Trên tầng cao nhất của NC Building, nơi đang diễn ra cuộc họp của các cán bộ cao cấp toàn tập.
đoàn, không khí căng như dây đàn Tống Thành ngồi ở ghế chủ tọa, đôi lông mày sắc bén cau lại. Khuôn mặt anh tuấn phảng phất cơn giận lạnh lẽo, ánh mắt quét một lượt hết hai mươi hai người ngồi dọc hai bên chiếc bàn bầu dục cỡ đại “Việc thu mua một công ty nhỏ cũng cần tôi tự tay làm? Nếu trong hai ngày nữa không dứt điểm được thương vụ BnZ thì mỗi cái ghế thành viên trong phòng họp này cũng đến lúc đổi chủ”
Dù ngồi dưới máy lạnh nhưng trán các vị giám đốc mỗi bộ phận đều túa mồ hôi, Tống tổng đã nói là làm, không ai dám ho he cho đến khi buổi họp kết thúc. Cửa phòng họp vừa mở, ai nấy vội vàng đi như chạy ra thang máy, hối hả tìm đường hô hấp.
Tống Thành quay về phòng làm việc của mình thì thấy thư kí của mình, Ân Lãm, tiến tới trình lên một tập hồ sơ, thận trọng thông báo: “Anh Thành, đã tìm ra người rồi”
Ánh mắt vốn đang đầy hàn khí của Tống Thành lập tức dịu lại, hẳn nhanh chóng lật hồ sơ ra xem.
Đã nửa tháng trôi qua, hẳn vẫn không thế quên được hình ảnh người con gái trong đêm mưa ấy. Dù lúc đó, thuốc kích dục làm cơ thế hẳn phát sốt, đầu óc mụ mị không còn tỉnh táo nhưng mùi hương hoa mộc ngọt ngào của cô đã cứu vớt hắn. Hắn nợ cô.
Ngón tay cứng cáp của Tống Thành lập mở bìa hồ sơ, ngay trang đầu là hình chân dung một cô gái trẻ, khuôn mặt xinh đẹp sắc sảo giống như giới diễn viên, ca sĩ thường hay có.
“Nguyễn Vũ Như?”, anh hơi cau mày, cảm giác có chút gì đó không đúng lắm.
Ân Lãm tuần tự đem mọi việc báo cáo: “Chiếc giày anh nhặt về hôm đó chính là loại mới ra tháng trước, phiên bản giới hạn nên số lượng người đặt mua không nhiều lắm, có thể tra ra được danh sách. Kết hợp với tuyến đường xe bus đi thì khoanh vùng rất gọn. Tôi cũng đã gặp trực tiếp người lái xe ngày hôm đó, ông ta xác nhận cô gái đã xuống bến xe ở chân cầu vượt Căn cứ thêm cả đặc điểm nhận dạng chiều cao, vóc dáng anh miêu tả thì sai biệt không là bao.”
Tống Thành gật đầu, yêu cầu thư kí sắp xếp cuộc gặp nhanh chóng với “ân nhân” và cũng là “nạn nhân” của mình. Hắn nhất định phải đền bù cho cô thật xứng đáng.
Nhận được điện thoại của Ân Lãm gọi tới, nói -Tống tổng muốn gặp để trao đổi một chuyện riêng, Nguyễn Vũ Như nửa tin nửa ngờ đi tới quán cà phê đối diện NC Building. Cô ta biết người hẹn gặp mình không phải bình thường nên cũng cố ý ăn mặc, trang điểm kĩ lưỡng một chút, làm sao nhìn vào thấy đẹp đẽ, quyến rũ lại có nét sang chảnh, không quá phô trương.
Vừa bước qua cánh cửa kính sáng bóng của quán cà phê, Vũ Như đã nhận ra ngay người đàn ông ngồi tĩnh lặng ở góc phòng. Diện mạo của hắn đủ sức hấp dẫn mọi ánh mất, làm cho hình ảnh ngồi một góc từ tốn nhấm nháp cà phê cũng biến thành cảnh đẹp ý vui. Vừa tiến lại gần, khí chất lịch lãm của Tống Thành đã khiến Vũ Như căng thẳng. Người đàn ông này nhìn từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, chỗ nào cũng sáng giá. Khuôn mặt điển trai, vóc dáng cao lớn, âu phục đắt tiên. Ngay đến đồng hồ đeo trên tay dù kiểu dáng không phô trương nhưng cũng có thuộc nhấn hiệu xa xỉ.
