Đồng tử Sở Ức Quy tối sầm, phản chiếu ảnh ngược của chủ nhiệm lớp.
Như muốn đem tất cả những thứ bị che giấu đem ra ngoài ánh sáng.
Dưới ánh mắt này, chủ nhiệm lớp không khỏi cảm thấy áp lực.
Nhưng vẫn nghiêm túc nói với Sở Ức Quy: "Mỗi giáo viên đều thiên vị một vài học sinh, thầy đã cố gắng đối xử bình đẳng với các học sinh rồi."
Sở Ức Quy không trả lời đối phương, chỉ đột nhiên đưa ra một chuyện không liên quan đến chủ đề hiện tại.
"Vạn Thu nói, thầy rất tuấn tú."
"Thật sao?" Chủ nhiệm lớp không theo kịp suy nghĩ của Sở Ức Quy, chỉ cười nói: "Chắc là filter giáo viên đi? Thầy cảm thấy bản thân cũng không thể gọi là đẹp trai."
Nhưng không hiểu vì sao, chủ nhiệm lớp lại cảm thấy những lời mình vừa nói không phù hợp.
Trong ánh mắt Sở Ức Quy, không có bất cứ lời khen ngợi nào.
Lời này thay vì nói là khen ngợi, lại giống như mở đầu cho điều Sở Ức Quy sắp nói hơn.
Một khắc im lặng sẽ trở thành cơ hội để áp lực giữa bọn họ lan rộng.
Chủ nhiệm lớp bắt đầu cảm thấy hô hấp có chút không thông.
Cuối cùng, Sở Ức Quy chủ động phá vỡ sự im lặng khó xử.
Sở Ức Quy nói: "Mọi người sẽ cố gắng thể hiện mặt tốt nhất của mình trước mặt những người họ có hảo cảm, vô tình nhưng cố ý bộc lộ sức hấp dẫn của mình." Lúc này, trong lòng chủ nhiệm lớp lộp bộp một tiếng, dường như nhận ra điều gì đó.
Nhưng Sở Ức Quy không cho chủ nhiệm lớp suy nghĩ hay thời gian cãi lại. "Thầy thể hiện sức hấp dẫn của mình với Vạn Thu là trong vô thức, hay là cố ý?”
Trong giọng điệu của Sở Ức Quy không có sự không chắc chắn hay phỏng đoán.
Hắn rất chắc chắn.
Đầu óc chủ nhiệm lớp nhất thời trống rỗng.
Muốn phản bác, nhưng lại theo bản năng bắt đầu nghĩ lại.
Sở Ức Quy quá chắc chắn, đến mức thay vì phản bác và thắc mắc, việc đầu tiên chủ nhiệm lớp làm là tự suy ngẫm.
Dần dần, chủ nhiệm lớp không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ chính mình: "Có chuyện như vậy sao?"
Chủ nhiệm lớp tự nhận bản thân quan tâm đến Vạn Thu nhiều hơn hẳn.
Vạn Thu là một đứa trẻ đặc biệt, khác với nhiều học sinh mà chủ nhiệm lớp từng gặp, thiên vị một học sinh đặc biệt là chuyện bình thường.
Nhưng chuyện quan tâm Vạn Thu quá mức là sự thật, tò mò với Vạn Thu cũng là sự thật, chủ nhiệm lớp không thể nào phản bác.
Chủ nhiệm lớp cuối cùng cũng thở dài một tiếng.
Phải chăng bản thân đã vô tình để ý đến Vạn Thu quá nhiều?
"Có chuyện như vậy sao." Nhất thời, chủ nhiệm lớp nhìn qua càng bình tĩnh hơn thường ngày.
Những học sinh còn lại trong trường trong thời gian này là những học sinh đang học buổi tối. Đèn trong văn phòng vẫn sáng, mà bên ngoài đã dần dần chìm vào màn đêm.
Ánh đèn chiếu sáng mọi thứ, khiến không gian xung quanh có chút không chân thật.
Xung quanh dường như có thứ gì đó đung đưa khiến ý thức không thể tập trung.
"Em là học sinh đặc biệt nhất mà thầy từng thấy, đôi khi thầy cũng tò mò không biết em lớn lên trong hoàn cảnh thế nào mà lại dưỡng thành tính cách và năng lực như vậy."
Cuối cùng chủ nhiệm lớp nói.
"Có lẽ thân là giáo viên, thầy quả thực có chút vượt quá giới hạn, nhưng em không cần lo lắng, từ đầu đến cuối thầy chưa bao giờ có suy nghĩ quá đáng."
Chủ nhiệm lớp nhìn Sở Ức Quy, thiếu niên đứng lặng lẽ như đá trên núi, sẽ không bị mưa rền gió dữ lay chuyển, cũng sẽ không bị bốn mùa bào mòn, chỉ lặng lẽ đứng yên nơi đó.
Dường như chỉ tiếp thu âm thanh chứ không đáp lại.
"Thầy là người theo chủ nghĩa độc thân, đã sẵn sàng sống độc thân đến hết đời."
Chủ nhiệm lớp không hiểu tại sao lại kể chuyện của mình ra một cách dễ dàng như vậy.
"Thầy không có người thân, ba mẹ thầy đột ngột qua đời, trước khi bọn họ mất... thầy đang cãi nhau với người trong nhà vì chuyện tình yêu của mình."
Khi cùng người nhà khắc khẩu, không nghĩ đó lại là lần cuối cùng.
Tâm lý chủ nhiệm lớp không thể tiếp thu hiện thực, không thể đối mặt với chính mình.
Cuối cùng lựa chọn độc thân như một hình thức trốn tránh.
Lự chọn nghề giáo viên mà ba mẹ mong muốn, hy vọng có thể trở nên xuất sắc như ba mẹ.
Cố gắng kéo dài điều gì...
"Thầy sẽ không làm bất cứ điều gì với học sinh của mình, thầy sẽ cố gắng đối xử bình đẳng với các em ấy, cả đời này thầy sẽ không yêu."
"Vậy sao?" Sở Ức Quy trả lời.
Đây rõ ràng là một câu hỏi tu từ, nhưng lại giống một câu chất vấn.
Chủ nhiệm lớp cảm thấy thật sự không hiểu nổi học sinh này.
Tâm trí phức tạp như đáy biển.
Một đáy biển sâu mà con người không thể chạm tới.
Không biết có những loại sinh vật nào, không biết làm thế nào mới có thể tồn tại.
Không biết đó có phải là đáy biển sâu nhất, hay còn có nơi khác sâu hơn không.
Mỗi một bước đều là bẫy rập.
"Đúng vậy, cho nên đừng suy nghĩ như vậy nữa." Chủ nhiệm lớp nói với Sở Ức Quy.
"Được." Sở Ức Quy đáp: "Em tin thầy."
Chủ nhiệm lớp định nói gì đó, nhưng lại có chút bực bội xoa xoa tóc.
Không biết liệu Sở Ức Quy có thực sự tin hay không.
Ý của Sở Ức Quy giống như nói, 'Em tin những gì thầy nói, vì vậy hy vọng những gì thầy nói là sự thật.'
"Em…" mặc dù muốn nói gì đó, nhưng với tư cách là chủ nhiệm, việc thảo luận vấn đề tình cảm với học sinh cũng không tốt lắm.
Cuối cùng, chủ nhiệm lớp chỉ có thể thay đổi chủ đề.
"Về chuyện bạn học nữ kia, ba mẹ Sở Vạn Thu có biết không?"
Sở Ức Quy không trả lời.
"Cảm ơn tất cả những gì thầy đã làm cho Vạn Thu bấy lâu nay."
Khi chủ nhiệm lớp nhìn thấy Sở Ức Quy xoay người muốn đi, lập tức số ruột muốn giữ lại.
"Đợi đã, sao em không trả lời câu hỏi của thầy."
"Những chuyện khác không phải em đều có thể xen vào." Sở Ức Quy quay đi, không nhìn chủ nhiệm lớp.
Thẳng đến khi Sở Ức Quy rời đi, chủ nhiệm lớp mới lảo đảo ngồi trở lại vị trí của mình.
Mơ hồ, chủ nhiệm lớp nhận ra cuộc trò chuyện này có gì đó không bình thường.
Mặc dù vẫn luôn nói chuyện với Sở Ức Quy, nhưng dường như không hỏi bất cứ chuyện gì liên quan đến Sở Ức Quy.
Từ đầu đến cuối, kì thật chỉ có chủ nhiệm lớp nói. Sở Ức Quy cái gì cũng không nói, nhưng lại thám thính được hết thảy. Ngay cả khi muốn hỏi Sở Ức Quy về tin đồn của Vạn Thu cũng không có cơ hội thảo luận.
Chủ nhiệm lớp tựa lưng vào ghế, cuộc trò chuyện này không phải không có thông tin.
Chẳng lẽ Sở Ức Quy đã vô tình phát hiện ra điều gì đó mà mình không hề nhận ra?
Sở Ức Quy cố tình nói ra trước mặt.
Cố ý nói ra để bản thân nhận rõ tình hình hiện tại, dập tắt tâm tư.
Quá vớ vẩn, giống như một lời cảnh cáo vậy.
Đột nhiên chủ nhiệm lớp nắm lấy tay mình.
Thật là một người khiến người ta sởn tóc gáy.
Chủ nhiệm lớp cẩn thận suy nghĩ về những thông tin mình nghe được về Sở Ức Quy.
Sở Ức Quy là một học sinh xuất sắc hiếm có trong toàn bộ lịch sử trường học, luôn khiêm tốn và lịch sự trước tất cả giáo viên, ôn hòa thân thiện, hầu như không có hành vi xấu.
Nhưng Sở Ức Quy mà chủ nhiệm lớp nhìn thấy trước mặt lại hoàn toàn khác.
Vẫn còn những sơ hở.
Có lẽ cảm xúc này chỉ nhằm vào một mình chủ nhiệm lớp.
Sở Ức Quy luôn nhận thức được sự bất thường, mà đến tận lúc này mới nhắc nhở.
Là phát hiện biến hóa...
Rất thích Sở Vạn Thu.
Bất đắc dĩ dựa trên bàn, lớp chủ nhiệm lớp cảm thấy mình đang bị một học sinh cuối cấp nghiền ngẫm, thậm chí còn bị khống chế.
——
Đó là một ngày học bình thường, tiết trời sáng sủa, gió nhẹ đu đưa, nhiệt độ vô cùng dễ chịu.
Một chiếc xe thương vụ đậu trước cổng trường.
Một người đàn ông bước ra từ ghế sau xe, quần áo thời thượng, mặc dù đeo kính nhưng vẫn thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
Mà lí do khiến mọi người không thể dời mắt là khi người này tháo kính xuống.
Khuôn mặt hầu như tất cả mọi người trong nước đều có thể phân biệt rõ, lại lọt vào tầm mắt của người qua đường không chút đề phòng nào.
Trong giờ học, ở cổng trường không có bao nhiêu người, một số người nhìn thấy nhưng lại không dám tiến tới.
"Cậu thật là..."
Triệu Tinh Hoa bước xuống ghế lái, nhìn thấy Sở Chương phơi mặt dưới nắng mặt trời, nhất định sẽ khiến truyền thông chú ý tới, hắn vô thức muốn che đậy nhưng lại cố chịu đựng không ra tay.
"Có phải tôi nên thông báo cho truyền thông hiện tại cậu đang ở trường cấp ba để bọn họ chạy đến đây chờ không?"
Triệu Tinh Hoa nhịn không được mở miệng đâm chọt.
Sở Chương liếc nhìn những người qua đường đang lén lút chụp ảnh với nụ cười nửa miệng.
"Phóng viên có cái mũi rất thính, không cần nói cũng sẽ nhanh chóng tới đây thôi."
Sở Chương thậm chí còn làm ra mấy tư thế cho người qua đường những góc chụp đẹp nhất.
Sau đó mới bước về phía cổng trường.
Triệu Tinh Hoa bất đắc dĩ đỡ trán đi theo.
Bảo vệ nhìn thấy Sở Chương thì ngây ngẩn cả người: "Cậu...cậu là... là Sở Chương...?"
"Là cháu, không sai, cháu là Sở Chương." Sở Chương đặt tay lên ngực, một bộ vinh hạnh khi được nhận ra.
"Trời ạ, Sở Chương sao lại tới nơi này?" Bảo vệ sửng sốt.
"Xin chào, cháu là người thân của một học sinh ở đây, hôm nay giáo viên của trường liên lạc với cháu, nói em trai cháu đã xảy ra chuyện, chắc hẳn đã nói với chú từ trước phải không?"
Sở Chương cao hơn bảo vệ rất nhiều, trông cực kỳ rạng rỡ khi quay lưng về phía mặt trời.
"Cậu...là phụ huynh của ai?" Bảo vệ không thể tin được.
"Cháu là anh cả của Sở Vạn Thu." Sở Chương thậm chí còn cao giọng, như thể rất vui khi được giới thiệu bản thân như vậy.
Bảo vệ sửng sốt, quả thực nhận được tin hôm nay người nhà Sở Vạn Thu sẽ tới đây, nhưng không ngờ lại chính là Sở Chương.
Trường bọn họ vậy mà có em trai của Sở Chương!
Triệu Tinh Hoa lập tức tiến lên: "Là thầy Vệ Minh gọi chúng cháu tới."
"Vâng, vâng, xin mời vào." Bảo vệ lập tức mở cánh cửa nhỏ của khuôn viên trường.
Mặc dù Sở Chương lựa chọn đến trong thời gian đang học nhưng một khi vào trường, rất khó có thể kín đáo.
Huống hồ anh cũng không có ý định kín đáo.
Vạn Thu đang ở trong lớp thì đột nhiên nghe thấy những tiếng hét kỳ lạ phát ra từ các lớp khác.
Mặc dù giáo viên muốn tiếp tục giảng dạy nhưng tiếng hét quá lớn, thậm chí xảy ra ở nhiều lớp, khiến các giáo viên khác có chút lo lắng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Cho đến khi những tiếng hét tương tự vang lên từ lớp học của họ.
"Mẹ ơi Sở Chương! Đó chắc chắn là Sở Chương!!!" Học sinh bên cửa sổ nhịn không được nhìn qua.
"Yên lặng, chúng ta vẫn đang trong lớp! Mọi người yên lặng!" Giáo viên lập tức duy trì trật tự.
Mặc dù mọi người đều rất tò mò về Sở Chương, nhưng giáo viên là người có quyền uy, mọi người đều kìm nén sự tò mò của mình, có vẻ có chút xao động.
Rõ ràng tiết học vẫn còn, nhưng không nhiều người có thể nghe lọt.
Vạn Thu cũng là một trong số đó.
Anh cả tới sao?
Tại sao anh cả lại tới?
Sở Chương đột nhiên xuất hiện, hiển nhiên khiến cho học sinh chấn động, đó là Sở Chương, là Sở Chương đó!
Khi chuông tan học vang lên, bầu không khí yên tĩnh bị đè nén lập tức bùng nổ, nhiều học sinh nhanh chân đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng vô ích.
Vạn Thu cũng theo bản năng đứng dậy, muốn đi tìm Sở Chương, nhưng đột nhiên bị chủ nhiệm lớp đứng ngoài cửa gọi tên. Chủ nhiệm lớp yêu cầu Vạn Thu và một bạn nữ khác trong lớp đi theo mình.
Vạn Thu rất bối rối, ngước mắt lên nhìn người bạn cùng lớp mà mình không mấy quen thuộc.
Mà sau khi nhận ra ánh mắt của cậu, bạn nữ cùng lớp không hiểu sao lại quay đi. Chủ nhiệm lớp suy nghĩ một lúc rồi gọi lớp phó học tập đi theo. Nơi họ đến không phải là phòng tiếng Anh, mà là phòng hiệu trưởng. Vạn Thu nhìn lớp phó học tập, nhưng lớp phó học tập chỉ cúi đầu đi theo chủ nhiệm lớp. Vạn Thu nhìn bạn nữ cùng lớp, phát hiện sắc mặt bạn nữ trở nên tái nhợt. Vạn Thu nhận thấy hôm nay có rất nhiều học sinh ở lối đi nhỏ, dường như đang tìm kiếm Sở Chương, chỉ là không ai tìm được. Vạn Thu mơ hồ cảm thấy nơi Sở Chương tới có thể chính là nơi bọn họ sắp tới.
"Dù sao cậu cũng là người của công chúng, đột nhiên quang minh xuất hiện trong trường học thế này sẽ gây ra rất nhiều rắc rối không đáng có đấy."
Khi đẩy cửa phòng hiệu trưởng ra, giọng nói hiệu trưởng từ bên trong truyền đến.
"Tôi chỉ muốn đòi lại công lý cho em trai yêu dấu của mình thôi mà, tôi đến đây với tư cách là phụ huynh học sinh, sao có thể nói tôi đến để gây rắc rối không đáng có chứ? Tôi không phải là phụ huynh sao?"
Giọng nói của Sở Chương dễ nhận ra hơn bất kỳ ai.
Trong bài hát, trong phim truyền hình, chất giọng của anh có điểm đáng nhớ đặc biệt, giống như tiếng nước nhỏ giọt xuống hang động vắng lặng, không ngừng quanh quẩn, trong trẻo lại mát lạnh.
"Nhưng cậu không giống những phụ huynh bình thường." Hiệu trưởng bất đắc dĩ nói: "Đã có phóng viên vây quanh cổng trường rồi, đây là trường học, không phải buổi hòa nhạc."
"Tôi tới đây cũng đâu phải để tổ chức buổi hòa nhạc, tôi tới đây để họp phụ huynh cho em trai mà!” Sở Chương đúng lý hợp tình nói.
Nghe thấy tiếng cửa mở, Vạn Thu nhìn thấy Sở Chương đang ngẩng đầu nhìn về phía mình, đôi mắt lười biếng lập tức như bật lên những ngọn đèn nhiều màu sắc.
Sở Chương trực tiếp vượt qua hai người họ, đến bên cạnh Vạn Thu.
Đột nhiên ôm lấy Vạn Thu.
"Ô ô ô em trai đáng thương của anh, là anh vô dụng, nếu không sao em có thể bị bắt nạt được! Ô ô ô hiện tại bọn họ còn không để anh lấy lại công đạo cho em"
Vạn Thu bối rối, đưa tay vỗ vỗ sau lưng Sở Chương.
Bạn nữ cùng lớp nghe được câu này, nhất thời hai mắt trắng bệch, đứng không vững.
Đặc biệt là khi nhìn thấy ba mẹ mình cũng đang ngồi ở phía bên kia.
Ba mẹ của bạn nữ sắc mặt cực kém, đôi mắt khi nhìn vào bạn nữ đều mang vẻ u ám, dọa bạn nữ sợ ngay tại chỗ.
"Người đều đến đông đủ rồi, chúng ta cùng nói chuyện đi." Hiệu trưởng bất đắc dĩ nói.
Sở Chương ôm Vạn Thu vào lòng, hai anh em dáng vẻ có chút giống nhau cùng dựa vào nhau.
Sở Chương không có vẻ tức giận, nhưng lại khiến những người xung quanh cảm thấy lạnh sống lưng.
Vấn đề nằm ở chủ nhiệm lớp, người hiểu rõ tình hình hơn ai hết.
Khi sự việc được làm sáng tỏ, lớp phó học tập còn ngạc nhiên hơn Vạn Thu.
Cuối cùng, bạn nữ cùng lớp sợ đến phát khóc, vừa khóc lóc vừa xin lỗi.
Sở Chương dùng một tay nhẹ nhàng vuốt ve cổ Vạn Thu, ép Vạn Thu về phía mình, hoàn toàn bảo vệ Vạn Thu dưới đôi cánh của mình.
"Có thể mọi người nghĩ nó không nghiêm trọng đến thế, nhưng tôi sẽ không bỏ qua đơn giản như vậy đâu."
Thái độ của Sở Chương giống hệt một ông bố khó tính, rất khác với hình ảnh thường ngày trên màn ảnh.
Sắc mặt hiệu trưởng cũng có chút không tốt: "Chúng tôi sẽ xử lý sự việc theo nội quy của trường, thưa anh Sở, bạn học này dù sao vẫn còn là học sinh, nên cho một cơ hội bù đắp lỗi lầm."
Mặc dù ba mẹ của bạn nữ ở bên cạnh vô cùng tức giận trước những gì con mình đã làm nhưng suy cho cùng thì đó vẫn là con của họ.
"Đúng vậy, con gái của tôi thật sự không sáng suốt, bị người bên ngoài lừa gạt, con gái tôi cùng người bên ngoài là bạn tốt, chỉ vì xuất phát từ nghĩa khí mà thôi, hiện tại nó đã biết mình sai rồi, tôi cũng xin lỗi, có thể xem xét tuổi nhỏ mà khoan hồng cho con bé..."
Sở Chương luôn mỉm cười, nhìn hiệu trưởng khuyên giải, nghe tiếng phụ huynh khóc lóc kể lể, cũng nghe thấy tiếng khóc của bạn nữ cùng lớp.
"Dù sao vẫn còn là học sinh?" Giọng nói du dương của Sở Chương lại nói ra điều không du dương chút nào, "Là người của công chúng, tôi hiểu rõ tin đồn đáng sợ hơn ai hết, tôi đã từng chứng kiến những người vì tin đồn mà mất hết sự nghiệp, thậm chí cả tính mạng, là mọi người không tưởng tượng tới mà thôi."
Tức khắc mấy người đang nói chuyện ầm ĩ chưa kịp tiếp thu những lời này.
"Tôi có quan hệ, có đoàn đội, nhưng vẫn không thể loại bỏ hoàn toàn tin đồn, vẫn có thể nhìn thấy ác ý giấu trong bóng tối mọi lúc mọi nơi."
Có lẽ những người khác nói lời này sẽ chỉ là phóng đại, nhưng với thân phận của Sở Chương, căn bản không có cách nào làm bộ được.
"Vậy nếu như Vạn Thu nhà tôi là một người người bình thường không có bối cảnh thì sao? Nếu không có tôi và gia đình tôi, vậy Vạn Thu phải làm thế nào?"
Mặc dù Sở Chương hiếm khi ở bên Vạn Thu vì lý do công việc nhưng anh vẫn luôn chú ý đến từng hoạt động của Vạn Thu.
"Nhưng, con gái chúng tôi cũng là nạn nhân, nó bị lợi dụng."
Ba mẹ của bạn nữ cũng đang cố gắng hết sức để giải vây cho con gái mình.
"Hơn nữa, trong trường không phải có nhiều người tung tin đồn sao? Con gái tôi không thể là người duy nhất..."
Hiệu trưởng nghe phụ huynh nói lời này tức khắc khó thở, tình huống đã thành như vậy rồi còn chưa đủ nghiêm trọng hay sao?
"Như vậy đi." Lúc này Sở Chương nhìn về phía bạn nữ, "Em đã nói cho ai, ai là người lan tin đồn nhiều nhất, chỉ cần nói cho anh, anh có thể giảm bớt yêu cầu bồi thường."
Tiếng khóc của bạn nữ cùng lớp đột ngột ngừng lại.
Hiệu trưởng sửng sốt.
Triệu Tinh Hoa đột nhiên kéo Sở Chương lại.
Châm ngòi như vậy, nếu phản bội sẽ trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người, nếu không nói gì, đương nhiên sẽ gánh vác toàn bộ hậu quả.
"Sở Chương, cái này có chút quá rồi." Triệu Tinh Hoa lúc này cũng nhìn thấy ánh mắt xin giúp đỡ của hiệu trưởng.
Vạn Thu mơ hồ nhận ra điều gì đó, đang muốn nói lại đột nhiên bị Sở Chương che kín miệng.
Sở Chương ôm Vạn Thu vào lòng, chặn mọi âm thanh của Vạn Thu.
Trên mặt anh vẫn treo nụ cười như cũ, nghiêng đầu nhìn về phía Triệu Tinh Hoa.
"Chúng tôi đã lạc mất Vạn Thu gần mười năm, mười năm ấy chúng tôi không thể bảo vệ Vạn Thu đàng hoàng, chẳng lẽ bây giờ lại mặc kệ để người khác bắt nạt em ấy?”
Triệu Tinh Hoa không nói nên lời, hắn có thể lý giải chuyện này từ góc độ của Sở Chương.
Sở Chương tức giận.
Sở Chương ít khi tức giận như vậy, rõ ràng Vạn Thu chính là vảy ngược không thể đụng vào của anh.
"Nhưng tôi không phải là ác bá, tôi sẽ bảo vệ quyền lợi của Vạn Thu nhà tôi thông qua các luật pháp chính thức, tôi sẽ không chấp nhận bất kỳ thỏa thuận cá nhân nào, hy vọng mọi người có thể cung cấp cho tôi thông tin về những đầu sỏ tung tin đồn, tôi cũng liệt kê bọn họ vào danh sách."
Hiệu trưởng thở dài một tiếng.
Nếu là học sinh trường mình thì có thể phạt nhưng trường khác thì nằm ngoài tầm với của họ.
Lời nói của Sở Chương, rõ ràng có ý không buông tha bất luận kẻ nào. Lần trước Dương Tiêu Vũ tới, hiệu trưởng chỉ mơ hồ cảm thấy người nhà này có chút điên cuồng, sau khi nhìn thấy Sở Chương mới ý thức được, sự điên cuồng của gia đình này khó mà theo kịp được. "Muốn kiện chúng tôi? Chẳng qua chỉ nói mấy câu, có cần phải tàn nhẫn như vậy không?" Phụ huynh học sinh nữ lên tiếng. "Khi nói ra mấy câu này, không thể không đoán trước hậu quả." Sở Chương không kiêng nể lộ ra vẻ lạnh nhạt với đối phương, "Vẫn cố tình làm, không biết đau thì không biết dừng lại."
"Chúng tôi sẽ giáo dục con gái thật tốt! Lần này nó đã sai rồi, chúng tôi có thể để nó công khai xin lỗi trên trường và sẵn lòng chấp nhận hình phạt."
Nhưng Sở Chương lại không hề có ý định thỏa hiệp.
"Nếu tôi mặc kệ, Vạn Thu nhà tôi sẽ phải sống trong trong những tin đồn một thời gian dài, thậm chí cho đến khi tốt nghiệp cấp ba, hoặc nếu xui xẻo, sẽ lên tới đại học."
"Nhưng chuyện này vẫn chưa xảy ra…"
Sở Chương không có ý định tiếp tục nghe đối phương lấy cớ, mà nói: "Chúng ta sẽ có rất nhiều thời gian để xử lý chuyện này, trong thời gian này, con của hai người sẽ hiểu được cái gì gọi là đồn đãi."
Câu nói này đã bộc lộ hoàn toàn ý nghĩ ác liệt của Sở Chương.
Những người khác vẫn chưa hiểu, nhưng Triệu Tinh Hoa đã hoàn toàn hiểu được.
Bây giờ bạn nữ và bạn nam tung tin đồn vẫn còn là trẻ vị thành niên, nếu thực sự muốn trừng phạt thì cũng không làm được gì nhiều.
Ra tòa, Sở Chương có đội ngũ, có người đại diện, có luật sư, có tiền bạc.
Thậm chí không cần phải nhọc lòng, người của anh sẽ dùng tiền lo liệu.
Hơn nữa Sở Chương đã giới thiệu người em trai thất lạc của mình tới công chúng rất nhiều lần.
Giới truyền thông sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.
Mọi chuyện về Sở Chương chắc chắn sẽ được đưa tin.
Không chỉ hiện tại.
Còn có những người bạn cùng lớp tiểu học của Vạn Thu.
Trước đây Dương Tiêu Vũ không làm gì bởi vì lo lắng tình hình của Vạn Thu, Sở Chương dự định sẽ tiếp tục.
Sở Chương dùng danh tiếng của mình, từng chút tiêu hao tinh thần của mọi người.
Thời gian khởi kiện rất dài, cách một thời gian lại có thể bị lôi ra để tạo nên làn sóng nóng.
Sở Chương quyết tâm trả thù những kẻ đã từng ngược đãi Vạn Thu.
"Tôi không còn gì để nói nữa, mọi người chỉ cần đợi lệnh triệu tập của tòa án thôi."
Sở Chương luôn nở nụ cười trên môi.
Mà tất cả mọi người có mặt ở đây, đều đã hiểu được cười không thành thật là gì.
Giống như một con hổ đang mỉm cười, những chiếc răng sắc nhọn lộ ra, dường như có thể dễ dàng xuyên qua da thịt con mồi, vậy mà lại cố tình nhẹ nhàng cọ xát. Dùng nỗi sợ hãi để trả thù những người đã làm tổn thương Vạn Thu.
Không cho bất luận kẻ nào có cơ hội trốn thoát.