Tư Thiên Hoán vừa tỉnh lại thì phát hiện trời đã sáng dần, vẻ mơ màng trong mắt cũng lập tức biến mất, hắn đứng lên.
"Sáng tinh mơ mà đã ngây người ra làm gì?" Tô Tiểu Vũ đỡ thắt lưng đi đến, tay bưng bữa sáng, thấy hắn không chớp mắt nhìn chằm chằm sắc trời bên ngoài, trong mắt đầy ý cười.
"Vũ Nhi cho ta ăn cái gì?" Tư Thiên Hoán nhếch môi, nhận lấy bữa sáng trong tay nàng, giúp đỡ nàng ngồi xuống, nhẹ giọng hỏi, lúc trước trời còn chưa sáng hắn đã thức dậy, hắn không thể nào ngủ quên được, nguyên nhân chỉ có thể là do viên thuốc vật nhỏ cho hắn ăn, mỗi ngày nàng đều cho hắn ăn, nhưng nhất định hôm qua không giống vậy.
"Thông minh." Tô Tiểu Vũ cười nói, vỗ vỗ mặt của hắn, sau đó đưa một chiếc khăn ướt cho hắn, lười biếng dựa vào sau gối mềm, híp mắt lạnh lùng nói, "Hiếm khi rảnh rỗi, ngủ thêm một chút thì đã làm sao."
Tư Thiên Hoán cười không nói gì, suy ngẫm nhìn nàng một cái, đưa sữa đậu nành đến bên miệng nàng, dịu dàng hỏi, "Uống không?"
"Đưa cho chàng, ta đã uống trước rồi." Tô Tiểu Vũ mở to mắt, cười nói.
Tư Thiên Hoán cười, để bát sữa bên miệng, bên ngoài liền có người gọi hắn, buông bát xuống theo bản năng, lại bị nàng ngăn lại.
"Uống hết." Tô Tiểu Vũ ngáp dài, lười biếng cười, nhưng mắt lại kiên quyết không nhượng bộ.
"Được." Tư Thiên Hoán bật cười, cầm lấy bát uống một hơi hết sạch, vừa đi vừa sửa sang lại y phục.
Tô Tiểu Vũ cười, thản nhiên nhìn hắn đi ra ngoài, sắc mặt nặng nề, nhẹ nhàng vỗ về bụng, nhẹ giọng nỉ non, "Cục cưng, phụ thân thật sự rất vất vả..." Cho nên, nàng sẽ không để cho hắn vất vả như vậy nữa.
Nếu nàng đoán không sai thì động lực thúc đẩy chuyện này chính là Sở Thiên Hữu bảo vệ Lăng quốc, diễn dafnlê quysdôn vài năm trước hắn cao ngạo muốn đánh bại Phong quốc nhưng bất thành, rốt cục cũng biết ngoan ngoãn vạch ra kế hoạch để đến đây sao?
Tiểu Bạch ngủ đủ rồi cũng chui ra khỏi tay áo nàng, nhìn thấy sắc mặt nàng không tốt thì lông trên người run lên, vừa đặt móng vuốt nhỏ lên bụng nàng theo quán tính, vừa đẩy luồng sáng xanh vào đó rồi liền kinh sợ mở to hai mắt, trách không được Tiểu Vũ hỏi nó cục cưng có thể sinh ngay bây giờ được hay không, rốt cuộc nàng và cục cưng đã thương lượng cái gì rồi!
"A!" Tô Tiểu Vũ đột nhiên đau hô lên, híp mắt lại, kinh ngạc nhìn bụng mình, từng cơn quặn đau truyền đến làm cho đầu nàng chảy từng giọt mồ hôi lớn.
Tên tiểu tử kia sợ là đã nghe lời nàng vừa nói nên muốn lập tức chui ra, nhưng bà đỡ còn chưa đến thì làm sao bây giờ...
"Vũ Nhi!" Tư Thiên Hoán đang nói chuyện với Tôn tướng quân thì đột nhiên ngực đau xót, sắc mặt đại biến, không chút nghĩ ngợi vọt vào trong lều, thấy Tô Tiểu Vũ đang ôm bụng nằm trên giường, đè nén tiếng rên rỉ, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, che giấu sự đau đớn.
"Hoán... Ta, ta muốn, sinh..." Tô Tiểu Vũ cầm lấy tay hắn, gian nan nói, bụng quặn đau cực kỳ lợi hại, nàng nắm chặt tay hắn theo bản năng, kết quả tay mình cũng đau xót, tay kia thì đè lại bụng, toàn thân run rẩy, cảm giác đau đớn này không giống nỗi đau lúc trước bị phản phệ hay là đau đớn khi làm nghịch ý trời, cảm giác đau đớn này kèm theo hạnh phúc, cũng là cảm giác khiến con người ta đau nhất.
Tư Thiên Hoán sững sờ ngẩn ngơ trong chốc lát, sau đó sắc mặt trở nên tái nhợt, chạy ra phía ngoài rống to, "Người đâu, phu nhân muốn sinh!" Mới hơn tám tháng, làm sao có thể sinh đứa nhỏ, vật nhỏ, hắn không thể để cho vật nhỏ có chuyện được.
"Cái gì!" Tây Vân chạy vào, thấy Tô Tiểu Vũ thật sự muốn sinh thì trong lòng thầm mắng chủ tử sốt ruột rồi mau chóng ra ngoài chuẩn bị nước ấm.
Bạch Thuật mới dẫn bà đỡ tiến vào quân doanh thì chợt nghe thấy hắn rống to nên liền sửng sốt, lập tức kéo cổ áo bà đỡ chạy vào, "Hoán, bà đỡ đến đây."
Bà đỡ bị dọa đến ngây người, đứng nửa ngày không hề cử động.
"Nhanh lên!" Tư Thiên Hoán sốt ruột rống to, nghe thấy Tô Tiểu Vũ càng rên lớn hơn thì lông tơ cả người đều dựng thẳng đứng lên, vuốt gương mặt của nàng, run rẩy nói, "Ngoan, kiên trì một chút, chờ đứa nhỏ sinh ra sẽ không đau nữa, Vũ Nhi... Đau thì cắn ta đi..."
"Không thể cắn, ngươi đau nàng cũng đau." Bạch Thuật đau đầu muốn chết, bất đắc dĩ nhắc nhở, đẩy bà đỡ một cái, "Còn đứng thất thần làm gì!"
"Nguyên soái, xin ngài tránh ra một chút, sinh, sinh..." Bà đỡ run giọng nói nhưng lại bị ánh mắt lạnh như băng của hắn dọa sợ tới mức không dám nói nữa.
"A... Hoán, ra, đi ra ngoài..." Tô Tiểu Vũ cầu xin nhìn hắn, mồ hôi trên mặt cũng càng lúc càng nhiều.
Tư Thiên Hoán lắc đầu, kiên quyết nói, "Ta muốn ở lại cùng nàng." Dù là phòng sinh không thể để nam nhân vào thì hắn vẫn phải ở cùng vật nhỏ.
"Cút!" Tô Tiểu Vũ bỏ tay hắn ra, nghiêng mặt qua một bên không hề nhìn hắn, đau khổ rên rỉ, "Chàng, không đi ra, ta liền, liền không sinh."
Tư Thiên Hoán trừng lớn mắt, nắm lấy tay nàng không muốn buông ra, mặt nhăn thật chặt, không có ý muốn đi ra ngoài.
"Nước ối vỡ rồi, Vương gia ngài mau đi ra đi!" Bà đỡ thấy Tô Tiểu Vũ đã vỡ nước ối mà hắn còn phá rối không chịu phối hợp thì cũng không quan tâm nhiều, sốt ruột hô.
"Bạch Lê, nhanh chút, đừng làm Tiểu Vũ bực bội, đi mau!" Bạch Thuật biết nàng không cho Tư Thiên Hoán ở lại bên trong nhất định là có nguyên nhân khác nên lập tức lớn tiếng khuyên nhủ.
Tô Tiểu Vũ bắt đầu nức nở, nhưng vẫn không quay đầu lại nhìn hắn, như là quyết tâm muốn hắn đi ra ngoài, bàn tay nắm lấy ga giường lộ rõ khớp xương đã trắng bệch, có thể nhìn ra được nàng dùng sức nhiều cỡ nào.
Tư Thiên Hoán thâm trầm nhìn nàng một cái, lạnh lùng nhìn bà đỡ, hốc mắt ướt át, trầm giọng nói, "Bản vương không cho phép Vương phi có chuyện, lúc cần thiết thì bảo vệ người lớn."
Dứt lời liền phất tay áo rời đi.
Bạch Thuật nhẹ nhàng thở ra, cũng đi theo ra ngoài, vừa vặn thấy Tây Vân bưng nước ấm chạy vào.
"Vương phi, người hít sâu..." Bà đỡ xốc váy của nàng lên, lớn tiếng nói nhưng rồi giọng nói im bặt rồi biểu cảm trở nên đờ đẫn.
"Nhớ kỹ, ta chỉ bình an sinh hạ đứa nhỏ, ngươi không nhìn thấy gì cả." Tô Tiểu Vũ sử dụng Huyết Đồng, lạnh lùng nhìn bà đỡ, rồi sau đó trên mặt lại đầy vẻ đau đớn, mắt to hơi híp lại, khôi phục màu mắt như bình thường, tiếp tục hô đau.
Bà đỡ cũng nói tiếp lời vừa rồi, kêu nàng hít vào, thở ra...
Tiểu Bạch chạy ra ngoài, đè vai Tô Tiểu Vũ, một luồng sáng màu xanh chậm rãi xuất hiện trên người nàng, nhưng bà đỡ lại như không phát hiện ra mà vẫn tiếp tục động tác của mình.
Tư Thiên Hoán đứng ngoài lều, vẻ mặt khẩn trương, hai tay nắm chặt, toàn thân đều căng cứng.
"A!"
Bên trong vang lên một tiếng hét thảm thiết, cả người hắn run lên, trong mắt đầy vẻ ác độc, muốn đi vào trong thì Bạch Thuật liều mạng ngăn lại, hét lớn, "Chắc ngươi không hy vọng nàng sinh được một nửa thì đột nhiên không sinh nữa, kẹp chặt đứa nhỏ ở đâu đó chứ!"
Tư Thiên Hoán lạnh lùng nhìn hắn, sau đó dừng chân lại, đỏ mắt cắn răng, "Ta không đi vào." Không đi vào, không đi vào, có điên mới không đi vào, hắn muốn vào đó với vật nhỏ!
Bạch Thuật túm hắn trở về rồi mới nhẹ nhàng thở ra, chợt nghe thấy bên trong lại có một tiếng hét thảm thiết, diễn daffnlê quysdôn Tây Vân cầm một chậu máu loãng chạy ra ngoài, Tư Thiên Hoán lại bùng nổ, hất tay Bạch Thuật ra nhưng cũng không dám đi vào, chỉ có thể đứng tại chỗ sốt ruột.
Sau một canh giờ, hai canh giờ trôi qua, đến giữa trưa, lều trại vẫn không ngừng truyền đến tiếng nữ nhân đau kêu, lúc thì ngắt quãng lúc thì liên tục, âm thanh càng lúc càng khàn, cũng càng lúc càng suy yếu, Tây Vân cũng không ngừng chạy đến đổi nước, một chậu máu loãng dọa mọi người trắng mặt.
"Vũ Nhi, ta không cho phép nàng có chuyện." Tư Thiên Hoán thấp giọng nỉ non, gắt gao nhìn chằm chằm một chỗ, đôi mắt màu hổ phách biến thành màu vàng, lông mi không ngừng run rẩy, sắc mặt cũng tái nhợt như tờ giấy, môi mỏng bị cắn đến thâm tím.
Sớm biết sinh đứa nhỏ đau đớn như vậy thì hắn thà cả đời cũng không chạm vào nàng, sẽ không làm cho nàng mang thai, đứa nhỏ này là đứa đầu tiên, cũng là đứa cuối cùng, mặc kệ nàng có thuận lợi sinh ra hay không thì cũng vẫn là đứa cuối cùng!
Sắc mặt Bạch Thuật cũng không tốt, lần đầu tiên thấy nữ nhân sinh con, thật sự cảm thấy Tô Tiểu Vũ như đứng trước sự sống và cái chết, vậy còn Chanh nhi, Chanh nhi cũng đau đớn như vậy sao, là hắn không tốt, không ở bên cạnh Chanh nhi, không ở bên cạnh nàng lúc nàng đau khổ nhất...
Sắc mặt các tướng sĩ chạy tới xem cũng thật sự không tốt, là vì Tô Tiểu Vũ đau khổ, hay là vì chủ soái càng lúc càng lo lắng, điều này thì không ai biết hết.
Tình huống bên trong cũng không tệ hại như người bên ngoài tưởng tượng, Tô Tiểu Vũ sinh sản rất thuận lợi, nhưng sinh đứa nhỏ phải hao phí sức lực lớn, nếu nàng không kêu thì không vận được nhiều sức lực, đứa nhỏ sẽ gặp phiền phức, nhưng lại không biết tiếng la của mình tạo thành rung động lớn thế nào đối với người bên ngoài.
"Vương phi, dùng thêm sức lực, đứa nhỏ sắp ra rồi!" Bà đỡ kinh hỉ hô.
Tô Tiểu Vũ thở hổn hển, hai tròng mắt vô lực híp lại, trong đáy mắt đều là khói đen, nước mắt ở khóe mắt còn chưa khô, mồ hôi khiến đầu nàng ướt nhẹp, tóc tai dính chặt trên gương mặt của nàng, Tây Vân đứng một bên lau mồ hôi cho nàng, sốt ruột hô, "Tiểu Vũ chủ tử, cố lên, tiểu chủ tử sắp ra rồi, cố lên!"
Tiểu Bạch cũng có chút sốt ruột, rót một luồng linh khí lớn vào, giúp cục cưng đi ra, dù sao bây giờ Tiểu Vũ còn là người phàm, muốn sinh đứa nhỏ vẫn rất phiền phức.
Tô Tiểu Vũ suy yếu cười, ánh mắt nhìn về phía cửa ra vào, giống như nhìn xuyên qua được lớp vải bố dày, thấy được gương mặt khẩn trương của Tư Thiên Hoán, kỳ ức như dòng nước chảy qua, có cười vui, có tức giận...
"A!" Tô Tiểu Vũ nhíu mày thật chặt, hô to một tiếng, tiếng la khàn giọng như chọc thủng màng nhĩ của mọi người, rồi sau đó hạ thể đau nhức, cuối cùng mất đi ý thức.
"Vũ Nhi!" Tư Thiên Hoán chạy vào, cũng nghe thấy tiếng đứa nhỏ khóc nỉ non, nhưng lại không để ý nhiều mà chạy thẳng đến giường đẩy Tây Vân ra, thấy Tô Tiểu Vũ suy yếu hôn mê thì sắc mặt kỳ khó cơi.
"Vương gia, Tiểu Vũ chủ tử không sao, nàng chỉ mất sức nên mới hôn mê bất tỉnh thôi, ngài đừng có gấp." Tây Vân chật vật đứng lên, nhanh chóng nói, sợ hắn nghĩ chủ tử đã chết thì sẽ muốn tiêu diệt hết mọi người.
Tư Thiên Hoán cúi người, hôn lên cái trấn ướt đẫm mồ hôi của nàng, trong mắt lộ vẻ đau lòng, thật lâu sau mới thấp giọng nói, "Ta biết."
"Vương gia, Vương phi sinh cho ngài một tiểu vương gia, ngài nhìn một cái đi." Bà đỡ ôm đứa nhỏ lại đây, muốn cho Tư Thiên Hoán xem.
"Ném ra ngoài." Tư Thiên Hoán cũng không liếc mắt nhìn mà lạnh lùng nói, hắn chỉ cúi đầu tinh tế sờ mỗi chỗ trên gương mặt nàng thôi, giống như đây là trân bảo quý giá nhất vậy, đầu thì cúi thấp, không ai thấy được sắc mặt của hắn.
Bạch Thuật bất mãn với thái độ của Tư Thiên Hoán, cười tủm tỉm ôm lấy đứa nhỏ, ngoại trừ tiếng khóc to rõ lúc đầu như đang tuyên cáo mình đã ra đời thì đến giờ vẫn mở to đôi mắt long lanh màu hổ phách, không hề nhăn nheo như những đứa bé mới sinh thì trong lòng lại càng vui mừng, nhỏ giọng cười.
Tiểu tử kia chớp mắt nhìn hắn, nở nụ cười khanh khách.
Tây Vân cũng đi lại, nhìn thấy tiểu chủ tử trắng nõn mềm mềm thì nở nụ cười, "Thật đáng yêu."
"Bạch Lê, ngươi thật sự không muốn xem một chút sao? Mặt mày đều giống ngươi..." Bạch Thuật nhìn về phía Tư Thiên Hoán đang điên rồ nhẹ nahfng vỗ về Tô Tiểu Vũ, hỏi.
"Mang đi." Tư Thiên Hoán lạnh lùng nói, rồi cũng không nói thêm gì nữa.
Bạch Thuật chán nản, thấy tiểu tử kia trừng mắt, miệng phun nước bọt, rồi nhắm mắt lại liền ngủ, có chút bất đắc dĩ nở nụ cười, nếu tiểu tử này biết mình bị cha ruột ghét bỏ thì không biết có còn cười được không.
Nhưng hắn cũng không chú ý tới lúc tiểu tử kia trợn trắng mắt thì đã vô tình đảo qua cha ruột của mình và Tiểu Bạch rồi, Tiểu Bạch còn vươn móng vuốt ra nữa.
Bạch Thuật đưa tiểu tử kia rời đi, trực tiếp đi vào lều của Tô Niệm Vũ, Niệm Niệm còn đang ngủ, đột nhiên biết mình làm cậu thì vui đến mức không nhịn được, vui mừng vây quanh tiểu tử này một vòng rồi phát hiện hắn đã ngủ thì buồn rầu nhăn mày lại, tặng luôn cái giường mà mình đã sắp xếp thoải mái lại cho cháu ngoại trai.
Bên kia, Tư Thiên Hoán tự tay lau thân thể cho Tô Tiểu Vũ, thay xiêm y sạch sẽ, thấy Tiểu Bạch rót linh khí vào cho nàng nhưng sắc mặt nàng vẫn tái nhợt như trước thì cúi người, dán sát mặt vào khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như băng của nàng, nỗi lo lắng sợ hãi đè nén nãy giờ rốt cục cũng bộc phát, nước mắt không thể kiềm nén chảy ra, nhanh chóng thấm vào gối đầu, nhưng hai vai run run vẫn không thoát khỏi mắt của Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch liếc mắt nhìn Tư Thiên Hoán, giật giật lỗ tai, xoay người chạy ra ngoài.