An Nhiên lại một lần nữa cầm điện thoại lên, nhấn nút gửi tin: “Mẹ, con là Thành đây.
Mẹ đã ngủ chưa?”
Tin trả lời của Hạ Cẩm bay về rất nhanh: “Cô không cần gọi tôi là mẹ”
Đọc tin nhắn mà cô há hốc cả miệng, làm sao bà ấy lại phát hiện ra được? Cô cũng không nói việc biết bà đang ở sân bay mà?
Đã phát hiện rồi thì không cần giả vờ nữa, cô lại nhắn tiếp: “Xuất giá tòng phu.
Chồng con gọi mẹ thế nào thì con gọi t Hạ Cẩm tức đến phát cáu: “Đừng tưởng nói hai câu ngon ngọt là tôi sẽ chấp nhận cô.”
Không chấp nhận thì có thể làm gì, chính là phái người đến quấy nhiễu.
Như Nguyễn Vũ Như: đêm nay khăng khăng nói Hạ Cẩm yêu cầu chị ta phải đến hầu Tống Thành.
Rồi cả Tường Vi làm loạn cũng dựa vào Hạ Cẩm chống lưng.
Phiền cô đã đành, còn làm cho Tống Thành bực dọc mỏi mệt cả một tối.
An Nhiên lại soạn tin: “Con sẽ dần đần làm cho mẹ chấp nhận con.
Xin mẹ đừng dùng người khác đến quấy nhiễu nữa, anh Thành phải đối phó với thủ đoạn nhỏ mọn của họ rất nhức đầu”
Hạ Cẩm giận đến trắng mắt, lập tức gọi điện cho Trần Tuyết Mỹ: “Tớ sẽ nhất định diệt trừ con ranh đó.
Cậu cho Cao Khuê ngày mai đến công ty tìm thẳng con tớ đi, cho chúng nó nhanh chóng bồi dưỡng tình cảm”
“Được nhé” Trần Tuyết Mỹ đồng ý.
“Còn chuyện của Vĩnh Mạnh nhà tớ thì cậu đã nói với Nguyệt Sương chưa? Cũng cho hai đứa nó bồi dưỡng tình cảm đi”
“Nói rồi, không thành vấn đề.
Cậu mau cho Cao Khuê đến đây phụ tớ một tay đuổi con ranh kia đi.
Mỗi ngày nhìn thấy nó là bực muốn chết”
Trần Tuyết Mỹ cười cười: “Rồi, để tớ giúp cậu một tay.
Ngày mai bảo con gái cưng đến tìm con trai cậu ăn bữa cơm”
Điện thoại đã kết thúc mà Hạ Cẩm vẫn chưa nguôi giận.
Có chết bà cũng không chấp nhận loại con dâu thất thân đến độ có con riêng chen chân vào nhà mình.
Thanh danh tồi tệ, lại tranh đoạt chồng của chị gái, đúng là tồi đến mức không để đâu cho hết.
Muốn bám dính lấy Tống Thành không buông để hưởng thụ cuộc sống an nhàn, giàu sang phú quý sao? Cứ mơ đi! Một chứt thiện cảm ít ỏi của bà danh cho cô ta đã bay sạch sành sanh.
An Nhiên không thấy Hạ Cấm trả lời nữa thì có chút lo lắng, đang nghĩ nên nói cái gì tiếp theo thì Tống Thành đã lần nữa tỉnh lại “Em làm gì mà vẫn chưa ngủ?”
Thấy điện thoại trên tay cô phát ra ánh sáng mờ mờ, hãn liền tịch thu: “Phụ nữ thức khuya rất có hại.
Mai lại chơi tiếp”
An Nhiên vội vàng đòi lại: “Anh ngủ trước đi, em chơi thêm một chút”
Cảm giác có chút không đúng, cô không phải người ham mê chơi điện thoại, hắn bỗng dưng mở †o mắt, xoay người chặn lại bàn tay của cô: “Này vợ, không phải là em nhắn tin với thẳng nào chứ?”
An Nhiên đen mặt: “Bộ em ngốc tới mức dùng điện thoại của anh để nhắn tin cho trai hả?”
Tống Thành trưng vẻ mặt tủi thân: “Trong bữa tối, em cùng mấy thẳng kia hẹn sẽ nhắn tin cho nhau, tưởng anh không nghe thấy hả? Nói chuyện với Lê Hiền đúng không?”
Nhìn bộ dạng của hẳn, cô không khỏi bật cười: “Em cũng có số của anh ấy, cần gì phải mở điện thoại của anh”
“ Xóa, xóa ngay!” Tống Thành lập tức kêu lớn.
“Sau này không cho phép em nói chuyện phiếm với thằng đó.
Nó thích em, em không biết An Nhiên bĩu môi, không đáp làm cho Tống Thành lại càng cuống quýt.
Hẳn rúc vào ngực cô kì kèo: “Vợ à, thấy em bị người ta thương thầm nhớ trộm như vậy, anh rất là không an tâm.
Không an †âm sẽ không tập trung làm việc được.
Không làm việc được sẽ không có cơm ăn.
Cả nhà mình sẽ chết đói đấy”
Không nghĩ tới hắn lại mặt dày dùng chiêu này, cô lại càng muốn trêu chọc: “Không vấn đề gì, em đi làm nuôi anh là được: Tống Thành đành ra chiêu cuối: “Không được, tự tôn đàn ông không cho phép anh làm thế.
Được rồi, để anh làm cho em mệt đến không mở được mắt, để xem em nhắn tin với người khác bằng cách nào” Vừa nói, hẳn vừa hăm hở vùng dậy làm An Nhiên hốt hoảng, vội vã khai báo: “Em nói chuyện với mẹ thôi, muốn tạo mối quan hệ tốt một chút…”
Lúc này Tống Thành từ tức giận chuyến thành buồn cười: “Vợ anh đúng là nói nhẹ không nghe” Lúc này hẳn mở điện thoại, kiếm tra tin nhắn.
“Đế anh xem đêm hôm khuya khoảt, em có thể cùng một phụ nữ trung niên nói cái chuyện gì.
Mẹ chồng nàng dâu vốn không mấy êm ấm, mẹ anh không thích em cũng là bình thường, em cũng không cần phải thích bà ấy, lại càng không cần khổ sở lấy lòng”
An Nhiên nhìn hành động của hẳn, không khỏi cảm động.
Lúc trước tưởng cô nói chuyện với đàn ông, hẳn tức giận nhưng không tra xét điện thoại.
Bây giờ biết đối phương là mẹ, hẳn mới tự ý mở xem.
Người này có phải rất thương cô không? Chẳng phải bình thường đàn ông khi ghen tuông sẽ tìm mọi cách bắt quả tang tại trận, có tang chứng vật chứng rõ ràng hay sao.
Đằng này hẳn chỉ tủi thân bảo cô xóa số của người khác.
Đúng là đáng yêu quá mức!
Cảm thấy từ “đáng yêu” dùng để nói về hắn thật mới mẻ, An Nhiên mỉm cười xoa đầu hẳn.
Tống Thành đọc tin nhắn xong thì đen mặt, ném điện thoại sang một bên, nói “Vê sau đừng mất công làm gì.
Cứ cứng rắn không cúi đầu cho anh.
Nếu mẹ không chịu xuống nước thì em cũng không cần suy nghĩ.
Chúng ta yên ổn sống ở đây, không dính líu gì đến bên đó.
Sau này anh mà còn thấy em chạy đi khổ sở ninh nọt bà ấy, anh sẽ…”
“Sẽ làm sao?” An Nhiên nhướn mày làm cho Tống Thành đang nói liền dừng lại, sắc mặt thay đổi đột ngột.
“Chúng ta chế tạo em gái cho Cá Chép ôm đi chơi đi.
Chuyện nhà đừng nghĩ nữa, coi như chúng ta không có duyên sâu nặng với họ”
Nghe hắn nói vậy, An Nhiên một phen đau lòng không thôi “Nào, đừng nghĩ việc khác” Tống Thành thấy cô hai mắt rưng rưng liền vùng dậy tung chăn, hăng hái nói.
“Chúng ta chế tạo em gái cho Cá Chép.
Như thế nào thì dễ thụ thaï? Lót gối bên dưới à?”
An Nhiên thấy hắn định làm thật chứ không phải nói đùa thì vội vàng nẵm xuống, kêu lớn: “Em ngủ đây.
Anh nói phụ nữ thức khuya có hại còn gì!”
Đêm nay đã mấy lần bị hắn làm cho sống dở chết dở, cô còn đang mệt bã người đây này.
Còn hẳn vì sao mới chợp mắt có hai giấc ngắn ngủi lại mau chóng phục hồi sinh lực như vậy?
“Được, em ngủ đi.
Anh tự mình làm việc chăm chỉ”
An Nhiên nhăn nhó ôm tay hẳn: “Ông xã à, em mệt thật đó.
Để mai có được không?”
Anh cởi quần rồi”
“Hả?” An Nhiên trừng mắt nhìn hẳn.
“Tống Thành! Anh đi ngủ có bao giờ mặc quần!”
“Đêm nay anh mặc kiểu quần lót mà em thích đấy.
Trunks!” Hắn mặt dày tóm lấy tay cô, thắn nhiên ấn vào nơi trọng yếu nhất.
Bàn tay vừa chạm, tức khắc cảm giác cũng tăng vọt làm không khí nóng hầm hập.
“Thấy không?”
An Nhiên chui tọt vào chăn, nhất định không chịu ló đầu để bảo toàn tính mạng.
Trong bệnh viện, căn phòng của Diệp Phong chỉ để một ngọn đèn ngủ ấm áp.
Ngô Minh Châu nghiêng người nằm trên sofa, dáng vẻ như trẻ nhỏ co quắp, ngủ thắn nhiên không mộng mị Diệp Phong mở mắt nhìn sang, cảm thấy căn phòng ngày thường lạnh lẽo bỗng dưng tràn trề sinh khí.
Có cô nằm ở đó, anh liên nghĩ “gia đình” chính là cảm giác này đi Minh Châu năm một lúc liền trở người, suýt nữa rơi xuống nền nhà.
Diệp Phong vội vã ngồi dậy, bất chấp cơn đau đến buốt xương sống từ dưới chân truyền đến.
Cô không ngã xuống sàn nhưng tấm chăn mỏng lại rơi tuột xuống đất.
“Rùa ngốc, chăn rơi rồi kìa” Diệp Phong khe khẽ gọi nhưng cô không động đậy.
Anh định lớn tiếng kêu nhưng sau đó nghĩ lại, không nỡ đánh thức cô dậy.
Nửa đêm muộn màng còn gọi người ta đến, bắt nấu mì rồi lại dọn dẹp đống bừa bộn do anh gây ra, như thế đã quá đủ.
Trong phòng để điều hòa hơi lạnh, Diệp Phong sợ cô bị cảm nên cắn răng nén đau nhích từng bước đến sofa, lại khổ sợ vật lộn đến vã mồ hôi mới cúi người nhặt được cái chăn lên.
Đến khi đắp được lên người Minh Châu, trán anh đã đầm đìa mồ hôi, gân xanh trên thái dương cũng thi nhau nổi từng mảng.
Nghe tiếng động, Minh Châu mở mắt ra, nhìn thấy bóng lưng Diệp Phong phía trước đang chậm rì rì lần bước về giường, lại nhìn thấy tấm chăn gọn ghẽ bọc kín người mình, cô liền hiểu ra, hai mắt nóng lên Vì sao cô cứ cố chấp để hẳn phải đau khổ?
Đàn ông trước khi kết hôn có mấy ai sạch sẽ, nhất: là đàn ông phong lưu như Diệp Phong, ngoại hình đã đẹp, tiền tài lại nhiều đến hoa mắt “A..“ Anh không cẩn thận đụng vào chân đau, vội vàng siết chặt hai tay, cắn răng không phát ra âm thanh sợ làm kinh động đến người đang ngủ.
Cơn đau bị nén đến đứt da đứt thịt.
Ngô Minh Châu nhìn thấy anh như thế, không kìm được nữa, vội chạy tới đỡ lấy thân hình cao lớn đang lung lay của anh.
“Rùa ngốc?” Anh kinh ngạc.
“Tôi làm em thức giấc à?”
“Anh mới ngốc” Cô lườm anh một cái.
“Chân cảng thế này còn định đi đến đâu?”
“Đến bên em” Diệp Phong mỉm cười, khuôn mặt xinh đẹp của anh rạng rỡ đến hút hồn người khác, khiến cho Minh Châu nhất thời ngây ngẩn, vấp chân lảo đảo.
“Cẩn thận” Anh vội vàng đưa tay ôm l nhưng chân đứng không nổi nữa, liền theo cô ngã xuống mép giường.
Thật may, anh ở bên trên, chân đau chưa bị cô đè nát.
Hơi thở ấm áp nam tính của Diệp Phong lởn vởn trên hõm cổ Minh Châu, chọc cho da thịt cô ngứa ngáy, nóng sực.
Đôi mắt dài của anh nhìn cô chằm chằm.
Sống mũi thanh tú, quai hàm sắc nét, tất cả đường nét đều mang vẻ thanh mảnh giống như sinh viên.
Làn da bị cháy nằng ở đảo hoang đã dần trở về màu sắc trắng hồng như ngày nào.
Rõ ràng Diệp Phong còn đẹp hơn mấy anh người mầu bikini trên tạp chí cô hay mua nữa.
Cô vội quay mặt đi, không dám nhìn anh thêm một giây nào.
Danh Sách Chương: