Bà nghĩ về quá khứ của mình.
Dù rất hay mâu thuẫn với ba mẹ, dù thường xuyên cãi nhau với ba mẹ trong thời kỳ phản nghịch nhưng bây giờ nhìn lại, bà vẫn lớn lên dưới sự che chở của ba mẹ mình.
Bảo bối mười lăm tuổi, đã hiểu rõ mối quan hệ quý giá này sớm hơn bà.
"Bảo bối nhà chúng ta thực sự là đứa trẻ thông minh nhất thế giới." Dương Tiêu Vũ nói, làm một người mẹ, bà cũng phải đáp lại sự trân trọng này.
"Ngày mai mẹ đưa con về nhà mẹ nhé? Để bảo bối nhà chúng ta gặp ông bà ngoại."
"Được ạ." Vạn Thu không hề cảm thấy thất vọng chút nào, trong lòng tràn đầy mong đợi.
"Ông bà ngoại sẽ thích con!"
"Vâng!"
"Nếu bọn họ không thích thì mẹ sẽ ép bọn họ thích."
Vạn Thu: "?"
Không khí tĩnh mịch trong xe dường như đã trở lại vẻ thoải mái.
Dương Tắc từ kính chiếu hậu nhìn qua Sở Kiến Thụ, vẻ mặt cứng ngắc của người đàn ông trung niên rốt cuộc cũng thả lỏng ra một chút.
Sở Kiến Thụ mở miệng: "Ba mẹ cũng rất thích Vạn Thu."
Vạn Thu chớp chớp mắt, trả lời "vâng".
Sở Kiến Thụ không quá quen nói những lời cảm tính như vậy, cuối cùng ho khan một tiếng, nhìn ra bầu trời đêm nhuốm màu pháo hoa: "Pháo hoa đẹp không?"
"Đẹp." Vạn Thu thành thật nói.
Vạn Thu nhớ lại những quả pháo mà bà ngoại bảo cậu mang về.
Nhớ rõ lúc mọi người cùng nhau bắn pháo hoa.
Nhớ rõ kể từ khi đến thành phố, mặc dù Ninh Xảo Trân và Ninh Hải không đặc biệt chuẩn bị đón tết, nhưng chỉ cần nằm trên bậu cửa sổ, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy pháo hoa do hàng xóm đốt lấp lánh trên bầu trời.
Nhớ rõ tiếng vang, nhớ rõ màu sắc, nhớ rõ khói pháo hoa.
Nhớ rõ tiếng chó sủa không ngừng vì sợ pháo, nhớ rõ cảm giác kỳ lạ khi pháo hoa bắn vào mặt.
Là cảm giác chỉ khi ăn Tết mới có.
Chiếc xe không quay về nhà ngay mà lái về một nơi xa lạ.
Vạn Thu không biết họ sẽ đi đâu.
Khi đến một nơi tương đối đối hẻo lánh trống trải, bọn họ mới dừng lại.
"Bảo bối, sửa sang lại quần áo nào." Tuy nói vậy nhưng Dương Tiêu Vũ vẫn chủ động sửa sang lại cho Vạn Thu.
Vạn Thu háo hức nhìn Dương Tiêu Vũ cũng đang chỉnh lại quần áo cho Sở Ức Quy và Dương Tắc.
Dương Tắc dường như không quen, bởi vì hắn rất cao, khom nửa lưng, chỉ có dưới đèn đường và đèn xe xa xa, vẻ mặt hắn mới có chút khác biệt so với thường ngày.
Định làm gì vậy?
Vạn Thu cảm thấy mờ mịt.
Nhiệt độ đêm đông rất thấp, Vạn Thu lo mọi người sẽ bị cảm lạnh khi đứng ở đây.
Cũng may, mặc dù là nơi thoáng đãng nhưng hôm nay không có gió lạnh thổi qua.
Dương Tắc mở cửa đi tới ghế sau, Vạn Thu đứng ở sườn xe nhìn thấy đủ loại hộp pháo hoa có hình nhân vật phim hoạt hình chất ở đó.
"Mẹ đã chuẩn bị thật kĩ để đốt pháo trong dịp Tết rồi." Dương Tiểu Ngọc cũng đội mũ cho mình, "Mẹ mua rất nhiều, hôm nay chúng ta đốt pháo nhé!!"
Vạn Thu nhìn những hộp pháo lớn tuyệt đẹp, trong mắt đã lập lòe tia sáng.
Vạn Thu biết đốt pháo, cậu không sợ đốt pháo.
Vạn Thu và Dương Tắc cùng nhau châm ngòi, rồi cùng nhau bỏ chạy.
Vạn Thu bỗng nhiên bổ nhào vào trong lồ ng ngực Sở Kiến Thụ, sau đó quay đầu lại nhìn pháo hoa bay lên trời.
Bầu trời đen như mực, không có sao, nhưng được pháo hoa thắp sáng.
Chơi pháo hoa với Dương Tiêu Vũ, Vạn Thu chạy từng bước lớn trong không gian rộng rãi.
Lẫn vào tiếng pháo hoa, Vạn Thu nghe thấy tiếng cười của chính mình.
Tiếng cười không thể che giấu.
Trong lòng hoảng hốt, Vạn Thu cũng suy nghĩ, dường như cậu chưa từng cười như thế này bao giờ.
Những sắc màu rực rỡ ngập tràn phía chân trời, hân hoan chào đón năm mới, chúng dễ dàng thắp sáng đêm đen, cũng dễ dàng biến mất, nhưng lại mang đến cho người xem một chấn động thật lâu.
Dưới tiếng pháo vang, Vạn Thu thoải mái bộc lộ ra hết âm thanh của mình.
Không phải kìm nén, cũng không phải r3n rỉ vì đau.
Tiếng cười thật to hòa cùng tiếng pháo hoa đã phá tan gông cùm xiềng xích.
Nếu có thể…
Vạn Thu cũng hy vọng cậu trong kí ức quá khứ có thể nhìn thấy con người hiện tại của mình.
"Ba, mẹ, anh hai, em trai…còn anh cả không đến."
Khi pháo hoa cuối cùng tắt, Vạn Thu đã đứng trước mặt mọi người.
Nụ cười thoải mái, đôi mắt sáng lấp lánh trong màn đêm.
Mong rằng sẽ không còn ai phải lo lắng nữa, cậu hiện tại cực kì cực kì, cực kì hạnh phúc.
Đừng lo lắng, cậu không phải là tấm kính dễ vỡ nữa.
Đừng lúc nào cũng cẩn thận, muốn giận thì giận, muốn buồn thì buồn.
Cậu sẽ dùng suy nghĩ và cảm xúc của chính mình để đối đãi với người nhà.
Đây là nơi cậu sống.
Muốn không kiêng nể gì, vui vẻ mà sống.
Sẽ không để những hàng chữ trong trí nhớ ăn mòn mình, dù nhìn thế giới rõ ràng đến đâu, cậu cũng sẽ nhớ rằng mình đang hạnh phúc.
Cảm ơn thế giới đã nguyện chấp nhận cậu.
——
Khi Vạn Thu thức dậy vào ngày hôm sau, cậu nhận được rất nhiều tin nhắn trên điện thoại.
Vạn Thu có rất ít bạn bè, nhưng tất cả những người cậu lưu trong điện thoại đều gửi tin nhắn chúc mừng năm mới cho cậu.
Những tin nhắn đầy ắp, Vạn Thu nghiêm túc đọc từng cái một.
Vạn Thu hiểu những từ đơn giản như "Chúc mừng năm mới", nhưng đối với những tin nhắn chúc mừng dài sử dụng nhiều từ ngữ để biên soạn thành, Vạn Thu sẽ đọc đi đọc lại nhiều lần, hơn nữa còn rất ngạc nhiên trước tài năng văn chương của họ.
Vạn Thu lập tức chạy đi rửa mặt, bắt đầu trả lời từng tin nhắn trong lúc rảnh rỗi.
Có lẽ vì đã nhìn thấy những lời chúc mừng năm mới xuất sắc kia, Vạn Thu cảm thấy một câu chúc mừng năm mới đơn giản không còn đủ để bày tỏ lòng mình nữa.
Cậu cầm điện thoại, suy nghĩ kỹ xem nên viết câu trả lời như thế nào để bày tỏ sự kinh hỉ của mình.
"Bé ba, Vạn Thu, Vạn Thu, mở cửa, anh cả đã trở về!"
Vạn Thu bị tiếng gõ cửa đánh gãy suy nghĩ, lập tức đi ra mở cửa.
Khung nhắn của chiếc điện thoại trống rỗng, chưa một chữ nào được viết ra.
Vạn Thu vừa mới mở cửa, Sở Chương dọc theo cánh cửa duỗi tay về phía Vạn Thu, trực tiếp bế Vạn Thu lên.
Vạn Thu vô thức vòng tay ôm lấy cổ Sở Chương, mở to mắt nhìn người anh đã lâu không gặp.
"Thiên sứ nhỏ Vạn Thu nhà chúng ta có nhớ anh không nào?" Sở Chương thậm chí còn ước lượng cân nặng của Vạn Thu, "Ừm, không tệ, có nặng hơn, hẳn là đã chăm chỉ ăn cơm."
Vạn Thu vui mừng khi nhìn thấy Sở Chương, chỉ là biểu hiện lại rất ngượng ngùng: "Chào anh cả."
"Ai u, Vạn Thu đang làm gì vậy?" Sở Chương chăm chú nhìn khuôn măt Vạn Thu.
Mặc dù lâu lâu sẽ yêu cầu Vạn Thu gửi ảnh cho mình, nhưng người trong ảnh làm sao có thể so sánh được với người thật chứ!
"Trả lời tin nhắn." Vạn Thu thành thật trả lời.
"Vậy sao, đêm qua anh gửi em tin nhắn chúc mừng năm mới mà em còn chưa trả lời anh đâu đấy, năm mới vui vẻ nha, Vạn Thu."
Gương mặt Vạn Thu đỏ bừng, lắp bắp định nói điều gì đó dễ nghe, nhưng sau khi suy nghĩ nửa ngày cũng chỉ nghẹn ra một câu: "Năm mới, vui vẻ, năm mới vui vẻ."
Sở Chương: "?"
"Năm mới vui vẻ." Vạn Thu lại nói lần nữa, cậu không tìm được lời nào dễ nghe hơn để nói, đành cố gắng dùng số lượng để bù vào.
Sở Chương mỉm cười đặt Vạn Thu lên giường: "Năm mới vui vẻ, Vạn Thu."
Sở Chương nhìn Vạn Thu trên giường, sáng sớm đã mặt ủ mày chau mà suy tư, năm mới thì phải vui vui vẻ vẻ chứ.
Một năm lo liệu từ xuân, một ngày tính toán từ Dần tính ra.*
(*Hán Việt: Nhất niên chi kế tại ư xuân, nhất nhật chi kế tại ư dần.
Dịch nghĩa: Kế hoạch một ngày thì bắt đầu từ buổi sáng, kế hoạch một năm thì bắt đầu từ mùa xuân.)
Làm sao để làm cho Vạn Thu cười đây?
Trên mặt Sở Chương không khỏi lộ ra nụ cười tà ác, nói: "Vạn Thu, cười một cái."
Vạn Thu nằm trên giường, nở nụ cười ngượng ngùng mang theo màu hồng nhàn nhạt.
Sở Chương nhìn nhìn.
Đáng yêu.
Giống như quả đào.
Muốn cắn một miếng.
"Không thể lại cười vui vẻ sao? Rõ ràng anh cả thật vất vả mới trở về để bồi Vạn Thu nhà chúng ta mà?" Sở Chương chống tay ở hai bên Vạn Thu, hỏi.
Vạn Thu nghiêng đầu, không biết vì sao anh cả lại đưa ra yêu cầu khó thực hiện chuẩn xác như vậy, nhưng...
Cậu thực sự rất vui khi nhìn thấy Sở Chương.
Vạn Thu nghiêng người, hai tay đều cầm lấy cổ tay phải Sở Chương, quay đầu đi, híp híp mắt, khóe miệng gợi lên: "Ha ha."
Khi thiếu niên ngây ngô mỉm cười, giống như ánh nắng sáng sớm, dịu dàng nhưng cũng thật rực rỡ, tràn đầy sự ỷ lại và vui vẻ.
Sở Chương ngẩn ngơ.
"Ai da, thiên sứ nhỏ nhà chúng ta cũng thật sự sẽ cười." Bản thân Sở Chương cũng có tâm tư đùa dai, em trai nhà mình cười quá đáng yêu rồi, phải trừng phạt mới được, "Nhưng còn chưa đủ."
Bàn tay không bị nắm của Sở Chương bắt đầu vươn về phía cơ thể Vạn Thu, đột nhiên giữ lấy cơ thể cậu một chút.
Nháy mắt cả người Vạn Thu đều cứng lại.
Sở Chương chú ý tới vẻ mặt vì kinh ngạc mà đôi tai dần dần phiếm hồng của Vạn Thu, nụ cười tà ác càng sâu hơn.
"Vạn Thu nhà chúng ta có phải sợ nhột nhột không? Có phải không hửm?" Sở Chương nói nhưng không ngừng động tác.
Bản thân Vạn Thu vẫn còn đang cố gắng chịu đựng, nhưng gương mặt đã nghẹn đến mức đỏ bừng, hai tay nắm chặt lấy tay phải của Sở Chương nhưng không thể tránh khỏi sự tấn công của tay trái.
"Ha ha ha ha..." Vạn Thu rốt cuộc nhịn không được, theo bản năng bật cười, nỗ lực giãy giụa.
Vạn Thu chật vật muốn vượt qua Sở Chương, bị Sở Chương áp sát mà cù lét.
Vạn Thu khẽ hét lên, cảm giác mất khống chế rất kỳ lạ.
"Anh cả?" Giọng nói Sở Ức Quy đột nhiên vang lên bên cạnh bọn họ.
Tay Sở Chương cứng đờ, không cù lét Vạn Thu nữa, ngẩng đầu mỉm cười với Sở Ức Quy không biết lúc nào đã đi vào: "Ai dô, em út, năm mới vui vẻ."
"Năm mới vui vẻ, anh cả, hoan nghênh về nhà." Sở Ức Quy nghiêng đầu nhìn về phía Vạn Thu.
Vạn Thu bị cù đến mức cười ra nước mắt, song đôi mắt lấp lánh vẫn đắm chìm trong bối rối.
Từ gò má đến tận mang tai đều ửng hồng, như hoa mai nở trong mùa đông giá rét.
"Vừa rồi em nghe thấy tiếng của anh trai, có chút lo lắng." Sở Ức Quy quay đầu nói: "Em tới nhà ăn trước."
Nhưng ngay lúc Sở Ức Quy chuẩn bị rời đi, đột nhiên bị Vạn Thu kéo tay lại.
Vạn Thu bị hai tay Sở Chương bao lấy, nhưng vẫn cố gắng giữ chặt Sở Ức Quy.
Cậu có chút không chịu được loại cảm giác kỳ lạ khiến cậu không tự chủ được mà bật cười.
Sở Ức Quy cụp mắt xuống, nói: "Anh cả, đừng nháo quá mức như thế, cứ cười vậy sẽ không tốt cho thân thể đâu."
Sở Chương thẳng lưng lên, giơ tay ra hiệu đầu hàng: "Yên tâm, yên tâm, anh có chừng mực, ai da em út thật lo lắng cho Vạn Thu, yên tâm, em ấy đâu phải búp bê sứ đâu."
Vạn Thu ngồi dậy, sáng sớm có chút mồ hôi, hô hấp hơi gấp gáp, nhưng có lẽ vì cười mà cảm thấy tâm tình rất thoải mái.
Sở Chương ngồi ở một bên hỏi: "Em vừa mới rèn luyện sao? Tết cũng không nghỉ ngơi sao?"
"So với nỗ lực của anh cả thì kém xa."
Sở Chương cũng tập thể hình, để giữ được hình ảnh hoàn mỹ trên màn ảnh, tất nhiên anh cũng phải giữ gìn vóc dáng, phải ăn mặc đẹp, cho nên dễ dàng bế Vạn Thu lên.
"Em mới vài tuổi, không cần nỗ lực như vậy, thân thể vẫn đang phát triển, đừng nóng lòng rèn luyện cơ bắp khi mà cơ thể còn chưa phát triển hết chứ.. " Sở Chương dựa một tay vào đùi, "Mà em cũng đã đủ cao rồi, rèn luyện vậy cũng không có vấn đề gì."
"Cảm ơn anh cả quan tâm." Sở Ức Quy nói.
"Trở về thay quần áo đi, bữa sáng sắp tới rồi, hôm nay sẽ về nhà của mẹ."
"Vâng." Sở Ức Quy liếc nhìn Vạn Thu, trước khi rời đi, nói: "Anh trai, gặp lại sau."
Vạn Thu chớp chớp mắt, ánh mắt luôn nhìn theo bóng dáng Sở Ức Quy rời đi, cho đến khi hắn biến mất khỏi cửa cũng không thu hồi.
Sở Chương nhìn Vạn Thu và Sở Ức Quy, không có bao nhiêu tương tác, nhưng cũng mơ hồ nhận ra một chút khác biệt so với trước đây.
Trở nên thân mật hơn.
Bắt đầu khi nào?
Là ai bắt đầu trước?
Chẳng lẽ do lần quan niệm của Vạn Thu bị ảnh hưởng sao? Chẳng lẽ Sở Ức Quy đã thừa cơ mà tiến vào sao?
Sở Chương nhìn Vạn Thu, ánh mắt em trai của anh vẫn trong trẻo, không chút sương mù.
Dù biết mình bị đối xử như thế nào nhưng vẫn có thể giữ được ánh mắt như vậy.
Là vì còn chưa hiểu rõ, hay hiểu rồi nhưng không thèm quan tâm?
Sở Chương cũng không hiểu Vạn Thu.
Anh kế thừa tính cách của Dương Tiêu Vũ, có thù tất báo.
Nếu những chuyện này xảy ra với anh...
"Vạn Thu không trả lời tin nhắn sao?" Sở Chương lấy lại tinh thần, cũng kéo suy nghĩ của Vạn Thu lại, không cho Vạn Thu tập trung vào Sở Ức Quy.
Vạn Thu như mới tỉnh lại trong mộng, lúc này mới cầm điện thoại bên cạnh lên, muốn tiếp tục công việc trả lời tin nhắn vừa rồi.
Sở Chương nghiêng đầu, thấy Vạn Thu nhìn tin nhắn "Chúc mừng năm mới" một lúc lâu, nhưng một chữ cũng không gõ được.
"Sao vậy? Trả lời chúc mừng năm mới là được." Sở Chương nói.
Vạn Thu lắc đầu: "Em muốn trả lời tốt hơn."
Vạn Thu mở những tin nhắn có rất nhiều từ ngữ hay mà cậu nhận được trước đó, đưa Sở Chương xem.
Sở Chương nhướng mày, đây không phải chỉ là một tin nhắn copy paste đơn giản sao?
Chẳng lẽ Vạn Thu cho rằng đó là do mọi người gõ tay?
Sở Chương lại nở nụ cười không có ý gì tốt, lấy điện thoại tìm kiếm mấy lời chúc mừng năm mới: "Anh cũng biết viết những tin nhắn như vậy nha, để anh tùy tiện đọc cho em... mấy cái nhé?"
Đúng như dự đoán, Sở Chương bắt gặp ánh mắt của Vạn Thu, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn về phía anh, tràn đầy hâm mộ và mong đợi.
Sở Chương ho khan một tiếng, nhìn dòng chữ mình vừa tìm kiếm, nói: "Hoa đoàn cẩm thốc khánh tân niên*..."
*nghĩa nó kiểu sắc gấm hoa rực rỡ chào năm mới.
Vạn Thu nghe những lời chúc mừng năm mới lưu loát dễ nghe của Sở Chương, trong mắt tràn ngập sự kinh ngạc, sự ngưỡng mộ đối với Sở Chưỡng đã không thể diễn tả bằng lời.
"Thật lợi hai, anh cả quả nhiên làm gì cũng lợi hại." Sau khi nghe thấy, Vạn Thu nghiêm túc nói: "Em cũng muốn gửi lời chúc mừng năm mới tốt đẹp đến mọi người."
Sở Chương muốn nói đây là những lời chúc phúc đã có sẵn, trực tiếp copy paste rồi chuyển tiếp là được, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Vạn Thu, những lời này lại không thể nói ra.
Đối với Vạn Thu, đây hẳn là một lời chúc mang theo sự chân thành.
Tốt nhất đừng để Vạn Thu thất vọng.
"Chúc mừng năm mới đều xuất phát từ tấm lòng." Sở Chương chống tay lên giường, vỗ lưng Vạn Thu, "Chỉ cần là tin nhắn chân thành, dù em có gửi gì đi chăng nữa, người khác cũng sẽ vui vẻ."
Lời nói của Sở Chương luôn có ý nghĩa đặc biệt đối với Vạn Thu, cho Vạn Thu phương hướng, khiến đôi tay cứng ngắc không còn run nữa.
Sở Chương nhìn Vạn Thu bắt đầu thuần thục gửi tin nhắn, nhướng mày, vừa nói chỉ cần thật chân thành là có thể gửi tin nhắn nhanh như vậy sao?
Tốc độ gõ phím của Vạn Thu không nhanh, những ngón tay vụng về chọc chọc vào màn hình, cuộn tròn thành quả bóng, nghiêm túc nhắn tin.
Sở Chương móc điện thoại ra, từ nhiều góc độ khác nhau chụp mấy bức ảnh Vạn Thu đang nghiêm túc soạn tin nhắn, mà Vạn Thu đang đắm chìm trong việc chỉnh sửa nên hoàn toàn không để ý.
Đang quay chụp giữa chừng, Sở Chương đột nhiên nhận được một tin nhắn nhắc nhở đặc biệt, trên điện thoại hiển thị chính là tin nhắn của Vạn Thu.
Vạn Thu: Hy vọng anh trai, sang năm mới, xinh đẹp, hay cười, mặc quần áo đẹp, ăn trái cây ngon, không bị ốm, thường xuyên về nhà.
Sở Chương nhìn lời chúc năm mới đơn giản không có vần điệu, lại nhìn Vạn Thu vẫn đang cẩn thận soạn lời chúc năm mới cho người khác.
Giống như bước vào trung tâm thương mại trong dịp Tết, được phát một món quà nhỏ số lượng lớn, sau đó cố gắng dùng đôi tay vụng về của mình để gói một món quà đã lựa chọn cẩn thận với hy vọng có thể đáp lễ lại.
Sở Chương đột nhiên cảm thấy ý nghĩ của mình có hơi ngạo mạn.
Có lẽ nhận được tin nhắn cũng là dấu hiệu của mối quan hệ tốt đẹp đúng không?
Trong cách giao tiếp của Vạn Thu không có nịnh nọt, không có tâm tư chiếm lợi, ngay cả những lời chúc phúc thuần túy được sao chép cũng rất chân thành.
Sở Chương đột nhiên ôm Vạn Thu, hôn hôn má Vạn Thu.
Vạn Thu mờ mịt ngước mắt, nhìn về phía Sở Chương.
"Đây là để Vạn Thu nhà chúng ta truyền cho anh một chút phúc lành." Sở Chương cười toe toét, "Cầu cho anh năm mới khỏe mạnh, xinh đẹp, ăn no mặc ấm!"
Vạn Thu chớp mắt, gật gật đầu, cúi đầu tiếp tục nhắn tin.
Nhưng lại ngẩng đầu, đến bên cạnh Sở Chương, khi Sở Chương đang ngây người liền hôn lên má anh một cái.
Hai mắt Sở Chương mở to.
"Ha ha ha ha ha ha." Sở Chương cười lớn, nằm trên chiếc giường mềm mại, một tay che hai mắt, "Năm nay anh nhất định sẽ cực kì may mắn đây."
Vạn Thu nghe câu "cực kì may mắn" rồi chỉnh sửa thành lời chúc năm mới.
——
Lần này đến Dương gia, tất cả mọi người đều có mặt.
Tài xế về nhà nghỉ lễ, lần này đổi sang xe bảy chỗ, Dương Tắc vẫn là tài xế.
Sở Chương muốn trò chuyện với em trai đã lâu không gặp, không chịu nhường chỗ.
Cuối cùng Dương Tiêu Vũ đành nhường chỗ ngồi bên cạnh Vạn Thu.
"Vạn Thu, đoán xem ông bà ngoại là người như thế nào?" Sở Chương hỏi.
"Là... giống với mẹ?" Vạn Thu cố gắng tưởng tượng trong đầu Dương Tiêu Vũ về già sẽ trông như thế nào.
"Vạn Thu, sau khi gặp ông bà, nhất định phải nhớ xin tiền mừng tuổi!" Sở Chương nói.
Sau khi Vạn Thu từ nhà ông bà nội trở về, Sở Kiến Thụ đã đưa cho Vạn Thu một bao lì xì, nói là tiền mừng tuổi.
Vạn Thu lúc ấy nhận bao lì xì, nhưng lại cố gắng suy nghĩ về ý nghĩa của tiền mừng tuổi, hình như cậu đã nghe qua, nhưng dường như không rõ ràng lắm.
Có rất nhiều tiền trong bao lì xì.
Tiền dày đến mức khi Vạn Thu ấn xuống gầm giường còn cảm thấy hơi cao, cuối cùng cậu không còn cách nào khác đành phải bỏ tất cả số tiền đã tiết kiệm được vào một chiếc khăn tay màu trắng, rồi giấu nó ở tận cùng bên trong tủ đầu giường.
Nếu lại nhận được tiền mừng tuổi...
"Vạn Thu, có muốn dùng tiền mừng tuổi mua thứ gì không?" Sở Chương hỏi.
Vạn Thu lắc đầu.
"Em một chút cũng không có cái gì muốn sao?" Sở Chương cảm thấy khó mà tin được.
Vạn Thu đã suy nghĩ rất nhiều, thật sự không có.
"Vậy em tiết kiệm tiền để làm gì? Em định làm một con hamster nhỏ* sao?" Sở Chương nghiêm túc giáo dục Vạn Thu, "Có tiền là để tiêu, nó là thứ em có thể chi phối, được sử dụng để làm bất cứ điều gì em muốn, nếu không em lấy nó làm gì?"
*Hamster hay thích tích trữ đồ ಡ ͜ ʖ ಡ
Vạn Thu nghiêm túc gật đầu.
"Vậy Vạn Thu muốn làm gì hoặc mua cái gì?" Sở Chương hỏi.
Vạn Thu lại lắc đầu.
Sở Chương: "..."
Chỉ cần Sở Chương ở bên cạnh, bầu không khí trong xe chưa bao giờ yên tĩnh.
Nhưng Vạn Thu vẫn luôn trả lời câu hỏi của Sở Chương, dù có thể trả lời hay không.
Thỉnh thoảng Sở Kiến Thụ và Dương Tiêu Vũ sẽ nói chuyện với nhau, ngay cả Dương Tắc cũng chú ý đến cuộc trò chuyện của người nhà.
Nhưng Dương Tắc lại chú ý tới Sở Ức Quy ngồi ở ghế phụ vẫn lặng lẽ nhìn về phía trước, vẻ mặt không bị lay động bởi bất kỳ cuộc đối thoại nào.
Điềm tĩnh và tách biệt với thế giới, không tỏ ra quan tâm đ ến bất cứ thứ gì xung quanh.
Dương Tắc cảm thấy Sở Ức Quy như vậy rất hiếm thấy, cho nên không xen vào, cũng không bày tỏ ý kiến gì.
Điểm đến là một tòa nhà cao tầng, mọi người tìm chỗ đậu xe rồi cùng nhau xuống xe đi vào thang máy.
Sở Ức Quy đi theo mọi người, đột nhiên cảm giác có một bàn tay ấm áp nắm lấy ngón tay mình.
Sở Ức Quy nghiêng đầu, người đứng bên cạnh hắn chắc chắn là Vạn Thu.
Mặc dù bây giờ vẫn bị giọng nói lải nhải của Sở Chương hấp dẫn lực chú ý, nhưng Vạn Thu trong vô thức đã nắm tay Sở Ức Quy.
Như thể Vạn Thu dù ở đâu cũng sẽ nắm lấy tay hắn.
Sở Ức Quy lúc này mới chú ý đến ánh mắt của Sở Chương.
Hoặc là nói, Sở Chương cố ý để Sở Ức Quy nhìn thấy.
Tay Sở Chương nhẹ nhàng đặt lên vai Vạn Thu, động tác ôm rõ ràng không chút biến sắc đã từ từ đặt Vạn Thu vào lãnh thổ của mình.
Không có cảnh cáo, nhưng có phòng bị.
Nếu là bình thường, có lẽ Sở Ức Quy sẽ tránh Sở Chương, buông tay Vạn Thu, đi đến nơi không gây chú ý.
Hắn luôn làm vậy.
Trước mặt hai người thừa kế tương lai của Sở gia và Dương gia, hắn phải đảm bảo đủ tôn trọng và giữ thái độ khiêm tốn.
Nhưng hiện tại, Sở Ức Quy chỉ nhìn đi nơi khác, cũng không làm như vậy.
Vạn Thu vẫn nắm tay hắn.
Giống như một đứa trẻ mới sinh chỉ tồn tại bản năng, sau khi lần đầu nếm được vị ngọt liền không thể buông bỏ được vị ngọt nữa, thậm chí còn cố chấp đến mức cự tuyệt tất cả những món ăn không có vị ngọt.
Sở Chương có chút ngoài ý muốn.
Sự thân mật vô thức của Vạn Thu và hành động không cự tuyệt của Sở Ức Quy đều thật mới mẻ.
Sở Ức Quy luôn giống như một quả bóng căng tròn khéo đưa đẩy, vậy mà lại có một ngày xuất hiện lỗ hổng nhỏ, bị Vạn Thu tìm thấy rồi lấy chính mình lấp vào.
Mặc dù cũng không hoàn toàn phù hợp.