Ngày thi cuối cùng, kỳ nghỉ đông đã đến.
Vạn Thu và Sở Ức Quy cùng nhau về nhà.
Sở Ức Quy đeo cặp, một tay giúp Vạn Thu xách cặp, tay còn lại nắm lấy Vạn Thu.
Vạn Thu nhìn về phía những học sinh thưa thớt đang cùng nhau tan trường.
Vạn Thu sẽ không thể gặp các bạn cùng lớp trong kỳ nghỉ đông, trong lúc vô tình, cậu nghĩ đến lớp phó học tập.
"Ức Quy, cậu có phân chia người thân thiết không?" Vạn Thu nghiêng đầu hỏi Sở Ức Quy.
"Ừm." Sở Ức Quy đáp.
Vạn Thu gật đầu, tiếp tục hỏi: "Vậy ai là người quan trọng nhất trong lòng Ức Quy?"
"Là Vạn Thu." Sở Ức Quy trả lời rất tự nhiên.
Sở Ức Quy vẫn luôn nhìn về con đường phía trước.
Tuyết rơi, mặt đất hơi trơn trượt, Sở Ức Quy đứng cách Vạn Thu nửa người, chọn một con đường thích hợp để đi.
Khi trả lời câu hỏi, hắn buột miệng nói ra mà không suy nghĩ.
Vạn Thu ngẩng đầu, nhìn Sở Ức Quy đứng trong tuyết.
Những bông tuyết chất thành đống lộn xộn trên tóc và vai Sở Ức Quy.
Sở Ức Quy nhận thấy ánh mắt của Vạn Thu, dừng bước chân. Tiếng lạo xạo trên tuyết cũng theo đó biến mất.
Sở Ức Quy quay đầu lại, có mấy bông tuyết rơi xuống: "Sao thế?"
"Tớ đang đợi cậu nói xong?" Vạn Thu nói.
"Nói xong?" Sở Ức Quy nhớ lại cuộc nói chuyện vừa rồi, "Tớ nói xong rồi."
Vạn Thu chớp chớp mắt.
Những bông tuyết rơi trên lông mi Vạn Thu, không vì chớp mắt mà rơi xuống, mà vì độ ấm của cậu mà hòa tan thành bọt nước.
Tuyết rơi ở khắp nơi.
Trên cành cây, trên bậu cửa sổ, trên cổng trường, trên mặt đất...
Chỉ có một mảnh ngưng đọng trên lông mi cậu.
Sở Ức Quy giống như mảnh bông tuyết này, chỉ lựa chọn lông mi rơi xuống hàng lông mi của Vạn Thu.
Sở Ức Quy nói người quan trọng nhất đối với hắn chỉ có cậu.
Vạn Thu nắm tay Sở Ức Quy, cảm nhận được hơi ấm của Sở Ức Quy.
Quen thuộc, như thể nó là độ ấm thuộc về mình.
Vạn Thu nghĩ nghĩ, dường như hiểu được nguyên nhân tại sao nhất định phải có sự phân biệt thân sơ.
Nếu chiếm được một vị trí vô cùng quan trọng trong lòng người khác thì sẽ rất hạnh phúc.
Nhưng Vạn Thu nghĩ, tại sao cậu lại không lập tức cảm thấy Sở Ức Quy là người quan trọng nhất?
Là bởi vì cậu đối với Sở Ức Quy không đủ tốt sao?
Nghỉ đông năm nay có chút khác biệt so với trước đây, Vạn Thu nhận được rất nhiều lời mời đi chơi.
Kể từ sinh nhật thứ mười tám gần đây nhất, Vạn Thu thỉnh thoảng nhận được tin nhắn từ một số người, nhưng cậu phải đến trường, phải học bù.
Vạn Thu sẽ không từ chối nên đã giao tài khoản cho Sở Ức Quy.
Chính anh cả đã đề nghị việc này, anh cả nói Ức Quy là trợ lý của cậu.
Nhưng bây giờ đang trong kỳ nghỉ đông nên cậu không thể bỏ qua những tin nhắn được nữa.
Những người chỉ gặp mặt nhau một lần luôn gửi tin nhắn nhiệt tình chào hỏi, Vạn Thu hoàn toàn cảm thấy xa lạ, không biết đáp lại như thế nào.
Vạn Thu suy nghĩ một chút, có lẽ nên hỏi Sở Chương hoặc Dương Tắc.
Bọn họ biết phải làm gì.
Vạn Thu cầm điện thoại, tìm được Dương Tắc, Dương Tắc đã đưa cậu về phòng của mình.
Khi Vạn Thu ngồi trên ghế sofa của Dương Tắc, cậu vô tình phát hiện chiếc ghế sofa dường như không quá rộng như trong trí nhớ nữa.
Nhưng khi nhìn thấy Dương Tắc lấy sữa trong tủ lạnh ra hâm nóng, Vạn Thu lại cảm thấy thực ra không có gì thay đổi.
"Anh hai, anh có thường xuyên uống sữa không?" Vạn Thu hỏi.
"Thỉnh thoảng uống một ít sữa sắp hết hạn." Dương Tắc đặt sữa trước mặt Vạn Thu, mùi sữa thoang thoảng bay trong không khí.
Loại sữa này luôn được chuẩn bị cho riêng Vạn Thu.
"Hôm nay không phải học cùng Ức Quy sao?" Dương Tắc hỏi.
"Ức Quy nói trong ngày nghỉ sẽ học vào buổi sáng, buổi chiều và tối có thể tự do hoạt động."
Dương Tắc gật đầu: "Ừ, kỳ nghỉ cũng nên thư giãn một chút, Ức Quy sắp thi đại học, cũng cần thời gian học tập riêng."
Vạn Thu móc điện thoại từ trong túi ra: "Ức Quy nói, em thích hợp để bắt đầu xã giao."
Dương Tắc nghĩ tới bạn bè của Vạn Thu, mặc dù có rất nhiều người đến dự sinh nhật, nhưng chỉ có một số ít người cùng tuổi.
"Muốn kết bạn nhiều thì không sao, nhưng nếu không muốn thì cũng không cần ép buộc." Dương Tắc nói.
Vạn Thu lại hỏi: "Ba mẹ bảo em thêm những người này, chẳng lẽ không phải muốn em kết giao với bọn họ sao?"
"Chỉ là cho em cơ hội kết giao, chứ không phải bắt em nhất định phải kết giao."
Sinh nhật đó không phải là để Vạn Thu chủ động kết giao, mà là cho người khác cơ hội kết giao với Vạn Thu.
"Vậy sao, vậy những lời mời này, em có thể đi hoặc không đi sao?"
"Đương nhiên, còn tùy em có thích hay không." Giọng điệu của Dương Tắc vô thức lộ ra chút kiêu ngạo của người Sở gia.
Vạn Thu không giỏi từ chối, huống chi đến chuyện luôn luôn từ chối.
Cách một màn hình điện thoại, Vạn Thu cũng không thể biết đối phương có thật lòng hay không.
Chẳng phải sẽ tốt hơn nếu có thêm bạn bè sao?
"Người này muốn mời em đi đua xe…" Vạn Thu tìm được một tin nhắn, hỏi.
Dương Tắc: "Không được, cái này không thể đi, rất nguy hiểm."
Vạn Thu sửng sốt.
Sau đó cúi đầu, lại tìm được một tin nhắn khác nói: "Người này mời em tham gia du lịch tự túc."
"Không được, một đống người chen lấn trong một chiếc xe để chơi đùa rất dễ xảy ra sự cố."
Vạn Thu chớp chớp mắt.
"Người này nói có thể đến quán bar mới khai trương của cậu ấy..."
"Đến một nơi tốt xấu lẫn lộn như quán bar rất dễ xảy ra chuyện."
"..." Vạn Thu ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Dương Tắc.
Dương Tắc chợt nhận ra, mình gần như hoàn toàn có thái độ phản đối.
Dương Tắc bất lực xoa xoa trán.
Hắn không biết phải giải thích thế nào với Vạn Thu.
Cẩn thận ngẫm lại, những người chủ động rủ người khác đi chơi như vậy đều là những tên ăn chơi trác táng, đến nhiều câu lạc bộ tư nhân khác nhau để tiêu xài và làm những thứ linh tinh khác.
Nói chung, những thế hệ giàu có thích kiếm tiền làm giàu cho bản thân có xu hướng muốn giao tiếp với những học sinh có giá trị như Vạn Thu, người không kế thừa gia nghiệp, mới vừa thành niên, thực sự chưa kịp hoà nhập với môi trường.
Dương Tắc vì xã giao cũng tham gia vài lần, cho dù là nơi nào cũng đều không thích hợp với Vạn Thu.
Ngoài ra, thâm tâm hắn cũng không thích Vạn Thu tham gia những việc này.
"Không thì... Em có thể mở tiệc." Dương Tắc do dự hồi lâu, sau đó chậm rãi nói: "Chọn một vài người mà em cảm thấy thích hợp."
"Giống tổ chức sinh nhật trước đây sao?" Vạn Thu chỉ có kinh nghiệm tổ chức tiệc sinh nhật, lần đó cậu đã chuẩn bị hơn nửa tháng.
"Không, không cần làm phức tạp như vậy." Dương Tắc suy nghĩ một chút nói: "Anh liên hệ với anh cả giúp em, anh cả có lẽ sẽ có ý kiến tốt hơn."
"Vâng..." Vạn Thu do dự, ngón tay vô tình cố ý xoa điện thoại, "Kết bạn với những người này phức tạp như vậy sao?"
Dương Tắc không muốn Vạn Thu tiếp xúc với thế giới phức tạp, ngợp trong vàng son, xoa hoa lãng phí này.
Nhưng mâu thuẫn nảy sinh, hắn cũng hy vọng Vạn Thu được hưởng thụ cuộc sống như vậy.
Muốn bảo vệ nhưng cũng muốn Vạn Thu được tận mắt nhìn thế giới.
"Thật ra, kết bạn không phải chuyện làm một cách có chủ ý."
Dương Tắc suy nghĩ một chút, cố gắng lựa chọn từ ngữ.
"Có rất nhiều cơ hội để trở thành bạn bè, nếu ôm tâm tư muốn kết bạn, rất có thể sẽ không đạt được kết quả tốt."
Vạn Thu không hiểu Dương Tắc có ý gì.
Dương Tắc ho khan một tiếng, hắn thật sự không giỏi thuyết phục người khác.
"Ý anh là, cũng có thể chọn bạn mà chơi, cái này..." Dương Tắc chỉ vào điện thoại của Vạn Thu, "Chỉ là một cơ hội mà thôi, em phải có điểm mấu chốt của riêng mình."
Vạn Thu chần chờ nhìn điện thoại.
"Khi em cảm thấy ai đó làm em không thoải mái, hãy từ chối làm bạn với họ, như vậy là được."
Dương Tắc tin tưởng tính cách của Vạn Thu.
Mặc dù Dương Tắc thực sự không muốn Vạn Thu tiếp xúc với một số mặt tối trong vòng tròn này.
Nhưng nếu là Vạn Thu...
Hắn tin Vạn Thu sẽ đưa ra lựa chọn phù hợp.
"Vâng... em hiểu rồi." Vạn Thu gật đầu, "Vậy em sẽ chủ động liên lạc với anh cả, cảm ơn anh hai."
Dương Tắc đứng dậy nhìn Vạn Thu rời đi.
Vạn Thu trở về phòng.
Dương Tắc cảm thấy rất khổ tâm.
Dù đã rộng lượng lựa chọn tin tưởng Vạn Thu nhưng lại cảm thấy nghẹn lòng khi tưởng tượng đến có người đang có ý đồ dạy hư Vạn Thu.
Nhưng nghĩ đến chuyện Vạn Thu đánh nhau.
Không nhất định sẽ bị bắt nạt.
Dương Tắc đứng ngồi không yên vì chuyện này.
Vạn Thu nằm trên giường, gửi tin nhắn cho Sở Chương.
Cho rằng ngày hôm sau mới nhận được phản hồi, nhưng không ngờ Sở Chương vừa nhìn thấy tin nhắn đã gọi điện tới ngay.
"Vạn Thu muốn kết bạn sao?" Sở Chương hỏi.
Vạn Thu cầm điện thoại nằm trên giường: "Bởi vì bọn họ liên tục gửi tin nhắn mời em."
"Không muốn đi thì không đi, Vạn Thu nhà chúng ta có bạn bè chơi cùng rồi mà."
"Nhưng..." Vạn Thu giao tài khoản cho Sở Ức Quy một đoạn thời gian, Sở Ức Quy đã sắp xếp lại những người gửi tin nhắn cho cậu trong thời gian đi học.
Có rất nhiều tin nhắn, cũng có những tin nhắn mời trùng lặp.
"Nếu liên tục bị từ chối sẽ rất buồn."
"Không đâu, những người này mặt dày lắm." Ngữ khí Sở Chương lãnh đạm, "Đừng nhìn bọn họ suốt ngày gửi tin nhắn cho em, thực ra em không đi, bọn họ cũng sẽ vui vẻ, khả năng cao là không phải chỉ mời em mà mời một đống người."
Vạn Thu nghẹn lại.
"Hơn nữa đồ chơi của bọn họ, em lại không hiểu."
Vạn Thu: "..."
"Nếu Vạn Thu nhà chúng ta đến đó nhưng chơi không vui, vậy thì hà tất phải qua đó, đều là mấy tên nịnh nọt, cho dù Vạn Thu không đi xã giao thì sau này anh cả và anh hai cũng sẽ chăm sóc em thật tốt."
Vạn Thu không hiểu rõ hết được những lời Sở Chương nói.
Nhưng dường như không phải là một lời hay.
"Nhưng nếu Vạn Thu muốn kết giao, em nói cho Ức Quy, để Ức Quy chọn vài người, Ức Quy hẳn là biết rất rõ phải không?"
Vạn Thu sửng sốt: “Sao Ức Quy lại biết?”
"Đương nhiên em ấy biết, đây là công việc của em ấy mà, Vạn Thu nhà chúng ta chính là ông chủ của Ức Quy!"
Vạn Thu có chút không biết làm sao.
"Về phần đi đâu, thì đi trượt tuyết đi, trước kia em và Chu Bồi Ngọc từng đi đúng không? Chiêu đãi bạn bè ở một nơi quen thuộc sẽ dễ dàng hơn phải không? Chắc cũng có nhiều người biết trượt tuyết."
Vạn Thu cầm điện thoại, ngồi dậy, nghe Sở Chương bắt đầu huyên thuyên đủ thứ.
Vạn Thu nôn nóng chạy sang một bên, lấy giấy bút ra bắt đầu ghi chép.
"Cho nên Vạn Thu à, nếu như cảm thấy không thích ai đó thì cứ mặc kệ người ta, sau này cũng đừng liên lạc, Vạn Thu nhà chúng ta không cần phải lấy lòng bất cứ ai, ai không thể lấy lòng Vạn Thu nhà chúng ta chính là tổn thất của bọn họ, hiểu không?"
Vạn Thu đáp lại, trong đầu đã tràn ngập những thông tin khó hiểu.
"Anh cả không muốn kết bạn với những người này sao?" Vạn Thu nghe thấy giọng điệu của Sở Chương không chút để ý.
"Nếu thế kia đã là bạn bè, vậy thì anh có rất nhiều bạn bè." Sở Chương hiển nhiên không quan tâm, "Gặp mặt, quen biết, đó chính là bạn bè, ha!"
Vạn Thu nhận ra sự mỉa mai ẩn giấu trong giọng điệu của Sở Chương.
"Đều là bạn bè, nhưng có sự khác biệt giữa thân và sơ phải không?"
"A? Đương nhiên." Sở Chương mỉm cười, "Bạn thân nhất của anh chính là anh Triệu đó, những người bạn khác thì sao, hahaha."
Vạn Thu chớp mắt, thẳng thắn hỏi: "Vậy còn em thì sao?"
"Vạn Thu đương nhiên là một tiểu thiên sứ rồi, em có biết tiểu thiên sứ không? Có đôi cánh trắng nhỏ, mặc một chiếc váy trắng nhỏ và bay trên bầu trời, trong lòng anh, Vạn Thu nhà chúng ta là độc nhất vô nhị, ai cũng không thể vượt qua, hôm nào Vạn Thu với anh cùng nhau chụp ảnh thiên sứ nhé?"
