“Đi vào”
Tống Thành không nói hai lời, bước chân hẳn vừa chuyển, Vũ Như đã líu ríu đi theo, không quên kéo cả An Nhiên đi cùng.
Một trận đòn thù này không tránh được.
Cô ảo não bước vào phòng ăn. Tống Thành đã ngồi ở đầu bàn lớn, Nguyễn Vũ Như lập tức chọn vị trí bên tay phải hẳn ngồi vào.
Theo thứ tự, An Nhiên miễn cưỡng ngồi ở ghế tiếp theo, cạnh Vũ Như.
Nhưng cô vừa định kéo ghế, Tống Thành đã gõ gõ xuống mặt bàn bên trái: “Ngồi đây”
Cô lắc đầu: “Chỗ này là được rồi.”
Hắn không chịu, buộc cô phải đổi chỗ mới hài lòng. Vũ Như đưa mắt nhìn theo, không giấu được ghen tị. Ba người vừa ngồi xuống, bữa sáng đã được đem lên. Là cháo bào ngư. Lúc còn ở nhà, An Nhiên thấy mẹ và chị gái ăn món này nên mới nhìn qua là cô đã nhận ra. Có điều, cô chưa từng được ăn, giá cả đắt đỏ nên Hoàng Phương chỉ dành cho mình và con gái lớn thưởng thức.
Cô lúng túng nhìn Vũ Như chậm rãi thưởng thức mĩ vị, từng động tác đều duyên dáng thanh nhã. Trong bụng cô bỗng nổi lên một trận cồn cào khó tả. Lúc trước còn nợ mấy chục triệu tiền hoa hồng của Tống Thành, bây giờ ăn bào ngư của hắn, có khi nào số nợ sẽ tăng phi mã hay không?
Cô lén lút liếc sang phía hắn dò xét. Tống Thành đã ăn xong từ lúc nào, thấy Vũ Như gọi người mang lên trái cây tráng miệng toàn là những loại xa xỉ, hắn cũng không phản ứng gì. An Nhiên lại nhớ đến lúc Hà Văn Nhĩ băng băng chạy tới hét giá năm trăm nghìn một bông hồng, cảm thấy đúng là mỉa mai. Hẳn ở xa như vậy còn sai người vội vàng đến tính nợ cho cô.
Lúc này, vị trí thấp kém của cô trong mắt hẳn lộ ra rõ nhất. Hoàng Phương từng dạy con gái, tình yêu của người đàn ông được đo bằng số tiền hẳn bỏ ra cho người phụ nữ.
Nguyễn Chính Quốc tuy đi công tác biền biệt nhưng vẫn gửi tiền đều đặn cho bà thỏa sức tiêu xài, chắc chắn ông vẫn yêu bà rất nhiều, bà không cần quá lo lắng phòng ngừa đám yêu nữ bên ngoài.
Đem cái thang ấy mà so, xem ra Tống Thành rất chiều chuộng Vũ Như, hẳn là cũng thích chị ta đi. An Nhiên nghĩ mãi vẫn không hiểu, nếu đã vậy, tại sao hẳn không để cô đi?
Phải chăng ngày đó hắn quá vội vàng làm giấy đăng kí kết hôn vì sợ điều tiếng bên ngoài ảnh hưởng đến uy tín nhà họ Tống? Và giờ thì hắn hối hận, nên mới tìm cách ép cô, làm cho cô không chịu nổi.
Càng nghĩ, An Nhiên càng cảm thấy rối tỉnh rối mù. Đến khi cô phát hiện ra thì Tống Thành đã nhìn cô được một lúc lâu rồi.
“Không thích bào ngư?” Hắn cau mày, định gọi bà Hai nhưng cô vội cản lại. Chắc chắn hắn sẽ bắt bà nấu món khác ép cô ăn, còn bát cháo này, dù có đổ đi cũng rất dễ tính tiền trên đầu cô.
An Nhiên cuống quýt đáp: “Có thích” Nói xong, cô vội xúc một thìa cháo đổ vào miệng, chứng minh hùng hồn. Tống Thành lấy thìa của hẳn xúc thêm một miếng bào ngư trong bát đút cho cô, quang minh chính đại nói: “Bào ngư rất ngon và bổ” Đợi cô miễn cưỡng nuốt xong, hẳn lại ghé sát tai cô nói tiếp: “Bào ngư của em cũng vậy”
An Nhiên suýt chút nữa phun cả ra ngoài.
Vô liêm sỉ! Gò má cô đỏ bừng, lan cả đến tận mang tai. Hai người một bên cợt nhả chọc.
ghẹo, một bên cúi gằm mặt ngượng ngùng khiến Vũ Như tức phát khùng. Cô không kiềm chế được một câu châm chọc: “Em gái biết cách làm nũng thật! Còn để người khác đút tận nơi mới chịu ăn.”
Vì có mặt Tống Thành nên Vũ Như không dám nói quá lời, chấp nhận an phận đóng vai bị thiệt thòi. An Nhiên bị châm chọc thì biết ý quay đi nhưng Tống Thành lại không đồng ý.
Hản vẫn xúc thêm một thìa nữa, ép cô ăn. Cô chống cự mãi không được, lại phải nuốt thêm một thìa nữa. Nước cháo lem ra khóe miệng, cô chưa kịp làm gì thì Tống Thành đã dùng ngón tay lau qua, đưa lên miệng nếm.
Một cử chỉ thân mật như vậy cũng đủ khiến Vũ Như mất hết kiên nhần. Cô gắt gỏng: “Trước mặt chị còn cố tình lả lơi khiêu khích chồng chị, em có nghĩ chị đau lòng thế nào không? Xem ra chị còn phải học hỏi em nhiều.”
Chiếc thìa sứ rơi thẳng xuống bát cháo, †ạo ra âm thanh chói tai. Vũ Như biết mình lỡ lời, vội vàng im bặt. An Nhiên hai má vẫn đỏ bừng, khó chịu nhìn lên. Đúng là một buổi sáng tồi tệ. Đã bị bắt ép phải ăn chung với những kẻ mình không ưa, lại còn bị Vũ Như mắng là lẳng lơ tới hai lần. Chưa hết, lại còn Tống Thành một bên đang làm ra bộ mặt đen như than khiến cô chịu hết nổi.
Cô quay sang túm lấy cổ áo Tống Thành kéo xuống. Hắn còn chưa kịp kêu Vũ Như im miệng thì đã thấy bóng cô đổ ập xuống, đôi môi hắn tức khắc chạm ngay vào thứ mềm mại, ngọt ngào.
Cô ấy chủ động?
Hắn ngẩn ra, đến khi định thần lại mới vội vàng cắn lấy bờ môi ngọt ngào của cô, giành lại thế thượng phong. An Nhiên không biết kĩ thuật chính xác phải làm thế nào, cứ cọ xát lung tung làm hẳn muốn phát hỏa. Cô.
bắt chước cách hẳn vẫn làm, rụt rè dùng đầu lưỡi đinh hương miêu tả viên môi hẳn. Trong phút chốc, Tống Thành bỗng quên sạch mình đang ở đâu, bên cạnh còn có ai không. Đây là lần đầu vợ hắn chủ động, hẳn nhất định không thể tận hưởng qua loa.
Ngay lúc Tống Thành vươn đầu lưỡi đáp lại thì An Nhiên đã dứt khỏi môi hắn.
Cô tức giận nhìn Vũ Như khiêu khích: “Chị nhìn rõ chưa? Anh ta thích như thế đấy.
Muốn bắt chước thì cứ việc làm theo.”
Tống Thành vẫn còn trong cơn choáng váng, thấy An Nhiên đứng phắt dậy, hắn theo.
phản xạ níu tay cô. Cử chỉ này của hẳn thành công khơi lên ngọn lửa ghen tuồng điên cuồng của Vũ Như: “Em dám trêu đùa chồng chị?” Người đàn ông cô khao khát suốt bốn năm nay vẫn không có được mà An Nhiên lại dám mang ra bỡn cợt, đây là tát vào mặt cô?
An Nhiên trừng mắt: “Đúng đấy. Có trách thì trách anh ta tự mình bò lên giường tôi. Tôi trêu đùa thì đã làm sao?
