“An Nhiên, hẳn là cô tự hiểu mình hiểu người”
Thấy An Nhiên trầm mặc, Hạ Cẩm hòa hoãn một chút “Gia tộc họ Tống nhiều đời nay là danh gia vọng tộc, danh dự là quan trọng hàng đầu.
Việc †ìm một người con dâu đẹp người đẹp cả nết, lại môn đăng hộ đối cũng là việc đương nhiên.
Mà cô thì nghe nói lúc còn đang học cấp ba đã cùng bạn trai…”
“Đấy chỉ là lời đồn thôi” An Nhiên muốn nói rõ tình huống với Hạ Cẩm, xóa bỏ những hiểu lâm.
“Lần đầu tiên là bốn năm trước bị..”
“Tôi không có hứng thú nghe” Hạ Cấm lạnh lùng chặt đứt lời nói của cô.
“Tôi chỉ muốn nhờ cô một việc, đó là buông tha con trai tôi, đừng hủy hoại nó.
Nếu chồng tôi biết việc này, quan hệ của hai bố con sẽ càng thêm xấu”
An Nhiên lặng người, không nghĩ Hạ Cẩm lại nói như vậy.
Cái gì mà cần cô giúp, càng nghe càng đau lòng.
Cô rụt rè nói: “Mẹ, nếu những lời này mẹ nói trước đây thì con sẽ không tiến thêm bất cứ bước nào.
Nhưng hiện tại thì không thế.
Con không thể bỏ anh ấy, chỉ có thể khiến anh ấy rời bỏ con.
Nếu Tống Thành muốn ly hôn, con sẽ không dây dưa níu kéo”
“Cô chắc chứ?” Hạ Cẩm ngờ vực.
“Lúc trước cô còn nói sẽ không thể rời khỏi nó, có chết cũng theo nó cơ mà”
An Nhiên thật thà đáp: “Nếu thẳng bé thực sự gặp được người mà nó thương yêu, chỉ cần nó hạnh phúc, con sẵn sàng tiếp nhận.
Danh dự hay cái gì khác đều không bằng hạnh phúc của thăng bé”
“Đó là vì cô vốn không có danh dự” Hạ Cẩm tàn nhắn dập tắt lời An Nhiên.
“Nếu cô không chịu buông tay, đừng trách tôi phải can thiệp.
Nhanh, chậm, nặng, nhẹ, xa, gần, cách nào cũng được, tôi đều có thế đối phó với cô”
Đến công ty của đối thủ hùng mạnh một thời là thế, đối thủ là đàn ông, thủ đoạn, tài năng đều hơn người mà Hạ Cấm có thể đánh bại hoặc thu mua về dưới trướng của mình, bà ngại gì một đứa con gái cỏn con.
“An Nhiên, tôi nói cho cô rõ, đàn ông đều là tò mò giống nhau.
Bọn họ là cả thèm chóng chán Ăn không được thì thèm, đến khi có được rồi sẽ rất nhanh bỏ bê.
Chẳng lẽ cô muốn để con trai tôi chơi chán rồi vứt bở?”
“Thế thì cứ để anh ấy chán đi” An Nhiên cười khố một tiếng.
“Lúc trước con không chịu theo anh ấy, anh ấy vứt con xuống hồ cá sấu mà dọa dẫm.
Bây giờ con dám bỏ anh ấy đi, nếu bị bắt trở về thì còn toàn mạng hay sao?”
Hạ Cẩm thấy con trai mình bị vạch thói xấu liền khó chịu nhăn mặt: “Nó chỉ coi cô như công cụ giải quyết nhu cầu sinh lý, Có cô rồi thì cũng sẽ đến lúc có thêm người khác.
Đừng để nó đá cô, lúc ấy lại mất mặt.
Tốt nhất nên rời khỏi nó sớm đi, nếu cần tiền, cứ nói với tôi.”
Không ngờ Hạ Cẩm lại coi thường cô đến thế, lại coi thường luôn cả tấm chân tình của con trai mình.
An Nhiên cười, đáp: “Mẹ muốn cho con tiền tiêu vặt thì con cảm ơn.
Còn Tống Thành với con là thật lòng yêu thương nhau.
Con không thể để anh ấy đau lòng bởi đối với con, anh ấy rất quý giá.
Chúng con cũng là vợ chồng hợp pháp, giúp anh ấy giải quyết nhu cầu sinh lý là trách nhiệm và quyền lợi của con và con rất vui khi thực hiện việc đó, cũng giống như mẹ đối với bố vậy, không có gì phải mất mặt”
Hạ Cẩm lần đầu gặp phải người còn trẻ tuổi mà biết giao tiếp như vậy, trong lòng không khỏi tán thưởng xen lẫn khó chịu không thôi.
Cuối cùng, đành nói “Chuyện này càng dây dưa lâu, phần thiệt càng thuộc về phụ nữ.
Tôi cũng không có thời gian dông dài với cô.
Chuyện hôm nay đừng để Tống Thành liên lụy”
An Nhiên lập tức hiểu ý, lễ phép đáp: “Vâng, con cũng không muốn anh ấy thấy khó xử.
Nhưng anh ấy khôn khéo như vậy, khó có thể qua mắt được.”
“Chỉ cần cô đừng nói bậy bạ lung tung là được” Hạ Cẩm cảnh cáo một tiếng rồi tắt máy.
An Nhiên bần thần mất một lúc lâu, cảm thấy sức lực của mình cạn kiệt từ bao giờ.
Cô muốn khiêm tốn làm một cô con dâu bình thường nhưng nhà chồng lại quá cứng rn, cô cũng không biết nên làm sao.
Nếu gây áp lực buộc Tống Thành phải lựa chọn, cô dám chắc hắn sẽ chọn cô, thậm chí có thể mang hai mẹ con cô đi, tách khỏi Tống gia hoàn toàn.
Nhưng làm sao cô nhẫn tâm phá vỡ hạnh phúc gia đình hắn.
Hắn may mắn sinh ra có cha mẹ yêu thương, bao bọc, sự nghiệp làm nên tuy phần nhiều là nhờ tài năng nhưng cũng có công sức của cha mẹ bảo hộ những ngày đầu.
Nếu cô bắt hắn từ bỏ gia đình mình, chính là bất hiếu, bất nghĩa, lại còn vô ơn.
Việc như thế, An Nhiên không làm được.
Dù gì cũng là đứa con gái bất hạnh, không được mẹ yêu thương, An Nhiên cảm thấy mĩ mãn nhất vẫn là mình có một người mẹ chồng, ông xã có mẹ đẻ và con trai có bà nội.
Chỉ cần cô kiên trì hơn một chút, cố gắng thêm một chút, chịu đựng thêm một chút,tất cả sẽ đều được hạnh phúc.
An Nhiên đi về phía thang máy, hai vai nặng muốn sụm cả xuống.
Lúc trước thẳng lưng nói cứng, kiên cường biết bao nhiêu, bây giờ lại như: người mới ốm dậy, toàn thân bải hoải.
‘Vừa thấy cửa thang máy mở ra, cô cúi gục đầu đi vào, va mạnh vào lông ngực Tống Thành đến mức lảo đảo suýt ngã.
“Ông xã..” Cô hốt hoảng, không lẽ lúc nấy hắn tới đây nghe hết sao?
“Vì sao lại khóc?” Tống Thành cố ý coi như không biết, ngón tay dài, sạch sẽ đưa lên gạt một giọt châu xinh đẹp vừa lăn xuống.
Phù, may là hắn không biết gì.
An Nhiên len lén thở phào, lắc đầu: “Nãy em bị bụi rơi vào mắt thôi.
Không sao”
Nói xong, lại tự cảm thấy mình quá yếu đuối, cô gục vào ngực hẳn, vòng tay ôm chặt tấm lưng dày, “Em nhớ anh..” Cô tham lam hít hà mùi hương của hẳn.
Không có gì nhiều, Tống Thành dùng nước hoa rất nhạt.
Chỉ có mùi nước xả vải và hơi ẩm đàn ông của hắn chui vào mũi cô, ấm áp, đáng tin.
Tống Thành ôm lấy đôi vai đang rung rung của vợ, cũng không hỏi nhiều đã đoán được chuyện gì xảy ra.
Từ ngày An Nhiên theo hắn, hẳn đã hứa sẽ không để cô phải khóc, không để cô phải đau lòng.
Thế mà hết lần này đến lần khác, hẳn vẫn trơ mắt nhìn người khác vây quanh vợ nhỏ của mình, dùng đủ mọi cách từ lời nói đến hành động làm cô chịu tổn thương.
Lửa giận trong lòng hắn lại nhen lên, khiến hẳn không kìm được mà rút điện thoại ra.
Hạ Cẩm ở sân bay, mệt mỏi vì Tống Quỳnh Nhự, lại thêm đau đầu chuyện An Nhiên, thấy tên con trai hiện trên màn hình điện thoại thì nảy ra suy nghĩ: Hồ ly kia mách lẻo quá nhanh!
Tống Thành rất ít khi chủ động gọi cho bà, trừ khi có việc cực kì khẩn cấp.
“Mẹ, đừng làm khó vợ con” Hản nói băng tông giọng trầm thấp của một người ra tối hậu thư,
Danh Sách Chương: