"Thật sự rất đẹp, không ngờ có một ngày tôi còn có thể đến tham quan biệt thự cao cấp như vậy."
"Quà của tôi có phải hơi khó coi rồi không nhỉ, cảm giác không thể lấy nó ra khỏi tay mình, ha ha."
Dưới ánh mắt mong đợi của hoàng tử bé, mọi người xuống xe, sôi nổi nói lời chúc mừng.
— Chúc mừng sinh nhật.
Hoàng tử bé có lẽ không giỏi cười lắm, hơi nheo mắt lại, ngượng ngùng đỏ mặt, giống như một quả táo có vỏ màu đỏ, tỏa ra hương thơm ngọt ngào.
Trong suy nghĩ của mọi người, bữa tiệc của một gia đình giàu có là một bữa tiệc buffet thịnh soạn, liếc mắt liền thấy những người tai to mặt lớn với tây trang giày da ở khắp mọi nơi, và trong hội trường sáng sủa rộng rãi, bọn họ sẽ nâng cốc chúc mừng nhau.
Bữa tiệc sinh nhật này quả thực là một bữa tiệc buffet, được đặt trên một chiếc bàn dài khổng lồ, với nhiều món ăn tinh xảo và bộ đồ ăn đẹp đẽ.
Thực sự có tây trang giày da, nhưng tất cả đều thật giản dị.
Thực sự có rượu vang đỏ và rượu sâm panh, nhưng lại có nhiều loại đồ uống màu sắc đẹp mắt hơn.
Người tham dự cũng không nhiều, còn ít hơn số học sinh trong một lớp.
Đồ ăn ngon, đồ uống cũng không có gì để chê.
Không có quá trình, chỉ có những lời ngẫu nhiên chúc phúc.
Vạn Thu cầm ly đựng đồ uống, lần lượt cảm ơn mọi người, cảm ơn vì đã dành thời gian đến tham dự bữa tiệc sinh nhật này.
Mọi người cũng âm thầm quan sát mẹ Vạn Thu, đồng thời lên mạng tìm kiếm, người đầu tiên tìm ra tên bà liền hít một hơi.
Tuy thoạt nhìn giống nhau nhưng bọn họ vẫn chưa bị thuyết phục, cho đến khi Dương Tiêu Vũ tự giới thiệu, người có chút lớn tuổi liền kinh ngạc.
Đó là...
Nữ thần tuổi thơ!
"Trời ơi, tôi thật sự không nghĩ tới đó." Vài người tụ tập lại xem video tìm thấy trên điện thoại, sau đó sôi nổi nhìn về phía Dương Tiêu Vũ.
Mỗi người trong số họ đều có vẻ mặt kinh ngạc cực kì.
Đoạn điệp khúc của bài hát chúc mừng sinh nhật rất chỉnh tề, bộ dáng Vạn Thu cầm quà trông siêu vui vẻ.
Khi Vạn Thu đang định cắt bánh thì đột nhiên có người bước vào.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, bé ba, bé ba của anh..." Người nọ nôn nóng bước tới, trực tiếp ôm lấy tiểu thọ tinh tối nay vào lòng, "Xin lỗi, anh cả về trễ, đừng trách anh, hu hu hu, tất cả là tại đám khốn nạn kia…"
Nhiều người không khỏi sửng sốt trước gương mặt điển trai thường xuyên xuất hiện trên màn ảnh rộng – Sở Chương.
"Không sao, anh cả." Vạn Thu cẩn thận ôm Sở Chương, tay nhỏ vỗ vỗ sau lưng anh.
Sự xuất hiện đột ngột của Sở Chương đã đốt lửa toàn bộ không khí sinh nhật.
Sau bài hát chúc mừng sinh nhật, vũ khúc của bữa tiệc vang lên.
Sở Chương nắm tay Vạn Thu, nhảy một điệu trong hội trường rộng rãi.
Vạn Thu không biết khiêu vũ, nhưng Sở Chương lại là một vũ công xuất sắc.
Vạn Thu đi theo bước chân Sở Chương, tựa như Sở Chương đã trở thành đôi cánh của cậu, mang cậu bay lên.
Bạn bè của Vạn Thu cũng không giỏi phương diện này lắm, nhưng những người của Sở gia đều là những bậc thầy, sôi nổi mời họ tham gia khiêu vũ.
Sở Kiến Thụ và Dương Tiêu Vũ cũng bước lên sàn nhảy rộng lớn.
Từ lúc bắt đầu có chút câu nệ, cho đến khi thoải mái học hỏi kỹ năng của nhau.
Vạn Thu được Sở Chương nắm tay, dẫn từng bước từng bước.
Thế giới rực rỡ được trang trí bằng giấy và hoa lập lòe trong khóe mắt Vạn Thu, phảng phất như cậu thật sự đã tiến vào thế giới của một câu chuyện cổ tích.
Hương thơm ngọt ngào của bánh thỉnh thoảng vương quanh người đi ngang qua.
Rõ ràng không có những chiếc đầm lộng lẫy, rõ ràng nhiều người vẫn chưa quen rõ nhau, nhưng tiếng cười giữa những cuộc trò chuyện và những bước chân vui vẻ đã tạo nên một giai điệu với vô số âm thanh khác nhau.
Vạn Thu đột nhiên cảm thấy, có lẽ mình có thể học khiêu vũ.
Lúc này, cậu thấy hạnh phúc lóe lên như tia pháo hoa. Niềm vui do khiêu vũ mang lại khiến cậu khao khát nó.
"Em có thể học khiêu vũ không?" Vạn Thu ngẩng đầu nhìn Sở Chương, dưới ngọn đèn trần pha lê, khuôn mặt của Sở Chương lóa mắt hơn bao giờ hết.
"Được chứ." Sở Chương mở ra nụ cười phóng khoáng, không chút do dự đáp ứng nguyện vọng của Vạn Thu, "Anh cả của em giỏi nhất là khiêu vũ, nếu có cơ hội sẽ bồi Vạn Thu nhà chúng ta luyện tập."
Khắp người Sở Chương lóng lánh ánh sao, khiến Vạn Thu có chút không mở mắt được.
Rất hạnh phúc.
Tiệc sinh nhật hóa ra là chuyện vui vẻ như vậy sao?
Một số người ngồi gần đó lén hỏi quản gia xem có thể lấy giấy và bút không, họ muốn ký tên.
Một số người ngồi gần đó đợi Sở Chương, nhưng đã có người trong số họ lén lút cầm bút và giấy đi đến chỗ Dương Tiêu Vũ.
"Không ngờ thời buổi này vẫn còn có người muốn xin chữ của tôi đó." Dương Tiêu Vũ cũng rất ngạc nhiên trước yêu cầu này, nhưng đối đãi với những người này vô cùng kiên nhẫn.
Vì họ là người hiền lành tử tế.
Cũng vì họ là người đã giúp đỡ Vạn Thu.
"Ngày đó cô lui vòng, tôi đã buồn rất lâu." Người đến là chủ tiệm, cười ngượng ngùng, "Không ngờ lúc đầu chính là cô, không nhận ra thật đáng tiếc."
"Hiện tại không phải đã biết rồi sao?" Lúc đó tâm tình Dương Tiêu Vũ cực kì xấu, cũng không quá chú ý tới người này, "Lúc đó cảm ơn anh rất nhiều."
"Không có gì đâu." Chủ tiệm nhún vai, "Thành thật mà nói, tôi không làm gì cả."
"Anh đã làm điều quan trọng nhất đối với Vạn Thu." Nếu không có người này, Vạn Thu có lẽ đã vất vả hơn rất nhiều, Dương Tiêu Vũ sẽ không coi thường công lao của người khác.
"Tôi cũng được người khác giúp đỡ." Chủ tiệm nhận lấy chữ ký, cười nói: "Hồi còn trẻ khởi nghiệp, tôi đã mất sạch đến nỗi không còn gì cả, nợ nần thì chồng chất, gần như không muốn sống nữa, sau này một người bạn cho tôi mượn tiền, khi tôi mở một cửa hàng nhỏ thì mọi chuyện khá hơn, còn trả được nợ cho cậu ấy, tôi thật sự rất biết ơn cậu ấy. ”
"Con người sẽ nhận được đủ loại thiện ý, anh rất may mắn, cũng rất thiện lương, cảm ơn bằng hữu của anh, có thể đem phần thiện ý này truyền lại cho anh."
Cho nên cuối cùng mới có thể truyền lại cho bảo bối, Dương Tiêu Vũ nghĩ.
Chủ tiệm gãi tóc ngượng ngùng sau khi được khen: "Tôi chỉ đơn giản muốn giúp đỡ thôi, không nghĩ đến thứ gì khác, tôi chỉ muốn cảm thấy thoải mái".
Giống như tiện tay cứu vớt một con mèo nhỏ đang run rẩy giữa đường, giống như tiện tay nhặt rác dưới đất lên, giống như tiện tay đưa ô cho một người qua đường xa lạ.
Những hành vi không chủ ý này chỉ được thực hiện theo tâm trạng hoặc bản năng.
"Khi thầy Tưởng đến gặp tôi, tôi còn rất kinh ngạc, tôi không nghĩ mình đã làm được chuyện gì phi thường." Nói đến đây, chủ tiệm ngượng ngùng cười.
Dương Tiêu Vũ nhướng mày: "Là vậy sao, Tưởng Thành Phong tới tìm anh sao."
Những người xung quanh Vạn Thu, có lẽ luôn có thể nhìn thấy điều gì đó thuần khiết ẩn giấu trong người họ.
Đứng ở vị trí của Dương Tiêu Vũ, bà hiểu lòng tốt, thỉnh thoảng cũng sẽ lợi dụng nó.
Nhưng…
"Lòng tốt của anh xứng đáng được báo đáp." Dương Tiêu Vũ mỉm cười nói với chủ tiệm: "Sau này nếu cần, có thể nhờ chúng tôi giúp đỡ."
Khó khăn như tia lửa sắp tắt, vậy hãy vượt qua để tia lửa yếu ớt đó không thể tắt.
Để tia lửa nhỏ được nhen nhóm lại, một lần nữa sáng bừng trong màn đêm đen tối.
Vạn Thu ngồi trên chiếc ghế cạnh bữa tiệc, nhìn nụ cười của mọi người. Bước chân như đang đạp trên những đám mây trong xứ sở mộng mơ.
Những ánh đèn rực rỡ như những mặt trời nhỏ, soi sáng mọi sự vui vẻ.
Vạn Thu muốn khắc ghi tất cả những điều này vào trí nhớ của mình.
Bỗng cậu nhìn thấy có người chuẩn bị đi vệ sinh, trong tiềm thức muốn tiến tới dẫn đường.
Đi theo phía sau mấy người, Vạn Thu tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của họ.
"Đứa nhỏ cũng có phúc, nếu có thể vào nhà như vậy, sau này không cần lo lắng nữa."
"Mặc dù không thông minh nhưng tính cách lại tốt, quả nhiên mỗi người đều có số phận của mình."
"Đồ ăn hôm nay rất ngon nha."
"Nhà tôi bán thịt xiên nướng, nhưng ba nuôi của đứa nhỏ này chưa bao giờ cho nó đồ ăn ngon, chắc chắn ở đây sẽ có thể lấy lại được những gì mình đã thiếu."
Vạn Thu chớp mắt, phảng phất có tiếng chuông vang lên trong tai.
"Đúng vậy, mẹ nuôi kia cũng không cho thằng bé ăn cơm, một đứa trẻ như vậy sao có thể bắt nó ra ngoài nhặt rác, nuôi con gì mà còn tệ hơn nuôi chó."
Bước chân của Vạn Thu dần dần chậm lại.
"Không, bây giờ nghĩ lại, tôi cảm thấy hai tên ba mẹ nuôi đó thật không phải người mà, bản thân thì ăn mặc đẹp, nhưng lại không thèm để ý con cái mặc gì."
"Để tôi nói cho mà biết, tôi nhìn thấy tên đàn ông đó ở bên ngoài còn..."
Vạn Thu đứng ở tại chỗ, âm thanh ngày càng xa, cậu không nghe thấy nữa.
Trong hành lang trống vắng, cách đó không xa, bản nhạc êm dịu vẫn vang lên, phảng phất là điểm kết thúc của hạnh phúc.
Cậu như thể bị tách biệt trong hành lang rộng rãi nhưng yên tĩnh này.
Cho đến khi âm thanh của bản nhạc không còn lọt vào tai nữa.
Đột nhiên một đôi tay che mắt Vạn Thu lại, sự thay đổi đột ngột giữa ánh sáng và bóng tối đã cắt đứt suy nghĩ của cậu.
Vạn Thu chợt giật mình, vô thức nắm lấy đôi tay kia.
"Đoán xem em là ai?"
Là giọng nói quen thuộc, bình tĩnh và êm dịu, chỉ cần nghe thấy giọng nói này, Vạn Thu cũng không cần phải đoán nữa.
Vạn Thu không giãy dụa, bàn tay ấm áp bao trùm đôi mắt rõ ràng mang bóng tối đến, nhưng lại cho cậu một cảm giác an toàn.
"Là em trai."
Sở Ức Quy rút tay ra khỏi tay Vạn Thu, chuyển tới trước mặt cậu: "Hôm nay anh trai vui vẻ chứ?"
"Ừ." Vạn Thu khôi phục tầm nhìn, nhìn người tuấn tú cao lớn trước mặt, chậm rãi đáp lại.
"Tiệc kết thúc, chúng ta phải đưa bọn họ về nhà, anh trai có có thất vọng không?" Sở Ức Quy nghiêng đầu.
Vạn Thu hỏi: "Về nhà cũng sẽ vui vẻ sao?"
Sở Ức Quy gật đầu.
"Không thất vọng." Vạn Thu đáp: "Rất vui."
Sở Ức Quy lộ ra ý cười nhàn nhạt.
"Tất cả quà anh nhận được hôm nay đều được Bạch quản gia đặt trong phòng, lúc sau anh có thể tự mình mở quà, mở quà là một quá trình rất thú vị."
Vạn Thu chớp mắt.
Sở Ức Quy bổ sung: "Anh, quà anh nhận được không cần cho em đâu, đó là đồ của anh, là đồ người khác tặng anh."
Vạn Thu có chút kinh ngạc, Sở Ức Quy đoán được cậu muốn tặng một món quà tốt nhất cho hắn sao?
"Anh trai, chúc anh sinh nhật vui vẻ." Giọng nói Sở Ức Quy nhẹ nhàng, tựa như mang theo tiếng cười nhàn nhạt.
Hiếm khi Vạn Thu không thể nhìn ra Sở Ức Quy "không vui", khi không có những cái "không vui" quấy nhiễu, khuôn mặt tuấn tú của Sở Ức Quy sẽ càng trở nên rõ ràng hơn.
Nếu một ngày có thể nhìn thấy Sở Ức Quy vui vẻ thì tốt rồi.
Vạn Thu nghĩ.
Có phải tới ngày sinh nhật Sở Ức Quy thì có thể nhìn thấy em ấy vui vẻ không?
Vạn Thu mơ hồ nhận ra hôm nay Sở Ức Quy rất ít nói chuyện.
Cho tới tận bây giờ, cậu mới nghe thấy Sở Ức Quy chúc mừng.
Vạn Thu được Sở Ức Quy nắm tay, một lần nữa đưa về phòng khách, nơi đang phát ra bản nhạc êm dịu.
Chiếc bánh socola trái cây ba tầng rực rỡ giờ đây chỉ còn một nửa.
Chiếc ly thủy tinh còn sót lại một ít nước.
Còn có Sở Chương đã say khướt, dựa trên lưng ghế.
Tất cả là bằng chứng mà hạnh phúc lưu lại.
Vạn Thu quay đầu, nhìn về phía hành lang yên tĩnh kia.
Dường như cậu đã bỏ qua điều gì đó. Điều khiến cậu rất khó chịu, lại bị em trai cắt ngang.
Quái dị, giống như một ý tưởng kỳ lạ nào đó đang hình thành trong đầu.
Mang đến cảm giác còn khó chịu hơn cả đau đớn.
——
Sở Kiến Thụ và Dương Tiêu Vũ không phải người sẽ tham dự bữa tiệc đến phút cuối cùng, nhưng bữa tiệc sinh nhật lần này từ đầu đến cuối đều không rời đi.
Đây cũng không phải là một cuộc họp thương nghiệp, chỉ là cuộc vui của một gia đình nhỏ mà thôi.
Không cần thay quần áo, không cần trang điểm, cũng không cần bước đi trên đôi giày cao gót để nâng ly kính rượu người lạ.
"Hôm nay vất vả cho cậu rồi." Dương Tiêu Vũ chủ động đi tìm Tưởng Thành Phong vẫn đang yên lặng nghỉ ngơi ở một bên.
Tưởng Thành Phong đại khái chơi tương đối vui vẻ, thậm chí quên mất phải kính trọng người đang đứng trước mặt mình, thản nhiên trả lời: "Chơi sao lại vất vả được chứ?"
Dương Tiêu Vũ nói: "Vất vả cho cậu rồi, vì Vạn Thu mà chạy mấy chuyến."
Tưởng Thành Phong sửng sốt, nhận ra chuyện mình lén lút vì Vạn Thu mà đi cầu xin người khác đã bại lộ.
"Cháu không muốn để phu nhân biết chuyện này." Tưởng Thành Phong có chút ngượng ngùng, để người ta biết được như thể mình cố ý lấy công vậy.
"Cậu có biết vì sao chúng tôi ngay từ đầu lại chọn cậu không?" Dương Tiêu Vũ quay đầu nhìn về phía Tưởng Thành Phong, mang theo nụ cười dịu dàng.
Tưởng Thành Phong thật sự không biết, hắn chỉ là một giáo viên giáo dục đặc biệt bình thường, xét về lai lịch hay bất kỳ phương diện nào cũng chỉ có thể coi là dưới mức trung bình, được Sở gia nhìn trúng, đến bây giờ hắn vẫn cảm thấy mình là người cực kỳ may mắn.
"Chẳng lẽ... có lý do sao?" Tưởng Thành Phong hỏi.
"Chúng tôi sẽ không tùy tiện để người khác đến gần bảo bối, bảo bối rất đặc biệt, cậu hẳn là cũng cảm nhận được đúng không?"
Lời nói của Dương Tiêu Vũ khiến Tưởng Thành Phong rơi vào suy tư, quả thực, điều kiện để Vạn Thu tin tưởng hắn, gần như là từ một câu nói của Dương Tiêu Vũ.
Tất cả những gì sau đó hắn có mới là sự toàn tâm tin tưởng của Vạn Thu.
Nếu hắn có ý đồ lợi dụng lòng tin đó...
"Là cháu đã làm gì sao?" Tưởng Thành Phong hỏi.
Dương Tiêu Vũ ngồi trên chiếc ghế sofa mềm mại bên cạnh Tưởng Thành Phong, nói: "Lúc học đại học, cậu đã nhiều lần tới cô nhi viện l@m tình nguyện, còn nhớ không?"
Tưởng Thành Phong khi còn học đại học sẽ thường xuyên làm những việc tương tự như vậy, không xuất phát từ mục đích gì, hắn chỉ làm những gì mình muốn.
"Đứa út nhà chúng tôi đã nghe về cậu từ những học sinh khác trong cô nhi viện." Dương Tiêu Vũ mỉm cười nói với Tưởng Thành Phong: "Cậu có danh tiếng khá tốt, được rất nhiều trẻ nhỏ yêu thích."
Tưởng Thành Phong chưa bao giờ nghĩ mình lại nhận được những thu hoạch ngoài ý muốn khi ở cô nhi viện l@m tình nguyện viên.
Nói như vậy, hiện tại bản thân rõ ràng chắc chắn nhận được công việc này...
"Bởi vì Sở Ức Quy đề cử cháu sao?" Tưởng Thành Phong chưa từng nghĩ trong đó lại có chuyện này.
"Ức Quy là một đứa trẻ thật thần kỳ, những lời đề nghị trước nay của thằng bé đều vô cùng hữu ích."
Dương Tiêu Vũ nhớ rõ lúc đó Sở Kiến Thụ tiến hành điều tra không ít người, mà trong số đó, Tưởng Thành Phong là người khá mờ nhạt.
"Thực ra cũng vì lúc đó thấy cậu tương đối đắn đo đi?" Dương Tiêu Vũ cười nói: "Nhìn qua không phải người có quá nhiều d*c vọng."
Tưởng Thành Phong không khỏi ho khan vài tiếng, lời này thật sự không phải chế nhạo hắn đấy chứ?
Tưởng Thành Phong để ý thấy mùi rượu thoang thoảng trên người Dương Tiêu Vũ, có lẽ Dương Tiêu Vũ đã ngà ngà say.
"Cậu có thích Vạn Thu không?" Dương Tiêu Vũ hỏi.
Tưởng Thành Phong thích Vạn Thu, nhưng đột nhiên bị người nhắc đến đến chuyện này thì có chút xấu hổ.
"Vâng." Tưởng Thành Phong cảm thấy từ khi gặp Vạn Thu, hắn cũng bớt bối rối mơ màng hơn hẳn.
Dương Tiêu Vũ cười, dường như rất vui vì có ai đó có thể thích Vạn Thu.
"Không biết bảo bối nhà chúng tôi lúc thổi nến đã ước gì." Dương Tiêu Vũ chống cằm nói: "Tôi thực sự muốn biến điều ước của bảo bối thành hiện thực."
Dương Tiêu Vũ vẫn nhớ đôi mắt mờ mịt của Vạn Thu khi được yêu cầu thổi nến và ước nguyện.
Dưới ánh nến và ánh đèn đêm yếu ớt, Vạn Thu nhắm mắt lại, cúi đầu ước nguyện, nghiêm túc lại trịnh trọng, giây phút cậu mở mắt ra, đôi mắt trong suốt liền tràn ngập ánh lửa.
Như thể đã nắm được một tia lửa từ bóng đêm, được linh hồn của ngọn lửa ban phước.
Dương Tiêu Vũ thấy Vạn Thu mời rất ít người đến dự tiệc sinh nhật.
Nhưng đối với một đời người có thể nhận được bao nhiêu thiện ý, lại rất nhiều.
Bảo bối của bà là một đứa trẻ may mắn.
Bảo bối trở về, đem may mắn mang về nhà, mang về cho họ.
Đại sảnh là một nơi tụ hội nho nhỏ, với những đồ trang trí được dụng tâm chế tác ở khắp nơi.
Dương Tiêu Vũ đã gặp qua vô số hội trường lộng lẫy, nhìn thấy không ít hoa được vận chuyển từ đường hàng không, không ít các đầu bếp được mời từ nước ngoài, không ít người trong tầng lớp sang trọng mang trên mình gương mặt giả tạo.
Nhưng hiện tại những người ở đây, đều cảm thấy hạnh phúc từ tận đáy lòng.
Vạn Thu lại trở lại bên người Dương Tiêu Vũ như mọi khi.
Trộm nhìn Dương Tiêu Vũ, hình như hôm nay mẹ uống rượu, dáng vẻ có chút say.
"Mẹ." Vạn Thu nhỏ giọng, mang theo vẻ thăm dò hỏi: "Mẹ có vui không?"
"Đương nhiên rồi, bảo bối." Dương Tiêu Vũ có chút men nên đã bắt đầu mông lung, dựa vào đầu Vạn Thu, đôi mắt mờ mịt vì say nhìn Vạn Thu, càng nhìn càng thấy đẹp.
Vạn Thu có thể nhìn ra, Dương Tiêu Vũ đang rất vui vẻ.
Những bong bóng vui vẻ hiện lên màu sắc huyền ảo dưới ánh đèn, bồng bềnh trong không khí, tỏa ra mùi hương dễ chịu.
Dương Tiêu Vũ rõ ràng không uống nhiều rượu, nhưng dường như bị hạnh phúc chuốc say, thoải mái nằm trên gối.
Trong phòng khách, người giúp việc đã nhanh chóng dọn hết đồ đạc. Vạn Thu cũng âm thầm hỗ trợ, lại bị Bạch quản gia ngăn cản.
"Đi tiễn khách đi, Vạn Thu." Bạch quản gia đẩy đẩy Vạn Thu.
Tất cả mọi người sẽ lại ngồi xe buýt về, Vạn Thu đứng ở bên cạnh xe, nhìn họ.
"Đừng đứng bên ngoài, lạnh lắm, nhanh vào nhà đi." Hoàng Hổ đẩy Vạn Thu.
Vạn Thu vẫn luôn rất nghe lời, nghe Hoàng Hổ yêu cầu nhưng cũng chỉ lùi lại một bước.
Sở Kiến Thụ khoác áo khoác lên người Vạn Thu: "Mọi người đi rồi thì quay về, ba vào nhà trước."
Hoàng Hổ ngơ ngác nhìn Sở Kiến Thụ, một người thật sự có thể thay đổi nhanh như vậy sao?
Người ba hiền lành và dịu dàng kia là ai?
Nhưng Hoàng Hổ cũng nhận ra Vạn Thu hình như muốn tiễn bọn họ đi, suy nghĩ một chút rồi nói: "Đồ ăn hôm nay rất ngon."
Vạn Thu gật đầu: "Là đầu bếp chuẩn bị."
"Đúng vậy, nguyên liệu nấu ăn cũng rất tuyệt, chú chưa bao giờ nếm qua thịt nào ngon như vậy." Một người khác ở bên cạnh phụ họa.
"Là ba kêu người chuẩn bị." Vạn Thu nói.
"Bánh kem nhỏ cũng có hương vị rất ngon."
Vạn Thu nói: "Là Bạch quản gia sai người chuẩn bị."
Lục Thanh Hà ở một bên cười lớn: "Đứa nhỏ này thật đúng là không biết tranh công."
Hoàng Hổ lợi dụng lúc ba mẹ người ta không có mặt, xoa xoa đầu nhỏ của Vạn Thu: "Ý là, vì sinh nhật của nhóc, mới có thể có được những thứ này, bọn chú đều rất vui vẻ."
Vạn Thu bị Hoàng Hổ x0a nắn, lắc qua trái lại lắc qua phải, sau khi được thả ra, trước mắt đều là ngôi sao.
Cậu cũng muốn nói, bởi vì mọi người tham dự cho nên mới cực kì vui.
"Hoa giấy hôm nay thật đẹp nha."
"Nghe nói cháu đã vào bếp giúp đỡ mọi người."
"Ha ha ha bác nghe có người nói cháu còn sắp xếp bát đ ĩa gọn gàng."
Vạn Thu nghe những lời đầy thiện ý này, trong cơn gió lạnh cuối thu, lại giống như được rót thêm hơi ấm, hơi ấm sau đó theo máu chảy vào tim.
"Từ nay về sau hãy sống thật tốt nhé." Đột nhiên một giọng nói truyền vào trong đầu Vạn Thu: "Hãy quên đi mọi chuyện trong quá khứ."
Vạn Thu nhìn người vừa nói.
Là chủ tiệm.
Nói xong, họ lên xe, Tưởng Thành Phong bảo cậu quay trở về.
Vạn Thu nhìn đèn xe dần dần khuất đi, cậu lặng lẽ đứng ở cửa, cảm giác gió lạnh bắt đầu thổi bay độ ấm.
Vạn Thu đẩy cửa đi vào phòng khách, trong phòng gần như đã được lau chùi sạch sẽ, không khí chỉ còn vương lại mùi hương nhàn nhạt.
Dù mọi thứ đã biến mất nhưng hình ảnh mọi người nhảy múa vui vẻ vẫn hiện rõ trong mắt cậu.
Cậu có thể nhìn thấy những đồ trang trí xinh đẹp trên quần áo của anh cả, những chiếc kẹp tóc của chủ tiệm tỏa sáng rực rỡ trong ánh sáng và cái bụng tròn trịa của bác bảo vệ đang ôm chặt lấy quần áo.
Đối với Vạn Thu, mọi kỷ niệm đều đáng được ghi lại, đều là những kỷ niệm vô cùng quý giá.
Có gì để quên sao?
Rõ ràng những gì cậu nhớ được đều là kỷ niệm rất vui mà?
Ngày càng có nhiều chỗ xa lạ tiến vào suy nghĩ của Vạn Thu.
Một số đường ranh giới vẫn luôn bị xem nhẹ đang dần xuất hiện.
"Vạn Thu, những người khác đều đã đi nghỉ ngơi, cháu cũng nhanh chóng trở về đi." Bạch quản gia đứng bên cạnh Vạn Thu nói.
Vạn Thu ngẩng đầu nhìn Bạch quản gia, hỏi: "Bạch quản gia, cháu sẽ không bao giờ quên ngày hôm nay."
Bạch quản gia mỉm cười dịu dàng: "Đương nhiên, ta cũng sẽ không quên."
"Vậy…" Tiếng chuông như muốn đánh thức người ngủ say chợt quanh quẩn bên tai Vạn Thu, "Có gì cần phải quên sao?"
Giọng nói Bạch quản gia vang lên rõ ràng trong đại sảnh im lặng.
"Đại khái là…"
"Ký ức đau đớn và buồn bã đi..."