Mục lục
Bé Ngốc Cũng Được Nhà Giàu Nuông Chiều Sao
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vạn Thu ôm chăn gối, lại đi vào phòng Sở Ức Quy.

Sở Ức Quy chỉ ngước mắt nhìn thoáng qua, rất quen tay lấy gối và chăn trải lên giường.

"Tối nay chúng ta thắp nến nói chuyện suốt đêm nhé." Vạn Thu chui vào trong chăn, quay người nhìn sang bên kia.

Sở Ức Quy không nói gì, nằm ở bên cạnh Vạn Thu.

Vạn Thu nhìn khuôn mặt của Sở Ức Quy, trong đầu suy nghĩ đủ thứ hỗn loạn.

Nên chất vấn Sở Ức Quy như thế nào, nên bắt Sở Ức Quy nhận sai như thế nào, để Sở Ức Quy nói ra suy nghĩ trong lòng như thế nào.

Khi chăn dần dần ấm hơn, đồng hồ sinh học liền đưa Vạn Thu nằm trong chăn mềm vào giấc ngủ.

Sở Ức Quy nghiêng đầu nhìn khuôn mặt ngủ say của Vạn Thu.

Có vẻ như Vạn Thu đã suy nghĩ quá nhiều nên sau khi chìm vào giấc ngủ, lông mày vẫn còn nhíu lại với nhau.

Sở Ức Quy vươn tay xoa xoa lông mày Vạn Thu.

Cuối cùng, hắn tắt đèn, nằm bên cạnh Vạn Thu.

Suốt đêm, Sở Ức Quy luôn lắng nghe tiếng hít thở của người bên cạnh.

Mỏng manh, đều đều, trên chiếc giường to như vậy vẫn có thể chia sẻ hơi ấm.

Sáng hôm sau khi thức dậy, Vạn Thu đi theo Sở Ức Quy.

Cùng Sở Ức Quy rửa mặt, nhìn Sở Ức Quy thay đồ thể thao và chạy bộ buổi sáng, vì không thể theo kịp tốc độ của Sở Ức Quy nên đã đạp xe ba bánh đi theo.

Sở Ức Quy trở về tắm rửa, Vạn Thu liền chờ ở cửa phòng tắm.

Bọn họ ăn sáng cùng nhau.

Sở Ức Quy học bài, Vạn Thu cũng làm bài tập về nhà.

Sau khi Vạn Thu làm xong bài về nhà, Sở Ức Quy lại mở sách tiếng Trung của Vạn Thu, tìm thấy lá thư mới trả lời một nửa.

Vạn Thu nhìn lá thư Vương Duyệt đưa cho mình.

Giấy viết hồng nhạt, được trang trí bằng những quả bóng bay nho nhỏ đáng yêu.

Nhưng không biết có phải vì bức thư là lí do xảy ra cãi vã không, Vạn Thu lại thấy không còn đẹp nữa.

"Nội dung trả lời cũng không cần gì nhiều, không cần viết nhiều." Sở Ức Quy nói vào tai Vạn Thu: "Ý nghĩa thực sự nằm ở chỗ cậu muốn viết nội dung gì."

Vạn Thu cầm bút ngẩng đầu lên: "Chẳng lẽ vì tớ trả lời thư của người khác nên cậu mới không vui sao?"

Vạn Thu nhìn vào sườn mặt của Sở Ức Quy, Sở Ức Quy nhìn vào bức thư.

Sở Ức Quy luôn chọn cách im lặng khi không muốn trả lời, Vạn Thu nghĩ lần này Sở Ức Quy sẽ im lặng như trước.

Không hiểu sao, lửa giận đang chuẩn bị ngóc đầu trở lại thì Sở Ức Quy lại mở miệng trước.

"Cô ấy cũng không để lại tên họ, chứng tỏ không cần nhận câu trả lời của cậu, có thể cô ấy chỉ muốn cậu biết cảm xúc của cô ấy, nếu cậu nói đó là thư của một cô gái học cùng lớp, có lẽ đó chỉ là một lá thư cảm ơn thôi."

Vạn Thu nghĩ Sở Ức Quy dường như không quan tâm khi cậu thảo luận về nội dung bức thư với Sở Chương, nhưng không ngờ Sở Ức Quy lại nhớ rất rõ ràng.

"Nhưng..." Sở Ức Quy trầm giọng nói: "Cậu sẽ trả lời, vì đây là tính cách của cậu."

"Nếu, nếu cậu nói không thích…" Vạn Thu vẫn có thể phân biệt được giữa thân và sơ.

"Tớ không thích."

Đột nhiên, Sở Ức Quy bày tỏ rất rõ ràng.

Vạn Thu từ từ mở to mắt.

Cậu ngẩng đầu nhìn Sở Ức Quy, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

"Vậy… cái đó… cái đó…" Vạn Thu lắp bắp, phải rất lâu sau mới tìm lại được giọng nói của mình, "Vậy tớ sẽ không trả lời, tớ sẽ không…"

Ánh mắt Sở Ức Quy rơi vào lá thư: "So với bản thân, tớ không muốn ép buộc cậu làm điều gì đó mà cậu không thích."

Vạn Thu vội vàng nuốt vào lời định nói.

Sở Ức Quy nhìn về phía cậu: "Cho nên tớ đã chọn một biện pháp tốt nhất, tớ dạy cậu cách hồi âm, cách từ chối lịch sự bức thư tiếp theo, đây sẽ là bức thư liên lạc cuối cùng giữa cậu và cô ấy, được chứ?"

"A... được..." Vạn Thu cúi đầu.

Sở Ức Quy nhìn thư của Vạn Thu.

Hỏi cậu nội dung gốc của bức thư.

Dưới sự hướng dẫn của Sở Ức Quy, Vạn Thu đã viết một bức thư mới.

Giấy viết thư cũng được thay đổi, sử dụng giấy viết màu trắng trơn, trang trọng, mất đi vẻ đẹp và sức sống trước kia.

Vạn Thu dường như nhìn thấy sự lạnh lùng của Sở Ức Quy khi đọc những dòng chữ viết gọn gàng.

Khi Vạn Thu đặt bức thư vào phong thư, đến chỗ Sở Ức Quy.

Sở Ức Quy nhìn qua vẫn rất bình tĩnh.

Nhưng Vạn Thu cảm thấy có gì đó khác thường.

Giống như một dòng suối vẫn luôn bị tắc nghẽn, tảng đá bỗng được dỡ bỏ, nước lại tiếp tục chảy êm đềm.

Vạn Thu liếc nhìn phong thư trên bàn.

Lại ngước mắt nhìn Sở Ức Quy.

"Bây giờ cậu có còn cảm thấy tớ có thể tùy tiện yêu người khác, sau đó cậu ở bên cạnh nhìn nữa không?"

"Còn."

Câu trả lời của Sở Ức Quy khiến Vạn Thu ngây ngốc.

"Điều kiện là cậu yêu người đó." Sở Ức Quy lại tiếp tục nói.

"Cái gì?"

Sở Ức Quy nói: "Tình yêu là chuyện không thể ép buộc, nếu cậu không hề thích tớ, ngược lại thích người khác, tớ không thể ép cậu thích tớ như cũ."

Vạn Thu lắp bắp, nhưng lần này không tìm được lý do để tức giận.

Sở Ức Quy nói đúng.

"Tớ thích cậu." Sở Ức Quy một lần nữa nói ra những lời này: "Cho nên tớ sẽ không ngồi yên chờ chết, tớ sẽ cố gắng hết sức để duy trì tình yêu mà cậu dành cho tớ."

Vạn Thu luôn cảm thấy lời này nghe có chút kỳ quái.

Nhưng…

Có vẻ đúng.

Vạn Thu không hiểu, chẳng lẽ chỉ cần tức giận Sở Ức Quy một lần, Sở Ức Quy liền sẽ làm những gì mình cho là đúng sao?

Vạn Thu nghi hoặc hỏi: "Cảm xúc của cậu đã xảy ra biến hóa gì sao?"

Sở Ức Quy ngồi ở trước mặt Vạn Thu.

Sống lưng thẳng tắp, luôn bình tĩnh, giống như cây thanh tùng khổng lồ bất tri bất giác mà lớn lên.

"Chuyện tớ muốn làm từ đầu đến giờ vẫn không thay đổi, đó chính là giúp đỡ cậu, làm cậu hài lòng, làm cậu vui vẻ."

Vạn Thu mơ hồ cảm thấy, công việc của thư ký và trợ lý hình như là cái này.

Giống như Tống Văn Thu, giống như Triệu Tĩnh Nguyệt.

Cho nên Sở Ức Quy nói như vậy cũng đúng?

"Nếu thuận theo chuyện tớ thích cũng là chuyện có thể khiến cậu vui vẻ, vậy tớ sẽ làm theo suy nghĩ của mình."

Sở Ức Quy vươn tay ra, nắm lấy tay Vạn Thu, áp nhẹ vào má mình.

"Cho đến khi cậu cự tuyệt tớ, tớ sẽ không khắc chế nữa."

Vạn Thu vô thức vuốt ve gương mặt Sở Ức Quy.

Sở Ức Quy nhắm mắt lại, dựa vào tay Vạn Thu.

Đầu ngón tay của Vạn Thu lướt qua lông mi của Sở Ức Quy.

Sau đó ấn nhẹ khóe môi Sở Ức Quy.

Sở Ức Quy cư xử như một loài khuyển được thuần phục, tùy ý để Vạn Thu xoa nắn.

"Vậy tại sao trước kia không như vậy?" Vạn Thu không hiểu.

Sở Ức Quy mở mắt ra.

Vạn Thu một lần nữa nhìn thấy con người kiên định mà cậu vẫn luôn thấy.

"Bởi vì mặc cảm tự ti."

"Tự ti?" Vạn Thu sửng sốt, hoàn toàn không thể đem hai từ này đặt lên trên người Sở Ức Quy.

"Tớ cảm thấy rất tự ti so với cậu."

"Tại sao? Tớ có chỗ nào khiến cậu tự ti sao?" Vạn Thu không thể tin được.

"Nhiều lắm, đếm không hết."

Bởi vì Sở Ức Quy đã buông lỏng tay Vạn Thu, bàn tay Vạn Thu hơi lơ lửng trên không, lộ ra vẻ bối rối.

"Cái gì?" Vạn Thu hỏi.

Sở Ức Quy không trả lời, chỉ mỉm cười.

Vạn Thu nghi hoặc, nhìn nụ cười kỳ lạ này.

"Những lý do tự ti này, cũng là lý do tớ thích cậu, nếu nhất định phải nói ra, ngay cả tớ cũng sẽ cảm thấy có chút ngượng ngùng."

Ngượng ngùng?

Vạn Thu đột nhiên nhận ra sự ngượng ngùng này ám chỉ điều gì.

Sở Ức Quy chắc đang nói về thẹn thùng.

"Nếu cậu nhất định phải nghe…"

"Không, không cần." Vạn Thu cũng không phải không biết, nói ra chuyện thẹn thùng nhất định rất khó khăn.

Nhưng rõ ràng không nói ra, Vạn Thu lại suy nghĩ rất nhiều.

Sau đó không hiểu sao cũng trở nên thẹn thùng.

Tựa như loại thẹn thùng này có thể lây sang nhau.

Vạn Thu vỗ nhẹ gò má hơi nóng của mình: "Ức Quy, hôm qua tớ không cố ý giận cậu đâu."

"Là tớ không tốt." Sở Ức Quy tựa vào vai Vạn Thu, ấn vào dấu răng hôm qua để lại, "Tớ sẽ sửa."

"Tớ cũng sẽ tìm biện pháp với cậu." Vạn Thu nói.

Sở Ức Quy đặt một tay lên bên cạnh Vạn Thu, vòng một tay quanh cổ Vạn Thu.

Bao bọc cơ thể của Vạn Thu, để hắn có thể gần Vạn Thu hơn nữa.

Nhiệt độ quen thuộc, mùi hương quen thuộc.

Sở Ức Quy vẫn luôn cho rằng chỉ có hắn mới có thể cảm nhận được sự an tâm trên cơ thể Vạn Thu.

"Được."

——

Sở Ức Quy tìm Sở Kiến Thụ.

Nói cần sự giúp đỡ.

Sở Kiến Thụ hơi ngạc nhiên, lúc đầu ông nói với Vạn Thu có thể đến gặp ông nếu cần, nhưng không ngờ người đầu tiên tìm mình không phải Vạn Thu mà là Sở Ức Quy.

"Cháu hy vọng có thể trở thành một người đủ ưu tú trong mắt chú."

Sở Kiến Thụ lại nhíu mày: "Theo chú, con đã là một đứa trẻ đủ ưu tú rồi."

Năng lực của Sở Ức Quy là chuyện rõ như ban ngày.

Hắn quen thuộc với sự vận hành của công ty, nhanh hơn Dương Tắc rất nhiều.

Sở Kiến Thụ không ít lần cảm thán, đáng tiếc ông và Sở Ức Quy không có duyên phận làm cha con.

"Nếu nói về tương lai phát triển sự nghiệp có thể tạm thời không quá lo lắng, năng lực làm việc cũng cần có thời gian tích lũy, nóng vội sẽ không thành công, chú có ý định bồi dưỡng con, thứ con cần là bình tĩnh lại, đi từng bước một."

Nhưng Sở Ức Quy có vẻ không mấy hài lòng với câu trả lời này.

Sở Kiến Thụ nhíu mày, ông không cho rằng Sở Ức Quy là người không hiểu được mình đang làm gì, hiện tại biểu hiện vẻ không hài lòng không biết xuất phát từ lý do nào.

"Cháu muốn trở thành người được chú Sở công nhận, trở thành người xứng đôi với Vạn Thu." Sở Ức Quy nói thẳng: "Điều cháu cần là mục tiêu cao nhất mà chú đã đặt ra."

Lúc này, ngay cả Sở Kiến Thụ cũng sửng sốt.

"Con nói cái gì?" Sở Kiến Thụ hiếm khi hoài nghi nghe hiểu mình có vấn đề.

"Dựa vào suy nghĩ cá nhân của cháu, đối với Vạn Thu, gia đình là người quan trọng nhất." Sở Ức Quy nghiêm túc nói, không hề đùa giỡn, "Cháu cần sự công nhận của chú để trở thành một người xứng đôi với Vạn Thu."

Sắc mặt Sở Kiến Thụ dần dần trầm xuống: "Con nói xứng đôi, là ý mà chú đang nghĩ sao?"

Mà Sở Kiến Thụ lại nghe thấy Sở Ức Quy nói: "Đúng vậy."

Sở Kiến Thụ ngồi tại chỗ, hồi lâu không nói được.

Ngay cả công việc trên bàn cũng không còn thú vị như trước nữa.

Hai tay Sở Kiến Thụ kẹp giữa lông mày, đầu bắt đầu ẩn ẩn đau.

Sở Ức Quy đứng trước mặt ông, cao ráo, đẹp trai, xuất chúng, rất được mong đợi.

Là một đứa trẻ có thể đem ra khoe bất cứ lúc nào.

Bây giờ đứa trẻ này lại đang chuẩn bị một thứ vô cùng lố bịch.

"Con biết con đang nói gì đúng không?" Sở Kiến Thụ hỏi.

"Đúng vậy."

"Con tới đây nói cho chú loại chuyện này, là đã cân nhắc hậu quả rồi sao?" Sở Kiến Thụ hỏi.

"Đúng vậy."

"Vậy con vẫn còn có thể đúng lý hợp tình đứng ở trước mặt chú như vậy?”

Sở Kiến Thụ mơ hồ cảm thấy khó thở.

"Cháu chỉ nghe lời khuyên của chú, còn sẽ làm việc theo cách của mình."

Lúc này Sở Kiến Thụ cảm thấy đau đầu khủng khiếp.

Sắc mặt trở nên lạnh lùng, toàn thân đều là áp suất thấp.

Ông chưa bao giờ nghĩ tới, một ngày nào đó sẽ nghe thấy chuyện này ở trong nhà.

"Cho dù con không còn là con của chú, chú cũng sẽ luôn coi con như con, nuôi dưỡng con." Sở Kiến Thụ nói.

"Cháu biết rất rõ, cháu vẫn luôn cảm kích ơn dưỡng dục của chú Sở."

"Vậy hiện tại, con lại mơ ước…" Sở Kiến Thụ dường như khó nói nên lời: "Đây là cách con báo đáp chú sao?"


Sở Kiến Thụ đã áp xuống được tính nóng nảy của mình.

Ông gần như rơi vào trạng thái phẫn nộ khi tiếp nhận những thông tin này.

"Vạn Thu nói cậu ấy thích cháu."

Câu nói này gần như trực tiếp đổ thêm dầu vào lửa.

"Con còn có mặt mũi nói vậy sao! Tính cách Vạn Thu như thế nào, chẳng phải con còn rõ ràng hơn chúng ta sao? Thằng bé thì biết cái gì?" Sở Kiến Thụ cầm tập tài liệu, mu bàn tay nổi gân xanh, các khớp xương trắng bệch.

"Cháu cũng không nghĩ tình cảm cậu ấy dành cho cháu là tình yêu, hoặc là cậu ấy hiện tại còn chưa xác định được." Sở Ức Quy nói.

"Con nói cái gì?" Sự tình đột nhiên chuyển biến làm Sở Kiến Thụ có chút bối rối.

"Cháu sẽ không yêu cầu Vạn Thu làm bạn đời của mình, nhưng cháu sẽ đồng ý với yêu cầu của Vạn Thu.”

Sở Kiến Thụ cau mày: "Con đang đem trách nhiệm đẩy cho Vạn Thu sao?"

"Cháu thích Vạn Thu, là tình cảm đơn phương, sau này cho dù Vạn Thu có chọn ai, cháu đều sẽ không ngăn cản."

Lúc này Sở Kiến Thụ đã bình tĩnh lại một chút.

Ông nhìn chằm chằm vào Sở Ức Quy, bắt đầu suy nghĩ.

"Để trả ơn, cháu sẽ đối xử với Vạn Thu tốt hơn bất kỳ ai khác, sẽ thuận theo mọi yêu cầu của Vạn Thu một cách vô điều kiện."

Sở Ức Quy dường như chắc chắn Sở Kiến Thụ đã bình tĩnh mới bắt đầu nói tiếp.

"Nếu cậu ấy cần cháu, cháu sẽ làm bất cứ điều gì cậu yêu cầu cháu làm. Nếu cậu ấy không cần cháu, cháu cũng sẽ không bao giờ có ý nghĩ phản bội."

Sở Kiến Thụ trầm giọng hỏi: "Tại sao nhất định phải nhắc đến tình yêu?"

"Phòng ngừa chu đáo." Sở Ức Quy nói rất chắc chắn: "Nếu như sau này Vạn Thu chỉ thích cháu, nguyện ý yêu cháu, vậy cháu nhất định sẽ đáp lại cậu ấy, trước đó, cháu cần phải làm tốt tất cả chuẩn bị."

Cho nên mới muốn trở thành một người xứng với Vạn Thu?

Sở Kiến Thụ lần đầu cảm thấy trên thế giới này có chuyện khó giải quyết như vậy.

Quả thực...

Không thể nói lý.

"Con vẫn luôn muốn lớn lên thành dáng vẻ người khác mong muốn, chú cho rằng con đã sửa thói quen xấu này."

"Cháu biết rõ, đây là thói quen xấu." Sở Ức Quy rũ mắt.

"Đã biết đó là thói quen xấu thì nên biết cách thay đổi." Sở Kiến Thụ đã cố gắng hết sức bình tĩnh lại.

Sở Ức Quy lại nói: "Nhưng đây là cách sống suy nhất mà cháu biết."

Sở Kiến Thụ đột nhiên không nói nên lời.

"Ngay cả bây giờ, cháu cũng không biết mình thực sự muốn làm gì, điều duy nhất cháu quan tâm là Vạn Thu."

Sở Ức Quy vẫn luôn liên tục nói, giống như pháo hoa thắp sáng cả bầu trời đêm.

"Cháu không thể suy nghĩ như người bình thường, cũng có thể sẽ không bao giờ suy nghĩ được như người bình thường."

"Thỏa mãn mục tiêu của Vạn Thu là điều duy nhất cháu muốn làm, đây là tính cách của cháu."

"Một khi đã như vậy, cháu muốn thuận theo nó."

Sở Kiến Thụ thậm chí không còn sức lực để thở dài, chậm rãi nói: "Có lẽ con nên rời xa Vạn Thu một thời gian, nếu tiếp tục như vậy, sớm muộn gì con cũng sẽ đánh mất chính mình."

Sở Ức Quy lại nói: "Một nhân viên xuất sắc có tư duy nô lệ, trung thành tuyệt đối với công ty, chẳng lẽ không phải là người mà người làm lãnh đạo như chú muốn nhất sao?"

Sở Kiến Thụ cứng họng.

"Con chưa đủ lớn để đưa ra những quyết định cho tương lai của mình."

"Nếu như chú cho rằng tương lai cháu sẽ thay đổi chủ ý, vậy hiện tại chú không cần phải lo lắng."

Sở Kiến Thụ cảm thấy đầu đau như búa bổ.

Ông luôn cảm thấy có điều gì đó ẩn giấu bên dưới sự hoàn hảo của Sở Ức Quy, nhưng chuyện này đã hoàn toàn nằm ngoài suy nghĩ của một người bình thường.

"Con đem hết thảy mọi thứ dồn lên người Vạn Thu, sau này một khi hối hận, con sẽ ghét Vạn Thu, gây bất lợi cho Vạn Thu."

"Chú Sở hẳn sẽ lo lắng chuyện này." Lần này Sở Ức Quy không phản bác.

Nhưng việc Sở Ức Quy từ chối phản bác lại khiến Sở Kiến Thụ càng thêm đau đầu.

Nếu khăng khăng theo ý mình, Sở Kiến Thụ còn có thể nói Sở Ức Quy huyết khí phương cương*.

*Huyết khí phương cương: nhiệt huyết tràn đầy, dễ nóng nảy, dễ làm sai.

Nhưng nếu như còn có thể suy nghĩ, Sở Kiến Thụ cũng không có chỗ để trách tội.

"Vậy thì dùng biện pháp thực tế hơn một chút." Sở Ức Quy bình tĩnh nói: "Ví dụ như ký một hợp đồng, nếu vi phạm thì cháu phải hoàn trả toàn bộ số tiền chú đã bồi dưỡng cháu nhiều năm qua hoặc nhiều hơn,... với năng lự của chú Sở, cháu tin mình sẽ không bao giờ có thể vực dậy được nữa."

Sở Kiến Thụ bị sốc trước quyết sách tự chặt đường lui của Sở Ức Quy.

"Tại sao nhất định phải làm như vậy?"

"Cháu biết giới hạn của mình, cháu không thể tự quyết định tương lai, cháu sẽ chỉ làm theo mục tiêu do người khác đặt ra, vì vậy cháu rất cần chú Sở giúp đỡ, chú nhất định có thể bồi dưỡng cháu thành người thích hợp nhất với Vạn Thu."

Sở Kiến Thụ đã hiểu.

Nói như vậy, Sở Ức Quy kỳ thực chỉ có một yêu cầu.

Sở Ức Quy muốn được ông công nhận.

Thậm chí muốn có quyền yêu đương với Vạn Thu.

Thân là một người cha, đặc biệt là cha một đứa trẻ như Vạn Thu, làm sao có thể đáp ứng một yêu cầu vớ vẩn như vậy.

Nhưng Sở Ức Quy không phải là một tên nhóc không biết từ nơi hoang dã nào đột nhiên xuất hiện.

Rất có trật tự, thậm chí ông không tìm thấy lý do để từ chối.

Nhưng trên thực tế, chỉ cần Vạn Thu nói một câu "Con thích Sở Ức Quy, muốn hẹn hò với cậu ấy", làm một người cha, ông không có biện pháp nào cả.

Những gì Sở Ức Quy đang làm, chỉ là để loại bỏ mọi lo lắng sau này của Vạn Thu.

Mà Sở Ức Quy dùng phương pháp này cũng để loại bỏ bất an của chính mình.

Sở Kiến Thụ đột nhiên cảm thấy vô cùng khó xử.

"Con cảm thấy Vạn Thu sẽ thích một người không có tư tưởng riêng sao?" Sở Kiến Thụ hỏi.

"Lần này Vạn Thu tức giận với cháu cũng vì lí do này, cậu ấy cho rằng cháu không có tư tưởng riêng."

Qua lời Sở Ức Quy nói, lúc này Sở Kiến Thụ mới biết nguyên nhân dẫn đến cuộc cãi vã giữa Sở Ức Quy và Vạn Thu.

"Trước đây cháu vẫn luôn nhìn ánh mắt của mọi người, của chú Sở, của dì Dương, không phải vì tự nguyện, mà xuất phát từ sinh tồn."

Vẻ mặt Sở Ức Quy mơ hồ lộ ra chút dịu dàng.

"Bây giờ cháu chỉ muốn nhìn Vạn Thu, cháu nghĩ đây là tư tưởng riêng của cháu."

Sở Kiến Thụ không thể phản bác.

Đây quả thực là một tiến bộ rất lớn đối với bản thân Sở Ức Quy.

Ít nhất cách nói chuyện chắc chắn bây giờ đã hoàn toàn khác so với trước đây.

Đây là quyết tâm của chính Sở Ức Quy.

"Con có từng nghĩ tới, nếu như sau này Vạn Thu thay đổi, không còn thích con nữa, con có thể sẽ vô cùng hối hận với quyết định hiện tại của mình." Sở Kiến Thụ nói.

"Mặc dù cháu không nghĩ chuyện như thế sẽ xảy ra, nhưng nếu xảy ra, cháu chỉ có thể nói..."

Sở Ức Quy mỉm cười, giống như cố chấp được ăn cả ngã về không.

"Tự làm tự chịu."

Sở Kiến Thụ an tĩnh ngồi trên ghế, không có hứng thú làm việc.

Sở Ức Quy bị ông tống cổ về làm việc, ông nói sẽ suy xét một chút.

Sở Ức Quy rời đi, không phản đối gì.

Khi Sở Ức Quy rời đi, Tống Văn Thu thăm dò bước vào, lén nhìn vẻ mặt của Sở Ức Quy.

Sau đó mới yên tâm bước vào cửa, vẻ mặt cũng rất vi diệu.

Nhìn dáng vẻ đầy phiền muộn của Sở Kiến Thụ, Tống Văn Thu ngập ngừng hỏi: "Chúng ta có nên thuê bác sĩ tâm lý cho Sở Ức Quy không?"

"Nhìn bộ dáng cố chấp như vậy, phỏng chừng có mời cũng không ăn thua." Sở Kiến Thụ ấn giữa mày, cảm thấy đau đớn.

"Cũng đúng, ở tuổi này thường không nghe lời người khác nói."

Bởi vì cửa không đóng chặt nên Tống Văn Thu gần như nghe được từ đầu đến cuối.

"Có lẽ tôi hiểu tại sao Sở Ức Quy được nhận nuôi rồi lại liên tục bị trả về cô nhi viện rồi." Tống Văn Thu nói.

"Văn Thu." Ngữ khí Sở Kiến Thụ rất nghiêm túc.

"Tôi biết, tôi không có ác ý với thằng bé." Tống Văn Thu giơ tay tỏ vẻ vô tội, "Tôi chỉ cảm thấy thằng bé thật sự cần được chữa trị."

"So với trước đây, thằng bé làm như vậy xem như tốt lên chút, ít nhất cũng biết vạch trần vấn đề."

"Bắt đầu cảm thấy khó khăn rồi sao?" Tống Văn Thu không khỏi bật cười.

Sở Kiến Thụ liếc nhìn Tống Văn Thu, nhưng Tống Văn Thu cũng không thu liễm.

"Ít nhất trước mắt, Sở Ức Quy quả thực rất tốt với Vạn Thu. Tuy rằng suy nghĩ có chút kỳ quái nhưng những việc thằng bé làm đều không có gì nghiêm trọng." Tống Văn Thu vẫn luôn khẳng định năng lực của Sở Ức Quy, "Hay là tôi bảo luật sư soạn thảo văn bản hợp đồng mà Sở Ức Quy vừa nhắc đến nhé?"

"Đừng gây thêm phiền toái cho tôi." Sở Kiến Thụ lạnh giọng.

"Tôi nghiêm túc đấy, hoàn cảnh của Vạn Thu rất đặc biệt, thằng bé rất phụ thuộc vào Sở Ức Quy, nếu Sở Ức Quy là một người thấy tiền sáng mắt, vong ân phụ nghĩa giống như ba mẹ nuôi trước đây của Vạn Thu, vậy thì lí do bệnh thật ra dễ chấp nhận hơn không phải sao?"

Sở Kiến Thụ nhìn chằm chằm Tống Văn Thu, Tống Văn Thu dần thu liễm, lùi ra khỏi cửa, ngoan ngoãn đóng cửa lại.

Sở Kiến Thụ xoay ghế, ngước mắt nhìn bầu trời ngoài cửa sổ.

Ngón tay gõ nhẹ lên tay vịn.

Trong một văn phòng lớn như vậy.

Tất cả mọi thứ lại vô cùng yên tĩnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK