Vương Duyệt nghe đến choáng váng.
Đây là quá khứ của Vạn Thu và Sở Ức Quy sao?
Loại định mệnh dây dưa gì vậy?
"Chuyện này không còn đơn giản như hoàng tử và thư đồng nữa, các cậu..." Vương Duyệt kinh ngạc.
Không biết tại sao, sau khi nói lời này, Vạn Thu đột nhiên khai thông điều gì đó.
"Bây giờ tớ và Ức Quy đã rất tốt rồi, nếu Ức Quy thực sự không nghĩ đến chuyện yêu đương, vậy tớ cũng có thể không yêu đương." Vạn Thu nằm trên bàn, vùi mặt vào bộ đồng phục của mình, "Tớ sẽ không cảm thấy thất vọng."
Khi nói đến tình yêu, dường như một đẳng thức "thích" tương đương "yêu" xuất hiện trong đầu Vạn Thu.
Ngay từ đầu, cậu cũng không đặc biệt chấp nhất với chuyện "yêu đương với Sở Ức Quy".
Cậu chỉ muốn đối xử tốt với Ức Quy mà thôi.
"A? Cậu nghiêm túc đấy à? Không yêu đương?" Vương Duyệt không thể tin được.
Hai người thích nhau nhưng lại không chịu yêu đương là chuyện quái gì?
Vạn Thu gật đầu.
Vương Duyệt nhét một miếng hambuger vào miệng, nhai nhai, rồi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Vạn Thu.Vạn Thu có chút ăn mà không biết vị.
Sau khi nuốt, Vương Duyệt lại uống một ngụm coca.
Vạn Thu có chút nuốt không trôi.
"Nếu như cậu không yêu đương với Sở Ức Quy, sau này Sở Ức Quy yêu người khác thì phải làm sao?" Vương Duyệt hỏi.
Vạn Thu rũ mắt: "Tớ chỉ hy vọng giữa tớ và Sở Ức Quy là mối quan hệ tốt nhất." "Nhưng nếu cậu ấy yêu đương với người khác, thì người đó mới là người quan trọng nhất, cậu chắc chắn phải lùi về vị trí sau đó?"
Vạn Thu sửng sốt.
Dường như Vương Duyệt đã nhận ra sự chần chờ của Vạn Thu.
"Nếu sau này Sở Ức Quy thích đồ ăn nào nhất, cái đầu tiên chắc chắn không phải cho cậu."
Vạn Thu: "..."
"Nếu người yêu của Sở Ức Quy và cậu đồng thời hẹn gặp cậu ấy, cậu ấy sẽ đi gặp người yêu."
Vạn Thu: "..."
Vương Duyệt nheo mắt nói tiếp: "Sau này Sở Ức Quy sẽ không ngủ với cậu nữa, nhưng mỗi ngày sẽ ôm người khác ngủ."
Vạn Thu cúi đầu.
"Nếu sau này người yêu của Sở Ức Quy để bụng, hai người các cậu sẽ đường ai nấy đi."
"Sau này, ừm..."
Vương Duyệt muốn nói thêm gì đó, nhưng khi chú ý tới đôi mắt Vạn Thu liền lập tức im bặt.
Trong đôi mắt vô cùng xinh đẹp kia có một tầng nước lơ lửng, nhưng lại ngoan cố không chịu rơi xuống.
"A, xin lỗi, Vạn Thu, không phải tớ cố ý chọc cậu." Vương Duyệt không ngờ lại trực tiếp chọc người ta rơi lệ, luống cuống tay chân vội vàng xin lỗi.
Vạn Thu cúi đầu, không chịu nói chuyện.
Tâm tình Vương Duyệt phức tạp, lén lút đưa chiếc khăn giấy của mình cho Vạn Thu.
"Nếu yêu nhau, thì sẽ là người quan trọng nhất của nhau sao?" Vạn Thu hỏi.
"Đúng vậy." Vương Duyệt đáp.
"Vậy thì tớ muốn yêu đương với Ức Quy."
Vương Duyệt cảm thấy quyết định của Vạn Thu có chút hấp tấp, đây liệu có phải là tính chiếm hữu hay không.
Nhưng cô cũng cảm thấy đây là tình yêu.
Vương Duyệt cảm thấy mấy cái lý luận suông của bản thân dường như luôn có thể gây hiểu lầm cho Vạn Thu.
"Cậu có chắc không? Đừng vội vàng quyết định chỉ vì mấy lời tớ nói." Vương Duyệt có chút xúc động.
Vạn Thu không biết đây có phải là vội vàng hay không.
Cậu ý thức được bản thân đã sống rất lâu rất lâu.
Không chỉ lớn hơn Sở Ức Quy vài tháng, mà còn lớn hơn tận mấy năm, thậm chí mười mấy năm.
Chỉ là, sau khi tiếp xúc với Sở Ức Quy, những ký ức hỗn loạn và mơ hồ đó mới dần dần trở nên rõ ràng.
Sở Ức Quy đã chiếm cứ toàn bộ cuộc sống của cậu.
Nếu một ngày nào đó người khiến cậu ỷ lại mãnh liệt rời bỏ cậu, chẳng khác nào xé một miếng thịt trên người cậu xuống, đau đến mức không thể khống chế được.
Cậu không thể tưởng tượng được những ngày tháng không có Sở Ức Quy bên.
Cậu muốn Ức Quy ở bên cậu.
Tất cả những câu “nếu như” của Vương Duyệt đều làm cậu rất khổ sở.
Vạn Thu đột nhiên hiểu tại sao lúc đó cậu lại tức giận với Sở Ức Quy như vậy.
Khi đó, Sở Ức Quy đang tỏ ra bất an.
Mà bản thân cậu cũng vậy.
Cả hai người, đều vì khoảng cách giữa nhau mà không ngừng lo lắng.
Muốn tới gần.
Muốn cho đối phương thật nhiều.
Vạn Thu đột nhiên, hiểu được Sở Ức Quy.
Vạn Thu vô thức che ngực lại, bởi vì lo lắng mà nơi này giống như bị sợi chỉ mỏng manh treo lơ lửng trong không trung, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Có phải Ức Quy luôn cảm thấy khó chịu như vậy không?
"Vạn Thu? Vạn Thu?" Vương Duyệt múa may mấy cái trước mắt Vạn Thu, cố gắng khiến Vạn Thu phục hồi tinh thần.
"Vương Duyệt, làm sao để cho đối phương cảm giác an toàn?" Vạn Thu đột nhiên hỏi.
Vương Duyệt bị câu hỏi này làm cho bối rối, cẩn thận suy nghĩ: "Dựa vào kinh nghiệm lý luận suông của tớ, cảm giác an toàn chắc là tự mình cho mình."
Vạn Thu: "?"
Vương Duyệt: "Nhưng cảm giác an toàn trong tình yêu, cần phải được đối phương cho."
Hai mắt Vạn Thu sáng lên: "Phải cho như thế nào?"
Vương Duyệt: "Tớ độc thân từ trong bụng mẹ."
Vạn Thu: "..."
Vương Duyệt và Vạn Thu nhìn nhau.
Sau đó là sự im lặng.
Vương Duyệt dứt khoát hỏi: "Vậy cậu có muốn theo đuổi Sở Ức Quy không?"
Vạn Thu cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng lắc đầu: "Nếu tớ chủ động theo đuổi Ức Quy, Ức Quy nhất định sẽ đồng ý, không liên quan đến mong muốn của Ức Quy."
"Cái tên thư đồng này có chút trung thành tới ngốc ngếch luôn nha?" Vương Duyệt tặc lưỡi, "Vậy hay là cậu ám chỉ để cậu ấy theo đuổi cậu?"
"Ức Quy rất thông minh, cậu ấy biết hết những gì tớ nghĩ, nếu tớ ám chỉ, thực ra cũng đang là làm theo mong muốn của tớ." "..." Vẻ mặt Vương Duyệt có chút phức tạp: "Cậu chắc chắn cậu ấy sẽ làm theo ý cậu muốn sao?"
"Ừ." Vạn Thu kiên định gật đầu.
Bình thường biểu hiện của Vạn Thu đều không có vẻ cực kì tự tin.
Cậu sẽ suy nghĩ rất nhiều.
Vương Duyệt cũng nhận ra, duy chỉ có chuyện liên quan đến Sở Ức Quy, Vạn Thu sẽ luôn khẳng định chắc chắn, không cần suy nghĩ hay tự hỏi.
"Vương Duyệt nhịn không được nói: "Nếu không được thì cứ biểu đạt tình cảm ra, nói cậu yêu cậu ấy!"
"Biểu đạt tình cảm." Đây là một hành vi hoàn toàn xa lạ đối với Vạn Thu, "Làm sao để biểu đạt?"
"...Loại chuyện này đừng hỏi tớ, tớ đã yêu bao giờ đâu, không phải cậu cũng đọc không ít tiểu thuyết sao? Mỗi lần tớ chia sẻ với cậu, cậu đều quên hết rồi à?"
Vạn Thu nghẹn họng, lập tức cúi đầu.
Mặc dù đã đọc xong những cuốn tiểu thuyết do Vương Duyệt giới thiệu, nhưng cậu cũng chỉ là đọc xong thôi.
Vương Duyệt trợn mắt, lẩm bẩm nói: "Nếu cậu không thích thì cứ nói không thích, tớ sẽ không ép cậu xem..."
Mặc dù Vương Duyệt luôn nói về một số chủ đề không bổ dưỡng, nhưng đối với Vạn Thu, thực ra cũng không phải vô ích.
Sau khi ăn hết đồ ăn, Vương Duyệt phải về nhà.
Mặc áo khoác vào, Vương Duyệt hỏi Vạn Thu: "Có cần tài xế nhà cậu tới đón không?"
"Không, tớ sống rất gần đây." Vạn Thu và Vương Duyệt cùng nhau bước ra khỏi nhà hàng.
"Trước kia cảm thấy nhà cậu lo cho cậu có hơi quá, đi đến trường chưa đầy nửa tiếng còn nhất định phải có tài xế tới đón, bây giờ mới biết nguyên nhân."
Vương Duyệt vừa nói vừa quay lại nhìn Vạn Thu.
Nhưng cô phát hiện Vạn Thu dường như không nghe lời cô nói, ánh mắt luôn nhìn về một nơi rất xa.
Vương Duyệt nhìn theo ánh mắt Vạn Thu, đột nhiên thấy Sở Ức Quy đứng ở phía xa, dưới gốc cây trụi lá.
Cho dù dáng vẻ suất xắc của Sở Ức Quy khiến người khác dễ dàng phân biệt, nhưng đứng dưới dòng xe cộ tan tầm cũng không dễ chú ý thấy.
Vậy mà khi bọn họ bước ra chưa đầy năm giây, Vạn Thu đã tìm được phương hướng của Sở Ức Quy.
Giống như thần giao cách cảm vậy.
"Cậu qua đó đi, tớ về đây." Vương Duyệt nói.
"Ức Quy lái xe tới đây, bọn tớ có thể đưa cậu về nhà." Lúc này Vạn Thu mới quay lại nói chuyện với Vương Duyệt.
"Không cần đâu." Mặc dù Vương Duyệt rất muốn nhìn thấy cảnh hai người dán lấy nhau, nhưng trực giác mách bảo cô nên về thẳng nhà, "Cậu về đi, tạm biệt nhé."
Vạn Thu nhìn bóng lưng Vương Duyệt rời đi, lại nhìn Sở Ức Quy một lần nữa.
Khi ra khỏi cửa hàng, ánh mắt đầu tiên của cậu đã hướng về phía hắn.
Ức Quy đứng đó bao lâu rồi?
Làm sao Ức Quy biết cậu ở đây?
Vạn Thu nghĩ về quá khứ, Ức Quy nói sẽ luôn tìm được cậu.
Hiện tại cũng như vậy sao?
Vạn Thu tiến lên một bước, đi về phía Sở Ức Quy.
Sở Ức Quy đứng trong buổi chạng vạng mùa đông, dưới ánh đèn, bộ quần áo dài đen phủ đầy những chấm trắng.
Vạn Thu cảm thấy chỉ cần tới bên cạnh Sở Ức Quy, mọi thứ xung quanh dường như không còn rõ ràng nữa.
Trong mắt cậu, trong thế giới của cậu, đều chỉ còn lại một người là Sở Ức Quy.
Vạn Thu đứng trước mặt Sở Ức Quy, ngẩng cao đầu.
Sương mù trắng tan đi, chóp mũi Sở Ức Quy có chút đỏ hồng, không biết đã đứng ở đây bao lâu.
Muốn bày tỏ tình cảm.
Vạn Thu đứng trước mặt Sở Ức Quy, bất ngờ nói: "Ức Quy, tớ yêu cậu."
Những người đi ngang qua nghe thấy giọng nói của Vạn Thu, vô thức quay lại nhìn Vạn Thu một cái.
Đây là từ thường xuyên xuất hiện giữa các cặp đôi đang yêu nhau, nhưng thực ra lại không thường xuyên xuất hiện trong tâm trí của mỗi người.
Ba chữ "Anh yêu em" có thể dễ dàng đặt vào trong lòng.
Nhưng lại thật khó để nói ra.
"Tớ yêu cậu, Ức Quy, tớ yêu cậu."
Vạn Thu không biết cách bày tỏ tình cảm, đây là cách đơn giản nhất mà cậu có thể nghĩ ra.
Xung quanh có người lén lút dừng lại quan sát.
Lời tỏ tình của hai soái ca khiến không ít người tò mò.
"Tớ cũng yêu cậu, Vạn Thu." Sở Ức Quy đưa tay ra, đầu ngón tay lạnh lẽo có chút đỏ chạm vào gò má Vạn Thu, "Tớ chỉ yêu mình cậu."
Vạn Thu cảm thấy bản thân vô cùng vui vẻ.
Bởi vì được Sở Ức Quy đáp lại, bởi vì bọn họ thực sự yêu nhau, bởi vì...
Lời yêu của cậu, Sở Ức Quy nghe thấy.
Vạn Thu vô thức quay đầu đi, bắt gặp ánh mắt của những người qua đường đang lén lút quan sát.
Bọn họ mỉm cười với cậu.
Vô cùng thân thiện.
Vạn Thu chớp chớp mắt, không biết nên trả lời thế nào.
Sở Ức Quy mở cửa xe, để Vạn Thu ngồi vào ghế phụ rồi đưa tay thắt dây an toàn cho cậu.
Vạn Thu nhìn Sở Ức Quy đi vòng qua phía trước, ngồi vào ghế lái.
Xe chạy chậm, hơi ấm trong xe khiến thân nhiệt cả hai dần tăng lên.
"Ăn tối no chưa?" Sở Ức Quy hỏi.
"No rồi, Vương Duyệt mời tớ đi ăn." Vạn Thu gật đầu, "Sao cậu lại chờ tớ ở đây?"
"Muốn tới."
"Vậy cậu chờ có lâu không?" Vạn Thu có chút do dự hỏi.
"Tan làm tớ sẽ về nhà trước, sau đó biết vị trí của cậu thông qua tài xế." Sở Ức Quy vừa lái xe vừa trả lời câu hỏi của Vạn Thu.
Vạn Thu tính toán thời gian, phát hiện nếu như lời Sở Ức Quy nói, vậy đã đợi rất lâu rồi.
Thời tiết rất lạnh.
Vạn Thu vẫn còn nhớ sự ấm áp của những ngón tay lạnh lẽo vừa chạm vào má mình.
"Cậu có thể ở nhà đợi tớ mà."
"Cả ngày tớ đều ở trường học và công ty, buổi tối chỉ muốn ở gần cậu thêm một chút." Sở Ức Quy chậm rãi nói.
Vạn Thu không biết tại sao.
Có cảm giác lời này không giống lời Sở Ức Quy bình thường hay nói.
Cậu liếc nhìn Sở Ức Quy vài lần, nhưng vẻ mặt của Sở Ức Quy vẫn không thay đổi, như thể những lời này không có gì kì lạ.
Đột nhiên, Vạn Thu cảm thấy có chút áy náy.
Có vẻ cậu nên dành nhiều thời gian hơn cho Ức Quy.
"Hôm nay tớ nói chuyện với Vương Duyệt." Vạn Thu cố gắng nói với Sở Ức Quy: "Tớ đã nói với Vương Duyệt, tớ thích cậu."
Sở Ức Quy trả lời: "Học sinh trung học không có đủ khả năng tiếp cận thông tin, không biết rõ những chuyện liên quan tới yêu đương cùng giới, cho nên tốt nhất đừng tùy tiện nói với người khác rằng cậu thích tớ, sẽ khiến cậu không được đối xử tốt trong trường."
Vạn Thu chớp mắt, cảm thấy tâm tình có chút kì lạ.
Hình như là mất mát.
"Đó là lời khuyên của tớ với tư cách là trợ lý của thiếu gia." Giọng nói của Sở Ức Quy đột nhiên dịu xuống, "Nhưng với tư cách là người được Vạn Thu yêu thích, tớ thực sự rất vui khi cậu thừa nhận thích tớ với những người khác."
Vạn Thu sửng sốt, trong mắt vẫn còn lưu lại vẻ mất mát, nhưng khi nhìn về phía Sở Ức Quy, cậu liền nghe thấy nhịp tim của mình dần tăng tốc.
Sở Ức Quy mỉm cười.
Đôi mắt nhìn thẳng về phía trước, và nụ cười trên môi không che giấu chút nào.
Giống như bong bóng xà phòng đầy màu sắc lơ lửng trong mùa đông lạnh giá, dưới ánh dương chạng vạng, màng xà phòng dần dần ngưng tụ thành một dáng vẻ trong trẻo mộng mơ.
"Lần sau hãy nói với Vương Duyệt là tớ thích cậu." Sở Ức Quy nói.
"Tớ nói rồi." Vạn Thu vui vẻ nói với Sở Ức Quy, "Tớ nói Ức Quy thích tớ."
Sở Ức Quy mỉm cười, ừ một tiếng.
"Có vui không?" Sở Ức Quy hỏi.
"Vui." Vạn Thu ngoan ngoãn đáp lại.
"Vậy tớ sẽ không ăn dấm." Sở Ức Quy cười nửa miệng: "Nếu không, tớ sẽ có chút ghen nếu cậu ưu tiên người khác hơn tớ."
Vạn Thu nhìn nhìn.
Ghen tị? Ức Quy sao?
"Không ăn dấm nào." Vạn Thu nói với Sở Ức Quy, mang theo giọng điệu như dỗ dành một đứa trẻ.
Sở Ức Quy cười.
Tiếng cười sảng khoái mát lạnh.
Vạn Thu rất thích nghe tiếng cười của Sở Ức Quy.
Giống như chuông gió.
Là âm thanh trong trẻo, vui tươi khiến mọi người không thể không lắng nghe.
Vạn Thu nhận ra xe của họ không đi về nhà mà đi theo hướng khác.
Vạn Thu mở cửa kính: "Chúng ta đi đâu vậy?"
"Có một siêu thị mới mở đang tổ chức sự kiện, mở cửa đến mười hai giờ đêm, chúng ta vẫn còn thời gian để đến đó."
Lời nói của Sở Ức Quy khiến hai mắt Vạn Thu chợt sáng lên.
"Chúng ta đi dạo siêu thị!" Vạn Thu nhìn ra ngoài cửa sổ, cố gắng nhớ lại đường tới siêu thị, "Có phải Ức Quy đợi tớ đi siêu thị không?"
"Cũng có lí do này." Sở Ức Quy đỗ xe, "Vốn dĩ tớ muốn tới buổi tối, vừa lúc nấu cơm cho cậu, đáng tiếc cậu lại ăn rồi."
Vạn Thu không ngờ Sở Ức Quy lại dẫn mình đi siêu thị, lúc này trong lòng có chút tiếc nuối.
"Vậy tối nay chúng ta cùng nấu bữa khuya nhé"
Vạn Thu rất chờ mong.
Sở Ức Quy đã học nấu ăn từ một đầu bếp, nấu món gì cũng rất ngon.
Siêu thị mới khai trương, khắp nơi đều mới toanh sáng sủa.
Bọn họ đẩy xe đi dạo trong siêu thị.
Vạn Thu thích đặt trái cây vào xe đẩy, còn Sở Ức Quy sẽ tìm một số loại rau củ và gia vị.
Vạn Thu chọn rất nhiều đồ ăn vặt, cậu thích mang đồ ăn tới trường cho các bạn cùng lớp.
Sở Ức Quy hầu như không đụng đến đồ ăn vặt, nhưng đã mua rất nhiều nguyên liệu thô có thể dùng để làm đồ ăn vặt và bánh ngọt.
Trời đã tối, nhưng Vạn Thu phát hiện người đến siêu thị rất nhiều, nhất là người trẻ tuổi.
Vạn Thu nhìn thấy một cặp đôi đang cãi cọ ầm ĩ, cô gái đang đặt chai bia mà chàng trai bỏ vào xe đẩy về chỗ cũ.
Chàng trai có vẻ rất muốn chai bia, đã dỗ dành cô gái và nhanh chóng hôn lên má cô gái khi người xung quanh không để ý.
Cô gái tức giận đến mức muốn đánh anh ta, nhưng lại bỏ chai bia vào xe đẩy.
Vạn Thu nhìn hộp gia vị mà Sở Ức Quy vừa đặt vào xe đẩy, sau đó nhìn Sở Ức Quy.
Sở Ức Quy dường như đã lựa chọn sau khi so sánh cẩn thận.
Dưới ánh mắt của Sở Ức Quy, Vạn Thu lấy gia vị từ xe đẩy ra, đặt chúng trở lại vị trí ban đầu.
Vạn Thu nhìn Sở Ức Quy.
Sở Ức Quy cũng nhìn Vạn Thu.
Hai người nhìn nhau, Vạn Thu bắt đầu thấy chột dạ.
Vạn Thu lại bỏ gia vị vào xe đẩy.
Cậu cúi đầu xuống, khôgn hiểu sao cảm thấy tai mình hơi nóng.
Đến khi nghe được tiếng cười khẽ của Sở Ức Quy.
Bàn tay đặt trên xe của Vạn Thu bị giữ lại.
Lòng bàn tay Sở Ức Quy lớn hơn Vạn Thu, dễ dàng che kín từng ngón tay của Vạn Thu lại.
Vạn Thu thường nắm tay Sở Ức Quy.
Mỗi lần nắm tay, cậu đều nhớ rõ từng xúc cảm.
Nhưng không biết vì sao, Vạn Thu cảm thấy lần này rất khác.
Lúc này, Sở Ức Quy đứng phía sau Vạn Thu, dáng người cao lớn gần như che khuất Vạn Thu giữa các xe đẩy và kệ hàng.
Trước mặt bọn họ không có ai, đằng sau Vạn Thu lại có Sở Ức Quy che chắn.
Ngay sau đó, Vạn Thu cảm nhận được trên gương mặt của mình, một nụ hôn nhẹ nhàng của Sở Ức Quy rơi xuống.
Vạn Thu chậm rãi mở to hai mắt,
Cậu nhìn về phía Sở Ức Quy.
Sở Ức Quy đã lùi lại.
Xe được Sở Ức Quy đẩy về phía trước, Vạn Thu cũng theo sau.
Vẻ mặt Sở Ức Quy không hề thay đổi, dường như vẫn đang bình tĩnh lựa chọn thứ mình muốn mua.
Vạn Thu sờ lên khuôn mặt.
Vốn dĩ chỉ vô thức muốn chạm vào nơi được hôn, nhưng sau khi chạm vào, lại nhận ra khuôn mặt mình rất nóng.
Đó không phải là hơi ấm do Sở Ức Quy mang lại.
Mà là của chính cậu.
Khi nhìn những cặp đôi khác làm việc này, cậu chưa bao giờ nghĩ rằng hôn nhau ở một nơi công cộng lại có thể xấu hổ đến thế.
Nếu ai đó nhìn thấy...
Lúc này, Vạn Thu thậm chí không thể ngẩng đầu lên.
Sở Ức Quy đặt một chai sữa chua đá lên má Vạn Thu.
Vạn Thu ngước mắt lên, bắt gặp đôi mắt tươi cười của Sở Ức Quy.
Khóe mắt nhìn thấy cặp đôi ban nãy, lại lập tức cúi đầu.
Không nhìn.
Sẽ bị dạy hư.
Vạn Thu chú ý Sở Ức Quy dường như đã dừng lại.
Vạn Thu nhìn Sở Ức Quy, ánh mắt của Sở Ức Quy dán chặt vào cặp đôi kia.
Đôi mắt Vạn Thu từ từ mở to.
"Chắc họ đã hẹn hò rồi." Sở Ức Quy nói với Vạn Thu, "Có lẽ sau khi mua sắm sẽ cùng nhau về nhà."
Vạn Thu gật đầu hiểu ý, nhưng không biết Sở Ức Quy thấy thế nào.
"Kỳ nghỉ đông sắp đến rồi." Sở Ức Quy quay người mỉm cười với Vạn Thu, "Sau kỳ nghỉ có thể hẹn hò với tớ không?"
Hẹn hò!!!
"Được, được!" Vạn Thu cảm thấy hô hấp của mình trở nên đình trệ.
Sau hôm đó, lời hẹn hò của Sở Ức Quy thỉnh thoảng lại hiện lên trong tâm trí Vạn Thu.
Tại sao đột nhiên muốn bắt đầu hẹn hò?
Đã xảy ra chuyện gì sao?
Tại sao Ức Quy đột nhiên muốn hẹn hò?
Vạn Thu không ngừng suy nghĩ về điều đó, thỉnh thoảng lại nảy ra một ý tưởng kỳ lạ như vậy khi đang làm bài tập.
Cho đến khi cậu bị Sở Ức Quy dùng sách cuộn lại gõ gõ vào đầu: "Nếu lại thất thần nữa, bài tập về nhà sẽ không thể hoàn thành được đâu."
Vạn Thu mím môi, có chút ngượng ngùng.
Cậu không thể nói, là vì cậu biết mình sắp hẹn hò...
"Hẹn hò còn gần một tháng nữa." Sở Ức Quy nghiêng đầu cười nói: "Không cần mong chờ sớm như vậy."
Vạn Thu rầu rĩ nói: "Tớ biết rồi."
"Vậy còn không mau hoàn thiện bài tập về nhà?" Sở Ức Quy tắt máy tính, ngồi cạnh Vạn Thu: "Nếu không tối nay phải ngủ muộn đó."
Vạn Thu vô thức lắc bút, không biết tại sao lại không viết được.
Cậu và Sở Ức Quy rõ ràng đã làm nhiều việc tương tự như hẹn hò, nhưng dường như hẹn hò chân chính mang lại cho Vạn Thu một cảm giác hoàn toàn khác.
Không viết được.
Phiền não nho nhỏ của Vạn Thu khiến Sở Ức Quy thở dài.
Mặc dù không ai phàn nàn nếu Vạn Thu thỉnh thoảng không hoàn thành bài tập về nhà, nhưng bản thân Vạn Thu sẽ thất vọng.
Rất mong chờ sao?
Sở Ức Quy nhìn khuôn mặt đang cố gắng tập trung vào bài tập của Vạn Thu.
Hắn nhận ra tâm tình của mình cũng có chút biến hóa.
Có lẽ do ánh sáng phát ra từ chiếc đèn bàn của Vạn Thu nên Sở Ức Quy gần như bị ẩn trong bóng tối.
Bởi vì bóng tối mơ hồ này, gương mặt Sở Ức Quy cũng nhịn không được lộ ra chút đắng chát nhợt nhạt.
"Vạn Thu." Những ngón tay của Sở Ức Quy chạm vào gáy của Vạn Thu, dùng sức nắm lấy bả vai Vạn Thu.
Vạn Thu cũng ngoan ngoãn thuận theo sức lực của hắn, đến gần hắn.
Sở Ức Quy cúi đầu, hôn lên cánh môi Vạn Thu.
Hơi thở ấm áp đan xen, rõ ràng không mùi, nhưng dường như lại thoang thoảng hương trái cây thơm ngọt.
Thích những mùi hương dễ ngửi là bản năng, muốn hướng tới nó thật sâu lại là dục vọng.
Gần như chỉ muốn chạm một chút rồi tách ra, nhưng lại không thể như ý muốn.
Lý trí cuối cùng khiến Sở Ức Quy nhíu mày, buông Vạn Thu ra.
Sở Ức Quy hơi dời ánh mắt, dồn lực chú ý sang nơi khác.
"Như vậy có thể làm cậu hài lòng chút nào không?" Sở Ức Quy hỏi.
Vạn Thu dường như bị nụ hôn này tước đi những suy nghĩ miên man, ngơ ngác gật đầu.
"Có thể ngoan ngoãn làm bài tập về nhà được chưa?"
Vạn Thu ngoan ngoãn lùi trở về.
Tuy nhìn có chút choáng váng nhưng cũng không còn bồn chồn như trước nữa.
Dù sắc hồng trên má đã lặng lẽ len lỏi lên đến cổ, đến tai, thậm chí đầu ngón tay đã cầm bút chặt hơn.
Vạn Thu lại bắt đầu làm bài tập về nhà một cách nghiêm túc.
Từ phía sau, nơi Vạn Thu không thể nhìn thấy, ngón tay Sở Ức Quy lặng lẽ chạm lên môi.
Nhất thời, Sở Ức Quy thậm chí cũng không biết mình muốn thỏa mãn Vạn Thu hay bị sự đáng yêu của Vạn Thu mê hoặc tâm trí.
Trái tim nhảy lên, âm thanh tràn ngập vui sướng không ngừng truyền lên đại não.
Nói về một bí mật trong lòng đã tỏ.