Bao nhiêu oán hận cô dồn cả vào một nụ cười lạnh. Chuyện vợ chồng nhà các người thì tự đi mà giải quyết với nhau. Chơi một mình không đủ, còn muốn lôi cả cô và con trai vào ư? Cô không cho phép bọn họ giãm đạp lên tôn nghiêm của mình. Dẫu biết răng Tống Thành chỉ cần búng một ngón tay, cô sẽ thảm hơn cả chết; nhưng nếu không thể thay đổi được kết cục, cô sẽ làm cho bọn họ cũng phải chịu tổn thất không ít thì nhiều. Cô sống không dễ dàng, Nguyễn Vũ Như cũng đừng mong được thoải mái.
Tống Thành vừa được An Nhiên đưa lên mây xanh, chưa kịp thích nghỉ hoàn cảnh đã bị cô tống cho một đạp văng thẳng xuống bùn đen, tạo thành một cái hố sâu hoäm.
Xem ra hắn dễ dãi với cô quá nên cô mới dám lên mặt như thế!
Hai mắt hẳn tối sẫm lại, cánh tay rẳn đanh túm lấy cổ An Nhiên, đè cô xuống mặt bàn kính. Cô hốt hoảng quơ quào, làm cho bát cháo bay xuống nền đá, vỡ toang. Nước cháo loãng bắn tứ tung, làm bẩn cả gấu quần đắt tiền của Tống Thành.
Hắn mặc kệ, bàn tay như thép siết chặt cần cổ mềm mại, hơi thở nặng nề phả trên mặt cô, làm lớp lông tơ dựng ngược cả lên: “Trêu đùa? Được. Chúng ta cùng nhau đùa vui một chút”
Hắn nhấc cả người An Nhiên đặt lên bàn, một tay vẫn khóa chặt cô, không cho cô thoát, một tay thành thạo luồn xuống dưới váy, lột phăng mảnh ren bé xíu. Vũ Như đứng một bên tái mặt nhìn Tống Thành đưa mảnh vải nhỏ lên mũi hít một hơi thật sâu. Hắn cười gắn “Vui không? Vẫn còn nhiều trò nữa”
Bàn tay tàn ác lại tiếp tục đưa xuống, lật vạt váy của cô lên. Trước nguy cơ bị lột sạch trước mặt bàn dân thiên hạ, An Nhiên liều mạng giữ chặt gấu váy, mặc kệ cho cổ mình bị người ta bóp đến phát đau. Cô cố đạp chân để đuổi hán nhưng lần lượt từng chân đều bị Tống Thành bắt được, đem đè chặt lại, tạo thành tư thế hết sức khó coi. Cô hét ầm lên: “Buông ra! Anh điên cái gì? Mau cút ra!”
Tiếng gào khóc của An Nhiên làm cho Vũ Như bừng tỉnh. Cô ta đang làm cái gì đây?
Đứng trơ mắt nhìn người mình yêu nhất làm chuyện đó với kẻ mình hận nhất sao?
Vũ Như liều mạng xông vào can ngăn “Anh Thành, bình tĩnh lại. Anh tha cho An Nhiên đi”
Cả thân người Vũ Như chen vào giữa làm Tống Thành không còn cách nào khác, đành phải buông tay. Vũ Như khéo léo ôm lấy hẳn, dựa hoàn toàn vào người hẳn. Nếu hắn có muốn thì vẫn còn thân thể cô đây này!
An Nhiên thấy có người tình nguyện chết thay thì vội vàng từ trên bàn nhảy xuống, loạng choạng bỏ chạy về phòng, quên hẳn việc nhặt lại mảnh vải ren mà Tống Thành lột ra.
Cô sợ đến run rẩy cả hai chân, cảm thấy như mình lại vừa chết hụt một lần nữa. Nơi này quá đáng sợ, nếu ở lâu, cô nhất định sẽ bị nghiền nát. An Nhiên hốt hoảng mở tủ quần áo, lấy ra bức thư đã viết cho Hoàng Kiên, nhanh chóng mang đi gửi.
Cô vừa mới ra khỏi cửa phòng liền khựng lại bởi một người đang đứng chắn trước mặt.
“Thế này… là sao?”
Danh Sách Chương: