Chủ nhiệm lớp dường như nhận ra hành vi và biểu hiện của Vạn Thu có gì đó không đúng.
"Em ở đây chờ thầy một chút."
Chủ nhiệm lớp đến lớp sắp dạy, dặn các học sinh trong lớp tự học tiết này, yêu cầu lớp trưởng giữ trật tự.
Chủ nhiệm lớp quay về bên cạnh Vạn Thu, một tay nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng Vạn Thu.
"Có chuyện gì, có thể nói với thầy không?”
Vạn Thu tin tưởng giáo viên, lắp bắp kể những gì mình hiểu về chuyện đang diễn ra.
Ngón tay chỉ về phía phòng vệ sinh nữ.
Chủ nhiệm lớp suy nghĩ một chút, lấy điện thoại ra gọi một cuộc.
Ngay sau đó, một nữ giáo viên từ trên lầu đi xuống, nói vài câu với chủ nhiệm lớp rồi bước vào nhà vệ sinh nữ.
"Cô ấy là giáo viên của phòng tư vấn tâm lý, cô ấy sẽ nói chuyện với lớp phó học tập." Chủ nhiệm lớp trấn an Vạn Thu.
Ánh mắt Vạn Thu dán chặt vào nhà vệ sinh nữ, không hề rời đi.
Cánh cửa nhà vệ sinh nữ bị đẩy ra.
Nữ giáo viên đặt một tay lên vai lớp phó học tập, tay kia nắm tay lớp phó học tập, dẫn ra khỏi nhà vệ sinh nữ.
Vạn Thu theo bản năng muốn nói gì đó với lớp phó học tập.
Chỉ là lớp phó học tập không nhìn cậu.
"Tôi sẽ đưa em ấy đến phòng tư vấn tâm lý trước, bạn học này..." Nữ giáo viên ngập ngừng nhìn Vạn Thu.
"Tôi sẽ đưa em ấy đi trước, nếu tình hình không ổn còn phiền cô rồi."
"Được."
Vạn Thu nhìn nữ giáo viên đưa lớp phó học tập rời đi.
Bả vai của lớp phó học tập khom xuống khiến dáng vẻ trở nên vô cùng suy sụp.
"Có muốn đi cùng thầy một chút không?" Chủ nhiệm lớp hỏi Vạn Thu.
Vạn Thu đi theo sau chủ nhiệm lớp.
Vì đang là buổi sáng nên các giáo viên đều đã vào lớp, cả văn phòng gần như trống rỗng.
Chủ nhiệm lớp kéo một chiếc ghế từ trong góc đến chỗ Vạn Thu, rót cho cậu một tách trà.
Vạn Thu nhìn chiếc cốc giấy hoạt hình quen thuộc, vẻ mặt có chút hoảng hốt.
"Chuyện cụ thể như thế nào, em có thể nói cho thầy biết không?"
Vạn Thu giải thích tình hình, nhưng trật tự từ hơi lộn xộn.
Chủ nhiệm lớp yên lặng lắng nghe, Vạn Thu nói ngắt quãng, như thể nghĩ đến đâu nói tới đó.Chủ nhiệm lớp hỏi: "Thầy sẽ không nói cho ai biết, nên hãy nghiêm túc nói với thầy, em nói thích lớp phó học tập, là thích kiểu bạn bè hay kiểu khác?"
"Là bạn bè." Vạn Thu kiên định trả lời.
"Vậy trong lớp các em cũng không có tiếp xúc gì đặc biệt, chỉ là bị các bạn khác trêu chọc thôi đúng không?" Chủ nhiệm lớp cẩn thận hỏi.
Vạn Thu gật đầu, bổ sung: "Học kỳ trước, lúc em đợi Ức Quy, cậu ấy cũng sẽ đợi cùng em, học kỳ này em không đợi Ức Quy, em và cậu ấy cũng không nói chuyện nhiều."
Chủ nhiệm lớp tâm tình phức tạp, hỏi: "Em có thích bạn cùng lớp không?"
"Thích."
"Em có thích bạn ngồi cùng bàn không?"
"Thích."
"Em có thích thầy không?"
"Thích."
Ba câu thích liên tiếp khiến chủ nhiệm lớp thở dài.
Đối với những người mình có hảo cảm, Vạn Thu đều quy về một chữ thích.
"Em không nên nói thích sao?" Vạn Thu đột nhiên hỏi.
Chủ nhiệm lớp sửng sốt, bước tới nắm tay Vạn Thu, sau đó vỗ nhẹ vai Vạn Thu.
"Em nghe thầy nói, dũng cảm bày tỏ tình cảm của mình là ưu điểm của em."
Chủ nhiệm lớp bắt gặp ánh mắt bối rối của Vạn Thu, nhận ra Vạn Thu thực sự đang tự trách về những gì mình đã nói.
"Bày tỏ tình cảm của mình từ trước tới giờ đều không phải chuyện gì sai, em chất phác hơn những người khác, cũng lớn mật hơn người khác, làm thầy giáo, thầy thực sự ngưỡng mộ em vì có thể tự nhiên nói từ 'thích' ra."
"Vậy tại sao…" lại khiến lớp phó học tập không vui.
"Đây không phải lỗi của em, cũng không phải lỗi của lớp phó, là do lời đồn đãi người ta tung ra mà thôi."
Chủ nhiệm lớp đã đi dạy hơn mười năm, cũng đã nhìn thấy nhiều, biết được nhiều.
Những chuyện khó định nghĩa trong xã hội, lại càng khó kiểm soát hơn ở những đứa trẻ chưa phát triển đầy đủ này.
"Vậy chúng ta nên làm thế nào?" Vạn Thu bất giác nghiến răng.
"Em có tin thầy không?" Chủ nhiệm lớp hỏi.
Vạn Thu có chút bối rối.
"Thầy là người lớn, cũng là giáo viên của các em, thầy có tư cách để chăm sóc, dạy dỗ và giáo dục học sinh của mình, đương nhiên bao gồm cả em và lớp phó học tập, những việc này cứ để thầy giải quyết được không?"
Vạn Thu nhìn chủ nhiệm lớp.
Là một người trưởng thành, một người có thể tin cậy được.
Mơ hồ, Vạn Thu cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều sau khi nhận được hỗ trợ.
"Cảm ơn thầy."
Khi Vạn Thu cảm ơn và rời đi, chủ nhiệm lớp mỉm cười nhìn theo.
Cuối cùng để lại một tiếng thở dài.
Loại tin đồn này thường rất khó tìm ra ngọn nguồn, lời đến lời đi chắc chắn đã biến hóa rất nhiều.
Cách thể hiện cảm xúc quá thẳng thắn của Vạn Thu đương nhiên trở thành chủ đề bàn tán của những học sinh dễ xao động. Huống hồ còn liên quan đến Sở Ức Quy...
Chủ nhiệm lớp xoa xoa lông mày, thật sự cảm thấy bực bội.
Tất cả những gì có thể làm cũng chỉ là tìm từng học sinh để hiểu thêm tình huống, sau đó phê bình.
Cho dù không tìm được người tung tin đồn ban đầu thì ít nhất có thể thông qua phương thức này để răn đe học sinh – giáo viên đã chú ý, cẩn thận một chút.
Vạn Thu trở về phòng học, thấy những học sinh có liên quan đã bị chủ nhiệm lớp gọi đi.
Nhưng kể từ đó, mỗi giờ nghỉ giải lao, không ai tới nói chuyện với Vạn Thu nữa.
Giống như...
Tránh né gì đó.
Mặc dù Vạn Thu muốn tìm Sở Ức Quy nhưng cậu đã kiềm chế bản thân.
Sở Ức Quy hiện tại đang nỗ lực học tập, cậu không muốn làm phiền Sở Ức Quy vào lúc này.
Sau giờ học, Vạn Thu không đến gặp Sở Ức Quy để chào tạm biệt như trước.
Sau khi trở về nhà, Vạn Thu cũng không đi xe ba bánh đến đón Sở Ức Quy.
Vạn Thu ở trong phòng làm bài tập, nhưng hôm nay thời gian làm bài dài hơn trước.
Nghe được tiếng cửa mở, trái tim Vạn Thu vô thức thắt lại, cây bút trong tay không viết ra được thêm chữ nào nữa.
Cậu có thể nghe thấy giọng nói của Sở Ức Quy, tiếng thay giày, tiếng bước chân hướng về phòng vệ sinh, tiếng rửa tay, đến phòng ngủ...
Vạn Thu đóng cửa phòng ngủ lại, không muốn Sở Ức Quy phát hiện ra trạng thái của mình.
Sở Ức Quy quá thông minh, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra suy nghĩ của cậu.
Ức Quy phải thi đại học.
Không thể quấy rầy Ức Quy.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa phòng Vạn Thu.
Vạn Thu giật mình một cái, cuộn người lại, cây bút trong tay vô thức xát vào chân, lực có chút mạnh khiến cậu hơi nhói.
Tiếng gõ cửa vang lên có quy luật, cũng không nặng.
Vạn Thu không muốn đáp lại, nhưng tiếng gõ cửa vẫn luôn duy trì, không có ý định dừng lại.
Vạn Thu cuộn tròn, thậm chí còn muốn lặng lẽ tắt đèn, giả vờ ngủ.
Ngay khi tay Vạn Thu sắp chạm vào đèn bàn, cậu chợt nghe thấy giọng nói của Sở Ức Quy: "Vạn Thu, cách để khiến tớ không lo lắng không phải là không nói gì, mà là nói cho tớ biết."
Vạn Thu nghẹn họng.
Sở Ức Quy quả nhiên đã biết.
Dù không gặp mặt trực tiếp nhưng Sở Ức Quy cũng biết trạng thái cậu không ổn.
Rõ ràng cậu đã nhờ quản gia đến đón Sở Ức Quy, tìm lý do giấu giếm, nhưng bây giờ cũng đoán được là đã không thành công.
Khi Vạn Thu mở cửa, cậu nhìn thấy Sở Ức Quy vẫn mặc đồng phục.
Vạn Thu chột dạ nhìn đi chỗ khác.
Cậu cảm giác được Sở Ức Quy đang nhìn mình.
"Tớ có thể vào không?" Giọng nói của Sở Ức Quy rất kiên định, khiến cảm xúc trong lòng Vạn Thu bình tĩnh lại.
Vạn Thu tránh đường, trở về chỗ ngồi của mình.
Sở Ức Quy không ngồi xuống mà lấy chiếc bút trong tay Vạn Thu ra, đặt lên bàn, lạch cạch một tiếng.
Khi Vạn Thu còn đang bối rối, Sở Ức Quy đã ngồi xổm xuống, giữ lấy bắp chân của Vạn Thu.
Ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve chỗ vết xước nơi Vạn Thu vừa dùng bút xát vào.
Vạn Thu nhìn sang, phát hiện chỗ xước đã hình thành một vết sưng đỏ.
Vạn Thu sửng sốt.
Sở Ức Quy ra ngoài lấy hộp thuốc, lau vết thương Vạn Thu tạo ra, kiểm tra xem da có bị rách không, sau đó chỉ bôi một ít thuốc mỡ để tiêu sưng.
Trong sự im lặng như vậy, sự lo lắng của Vạn Thu dường như được xoa dịu.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Khi Sở Ức Quy đóng hộp thuốc lại, Vạn Thu liền nghe thấy những lời này, "Có thể kể chi tiết cho tớ được không?"
Vạn Thu mơ hồ như nhìn thấy chủ nhiệm lớp.
Nhưng không giống như khi đối mặt với chủ nhiệm lớp, khi đối mặt với Sở Ức Quy, Vạn Thu nhận thấy cảm xúc của mình dường như có chút không thể khống chế được.
Cậu đã làm sai.
Cậu đã làm những việc khiến người khác khó xử.
Vạn Thu đứt quãng nói.
Sở Ức Quy nâng khuôn mặt Vạn Thu.
Vạn Thu còn đang cố gắng nói năng trôi chảy, không chú ý đến động tác của Sở Ức Quy.
Ngón tay Sở Ức Quy lặng lẽ chạm vào khóe mắt Vạn Thu, rõ ràng không có nước mắt, nhưng qua ánh đèn bàn, hắn dường như có thể nhìn thấy những giọt nước mắt trong đó.
Vạn Thu thực sự tự trách.
Cho dù chủ nhiệm lớp khẳng định cậu không sai, nhưng nguồn gốc của vấn đề đều do cậu.
Vạn Thu không khóc, cậu không bị bắt nạt.
Sở Ức Quy ôm Vạn Thu.
Vạn Thu vùi mặt vào trong lồng ngực Sở Ức Quy.
Khóa kéo của đồng phục có chút khó chịu, nhưng Vạn Thu lại không để ý chút nào.
Sở Ức Quy tựa cằm vào đầu Vạn Thu, dùng tay vỗ vỗ sau lưng Vạn Thu.
Hơi thở quen thuộc bao xung quanh Vạn Thu khiến cậu an tâm hơn hẳn.
"Tớ rất thích." Giọng nói của Sở Ức Quy từ đỉnh đầu Vạn Thu truyền đến, mang theo vẻ dịu dàng của riêng hắn, "Mỗi lần nghe cậu nói thích tớ, tớ đều rất vui, tớ thực sự thích cậu nói như vậy."
Hai tay Vạn Thu ôm lấy eo Sở Ức Quy, không tự chủ được lộ ra chút ý làm nũng.
"Ừm."
"Đừng để ý lời người khác nói, dù cậu làm gì, bọn họ cũng sẽ nói được.”
Sở Ức Quy giơ tay vuốt ve tóc Vạn Thu, truyền hơi ấm cho Vạn Thu.
"Chỉ cần nhìn vào những người quan trọng nhất với cậu là đủ, những người thật sự để ý cậu sẽ không làm tổn thương cậu.
Vạn Thu không thể diễn tả được cảm giác của mình lúc này.
Giống như một loại yên tâm nào đó.
Sở Ức Quy chỉ nói được mấy câu, nhưng Vạn Thu dường như cũng không quá rối rắm nữa.
Sở Ức Quy luôn có thể trấn an cậu.
Vạn Thu cũng thường xuyên được Sở Ức Quy trấn an.
"Ừm."
Khi cảm xúc của Vạn Thu hoàn toàn ổn định, Sở Ức Quy pha cho Vạn Thu một ly nước trái cây.
Nếu là ngày thường, khoảng thời gian này Vạn Thu sẽ uống sữa bò.
Nhưng nước trái cây ngọt hơn, Vạn Thu cũng thích uống hơn.
Nước trái cây ngọt lạnh giống như phần thưởng cho Vạn Thu vì đã xoa dịu được cảm xúc của mình.
"Chú Sở và dì Dương có thể giải quyết chuyện này."
Vạn Thu lắc đầu.
"Vậy thì tớ sẽ làm." Sở Ức Quy nói.
Vạn Thu vẫn lắc đầu.
"Thầy chủ nhiệm nói sẽ giải quyết." Vạn Thu cầm chiếc cốc, múc một miếng hoa quả đưa vào miệng, "Thầy là thầy giáo, nhất định có biện pháp."
Sở Ức Quy không nói gì.
Thỉnh thoảng chỉ nhẹ nhàng vỗ sau lưng Vạn Thu.
Không khí có chút im lặng, chỉ có tiếng Vạn Thu cắn trái cây.
Đột nhiên Vạn Thu cảm giác được một xúc cảm mềm mại chạm vào trán mình.
Vạn Thu ngẩng đầu, là Sở Ức Quy hôn lên trán cậu.
"Hy vọng đêm nay cậu có thể ngủ ngon." Sở Ức Quy nói.
"Ừm." Vạn Thu ngoan ngoãn gật đầu.
"Có muốn tớ ngủ cùng không?" Sở Ức Quy hỏi.
Vạn Thu lắc đầu.
"Ngủ ngon, học tập chăm chỉ, đạt thủ khoa nhé." Vạn Thu tựa đầu vào bụng Sở Ức Quy, "Bây giờ tớ khá hơn nhiều rồi."
Có lẽ Vạn Thu và Sở Ức Quy đều không bị ảnh hưởng quá nhiều.
Nhưng sau khi sự việc xảy ra được vài ngày, tình hình vẫn không khá hơn.
Mọi thứ càng trở nên phức tạp.
Dần dần xuất hiện một số tin đồn khó hiểu.
"Trước đây tôi đã thấy mẹ của Sở Vạn Thu, rất giàu, có lẽ đứa con gái kia nhìn thấy Sở Vạn Thu giàu có, bằng không tại sao sau khi mẹ Sở Vạn Thu đến đây mới tâng bốc người ta."
"Nghe nói cậu ta đã mười tám tuổi, tại sao mười tám tuổi mới học lớp mười?”
"Tôi nghe nói Sở Vạn Thu học ở trường tiểu học XX, trường đó có tiếng xấu, nghe nói ở đó cậu ta hay bắt nạt bạn bè, mẹ cậu ta cũng có thái độ không tốt với hiệu trưởng, ỷ mình có tiền nên muốn làm gì thì làm."
Tin đồn không những không biến mất mà còn bắt đầu lan truyền sang Vạn Thu.
Vạn Thu không quan tâm đến những lời nói vô thưởng vô phạt này.
Có vẻ như vì chủ đề bàn tán bị chuyển hướng, tình hình bên lớp phó học tập đã tốt hơn rất nhiều.
Mặc dù mọi người không cô lập Vạn Thu vì cậu từng chia sẻ đồ ăn vặt, nhưng sự tình cũng không vì vậy mà trở nên đơn giản.
Vạn Thu vô tình cố ý bị gạt ra rìa.
Nhưng cậu cũng không quan tâm nhiều đến chuyện này.
Chỉ là chủ nhiệm lớp vẫn luôn để ý tới tình huống này, phát hiện chuyện càng ngày càng khó giải quyết, cho nên đành phải đi tìm Vạn Thu.
"Ý em là, trước kia em bị bạo lực học đường ở trường cũ, sau đó mẹ em tới trường làm thủ tục thôi học cho em, thái độ cứng rắn nên mới xảy ra chuyện này?"
Vạn Thu gật đầu.
Chủ nhiệm lớp nhíu mày.
"Thầy sẽ hỏi các học sinh khác một số câu hỏi về em, được không?"
Vạn Thu gật đầu.
Vạn Thu cảm thấy chủ nhiệm lớp bây giờ chắc chắn đang rất lo lắng.
Mặc dù cậu không hề cảm thấy mình bị bắt nạt.
Đúng như Sở Ức Quy đã nói, không cần lúc nào cũng để ý người khác đang nghĩ gì.
Ít nhất tình hình của lớp phó học tập đã tốt hơn rất nhiều.
"Em không sao." Vạn Thu suy nghĩ một chút rồi nói: "Em không để ý chuyện này."
Nhưng sau khi nghe Vạn Thu nói, vẻ mặt chủ nhiệm lớp có chút vi diệu.
"Là giáo viên, bảo vệ học sinh của mình là điều đương nhiên." Chủ nhiệm lớp nói với Vạn Thu: "Thầy sẽ nghĩ cách khác."
Vạn Thu gật đầu.
Cảm thấy chủ nhiệm lớp dường như là một giáo viên rất có trách nhiệm.
Mặc dù chủ nhiệm lớp nghĩ chuyện cũng có khả năng sẽ phát sinh như vậy, nhưng không ngờ lại thật sự xảy ra.
Lần của lớp phó học tập hoàn toàn hỗn loạn, không có suy đoán cố định, nhưng lần tin đồn về Vạn Thu có cơ sở xác minh rất rõ ràng.
Một là về lần cuối cùng mẹ của Vạn Thu, Dương Tiêu Vũ đến trường.
Hai là một số chuyện xảy ra khi mẹ Vạn Thu chuyển Vạn Thu sang trường khác.
Với sự việc cụ thể như vậy, chủ nhiệm lớp nghi ngờ có người cố tình phát tán.
Lớp trưởng lần lượt hỏi các bạn cùng lớp xem tin đồn đó ở đâu, không giống như lần trước, lần này mọi người đều ngầm hướng về một bạn nữ cùng lớp.
Chủ nhiệm lớp giữ bạn nữ cùng lớp lại sau giờ học.
Chủ nhiệm lớp vô thức nhéo nhéo lông mày, bạn nữ cúi đầu, mặc dù cố gắng bình tĩnh nhưng hai tay sau lưng lại cứng đờ, lộ rõ vẻ hoảng loạn.
Trong khoảng thời gian này, chủ nhiệm lớp rầu thối ruột, cũng rất áp lực.
"Bây giờ em vẫn còn nói dối thầy à? Em cho rằng em không nói lời nào thì thầy không thể xác định là em làm sao?”
Bạn nữ vẫn không muốn nói chuyện.
"Nếu em vẫn cứ giữ thái độ ương ngạnh như vậy, thì ngay cả cơ hội nói giúp em thầy cũng không có, nhà trường và gia đình Sở Vạn Thu sẽ không buông tha dễ dàng đâu.”
Vẻ mặt của bạn nữ cuối cùng cũng lộ ra chút thấp thỏm.
"Tốt nhất hiện tại nói rõ ràng ra, em cũng là học trò của thầy, thầy hy vọng em có thể làm tốt."
Cuối cùng, bạn nữ ấp úng, nói bản thân có liên hệ với học sinh nam bị đuổi học trước kia.
Học sinh nam này nói bị Sở Vạn Thu cố ý báo thù.
Hai người có mối quan hệ rất tốt, ban đầu chỉ xuất phát từ chút tâm tư muốn trả thù mà thuận miệng nói chuyện lớp phó học tập, không nghĩ sự việc lại phát triển đến mức này.
Về phần chuyện của Vạn Thu, cũng là học sinh nam kia gọi điện nói cho cô biết.
Nói ở trường học mới đã gặp bạn học học cũ của Vạn Thu.
Cô chỉ giúp kể lại chuyện này cho người khác mà thôi.
"Thầy, em có sao không, em chỉ tùy tiện nói vài câu thôi, không ngờ lại thành như vậy."
Bạn nữ cùng lớp hiển nhiên cũng rất lo lắng.
Không ngờ chủ nhiệm lớp lại thực sự đi truy đến tận cùng.
Chủ nhiệm lớp ngạc nhiên, chỉ nghi ngờ tin đồn của Vạn Thu có liên quan đến bạn nữ này, không ngờ cũng liên quan đến cả lớp phó học tập.
"Lời nói có thể làm tổn thương người khác, một người cũng đủ làm tổn thương một người, nhiều người như vậy thì sẽ tạo thành hậu quả như thế nào, không ai đoán được, khi em làm ra những chuyện này, có nghĩ tới cảm nhận của hai bạn ấy không?"
"Em sai rồi, thầy…" Bạn nữ nhịn không được hỏi: "Em sẽ không sao đâu đúng không ạ, em chỉ nói mấy câu thôi mà…"
"Hôm nay em về đi, có việc gì ngày mai chúng ta lại nói." Chủ nhiệm lớp có chút tức giận.
Rõ ràng học sinh này từ đầu đến cuối chưa bao giờ cân nhắc đến hậu quả.
Sau khi nói rõ ràng, lại không thấy thầy chủ nhiệm tức giận, lá gan bạn nữ cũng lớn hơn rất nhiều.
"Thầy, em thật sự không cố ý, chuyện này hẳn cũng không có gì to tát, không phải chỉ nói vài câu thôi sao? Huống hồ em cũng không làm gì bọn họ, thầy... "
"Em về trước đi." Chủ nhiệm lớp có chút tức giận.
"Được ạ, em chào thầy."
Mặc dù bạn nữ không cam lòng nhưng vẫn xoay người rời đi.
Khi mở cửa, chợt nhìn thấy Sở Ức Quy đang đứng bên ngoài.
Bạn nữ sửng sốt một lát.
Cô cũng biết Sở Ức Quy, đứng đầu toàn trường, dịu dàng với tất cả mọi người.
Nhưng lúc này nhìn thấy Sở Ức Quy, lại cảm thấy một cảm giác lạnh lẽo kỳ lạ không thể giải thích được, dâng từ lòng bàn chân lên thẳng trái tim.
Nhưng rõ ràng Sở Ức Quy không biểu hiện gì.
Bạn nữ vừa bị thầy giáo phê bình nên còn chút chột dạ, đối diện với người liên quan đến lời đồn cũng có chút e dè.
Cảm thấy áy náy vì vừa bị giáo viên chỉ trích, đồng thời cũng sợ hãi khi bất ngờ đối mặt.
Sở Ức Quy không nói chuyện với bạn nữ, bạn nữ cũng vòng qua Sở Ức Quy, rời đi ngay lập tức.
Sở Ức Quy nhìn bóng lưng của cô gái.
Mái tóc đuôi ngựa đung đưa theo hình vòng cung, thậm chí nhìn qua còn không có chút ỉu xìu nào.
Sở Ức Quy từ cửa nhìn vào văn phòng, lúc này chủ nhiệm lớp đang ngồi dựa vào bàn, ấn vào thái dương.
Sở Ức Quy bắt gặp ánh mắt của chủ nhiệm lớp, ánh mắt của chủ nhiệm lớp có chút kinh ngạc.
"Sở Ức Quy, vào đi." Chủ nhiệm lớp nói.
Sở Ức Quy không từ chối, bước vào văn phòng.
"Nghe thấy hết rồi sao?" Chủ nhiệm lớp hỏi.
Sở Ức Quy không trả lời, nhưng chủ nhiệm lớp hiển nhiên biết hắn nhất định đã nghe thấy.
"Sao em lại đến văn phòng của thầyi?" Chủ nhiệm lớp nghĩ tới điều gì đó, sau đó tự mình trả lời: "Được rồi, Vạn Thu nói đúng không."
Sở Ức Quy vẫn luôn trầm mặc, dường như không có ý định nói chuyện.
"Em nghe được hết rồi, em nghĩ sao?"
Không nhận được câu trả lời từ Sở Ức Quy, chủ nhiệm lớp tiếp tục tự nói.
"Dù cố ý hay vô tình thì cũng không thể dung thứ cho việc tung tin đồn khắp nơi được, ngày mai thầy sẽ gọi phụ huynh em ấy tới, căn cứ theo nội quy trường học, nhẹ thì ghi lại, nặng thì phạt nghiêm, cũng không thể quá khắt khe, lần trước vì quá khắt khe nên mới để lại hậu quả... "
Chủ nhiệm lớp tiếp tục nói, lại phát hiện Sở Ức Quy không hề lên tiếng.
Chủ nhiệm lớp ngước mắt nhìn Sở Ức Quy.
Không hiểu sao, thỉnh thoảng chạm vào ánh mắt của học sinh này, chủ nhiệm lớp lại không thể đối xử với Sở Ức Quy như một học sinh.
Dường như khi nhìn nhau, thân phận của họ không còn là thầy trò nữa.
"Thầy có vẻ rất quan tâm đến chuyện của Vạn Thu." Cuối cùng chủ nhiệm lớp cũng nghe được lời của Sở Ức Quy.
"Sở Vạn Thu là học sinh của thầy, đây là chuyện thầy nên làm." Chủ nhiệm lớp nói.
"Những giáo viên bình thường sẽ hao tâm phí lực đến mức này chỉ vì học sinh sao? Mỗi giờ giải lao, mỗi lần tan học."
Giọng nói của Sở Ức Quy có chút lạnh lẽo, là âm thanh duy nhất gây sự chú ý ở nơi này.
Chủ nhiệm lớp nhìn Sở Ức Quy.
Cuối cùng thở dài một tiếng.
"Em... thích Sở Vạn Thu?" Chủ nhiệm lớp bổ sung, "Thích theo một nghĩa khác."
Sở Ức Quy không trả lời mà chuyển chủ đề: "Thầy thích Vạn Thu sao? Thích theo một nghĩa khác."
Chủ nhiệm lớp nhất thời không trả lời được câu hỏi tu từ của Sở Ức Quy, lúc sau mới mở to hai mắt, khó nén vẻ khiếp sợ.
"Em nói đùa gì vậy? Sở Vạn Thu là học sinh của thầy!"
—————
Nhỏ ghen lồng lộn rồi đấy à