Sự im lặng của màn đêm dường như khuếch đại âm thanh của gã, khi gã bước vào nhà, tiếng cửa bị đập mạnh vang lên, sau đó là tiếng đóng lại, tiếng giày va chạm vào tủ đựng giày và tiếng chìa khóa bị ném lên bàn ăn.
Có thể dùng từ ồn ào náo động để miêu tả.
Những âm thanh này to hơn cả đồng hồ báo thức, chúng luôn khiến Vạn Thu ngay tức khắc bừng tỉnh khỏi giấc ngủ.
"Buổi tối, ba về nhà, sẽ...bảo anh rời giường, có đôi khi, sẽ không."
Nếu Ninh Hải gọi Vạn Thu, Vạn Thu sẽ lập tức ngồi dậy đi đến bên cạnh gã. Nhưng có lúc gã trực tiếp vào phòng ngủ, Vạn Thu chỉ cần nằm mà thôi.
Sở Ức Quy đã hiểu.
Sau khi Ninh Hải trở về nhà, sẽ có hai trường hợp ngẫu nhiên xảy ra. Đây là chuyện không thể đoán trước, tất cả đều phải xem tâm trạng của Ninh Hải.
Trong thế giới chỉ có hai màu đen trắng của Vạn Thu, cậu không thể đưa ra phán đoán hiệu quả về những điều không có quy luật.
Vạn Thu lựa chọn tỉnh táo để nghe âm thanh từ Ninh Hải, chờ Ninh Hải đưa ra yêu cầu.
Việc "vui chơi" cũng vậy, cũng sẽ có những hậu quả ngẫu nhiên sinh ra tùy theo tình huống.
Có cha mẹ ghét con mình suốt ngày chơi đùa, nhưng cũng có người lại thích, đây là điều Vạn Thu không thể đoán trước được, giống như tâm trạng của Ninh Hải vậy.
Vạn Thu sẽ nỗ lực phòng bị với bất cứ trường hợp nào có thể xảy ra.
Ví dụ như chỉ cần không ngủ say, cậu có thể lập tức phản ứng với động tác của Ninh Hải. Ví dụ như chỉ cần không ham chơi thì sẽ không bị ba mẹ ghét.
Sở Ức Quy rơi vào trầm mặc.
Trước mặt hắn là một Vạn Thu mong manh nhạy cảm, đang rụt rè vì những điều không thể đoán trước.
"Anh trai, anh có thích ăn dứa không?" Sở Ức Quy nói.
Vạn Thu chợt nhớ tới hương thơm nồng của quả dứa, cắn một miếng, vị chua chua ngọt ngọt liền chảy vào miệng...
Trí nhớ về trái cây của Vạn Thu vẫn luôn tương đối rõ ràng.
Đem phản ứng của Vạn Thu thu vào trong mắt, Sở Ức Quy hỏi: "Khi anh ăn dứa, miệng có thấy đau không?"
Lời nói của Sở Ức Quy khiến Vạn Thu có chút ngoài dự đoán, sau khi suy nghĩ một lúc, cậu nhận ra quả thật có cảm giác dau.
Nó châm chích, không đau lắm, nhưng cũng không thoải mái, giống như có một vết rách nhỏ vô hình trên đầu lưỡi, khiến người ta để ý.
Vạn Thu gật đầu: "Ăn dứa sẽ đau." Sở Ức Quy dùng ngón tay thon dài gõ nhẹ lên môi, "Vậy anh trai sẽ không ăn dứa vì sợ đau sao?"
Vạn Thu lắc đầu, tuy rằng sẽ đau, nhưng cũng không quá đau, ăn rất ngon.
"Ăn dứa xong, dứa sẽ trừng phạt anh." Sở Ức Quy dừng một chút, sau khi Vạn Thu hiểu rõ lại nói: "Nếu đau không chịu nổi, anh có thể tiếp tục không?"
Vạn Thu nhìn Sở Ức Quy, cảm thấy hình như là như vậy, lại giống như không phải vậy.
Đây là một phép so sánh kỳ lạ, nhưng nếu là Sở Ức Quy nói thì tuyệt đối chính xác, Vạn Thu ngơ ngác gật đầu, thừa nhận logic của Sở Ức Quy.
"Vậy anh thử lại thêm nhiều lần đi." Sở Ức Quy nói: "Càng vui vẻ nhiều, sẽ càng đau đớn nhiều, giống như ăn dứa vậy."
Vạn Thu chớp chớp mắt, đáy mắt xuất hiện tầng hơi nước vì sợ hãi, cậu không sợ đau, chỉ là không muốn bị trừng phạt.
Khi cậu bị trừng phạt, tất cả mọi người đều không vui.
"Vạn Thu, Ninh Hải đi rồi." Sở Ức Quy cố gắng trấn tĩnh tâm tình của Vạn Thu: "Bây giờ chúng ta có ba mẹ mới rồi."
Lông mi Vạn Thu khẽ run, ánh đèn đêm rực rỡ cũng không đủ khả năng xuyên sâu vào con ngươi đen kịt.
Vạn Thu sợ hãi.
Nhưng niềm tin Vạn Thu dành cho Sở Ức Quy giống như một hạt giống, dưới sự cần cù chăm sóc của Sở Ức Quy, hạt giống dần dần lộ ra những mầm xanh, ngây ngô lớn lên, ngây ngô khám phá thế giới.
Vậy là chiếc lá mới nhú gật đầu, đồng ý với người làm vườn chăm chỉ.
Vạn Thu rửa tay, cậu đã ăn no.
Bên cạnh lại đặt một quả táo mới cắt.
Vạn Thu từ trước tới nay vẫn luôn có chút không cưỡng lại được trái cây.
"Hôm nay mẹ vẫn luôn nắm tay anh chứ?" Lần này Sở Ức Quy giống như chỉ đang nói mấy câu chuyện phiếm.
"Không." Vạn Thu thành thật trả lời.
"Vậy lúc buông ra anh có sợ không?" Sở Ức Quy suy nghĩ một chút, lại thay đổi cách hỏi: "Cảm giác như thế nào?"
Vạn Thu trầm tư, cố gắng tìm từ ngữ có thể diễn đạt suy nghĩ của mình lúc đó: "Màu xám... không có âm thanh, không nhìn thấy nhiều thứ... không thể cử động... không thể làm gì cả..."
Sở Ức Quy biết, những từ Vạn Thu nói ra đều thể hiện sự sợ hãi.
"Nhưng mà..." Vạn Thu vô thức chạm vào chiếc vòng lỏng lẻo trên cổ tay gầy gò của mình.
Vạn Thu khẽ mím môi, nụ cười không rõ ràng hiện lên dưới ánh đèn.
"Em nói, cái này có thể tìm anh, anh không làm mất nó." Chiếc vòng tay nhỏ mang lại cho Vạn Thu một cảm giác an toàn, "Em nói, không có vòng tay, em cũng có thể tìm được anh."
Hai câu này đã trở thành liều thuốc an thần làm dịu tâm trạng của Vạn Thu. Ý nghĩ mình sẽ không còn bị bỏ rơi đã giúp cậu ổn định lại.
Sẽ được tìm thấy.
Sẽ có người tìm thấy cậu.
Loài hoa quỳnh chỉ nở về đêm đột nhiên trước mắt Sở Ức Quy nở rộ, rồi trong nháy mắt biến mất, để lại một thoáng kinh diễm.
Sở Ức Quy quan sát, không bỏ sót bất cứ tiểu tiết nào.
Cũng bởi vậy mà bị những tiểu tiết hấp dẫn.
Hắn dạy Vạn Thu mỉm cười, nhưng không nghĩ rằng trong một buổi tối bình thường lại bất ngờ nhận được bài tập xuất sắc của học trò.
Sở Ức Quy cố ý dùng một tay che nửa mặt, dời ánh mắt đi. Những học sinh xuất sắc khiến giáo viên có cảm giác thành tựu, cũng có khi gây áp lực cho giáo viên.
Chẳng hạn như bây giờ.
Rốt cuộc tâm tình Sở Ức Quy không thể duy trì ổn định như thường lệ, lộ ra một tia thăng trầm khó nhận thấy.
- -
Sở Kiến Thụ từ thư phòng đi ra, đang định trở về phòng ngủ thì thấy phòng bếp đột nhiên tắt đèn.
Từ trong bóng tối, ông thấy Vạn Thu bước ra khỏi phòng bếp, từ ngã rẽ quay về phòng, Sở Ức Quy theo sau cũng không vội vã rời đi.
Sở Ức Quy quay về phòng khách, nhặt lại cuốn sách ngoại ngữ nặng trịch rồi đứng bất động ở đó. Sở Kiến Thụ chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng Sở Ức Quy chứ không thấy được biểu tình của hắn.
Ông không đoán được giữa hai đứa trẻ đã xảy ra chuyện gì.
Sở Ức Quy dường như nhận ra động tĩnh, khi hắn quay đầu lại, vẫn là đứa trẻ xuất sắc và điềm tĩnh mà Sở Kiến Thụ quen thuộc.
"Ức Quy." Hẳn là vì trời đã khuya, hơn nữa làm việc mấy tiếng liên tục không nói chuyện, giọng nói Sở Kiến Thụ trầm hơn bình thường: "Có muốn nói chuyện không?"
Sở Kiến Thụ mặc bộ đồ ở nhà bằng lụa đen, dưới ánh sáng lộ ra một chút mềm mại, khiến ông trông bớt cứng ngắc hơn ban ngày.
Sở Ức Quy trở lại phòng bếp rót cho Sở Kiến Thụ một tách trà, mùi trà dịu nhẹ tràn ngập phòng khách.
"Gần đây ba bận rộn vì chuyện của Vạn Thu, không tìm được cơ hội thích hợp để nói chuyện với con." Sở Kiến Thụ dưới ánh đèn mờ nhìn Sở Ức Quy, "Cảm ơn con khoảng thời gian này vẫn luôn tận lực giúp đỡ chúng ta."
"Giúp đỡ ba mẹ vốn dĩ là việc con nên làm." Sở Ức Quy trả lời.
Sở Kiến Thụ cũng biết mình sẽ nhận được câu trả lời lịch sự như vậy, cũng không để ý nhiều.
"Ức Quy, con ở đây được mấy năm rồi?"
"Đây là năm thứ bảy." Sở Ức Quy nói.
"Lâu như vậy sao?" Sở Kiến Thụ cảm khái: "Mặc dù con là con nuôi, nhưng con giống như con ruột của ba vậy, con ưu tú, có chí tiến thủ, lại đáp ứng mọi yêu cầu của ba, thực sự không chê vào đâu được. "
Mặc dù Sở Kiến Thụ đã dừng lại nhưng Sở Ức Quy cũng không trả lời ngay.
Khóe miệng Sở Kiến Thụ mang theo một nụ cười khổ: "Có lẽ vì ba lớn tuổi, nhìn sự việc cũng khác biệt, sau khi đưa Vạn Thu về, ba cảm thấy có lẽ ba đã quá khắt khe với các con rồi."
Sở Ức Quy mỉm cười: "Bây giờ ba có thể nghĩ như vậy là tốt cho anh em con rồi."
Sở Kiến Thụ không trả lời mà cầm tách trà lên, hương thơm tràn ngập khiến ông cảm thấy thoải mái hơn.
Đây là loại trà an thần, một loại trà được Sở Ức Quy đặc biệt lựa chọn.
"Ức Quy, lúc ba nhận con về cũng không giấu con, ba đặt cái tên Ức Quy, con có cảm thấy ấm ức không?" Sở Kiến Thụ không muốn Sở Ức Quy cứ luôn nói lời khách sáo, cho nên nhìn thẳng vào đôi mắt Sở Ức Quy.
Sở Ức Quy nhận thấy vẻ mặt nghiêm túc của Sở Kiến Thụ, suy nghĩ một chút: "Lúc đầu quả thực có chút không thoải mái."
Sở Kiến Thụ im lặng, Sở Ức Quy cũng không nói thêm, giống như đang ám chỉ "Bây giờ không để ý" hay "Con đã quen rồi".
"Nhưng cho đến hiện tại, đối với chúng ta, con cũng không phải là đồ thay thế." Sở Kiến Thụ nói.
Lúc này Sở Kiến Thụ ngước mắt lên, thấy Sở Ức Quy đang mỉm cười rất ôn hòa, hình như còn có chút vui vẻ, trong ánh sáng mờ ảo còn chân thực hơn ban ngày rất nhiều.
"Dù có thoải mái hay không thì con cũng thật sự cảm kích ba mẹ đã nhận nuôi con." Sở Ức Quy nói.
Sở Kiến Thụ đặt tách trà xuống, tiếng va chạm nhẹ làm tan đi một chút không khí sền sệt.
"Ức Quy, con là con của ba mẹ, con có quyền tỏ ra bất mãn." Sở Kiến Thụ nghiêm túc nói, hy vọng có thể nhìn rõ tâm tư thật sự mà đứa con này giấu trong lòng, "Con có bất mãn gì với ba mẹ không?"
Sở Ức Quy không chút do dự lắc đầu: "Ba, con không gạt ba."
Sở Kiến Thụ biết rõ Sở Ức Quy quả thật thân thiết với bọn họ, hoặc là nói còn có chút thân thiết hơn cả Sở Chương và Dương Tắc.
Loại thân thiết này so với thân phận con cái trong nhà, thì có tác dụng rất lớn trong việc an ủi Dương Tiêu Vũ. Hơn nữa Sở Ức Quy dựa theo chuẩn mực con ngoan mà bọn họ kì vọng để trưởng thành.
Sở Kiến Thụ nhận nuôi Sở Ức Quy, cũng là vì đứa trẻ này đặc biệt nhất trong số những đứa trẻ cùng tuổi.
"Ức Quy, ba có một câu hỏi." Sở Kiến Thụ quyết định vẫn nên nói ra điều ông luôn nghi hoặc trong lòng, "Lúc Ninh Hải và Ninh Xảo Trân về đến nhà, tại sao con ở đó nhưng lại không nói gì cho chúng ta?"
Sở Ức Quy im lặng.
Không trả lời câu hỏi ngay lập tức, sự im lặng này khiến Sở Kiến Thụ nhận ra điều gì đó. Sở Ức Quy biết Vạn Thu bị thương, cũng biết lúc đó xảy ra chuyện gì, nhưng Sở Ức Quy vì sao lựa chọn không nói, hiện tại Sở Kiến Thụ muốn biết.
Nhưng sự im lặng này không kéo dài được bao lâu, Sở Ức Quy đã mở miệng: "Chuyện này do tự con quyết định, con thực sự xin lỗi."
Sở Kiến Thụ cũng không phải muốn nghe lời xin lỗi mà hỏi: "Ức Quy, ba muốn biết con đang suy nghĩ gì."
Sở Ức Quy rũ mắt, giọng điệu bình thản hơn rất nhiều: "Chỉ là con cảm thấy không thích hợp."
"Không thích hợp về chuyện gì?" Sở Kiến Thụ tiếp tục thăm dò.
"Ba hy vọng anh trai có thể cắt đứt hoàn toàn với ba mẹ nuôi, như vậy dù có chuyện gì xảy ra anh ấy cũng sẽ không thay đổi chủ ý."
Sợ Kiến Thụ không thể phản bác lời nói này, quả thực là như vậy, ngay cả khi tận mắt nhìn thấy vết thương của Vạn Thu, ông cũng không hối hận vì điều mình đã làm.
"Trạng thái của mẹ không tốt, nếu mẹ biết chuyện này trước thì sao?" Sở Ức Quy nhắm mắt lại, như thể đã nhìn ra được trường hợp thất bại.
Sở Kiến Thụ đã quyết định thuận theo Dương Tiêu Vũ, nếu biết chuyện nhất định sẽ đón Vạn Thu về, sau này mới bắt đầu nghĩ biện pháp gạt bỏ những thứ ảnh hưởng tới Vạn Thu, vẫn là nên dứt khoát đừng để Dương Tiêu Vũ biết.
Dù là gì đi nữa thì chắc chắn không phải một quyết định đúng đắn.
Dù là gì đi nữa thì cũng không công bằng với Vạn Thu.
Sở Ức Quy chọn cách giấu giếm ngay từ đầu, khiến tình thế khó xử trở nên không tồn tại.
Sở Kiến Thụ rất tàn nhẫn.
Thân phận và địa vị không cho phép Sở Kiến Thụ lương thiện.
Nếu không thể cắt đứt quan hệ giữa Vạn Thu và ba mẹ nuôi, dựa theo mức độ tham lam của đôi nam nữ này, hoàn toàn có thể đoán được tương lai Vạn Thu sẽ bị ảnh hưởng lớn như thế nào.
Vạn Thu rất cố chấp, vẫn luôn tin tưởng Ninh Xảo Trân không chút nghi ngờ. Mà Ninh Xảo Trân và Ninh Hải có thể thông qua nhược điểm này để kí sinh trên người Vạn Thu, khiến Vạn Thu chịu thương tổn và trở thành mối đe dọa cho Sở gia.
Sở Kiến Thụ sẽ không cho phép loại chuyện này xảy ra.
Vì vậy nếu cứ tiếp tục kéo dài thời gian, Sở Kiến Thụ sẽ làm cái gì, Ninh Hải và Ninh Xảo Trân sẽ làm cái gì, không ai có thể nói trước được.
Sở Kiến Thụ hồi lâu không mở miệng.
Sau khi hiểu được suy nghĩ của Sở Ức Quy, ông chợt phát hiện, so với việc nói đây là hành động nhất thời của Sở Ức Quy, chi bằng nói sau khi xem xét tình hình kĩ càng, Sở Ức Quy mới đưa ra hành động "tốt nhất có thể".
Sở Kiến Thụ đến bây giờ vẫn cảm thấy Sở Ức Quy là một đứa trẻ xuất sắc.
Nhưng bây giờ quan niệm của ông đang dần lung lay, tự hỏi ảnh hưởng của mình tới những đứa trẻ trong nhà có phải lúc nào cũng tích cực hay không.
Sau khi chân chính tiếp xúc với Vạn Thu một lần nữa, cảm giác suy sụp kỳ lạ này vẫn luôn tồn tại. Bây giờ nghe được tâm tư của Sở Ức Quy, Sở Kiến Thụ mới nhận ra bản thân đã đối xử với con cái nghiêm khắc, lạnh lùng đến mức nào.
Sở Ức Quy dựa theo hình mẫu Sở Kiến Thụ mong muốn mà lớn lên, nhưng hiện tại ông lại nghi ngờ phương hướng giáo dục của mình có thật sự đúng hay không.
"Con...Con thấy Vạn Thu như thế nào?" Thật lâu sau Sở Kiến Thụ mới hỏi.
Sở Kiến Thụ yên lặng chờ đợi câu trả lời, muốn thẳng thắn nói rõ vấn đề này.
Thái độ Sở Ức Quy dùng để đối đãi với Vạn Thu, chính là minh chứng rõ ràng để nhận ra Sở Ức Quy có oán hận những gì ông và Dương Tiêu Vũ đã làm hay không.
Sở Kiến Thụ mơ hồ cảm thấy bản thân trong khoảng thời gian này không còn kiên cường như trước nữa. Càng nhìn Vạn Thu và Sở Ức Quy, ông càng cảm thấy mình là người cha cực kì vô tâm.
Khi giọng nói của Sở Ức Quy vang lên, hiếm thấy Sở Kiến Thụ có chút khẩn trương.
"Con đối với anh trai..." Sở Ức Quy rũ mắt, dưới ánh đèn mờ ảo chỉ có thể thấy hàng mi, "Chỉ là... có chút không buông xuống được. "
Sở Kiến Thụ nghĩ đến đủ loại khả năng, nhưng lại không hiểu "không buông xuống được" là ý gì.
Sở Ức Quy nói tới đây liền im bặt, cho dù Sở Kiến Thụ có chờ đợi bao lâu đi chăng nữa cũng không thể nghe thêm được gì.
"Thật xin lỗi, ba, hiện tại con không có cách nói rõ hơn." Sở Ức Quy phá vỡ sự im lặng khiến không khí giữa hai cha con bớt ngột ngạt, "Nhưng có lẽ cũng không phức tạp như ba nghĩ."
Sở Kiến Thụ thở dài: "Nếu con có lời muốn nói, ba sẽ nghe con."
"Cảm ơn ba." Sở Ức Quy mỉm cười, "Kể từ khi tìm được anh trai, ba đã trở nên tình cảm hơn rất nhiều."
Vẻ mặt Sở Kiến Thụ trầm xuống: "Xem ra bình thường ba sống không tình cảm lắm nhỉ."
Sở Ức Quy cười, tiếng cười rõ ràng trong đêm tối nhưng lại không ồn ào. Dường như có một cặp cha con đang trò chuyện thoải mái dưới ánh đèn mờ.
Cuối cùng Sở Kiến Thụ nhắc Sở Ức Quy đi ngủ, nhìn bóng lưng Sở Ức Quy rời đi.
Trà trên bàn không còn ấm, nhưng Sở Kiến Thụ không muốn rời đi.
Sở Kiến Thụ vẫn luôn hài lòng với Sở Ức Quy, dù so với Sở Chương hay Dương Tắc, Sở Ức Quy vẫn là đứa con mà ông rất tự hào.
Ông vẫn luôn cho rằng mình đang đứng trên bức tường cao nhìn xuống, nắm giữ mọi thứ về các con. Nhưng bây giờ ông đã nhận ra bản thân mình ngạo mạn nhường nào.
Sở Ức Quy giống như một tảng băng trôi chìm trong nước, đứng trên bức tường cao vĩnh viễn không thể biết tảng băng này ẩn giấu bao nhiêu điều.
Mà có lẽ chính Sở Ức Quy cũng không biết điều đó.
Sở Ức Quy trở về phòng, đóng cửa lại, lặng lẽ tắm rửa rồi trở lại giường. Cứ như cuộc trò chuyện bất ngờ vừa nãy không mang lại bất kỳ thay đổi gì cho hắn.
Chỉ là khi nằm trên giường, Sở Ức Quy lại mở to hai mắt.
Hắn đối xử với Vạn Thu như thế nào ư.
Ngay cả bản thân hắn cũng không thể đưa ra câu trả lời chính xác.
Nhưng hắn luôn nhớ tới cái đêm Vạn Thu mở tủ quần áo, hắn gần như không thể nhìn thấy đôi mắt của Vạn Thu dưới ánh đèn từ tòa nhà đối diện.
Vạn Thu bị thương, dòng máu trở nên sẫm hơn trong đêm tối, tội ác cứ vậy vấy bẩn lên cơ thể s.ạch sẽ của cậu.
Chỉ có đôi mắt vẫn trong suốt tới trống rỗng.
Vào khoảnh khắc đó, hắn bị bao vây bởi ánh mắt của Vạn Thu, ánh mắt ấy chỉ có duy nhất hắn.
Chỉ có duy nhất hắn mà thôi.
Trong giấc mơ hay những lúc rảnh rỗi, đôi mắt đó cứ lởn vởn trong tâm trí hắn, vứt đi không được, còn ngày càng rõ ràng.
- ---
Dương Tiêu Vũ mấy ngày nay rất vui vẻ.
Đứa con thứ ba của bà quả thật quá đáng yêu, tuy không nói nhiều nhưng luôn làm ra những hành động khiến người ta yêu thích.
Nhưng mấy ngày nay Dương Tiêu Vũ cũng có chút khổ sở.
Bà bỏ lại hết công việc để đi tìm Vạn Thu, hiện tại chỉ muốn dành toàn bộ thời gian của mình ở bên Vạn Thu, nhưng công việc suốt ngày thúc giục, thúc giục rồi lại thúc giục bà.
"Giục cái gì mà giục? Chẳng lẽ không có tôi thì công ty không hoạt động nổi sao?!" Trong lúc ăn sáng, Dương Tiêu Vũ nhận được điện thoại, buồn bực trực tiếp quăng luôn đũa: "Tôi đã nói với anh là tôi rất bận, những người đó nghe không hiểu bận rộn nghĩa là gì sao?!"
Vạn Thu vô thức nhìn sang, như muốn tìm lý do khiến mẹ tức giận để chạy tới an ủi. Nhưng Vạn Thu cũng biết rõ, công việc không phải chuyện cậu có thể xen vào.
"Em có thể đến đó xử lý, Vạn Thu ở đây có anh và các con chăm sóc là được." Ý Sở Kiến Thụ thực sự muốn nói, là Dương Tiêu Vũ gần như đã dành toàn bộ thời gian ở cùng Vạn Thu, thời gian những thành viên khác trong gia đình có thể ở cùng Vạn Thu cơ bản bị kéo xuống con số không.
"Nhưng em đã lâu lắm rồi không được ở cùng bảo bối, lỡ bảo bối quên mất em thì phải làm sao đây?" Dương Tiêu Vũ thật sự lo lắng, bà không quá tin vào trí nhớ của Vạn Thu.
"Vạn Thu cũng không yếu ớt như vậy, trước đây..." Sở Kiến Thụ tới đây lại không nói tiếp nữa.
Nhưng tất cả mọi người đều biết ý tứ của Sở Kiến Thụ, cho dù không có Ninh Xảo Trân và Ninh Hải ở bên cạnh, Vạn Thu vẫn có thể dựa vào năng lực của mình mà sống.
Dương Tiêu Vũ dùng ngón tay xoa xoa mái tóc xoăn dài của mình: "Thật là phiền chết mất, không thì em nên mang bảo bối theo thôi."
Nhưng Sở Kiến Thụ lại nhíu mày: "Vạn Thu còn chưa quen thuộc nơi này lắm, tới nơi lạ khác sẽ hoảng loạn."
Dương Tiêu Vũ nhìn Vạn Thu đang im lặng ngồi trên ghế, bữa sáng trên bàn chưa bị động qua.
Sở Kiến Thụ lại nói: "Nếu cần, anh có thể đưa Vạn Thu đến công ty, không thì..."
Dương Tiêu Vũ vẻ mặt không thiện ý ngước lên, muốn nghe Sở Kiến Thụ nói gì.
Sở Kiến Thụ đã quen với tính tình hung dữ của vợ mình, tiếp tục nói: "Ức Quy vẫn đang trong kỳ nghỉ hè, khoảng thời gian này có thể chăm sóc Vạn Thu, Bạch quản gia cũng có thể giúp đỡ một phần."
Bạch gia Bạch ở một bên cung kính khom lưng, hiển nhiên bằng lòng nhận nhiệm vụ này.
Dương Tiêu Vũ quay đầu nhìn Sở Ức Quy.
Sở Ức Quy và Vạn Thu vẫn luôn hòa hợp với nhau là chuyện không còn nghi ngờ gì nữa, chỉ là Sở Ức Quy hình như không để bụng lắm đến việc chăm sóc Vạn Thu.
Thế mà trung tâm của câu chuyện này còn đang không rõ mọi người thảo luận cái gì.
Mọi người nói rất nhanh khiến Vạn Thu không thể nắm bắt được nhiều thông tin. Tất cả những gì cậu biết là vấn đề được thảo luận có liên quan đến mình, cậu bắt đầu lo lắng trong vô thức.
"Ức Quy, con có đề xuất gì không?" Sở Kiến Thụ đột nhiên chuyển chủ đề sang Sở Ức Quy.
"Có lẽ nên cho anh trai một chút thời gian." Giọng điệu của Sở Ức Quy vẫn luôn rất chậm rãi, cho nên Vạn Thu lúc nào cũng hiểu rõ lời hắn nói hơn: "Nếu anh trai ở một mình, anh ấy sẽ có những quyết định riêng."
Dương Tiêu Vũ im lặng vài giây.
Khoảng thời gian này Vạn Thu vẫn luôn ở bên bà, vẫn luôn theo bà bước đi.
Mặc dù Dương Tiêu Vũ cho rằng bản thân đang làm chuyện Vạn Thu thích, lại không biết Vạn Thu có thực sự sẵn lòng hay không.
Nhưng đúng như Sở Ức Quy nói, Vạn Thu có quyết định riêng.
Chẳng hạn như từng chọn cách kiếm sống bằng nghề nhặt rác, chẳng hạn như sẽ giúp đỡ gia đình bằng cách làm việc nhà.
Mà bây giờ công việc kia xác thực rất cần bà tới giải quyết.
Dương Tiêu Vũ vẫn không chịu rời đi, cũng là hy vọng Vạn Thu sớm cảm thấy thân thuộc với nơi này.
Dường như để bản thân tách Vạn Thu ra một chút sẽ giúp Vạn Thu có thêm thời gian suy nghĩ.
Ở đây không phải lo Vạn Thu có bị bắt nạt hay không, có thể ăn những gì mình muốn hay không, có thể làm được gì hay không.
Dương Tiêu Vũ ôm mặt Vạn Thu, bà thấy hàng mi dài khẽ run lên.
Đó là dấu hiệu của sự bất an.
"Bảo bối, mẹ sẽ đi vắng một thời gian, có được không bảo bối?" Dương Tiêu Vũ biết nếu mình rời đi một thời gian, Sở Kiến Thụ và Dương Tắc cũng sẽ chăm sóc Vạn Thu thật tốt, nhưng trong lòng vẫn luyến tiếc không thôi.
"Vâng." Vạn Thu trả lời.
Nhưng Dương Tiêu Vũ lại cười khổ.
Vạn Thu nhìn vào mắt bà rồi mới trả lời, rõ ràng không phải bản thân thật sự đồng ý, mà là nhìn ra được bà nhất định phải đi.
"Bảo bối, mẹ sẽ chạy thật nhanh về nhà bồi bảo bối xem phim hoạt hình." Mặc dù khoảng thời gian này trong lúc xem hoạt hình, bà vẫn đang làm việc từ xa.
Vạn Thu không hiểu tại sao ra ngoài làm việc còn muốn nhắc tới cậu. Cậu không liên quan gì tới công việc, mà công việc còn quan trọng hơn cậu nhiều.
Tại sao mẹ lại do dự không muốn đi?
Đối với Vạn Thu, dù mẹ có ở đâu, chỉ cần mẹ vẫn quay trở về, vẫn trở lại nơi này.
Thế thì cậu chẳng có gì phải sợ cả.