“Cô là Nguyễn Vũ Như?”
Vũ Như nở nụ cười xinh đẹp nhất, cố kìm chế cơn run rẩy, duyên dáng ngồi xuống. Cô còn chưa kịp nói gì thì Tống Thành đã vào đề ngay. Hắn ngay thẳng rành mạch nói rõ mình muốn gửi tới cô lời xin lỗi và cả tạ ơn.
Hân nói tới đâu, Vũ Nhu ngỡ ngàng tới đó. Thì ra người đàn ông này chính là thủ phạm của những vết hôn điên cuồng trên người An Nhiên ngày đó. Đột nhiên, trong lòng Vũ Như trào lên một tia ghen tị dữ dội Tống Thành hai mắt sắc bén nhìn thẳng đối phương đang ngây ngốc trên ghế đối diện, nghiêm chỉnh nói: “Cô Vũ Như, cô đã cứu tôi khỏi một phen nguy khốn. Tôi biết những gì mình làm đã gây tổn thương sâu sắc cho cô. Vì vậy, tôi sẵn sàng chịu trách nhiệm. Chỉ cần cô nói giá, tôi sẵn sàng chỉ trả.”
Giọng điệu của kẻ có tiền! Vũ Như khôn khéo liếc nhìn bàn tay đối phương, thấy ngón áp út vấn còn đế trống thì vô cùng hồi hộp. Câu chuyện hoang đường từ miệng Tống Thành vừa kể không khác gì trong cố tích hoàng tử nhặt giày của Lọ Lem.
Nhưng lần này, người được hoàng tử tìm đến lại không phải đứa “Lọ Lem con hoang” kia mà là cô, chủ nhân thực sự của đôi giày. Nếu Tống Thành còn độc thân thì cô nên thử ìn may một phen Vũ Như ra vẻ bất đắc dĩ, ánh mắt cố ý lộ ra một tia mạnh mẽ: “Vũ Như biết là chuyện ngày đó không hoàn toàn là lỗi của anh, chẳng qua anh cũng là bị người khác làm hại. Giúp người là việc nghĩa, Vũ Như không hối hận”
“Nhưng.”
“Cái đã mất cũng không thế lấy lại. Vũ Như không bán trinh tiết, anh trả tiền khác nào làm nhục Vũ Như”
Tống Thành nghe vậy thì áy náy càng nổi lên.
Hắn xưa nay chỉ biết dùng tiền để giải quyết mọi việc, giờ cô gái này nói không cần tiền thì hẳn nên làm gì?
“Vậy thì, anh mời Vũ Như một bữa cơm đi” Cô khéo léo nói, ánh mắt lộ ra chút tỉnh nghịch cùng quyến rũ Tống Thành đồng ý. Hai người đi bộ đến tiệm cơm gần đó. Vừa đúng lúc đi ngang qua hàng rào bên hông một bệnh viện tư nhân thì thấy hai người trong sân bệnh viện co kéo nhau, thu hút sự chú ý của không ít người quanh đó.
Nguyễn Vũ Như đang cười tít mắt, thoáng nhìn qua hai người phụ nữ đang ồn ào kia thì sợ hết hồn. Sao mẹ cô lại đánh An Nhiên trong bệnh viện vậy?
Mấy hôm nay An Nhiên thường xuyên nôn oe, ngửi mùi đồ ăn là lập tức chạy vào WC phun ra, khuôn mặt mệt mỏi khác thường. Hoàng Phương nhớ lại cách đây nửa tháng con gái có tìm bà mách rằng An Nhiên hư hỏng có quan hệ bất chính với đàn ông, liền sinh nghị, kéo An Nhiên đi bệnh viện làm xét nghiệm.
Quả nhiên là có thai!
Đúng là loại con gái lắng lơ, hư thân mất nết!
Cầm tờ kết quả xét nghiệm trên tay, Hoàng Phương cáu đến phát điên!!
Con ranh con, mười bảy tuổi đã chửa ễnh bụng, có khác nào bôi gio trát trấu vào mặt bà!
Ngay từ lúc Nguyễn Chính Quốc nhặt nó về, bà đã ghét cay ghét đẳng. Không dưng phải nuôi báo cô một đứa trẻ lạ hoắc, giờ lại bắt bà nuôi thêm một đứa cháu nữa hay sao! Đúng là nỗi ô nhục!!!
“Mày còn khóc cái gì? Mới nứt mắt ra, mười bảy tuổi đầu đã biết tìm đàn ông! Cái loại mày đúng là báo hại nhà tao! Mày định làm mất mặt tao, muốn cả thiên hạ nói tao không biết dạy con à?
Bà ngoa ngoắt chì chiết còn An Nhiên chỉ biết khóc. Cô thực sự bị oan, bị người ta làm nhục nhưng nói mãi mà mẹ cũng đâu chịu tin “Còn khóc à?”, hai mắt Hoàng Phương long sòng sọc, “Nuôi mày cho lớn, tốn tiền ăn học để mày chơi bời trác táng thế này! Gọi thäng mất dạy ấy đến đây! Đúng là đám của nợ!”
An Nhiên nghe thế thì càng kinh sợ, vội quỳ xuống van xin: “Mẹ ơi, con nói thật mà, không phải con hư hỏng đâu…” Cô nấm vạt áo Hoàng Phương nhưng bị bà đẩy ra, tát liên tiếp hai, ba cái rất mạnh, ngã lăn xuống đất. Trán cô đập vào cục đá gần đấy, máu bắt đầu chảy ra từ vết rách, ban đầu là một giọt, về sau càng lúc tuôn càng nhiều Cơn đau làm An Nhiên choáng váng nhưng cô vẫn cố bò dậy, níu tay Hoàng Phương cầu khẩn: “Mẹ đánh con cũng được, con biết mẹ giận con. Nhưng con thực sự không biết.. không biết người đó là ai.. Con bị người ta hại thật mà mẹ Hoàng Phương hít một ngụm khí lạnh, không ngờ An Nhiên lại có thể hư hỏng đến dạng này, đến bố đứa bé là ai cũng không rõ!
Bao nhiêu căm ghét trút vào cú đạp dội lên người “đứa con gái lăng loàn”, bà chỉ mong nó chết đi, đừng có làm bà phải chịu đựng chuyện Tôi tệ này. Cú đạp quá mạnh, An Nhiên đau đớn nằm vật ra, tóc dài xõa tung trên nền đất bẩn thỉu.
Vết rách trên môi do bị tát quá mạnh cũng tươm máu.
“Mẹ..”, cô khóc nức nở, “Con bị hại… bị người †a làm hại thật mà..”
Bất chấp đứa con út tội nghiệp khóc lóc cầu khẩn thế nào, Hoàng Phương vẫn trợn trừng mắt, trong đầu nghĩ ra vô số cách trừng trị dã man sau khi từ viện trở về nhà.
Nhưng trước hết bà phải làm sao xử lí sạch sẽ vụ này đã. Cũng may bà bắt An Nhiên đi khám ở viên cách xa nhà, không thì hàng xóm láng giềng biết được, bà không có lỗ nẻ mà chuil Nghĩ vậy, Hoàng Phương lập tức rút điện thoại gọi cho một y tá là người quen làm ở bệnh viện này, nhờ sắp xếp một chút, Xung quanh vang lên tiếng xì xào bàn tán của một vài người chứng kiến, những tiếng “hư đốn”, “trụy lạc ” bay vào tai An Nhiên như những nhát dao đâm liên tiếp vào tim cô.
Vì sao? Vì sao không ai tin cô? Trong đầu An Nhiên, kí ức bị cưỡng bức kinh hoàng lại ùa về.
Cơn đau khi bị phá thân cứ lặp đi lặp lại trong tiềm thức, mỗi lần đều khiến cô cảm thấy như muốn rách đôi thân thể. Nếu hôm đó cô rời khỏi thư viện sớm hơn một chút.. Nếu cô không đứng chờ chuyến xe bus cuối cùng ở đó… Nếu cô mặc kệ chiếc xe bị tai nạn kia… Nếu cô không ngỏ ý muốn giúp đố, đưa kẻ đó vào bệnh viện… Vô vàn cái “Nếu như” xoay mòng mòng trong đầu An Nhiên càng làm cô thêm oán hận.
Hai mắt cô nhòe đi, tuyệt vọng nhìn qua hàng rào cao vút của bệnh viện như những song sắt giam cầm con người. Bên kia hàng rào, cô mơ hồ thấy Nguyễn Vũ Như đứng cạnh một người đàn ông cao lớn, dáng vẻ không quen thuộc nhưng cũng chẳng xa lạ. Hai người ăn mặc đẹp đẽ, sóng đôi bên nhau, nhìn chăm chằm hình hài An Nhiên vật vã trên nền đất bẩn.
Danh Sách Chương: