Chiếc Mercedes của Tống Thành lập tức quay đầu. Ân Lãm chạy đến chỗ Cá Chép cùng Minh Châu, cúi xuống lựa lời hỏi han.
Anh cẩn thận đưa tay sờ động mạch cổ Minh Châu, thấy mạch vẫn đập thoi thóp, trong lòng cũng yên tâm hơn phần nào. Cá Chép thấy người đàn ông lạ hoắc từ đâu chạy.
đến sờ soạng cô Minh Châu của nó thì rất sợ hãi, vội lấy hết sức bình sinh đẩy hắn ra.
“Không được đánh cổ”, nó hét ầm lên, giọng chói tai vang vọng giữa không gian vắng lặng. “Chú đi ra!”
Ân Lãm nhìn khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của thằng bé đang nhòe nhoẹt nước, cảm thấy rất thương tâm. Rõ là một thăng bé xinh xắn, đẹp trai, thậm chí nhìn còn có phần quen mắt, thế mà lại bị người ta đánh đến độ này.
Anh xoa đầu Cá Chép, ân cần dỗ dành: “Chú kiểm tra xem cô đau thế nào, rồi đưa cô đến bệnh viện cho bác sĩ chữa. Nhóc đừng sợ, chú là người tốt mà”
Tống Thành đứng phía sau khinh bỉ xì một tiếng. Tự nhận mình là người tốt, đúng là lừa trẻ con. Ai mà chẳng biết thư kí thân tín ¡ Lãm của tổng giám đốc NC có biệt danh “sát thủ có bộ mặt trẻ thơ”. Thường ngày hẳn quạt cấp dưới như quạt thóc, khiến dân tình oán thán không ngớt. Mà hận nỗi hắn vừa quạt người ta, vừa cười tươi như hoa nở mùa xuân, khuôn mặt nho nhã, dịu dàng mà lời lẽ thì muốn róc da róc thịt, lại không để hở sườn, khiến thiên hạ căm hận mà không chửi lại được.
Nhưng đó là với người lớn thôi. Cá Chép chỉ là đứa nhóc ba tuổi vừa trải qua cơn chấn động mạnh, lời lẽ của Ân Lãm hầu như không có chút giá trị nào với nó. Sau một hồi cosplay người tốt không thành, Ân Lãm ngước lên nhìn ông chủ đầy bất lực. Hän không trị được thẳng nhóc này, nó quá cảnh giác, lại còn cứng đầu.
Tống Thành vẫn đứng trên cao nhìn xuống, hai tay đút túi quần, ánh mắt thâm thúy quan sát Cá Chép. Áp lực từ hẳn toát ra lớn đến nỗi thẳng bé cũng cảm nhận được, vội vã nhìn lại hắn đầy sợ sệt.
Tống Thành ngồi xốm xuống, rút ra một cái khăn tay sạch sẽ đưa đến trước mặt Cá Chép. Thăng bé run rẩy sợ hãi nhưng vẫn thò tay nhận lấy, giống như là không có lựa chọn nào khác. Nó nắm chiếc khăn, chưa dám dùng, Tống Thành liền bảo: “Qô ấy bị hai kẻ vừa rồi đánh đúng không?”
Cá Chép gật đầu. Nó hấp tấp kể: “Họ lấy cái túi làm cô bị ngã. Xong họ bắt cháu, cô Minh Châu không cho. Thế là họ đánh. Đạp vào đầu”
Vừa nói, ngón tay bé xíu còn chọc chọc vào đỉnh đầu để minh họa cho rõ.
Tống Thành gật đầu, ra chiều đã hiểu. Hắn hỏi tiếp: “Chú bắt hai người đó về trừng phạt nhé?”
Cá Chép lại gật đầu. Xe máy kia đã chạy từ lâu mà chú ấy vẫn bắt được, siêu quá đi!
“Nhưng mà cô Minh Châu cứ năm thế này thì sẽ chết đấy. Ai cứu được cô ấy bây giờ?”
Tống Thành làm như vô tình hỏi, Cá Chép lập tức cần câu. Thăng nhỏ mới ba tuổi, nghe thấy chết chóc thì sợ rúm người. Nó rưng rưng, ôm tay hắn, ánh mắt mong chờ: “Bác sĩ cứu được. Chú đưa cô Minh Châu đi bệnh viện đi”
Tống Thành lại thở dài: “Chú đi rồi thì ai bắt kẻ xấu? Không ai nhìn thấy rõ mặt hai người lúc nấy”
Quả nhiên, Cá Chép rơi vào trầm tư một lúc. Lát sau, nó hạ quyết tâm nói: “Cháu nhớ mặt. Cháu chỉ cho chú. Còn chú này”, ngón tay nhỏ xinh chỉ về phía Ân Lãm, “đưa cô Minh Châu đi bác sĩ”
Xong! Tống Thành nhướn mày nhìn Ân Lãm: Thấy anh ra tay chưa? Chú vẫn còn non và xanh lắm!
Ân Lãm không khỏi liếc nhìn thẳng bé một cái. Mới bằng cục cơm nằm mà đã biết chỉ đạo người khác rồi. Cũng phải nhìn ông chủ lạnh lùng kiêu ngạo của hắn bằng con mắt khác, người ta là học sinh giỏi toàn diện, giỏi cả dỗ trẻ con nha! Biết thân phận mình thừa thãi, Ân Lãm liền nhận mệnh, vội nâng Minh Châu lên xe, đi thẳng tới bệnh viện.
Không bao lâu, Minh Châu được chuyển tới khoa Cấp cứu. Bác sĩ tiếp nhận xong, nhìn ảnh chụp X-quang, liền lập tức chỉ định phẫu thuật. Xương sọ bị rạn, cần theo dõi xem có xuất huyết não.
Ân Lãm làm thủ tục nhập viện, cắt đặt người trông nom xong xuôi thì báo cáo ngắn gọn tình hình với Tống Thành, lúc này hắn đang ôm Cá Chép đi lòng vòng quanh khu nhà. Dĩ nhiên hai thủ phạm đã cao chạy xa bay rồi, nhưng Tống Thành vẫn trịnh trọng đưa Cá Chép đi tuần tra một vòng thật nghiêm chỉnh.
Thăng bé đi được một lúc liền mệt mỏi, ngày hôm nay nó đã đi quá nhiều, chịu đựng cũng quá nhiều.
Tống Thành công kênh nó lên cổ cho nó bớt buồn ngủ. Cá Chép đang ngáp đến díp cả mắt vội choàng tỉnh, vui sướng hét to. Người này cao quá, vai cũng rộng, ngồi lên rất thích, còn nhìn được ra xa tít tắp. Trong lúc Cá Chép vui sướng ôm đầu Tống Thành ngật ngưỡng, hẳn liền hỏi: “Vừa nãy con và cô Minh Châu đi đâu đấy?”, hắn đã nhìn thấy ảnh của Cá Chép trong hồ sơ, nhất định không thể lầm được. Vì thế, hắn đang chính thức trải nghiệm cảm giác “mua trâu được thêm nghé” đây.
Cá Chép vui miệng liền thật thà khai báo: “Con đi tim mẹ”
Sau đó là một bản tin “Cuộc sống thường ngày của hai mẹ con” được lên sóng, có đầy đủ họ tên, tuổi tác của hai nhân vật chính. An Nhiên nghĩ Cá Chép còn nhỏ, chưa kịp dạy thăng bé cách bảo mật thông tin cá nhân với người lạ cho nên Tống Thành không mất cái kẹo nào vẫn dụ dỗ được trong chớp mắt.
Tống Thành không nghĩ nhiều về việc con riêng của An Nhiên, chỉ đơn giản cho rằng: Cá vào ao ta thì ta được. Thằng nhỏ cũng thông minh lanh lợi, tướng tá khôi ngô, có nét thích chỉ huy người khác giống hẳn. Nếu được hắn bồi dưỡng đều đặn, nhất định lớn lên thành nhân tài.
Hơn nữa, đây là tử huyệt của An Nhiên, đứa nhỏ trong tay hắn, cô ta cũng không dám làm âm ï, cũng không một hai đòi về nhà. Nghĩ thế, hắn muốn thiết lập quan hệ gần gũi với thằng nhóc một chút, liền dụ dỗ: “Bây giờ mình đi mở camera ghi hình để lấy biển số xe của hai người kia, sau đó báo.
công an nhé?” Hắn chỉ tay vào camera được lắp đặt trên cao. Cá Chép rầu rĩ nói: “Con phải đi tìm mẹ ở nhà một người tên là Tống Thành.
Giờ thì tối mất Tống Thành cười vang trong sự ngỡ ngàng của Cá Chép: “Chính là chú đây. Đi cùng chú, chú sẽ chỉ cho con biết mẹ ở đâu”
Thế là hắn thành công ôm “con nghé nhỏ” về nhà.
An Nhiên hoàn toàn không biết con trai mình đã chui vào rọ, cũng không biết bạn thân đã gặp chuyện bất trắc. Tối hôm đó, Hà Văn Nhĩ đến nói với cô rằng cậu chủ muốn cô ở yên trong phòng, không cho chạy lung tung nữa. An Nhiên giật mình, không lẽ hãn biết chuyện cô vẫn lén lút mò mẫm ngoài hàng rào ư?
Hà Văn Nhĩ không giải thích nhiều, liền đem cửa gỗ khóa lại, nhốt An Nhiên ở bên trong. Ông nói cô đừng lo, mỗi bữa đều có người đưa đồ ăn lên. Phòng cũng không nhỏ, bên trong có đủ không gian, giá sách, nhà tắm, đáp ứng đủ nhu cầu sinh hoạt cá nhân của cô.
An Nhiên ôm đầu nhìn cánh cửa gỗ dần dần khép chặt, lẩm bẩm: lần này xong thật rồi!
Không bước chân ra khỏi phòng thì còn làm ăn gì được nữa.
Tối hôm đó, lần đầu tiên cả gia đình đoàn tụ dưới cùng một mái nhà. Tống Thành mang Cá Chép về, dùng đồ ăn ngon để làm lung lạc ý chí “đi tìm mẹ ngay lúc này” của nó, sau đó lại lôi mấy cái mô hình tàu chiến ra dụ dỗ tình cảm của nó, làm cho Cá Chép mê mẩn. Chơi chán, Tống Thành lột trần nó ra, xách vào nhà tắm.
Trên thân hình mập mạp, trắng như cục bột hiện rõ vài vết bầm tím do lúc trước vô tình bị mấy người kia đá vào. Tống Thành lấy tay chạm vào vết bầm, thăng bé hít một hơi, nước mắt nước mũi cũng chảy ngược vào trong. Có khí phách. Đau đến thế mà không kêu. Hắn càng lúc càng thích thằng nhỏ.
Tống Thành cho thăng bé ngâm bồn tắm cùng với mình. Đây là lần đầu Cá Chép tắm chung với một người đàn ông, nó không khỏi tò mò nhìn cơ thể lạ lẫm trước mắt.
“Thế nào?” Tống Thành nhắm hờ hai mắt, thư giãn trong làn nước ấm nhưng hắn vẫn cảm nhận được ánh mắt khám phá của Cá Chép lượn quanh người mình.
Cá Chép nhìn xong một lượt, liền kết luận: “T¡ của chú bé hơn tỉ mẹ con”
Tống Thành nhếch môi, nụ cười có chút bỉ ổi: “Ti mẹ con lớn lắm sao?”
Cá Chép gật đầu chắc nịch: “Rất lớn”, nó lấy tay vòng một vòng tròn trước ngực, tưởng tượng: “Như thế này”
Đôi mắt phượng hẹp dài của Tống Thành mở hé, nhìn cái vòng tròn tưởng tượng của thẳng nhóc. Ừ, khả năng ước lượng kích cỡ cũng chính xác. Mắt thẩm mĩ không tệ. Nhưng mà, có một điều khiến hẳn vẫn còn lấn cấn.
Hắn nghĩ một lúc, liền nói: “Bây giờ con đã ba tuổi rồi. Đàn ông có bản lĩnh là phải biết tự tắm. Không được tắm chung với mẹ nữa”
Cá Chép nghe thấy “đàn ông có bản lĩnh” thì thích lắm. Nhưng nghĩ đến việc phải tự tắm, nó lại chân chừ. Mẹ còn chưa dạy nó cách tự tắm, làm sao tắm cho sạch bây giờ?
Nó đem nỗi khó xử này nói ra với Tống Thành, hắn lại vỗ ngực, hào sảng tuyên bố: “Từ bây giờ, muốn học cái gì cứ nói, chú sẽ dạy”
Được lời như cởi tấm lòng. Cá Chép rất sung sướng, té nước âm ï. Nó phấn khích hỏi: “Vậy là con sẽ thành đàn ông có bản lĩnh đúng không ạ?”
“Được một chút”
Cá Chép yên tâm, đem cái “được một chút” cất vào trong bụng. Từ bây giờ chú Tống Thành đã nói sẽ dạy nó bất cứ cái gì nó muốn, sau này nhất định nó sẽ lớn lên oai phong như chú ấy.
Thăng bé lại giương mắt nhìn Tống Thành, bàn tay bé xíu dưới làn nước ấm lén lút xòe ra đếm. Khuôn mặt chú ấy rất đẹp mắt này. Dáng người cao lớn, lại rất khỏe, cho nó ngồi lên cổ suốt một lúc lâu không mỏi này. Nhà chú ấy thì rộng, lại có nhiều đồ ăn ngon nữa này. Chú ấy cũng tốt bụng, chịu tắm chung, chơi chung với nó chứ không mê ngủ này. Các tiêu chí gần đủ hết rồi, chỉ còn duy nhất một điều cần phải kiểm tra thôi.
Đó là khi chú ấy tức giận có biến thành màu xanh lá và to đùng lên không?
Danh Sách Chương: