhận lại tiền, nói rõ ràng: “Anh tự đi mua thì hơn.”

Thấy sắc mặt Tùng Hưng rất xấu, cô nói đùa một câu để làm dịu không khí: “Anh cứ hào phóng quá mức thế này, lỡ gặp phải phụ nữ thích đào mỏ thì xong đời đấy!”

Tùng Hưng hạ ánh mắt, nhìn xoáy vào cô, nói: “An Nhiên, chẳng lẽ em không hiểu. Đàn ông có thể dâng tất cả tài sản cho cô gái mình quan tâm. Còn với những người dưng, hoàn toàn sẽ không bỏ một xu.”

Hàm ý đã hiện lộ rõ ràng đến thế, An Nhiên từ chối không được, đành bỏ của chạy lấy người. Cô mượn cớ phải về phòng xem tình hình Hoàng Phương, vội vàng chuồn mất.

Lúc này, Hoàng Phương đã được các bác sĩ sơ cứu, đang ngồi một góc chờ đến lượt được phẫu thuật. Bà vẫn kiên quyết không gọi điện cho Vũ Như, con gái vừa mới phẫu thuật ngực xong, cần thời gian điều dưỡng.

Bà lại càng không dám gọi cho Nguyễn Chính Quốc, sợ ông phát hiện ra việc làm hèn hạ của mình. Rốt cuộc đành đổ mọi việc lên đầu An Nhiên.

Mẹ bị thương, con gái phải chăm sóc là quá hợp lí! Làm sao dám kêu ca!




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK