Hào môn?
Bọn họ sẽ không tự nhận mình là gia đình giàu có, Vạn Thu từ ai mà biết được bọn họ là "hào môn"?
Từ Ninh Hải và Ninh Xảo Trân?
Khuôn mặt Dương Tiêu Vũ vẫn nhu hòa, chăm chú nhìn Vạn Thu: "Đúng vậy, Vạn Thu nhà chúng ta là con nhà hào môn."
Vạn Thu nhạy bén nhận ra những thay đổi nhỏ trong cảm xúc của Dương Tiêu Vũ, cảm xúc "không vui" đang lặng lẽ ngoi lên.
"Nhưng không chỉ có ba, mẹ cũng là hào môn nha." Dương Tiêu Vũ xoa tóc Vạn Thu và dỗ dành: "Vạn Thu có vui vẻ không? Người nói cho Vạn Thu điều này cũng vui vẻ đúng không?"
Đôi mắt Dương Tiêu Vũ sáng ngời, nhưng Vạn Thu lại cảm giác "vui vẻ" trong đôi mắt này đang dần biến mất.
Dáng hình "không vui vẻ" âm thầm lan rộng từ trong bóng tối dưới ánh sáng mờ ảo, bao phủ Vạn Thu.
Vạn Thu cố gắng giữ im lặng, nhưng Dương Tiêu Vũ đang muốn cậu trả lời. Cậu vô thức căng thẳng cơ thể, kiễng chân lên, cuộn người lại, cố gắng tự bảo vệ mình.
Lúc sau mới chậm rãi nói: "Mẹ không phải tên là Dương Tiêu Vũ sao?"
Dương Tiêu Vũ: "?"
Hai người nhìn nhau.
- -- ba cậu không phải tên là Hào Môn sao?
Dương Tiêu Vũ đột nhiên ý thức được điều gì, hỏi: "Ý của con là ba tên Hào Môn sao?"
Vạn Thu gật đầu.
Dương Tiêu Vũ sửng sốt, nhìn vào đôi mắt trống rỗng, không có bất kỳ màu sắc nào của Vạn Thu.
Người bình thường khi nghe đến từ "hào môn" sẽ có đủ loại cảm xúc phức tạp. Trong xã hội này, hầu hết mọi người sẽ bị từ "hào môn" thu hút.
Là con gái của một gia đình giàu có, Dương Tiêu Vũ biết rõ mọi người thèm khát hai từ này tới mức nào. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Vạn Thu, bà chợt nhận ra Vạn Thu rất khác.
Chỉ số thông minh của đứa trẻ này không cao, cũng thực trong sáng.
Dương Tiêu Vũ mong mỏi đứa con có thể trở về bên mình, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ đến tính cách của Vạn Thu, khả năng sẽ là một người tham lam, nghịch ngợm và không biết kiềm chế.
Nhưng hiện tại, như thể bầu trời đã trút những giọt mưa cuối cùng sau đêm mưa vào tay bà, ngưng tụ chúng thành những viên ngọc mát lạnh, trong suốt không lẫn tạp chất.
Vạn Thu rời đi ở độ tuổi đơn thuần nhất, lại vẫn giữ dáng vẻ đơn thuần mà trở về bên bà.
"Ba con không gọi là Hào Môn, ba con tên là Sở Kiến Thụ." Dương Tiêu Vũ tựa lên đầu Vạn Thu, không khỏi buồn cười, đây đúng là một chuyện thú vị đáng ghi lại.
"Vậy hào môn là cái gì?" Hai chữ này lúc nào cũng chói lọi trong trí nhớ, nhưng Vạn Thu lại không hiểu được.
"Không cần để ý, hai chữ này không có ý nghĩa gì hết." Dương Tiêu Vũ lại xoa tóc Vạn Thu, có thể ngửi thấy trên mái tóc còn vương mùi xà phòng.
Mất đi rồi tìm lại được, là chuyện may mắn cả đời người.
Nhưng Vạn Thu lại nghi hoặc.
"Hào môn" vô nghĩa, vậy chữ "ngược đãi" kia cũng không có ý nghĩa gì sao? Vạn Thu mơ hồ cảm thấy ngoài đoạn này ra còn có rất rất nhiều chuyện, nhưng cậu đều quên mất.
Dương Tiêu Vũ gọi điện thoại cho Sở Kiến Thụ, Sở Kiến Thụ biết tin này sửng sốt một lát mới cười nói: "Thật tốt quá."
Đầu bên kia điện thoại Dương Tiêu Vũ nói với Vạn Thu: "Tới đây Vạn Thu, gọi một tiếng ba đi con."
"Ba." Giọng nói nhẹ nhàng mềm mại của cậu bé trực tiếp đâm thẳng vào trái tim đã lâu không kích động của Sở Kiến Thụ, khóe miệng ông giật giật, cuối cùng nhợt nhạt lên tiếng.
Với học vấn của Sở Kiến Thụ, lại không có cách nào nói nhiều hơn với đứa con vừa tìm lại này.
Vạn Thu một lần nữa gặp lại Sở Kiến Thụ. Người đàn ông trung niên cao ráo, nho nhã tuấn tú, đang đứng trước mặt Vạn Thu.
Vạn Thu sửng sốt hồi lâu, người chú từng gặp trước đây đột nhiên lại biến thành ba.
Một lớn một nhỏ đối diện, im lặng nhìn nhau.
Dương Tiêu Vũ từ phía sau ôm lấy Vạn Thu, bảo bối bị mất đã tìm thấy, bà không chịu buông tay.
Giọng nói của Sở Kiến Thụ nhẹ nhàng, như đang đối đãi với đồ sứ mỏng manh dễ vỡ: "Ba mẹ đưa con về nhà."
Vạn Thu lại rất do dự, nói: "Nhà con không có chỗ cho ba mẹ ngủ."
Sở Kiến Thụ dừng lại, nhìn Dương Tiêu Vũ, không hiểu Vạn Thu đang nói cái gì.
Vạn Thu giải thích: "Không thể dùng giường trong phòng ngủ lớn, bạn con đang ngủ trong giường nhỏ của con, nếu ba mẹ đến sẽ không có chỗ ngủ."
Sở Kiến Thụ theo thói quen nhíu mày, lại nhớ mình đang nói chuyện với Vạn Thu, vội thả lỏng ôn hòa nói: "Ba không nói tới cái nhà kia."
Vạn Thu nghiêng đầu: "Con chỉ có cái nhà đó thôi."
Không khí lúc này im lặng đến chết người.
"Không phải, Vạn Thu, nghe mẹ nói, ba mẹ muốn cùng con về nhà, không phải là nhà của ba mẹ nuôi." Dương Tiêu Vũ trực tiếp kéo Vạn Thu qua, để Vạn Thu đối mặt với bà.
"Con phải về nhà của con." Vạn Thu nói rất nhỏ, nhưng rõ ràng tỏ ra phản kháng với chuyện này.
Cuối cùng Dương Tiêu Vũ và Sở Kiến Thụ đã hiểu được suy nghĩ của Vạn Thu.
Vạn Thu thừa nhận bọn họ là ba mẹ, nhưng không thừa nhận nhà bọn họ là nơi để về.
"Không phải, là ba mẹ nuôi của con cướp con đi, kia không phải nhà con, nhà của chúng ta mới là nhà con, con là con mẹ, con nên về với mẹ." Dương Tiêu Vũ không khỏi lo lắng, vui sướng phút chốc chuyển sang ảo não.
Vạn Thu không hiểu những câu lòng vòng này, cậu chỉ biết mình có mỗi một ngôi nhà mà thôi. Nhưng Vạn Thu mơ hồ biết, hiện tại Dương Tiêu Vũ đang không vui.
Là cậu khiến Dương Tiêu Vũ không vui.
Sở Kiến Thụ cúi đầu nhìn Vạn Thu: "Con không bằng lòng về với ba mẹ sao?"
Vạn Thu bị Dương Tiêu Vũ ôm vào trong ngực, mơ hồ cảm giác được cái ôm này càng ngày càng nóng lên.
Toàn thân Dương Tiêu Vũ toát ra hơi thở "không vui", Vạn Thu càng đến gần, nỗi đau hư vô càng xâm chiếm cơ thể cậu, trái tim cậu bắt đầu nôn nóng.
Vạn Thu đứng dậy, thoát khỏi vòng tay của Dương Tiêu Vũ, tránh xa người mẹ ruột kỳ lạ.
Vạn Thu đứng cách đó không xa nhìn vọng lại, không hề có chút bài xích hay chán ghét, nhưng khoảng cách ba bước dường như đại biểu cho sự kiên quyết cự tuyệt của Vạn Thu.
"Con phải về nhà."
"Tại sao nhất định phải về nhà?"
Thanh âm Sở Kiến Thụ trầm thấp: "Đi cùng ba không được sao?"
"Ba mẹ nói con phải về nhà."
Dương Tiêu Vũ dường như còn muốn phản bác cái gì, nhưng lại bị Sở Kiến Thụ ngăn cản.
Sở Kiến Thụ nhận thấy Vạn Thu đang lùi lại. Một bước nhỏ nhưng cũng đủ để phá vỡ mối liên kết mỏng như băng mà họ vừa thiết lập.
"Ba biết rồi, ba sẽ không ép con." Sở Kiến Thụ lập tức nói, trấn an Vạn Thu: "Nhưng ba mẹ sẽ thường xuyên đến thăm con, có được không?"
Vạn Thu ngẩng đầu lên, quan sát Sở Kiến Thụ.
Sở Kiến Thụ để Vạn Thu nhìn mình, ông muốn truyền đạt cho Vạn Thu những gì mình muốn nói.
Cuối cùng Vạn Thu gật đầu. Bầu không khí căng thẳng đã giảm bớt nhờ sự đồng ý của Vạn Thu.
Khi rời đi, Vạn Thu mang theo rất nhiều đồ ăn Dương Tiêu Vũ gói cho cậu. Cậu nóng lòng muốn mang đồ ăn về nhà, cho vào tủ lạnh, đợi ba mẹ và bạn bè đến ăn.
Dương Tiêu Vũ cúi người xuống, phát hiện những ngón tay thon dài của Vạn Thu đã bị bao nilon siết đỏ bừng, cứ như sắp gãy mất.
Nhưng bà không còn lại gần Vạn Thu nữa, giữ khoảng cách an toàn, cười nói: "Tạm biệt ba mẹ đi con."
Vạn Thu ngoan ngoãn mở miệng: "Tạm biệt ba mẹ."
Cậu kéo chiếc xe kéo nhỏ, quay lưng về phía bọn họ, cho đến khi biến mất cũng không quay đầu lại.
"Tình huống của Vạn Thu không giống bình thường." Sở Kiến Thụ dùng ngón tay gõ gõ thái dương, "Trực tiếp đưa thằng bé trở về sẽ không có kết quả tốt, thậm chí còn có thể phản tác dụng."
Sở Kiến Thụ biết tâm tình vợ không tốt, hai lần liên tiếp không thể đón con về, sợ rằng với tính nóng nảy của vợ mình, Dương Tiêu Vũ đã đạt đến cực hạn.
Dương Tiêu Vũ cũng biết lời nói của Sở Kiến Thụ là thật.
Đối mặt với đứa con thất lạc của mình, Dương Tiêu Vũ chỉ là quá xúc động, cũng biết mọi chuyện không thể giải quyết trong một sớm một chiều.
"Ít nhất thằng bé cũng hiểu chúng ta là ba mẹ ruột, đây là thu hoạch lớn nhất lần này." Sở Kiến Thụ ôm vợ vào lòng an ủi: "Chúng ta đã đợi rất lâu rồi, sẽ không phải đợi lâu nữa đâu."
Bây giờ Vạn Thu không hiểu được sức nặng của từ ba mẹ ruột.
Cậu chưa từng nhận được tình yêu thương của ba mẹ, là một đứa trẻ, cậu ỷ lại vào hai người quan trọng nhất cuộc đời mình.
Không phải bọn họ, mà là Ninh Hải và Ninh Xảo Trân.
Đối với Vạn Thu bất luận cái gì đều chấp nhận, yêu cầu của hai người này lại là tuyệt đối. Muốn thay đổi suy nghĩ của Vạn Thu không phải chuyện một sớm một chiều.
Muốn mang Vạn Thu về, việc đầu tiên phải làm là xử lý cặp rác rưởi không có tình yêu, coi con cái như công cụ kia.