Vạn Thu trò chuyện với Sở Chương, vô tình cố ý gãi gãi cây bút trên tay.
Hai chân cọ vào nhau dưới gầm bàn.
Có một niềm vui thầm lặng, giống như kẹo bông gòn tan nhanh trong nước, không khiến nước ngọt nhưng vẫn có thể nếm được vị ngọt phảng phất.
Hôm sau, khi kết thúc chương trình học, Vạn Thu chủ động hỏi Sở Ức Quy có thể tìm được người thích hợp để mời không.
Sở Ức Quy nhanh chóng giúp Vạn Thu.
Vạn Thu cầm danh sách do Sở Ức Quy đưa, cùng Sở Ức Quy liệt kê hành trình theo gợi ý của Sở Chương, sau đó thông báo cho Sở Kiến Thụ.
Vạn Thu nhìn Sở Kiến Thụ chủ động xem qua danh sách, sau đó gật đầu.
Có cảm giác... đang viết bài tập về nhà rồi đưa cho phụ huynh sửa.
"Chơi vui vẻ đi, những người này hẳn không thành vấn đề." Sở Kiến Thụ nói.
Vạn Thu chớp chớp mắt.
Quả nhiên anh cả nói đúng, Ức Quy biết chọn người.
Trong chuyến đi này, Sở Kiến Thụ đã yêu cầu Tống Văn Thu đi theo.
Mặc dù Vạn Thu cảm thấy có chút kỳ lạ nhưng cũng không từ chối.
Sở Ức Quy chọn những người đa số bằng tuổi hoặc lớn hơn một chút, hơn nữa khi liên lạc, đối phương còn dò hỏi có thể mang theo đối tượng của mình đi cùng không.
Vạn Thu khi nghe tin có người thực sự muốn đưa ai đó đi cùng thì ngây ngẩn cả người.
Cậu gặp rất nhiều người trong ngày sinh nhật, đến nỗi nhìn ảnh chụp mới miễn cưỡng có lại chút ký ức.
Vào ngày sinh nhật cậu, những người này đều mang theo bạn nữ, bây giờ Vạn Thu mới biết đó là đối tượng của bọn họ.
Tống Văn Thu lái xe đến các khu trượt tuyết xung quanh thành phố, mất khoảng hai hoặc ba giờ, rồi tập trung tại khách sạn gần khu trượt tuyết.
Nghe Vạn Thu hỏi xong, Tống Văn Thu chủ động nói: "Người đi cùng trong những bữa tiệc quan trọng thường là hôn thê hoặc đang trong quá trình tìm hiểu, nhưng vì đến Sở gia nên cơ bản chỉ là hôn thê."
"Nhưng không phải bọn họ gần tuổi với cháu sao?" Vạn Thu hỏi.
"Như vậy cũng có thể có vị hôn thê." Tống Văn Thu vừa lái xe vừa cười nói: "Vị hôn thê là người vợ chưa kết hôn, khi đến tuổi thì có thể kết hôn."
"Vậy là không phải không thể yêu sớm." Vạn Thu hoàn toàn do dự.
"Không có gì không thể." Tống Văn Thu cười nói: "Yêu đương cũng được, Vạn Thu có muốn yêu đương không?"
"Yêu đương sẽ bị đuổi học." Vạn Thu thực sự không thể hiểu được logic này.
"Vậy thì ở trường đừng yêu đương là được, để Ức Quy giúp con tham mưu chút, xem xem có thiên kim nhà nào tính cách tốt, có thể giới thiệu thử?"
Lời của Tống Văn Thu mang vẻ trêu chọc hơn là nghiêm túc.
"Thích loại chuyện này, gặp phải cũng đừng bỏ cuộc, dù sao, muốn gặp được người mình thích cũng không phải dễ dàng."
Vạn Thu muốn nói gì đó, nhưng logic của cậu chưa thông nên khuôn mặt hơi đỏ lên.
Tống Văn Thu nhìn qua gương chiếu hậu, nhịn cười đổi chủ đề: "Vạn Thu chưa từng gặp qua cô gái nào mà mình cảm thấy đặc biệt sao?"
Vạn Thu bắt đầu suy nghĩ nên trả lời câu hỏi của Tống Văn Thu như thế nào.
Sở Ức Quy im lặng từ đầu đến cuối.
"Chu Bồi Ngọc, Vương Duyệt..." Đây là hai người bạn nữ duy nhất của Vạn Thu.
"Không, ý chú là, con có có cảm giác đặc biệt với đối phương không?"
"Cảm giác đặc biệt?" Vạn Thu không hiểu.
"Ví dụ như con có muốn nắm tay cô ấy không?" Tống Văn Thu hỏi.
"Nắm Ức Quy." Vạn Thu lập tức nói.
"..." Tống Văn Thu nghẹn họng một chút: "Bình thường con hay lén lút tới nhìn ai?"
"...Ức Quy." Vạn Thu nghiêm túc trả lời.
"Vậy con muốn cùng nhau nói chuyện phiếm, hay là hứng thú tới những chuyện người đó hứng thú không?" Tống Văn Thu tiếp tục hỏi.
Vạn Thu: "Là Ức Quy..."
Tống Văn Thu đột nhiên im lặng.
Trong xe tràn ngập bầu không khí kỳ lạ.
Tống Văn Thu nhịn không được nhìn Sở Ức Quy qua kính chiếu hậu.
Sở Ức Quy rất bình tĩnh, đến mức ngay cả khi nghe thấy lời nói rõ ràng có gì không đúng nhưng vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh.
Vạn Thu cảm thấy những vấn đề này dường như đã có câu trả lời.
Vạn Thu ngước mắt hỏi Sở Ức Quy: "Ức Quy muốn nắm tay ai?"
"Vạn Thu." Sở Ức Quy nói.
"Vậy người hay nhìn trộm?" Vạn Thu hỏi.
"Vạn Thu."
"Vậy muốn nói chuyện phiếm cùng ai, có thấy hứng thú với chuyện đối phương thấy hứng thú không?"
Sở Ức Quy rất tự nhiên trả lời: "Vạn Thu."
Sắc mặt của Tống Văn Thu hơi tái xanh.
"Cho nên thực ra người cháu thích là Ức Quy sao?" Vạn Thu đưa ra kết luận này, "Nếu Ức Quy là con gái, có phải tớ sẽ cùng Ức Quy yêu đương, Ức Quy chính là vị hôn thê của tớ?"
Sở Ức Quy mở miệng định nói gì đó thì đột nhiên bị Tống Văn Thu cắt ngang.
"Không hẳn như vậy, quan hệ tốt cũng sẽ như thế này!" Tống Văn Thu cảm thấy tiếp tục chủ đề này thực sự rất nguy hiểm.
Vạn Thu cảm thấy mình rất thích Sở Ức Quy, Ức Quy là người cậu thích nhất.
Cậu không thể tưởng tượng loại thích nào nhiều hơn loại thích này nữa.
Tống Văn Thu thậm chí còn giảm tốc độ lái xe vì tâm trạng kỳ lạ của mình.
"Thẹn thùng, đúng, là thẹn thùng, khi Sở Ức Quy chạm vào cháu có thẹn thùng không?" Tống Văn Thu lập tức nghĩ ra biện pháp phân biệt, nói.
Lúc này Vạn Thu lắc đầu.
Cậu tiếp xúc với Sở Ức Quy quá thường xuyên, thường xuyên đến mức tự nhiên như chạm vào tay chân của chính mình.
Vạn Thu sẽ không cảm thấy xấu hổ khi đụng vào tay chân của mình.
Tống Văn Thu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt rốt cuộc cũng thoải mái hơn: "Nếu có người đụng vào con, con không ghét, thậm chí có chút thẹn thùng, có lẽ chính là thích."
Vạn Thu sờ sờ gương mặt.
Thẹn thùng.
"Ức Quy, cậu đã bao giờ gặp ai khiến cậu thẹn thùng chưa?" Vạn Thu hỏi Sở Ức Quy.
Trong lòng Tống Văn Thu chợt nâng lên một chút, vô thức nín thở nghe câu trả lời của Sở Ức Quy.
"Thẹn thùng không nhất định là tiêu chuẩn để đánh giá." Sở Ức Quy nghiêng đầu nói với Vạn Thu, "Đó chỉ là một phản ứng sinh lý bình thường, trong bất kỳ hoàn cảnh nào cũng có thể xảy ra mà thôi."
Đây không phải là câu trả lời trực tiếp nhưng vẫn khiến Tống Văn Thu lên không được xuống không xong.
Sở Ức Quy nhìn chằm chằm Vạn Thu, nói: "Chỉ cần nhìn liền biết mình có thích hay không."
Tống Văn Thu nhịn không được ngó vào gương chiếu hậu mấy lần.
"Ức Quy nói như vậy, chẳng lẽ đã gặp được người mình thích sao?" Tống Văn Thu hỏi.
Từ gương chiếu hậu, Tống Văn Thu nhìn thấy Sở Ức Quy cuối cùng cũng dời ánh mắt khỏi Vạn Thu, nhìn về phía ông.
Đột nhiên, Tống Văn Thu quên mất mình vừa hỏi cái gì.
"Chú Tống và vợ gặp nhau như thế nào ạ?"
Tống Văn Thu nghĩ tới vợ mình.
"Vợ chồng chú được trong nhà giới thiệu, sau đó cảm thấy đối phương không tồi, hẹn hò với nhau, mội thứ đều diễn ra rất tự nhiên, suôn sẻ."
"Cứ tự nhiên mà thành." Sở Ức Quy lại nhìn Vạn Thu, "Đúng không?"
So với Vạn Thu vẫn còn có chút bối rối, Tống Văn Thu có chút im lặng.
Quả thực, khi nhìn thấy vợ, ông biết mình đã yêu cô ấy.
"Nhưng các con còn quá nhỏ, Sở Chương và Dương Tắc còn chưa nói, các con không cần vội, Sở Chương vì tính chất nghề nghiệp có thể tạm gác, nhưng Dương Tắc lại quá nghiêm túc, mỗi ngày chỉ biết đến công việc..."
Tống Văn Thu phàn nàn không ngừng về Sở Chương và Dương Tắc.
Như đang lảng tránh điều gì đó.
"Vậy ba mẹ yêu nhau như thế nào?" Vạn Thu đột nhiên hỏi.
Vẻ mặt của Tống Văn Thu có chút vi diệu.
"Đó là... kết quả của nhiều sự cân nhắc." Tống Văn Thu chỉ đơn giản nói: "Nhưng bọn họ rất hợp nhau, bởi vì hợp nhau nên cũng dễ dàng yêu nhau."
Tống Văn Thu đã đi theo Sở Kiến Thụ từ khi còn trẻ, cũng chính mắt chứng kiến tình yêu và hôn nhân của Sở Kiến Thụ và Dương Tiêu Vũ.
Quả thực, chuyện thích này rất khó nói nói rõ ràng.
Nhìn Sở Kiến Thụ và Dương Tiêu Vũ bây giờ, ai có thể nghĩ khi kết hôn bọn họ không hề yêu nhau.
Nhưng…
Tống Văn Thu vô tình cố ý đưa mắt nhìn Sở Ức Quy.
Một người dù trưởng thành hay thông minh đến đâu thì tuổi tác cũng là một khoảng cách không thể vượt qua.
Suy cho cùng, Sở Ức Quy vẫn còn trẻ, chưa từng trải qua tình yêu, làm sao có thể hiểu được chuyện như vậy...
Nhưng cho dù là lý luận suông cũng quá cụ thể, đến mức khiến người ta không có cách nào phản bác.
Mỗi lần Tống Văn Thu nhìn vào gương chiếu hậu đều có thể thấy Sở Ức Quy đang nhìn Vạn Thu.
Ánh mắt nhạt nhẽo giống như đang nhấm nháp nước sôi để nguội.
Hoàn toàn không thể xác định tình cảm mơ hồ giữa Sở Ức Quy và Vạn Thu.
Nhưng từ đầu đến cuối, Sở Ức Quy đều cố ý lảng tránh chủ đề về người mình thích.
Chỉ nhìn Vạn Thu...
Tống Văn Thu nhíu mày.