"Ta thật không hiểu, các ngươi thua nhiều như vậy, sao vẫn không không ra vậy?" Tô Tiểu Vũ chậm rãi đi từ trong đám đá ra ngoài, điệu bộ tao nhã, cười thanh thản, ngoại trừ tay áo bay lên, tóc đen bay ngang dọc, thì không nhìn ra nàng đang ở sâu trong luồng khí cường đại.
"Làm sao có thể?" Tam trưởng lão khiếp sợ lui ra phía sau, ba huynh đệ bọn họ nghiên cứu năm năm mới luyện thành loại võ công này, ngay cả Cách Lạc thiếu chủ cũng chỉ có thể bất phân thắng bại, làm sao có thể, làm sao lại không giết được Tô Tiểu Vũ, đáng lẽ ra hắn nên bị nghiền thành thịt vụn mới đúng!
“ Còn nhớ rõ lúc ta rời đi, đã nói gì không?" Tô Tiểu Vũ nở nụ cười mỉa mai châm chọc, màu đỏ máu trong mắt rất chói mắt.
Thập nhất trưởng lão cũng nhịn không được lui ra phía sau, thật lâu sau, mới mệt mỏi nói, "Ngươi nói, đừng bao giờ xem thường ngươi."
"Vẫn là trí nhớ của Thập nhất trưởng lão tốt." Tô Tiểu Vũ khen ngợi rồi liếc mắt nhìn Thập nhất trưởng lão một cái, đột nhiên cười lạnh, huy động Huyết Uyên đánh ra phía sau.
Một tiếng "Oành" vang lên, hủy diệt tất cả sức mạnh đang đánh lên người Tô Tiểu Vũ, dòng khí bị tê liệt, sau đó biến mất, những mảnh đá hóa thành vụn nát, bay mờ mịt khắp nơi.
"Tam ca tứ ca đi mau." Thập Nhất trưởng lão sốt ruột hô lên, đi theo Tứ trưởng lão lắc mình né tránh, thấy Tam trưởng lão còn đứng tại chỗ, hai người đều đỏ mắt.
"Tô Tiểu Vũ, ta muốn giết ngươi, giết ngươi!" Tam trưởng lão phẫn nộ rống to, vận hết nội lực, điên cuồng nhào về phía Tô Tiểu Vũ.
Hắn là người có võ công tốt nhất trong mười tám người, cũng là người kiêu ngạo nhất, nhưng như vậy cũng có nghĩa, một ngày nào đó, hắn sẽ chết vì lòng kiêu ngạo của mình.
Tô Tiểu Vũ lạnh lùng nhìn tam trưởng lão không khống chế được, tay cầm kiếm căng thẳng, thắt lưng vặn vẹo, chém ra một bộ kiếm pháp sắc bén, thân pháp nhanh đến nỗi mắt thường khó có thể thấy rõ.
Tam trưởng lão bị sắc bén kiếm khí của nàng làm cho không thể công kích lại, chỉ có bị động phòng ngự, trong lòng càng ngày càng cấp.
Tứ trưởng lão và Thập Nhất trưởng lão thấy vậy, liếc nhau, cắn răng xoay người, nhào về phía Tô Tiểu Vũ, cho dù bọn họ tâm ngoan thủ lạt, nhưng đối với huynh đệ cùng lớn lên từ nhỏ, vẫn có tình có nghĩa.
"Ha ha, các ngươi thật đúng là huynh đệ tình thâm, vậy sư phụ thì sao? Chẳng lẽ sư phụ không lớn lên cùng các ngươi sao? Vì sao, vì sao các ngươi có thể rắp tâm giết hắn?" Tô Tiểu Vũ nhìn ba huynh đệ bọn họ đồng tâm, diienxdafflleqysdnn cùng nhau công kích mình, đột nhiên lạnh lùng nở nụ cười, giọng điệu cũng hơi kích động, hốc mắt hơi đỏ lên, lực công kích cũng càng ngày càng sắc bén, vốn không cho ba người kia có cơ hội phản kích.
Trong mắt Thập Nhất trưởng lão hiện lên vẻ đau lòng, mà Tam trưởng lão và Tứ trưởng lão lại khinh thường hừ nhẹ, thay đổi chiêu thức, chuẩn bị chuyển thành phản công.
Tô Tiểu Vũ như bị sự khinh thường trong mắt hai người chọc giận, chỉ thấy hai tròng mắt nàng đỏ lên như máu, sắc mặt cũng lạnh thấu xương rất dọa người, giống như ác ma đến từ luyện ngục, chỉ thấy nàng đột nhiên ném Huyết Uyên vào không trung, lắc mình bay về phía không trung, miệng niệm kiếm quyết, hai tay tạo thành một tư thế phức tạp, dùng sức mạnh bí quyết Huyết Đồng, đẩy vào Huyết Uyên.
Huyết Uyên chấn động, phát ra một tiếng kêu bén nhọn, đâm thẳng về phía Tam trưởng lão.
Tam trưởng lão vận công muốn chặn, lại kinh hãi phát hiện hắn không thể ngăn cản Huyết Uyên, mà sau khi hắn phát hiện điểm này, Huyết Uyên đã hung hăng đâm vào ngực của mình.
Máu tươi phun ra, Tam trưởng lão quỳ xuống, mắt không nhắm, cho dù tắt thở, nhưng hận ý trong mắt vẫn không biến mất.
"Tam ca!" Hai tiếng kêu bi thống vang lên, mặt Tứ trưởng lão dữ tợn vung hai tay lên đánh về phía Tô Tiểu Vũ, "Tô Tiểu Vũ, ta muốn thiên đao vạn quả ngươi để tế Tam ca!"
"Hừ." Tô Tiểu Vũ cười lạnh, mũi chân nhún nhẹ, lắc mình né tránh đòn tân công của hắn, cổ tay chuyển, đánh ra ba mươi mũi kiếm, tay kia thì đánh một chưởng vào Tứ trưởng lão.
Tứ trưởng lão bị nàng chưởng bị thương, phun một ngụm máu tươi, còn chưa kịp hồi phục, đã bị hơn ba mươi đạo kiếm khí đâm xuyên qua tắt thở, thân thể hắn bị chia thành trăm mảnh, máu tươi phun ra, nhiễm đỏ cả bầu trời trong xanh.
"Tứ ca!" Thập Nhất trưởng lão than khóc một tiếng, chảy vài giọt nước mắt, đột nhiên mất dũng khí đánh nhau, khí lực chống cự cũng ít đi, để mặc Tô Tiểu Vũ nắm lấy bả vai của mình, chậm rãi nhắm mắt lại, chờ đợi cái chết đến gần, lại phát hiện sau cơn đau kịch liệt, hắn vẫn còn sống.
Gió mát thì dìu dịu, nhưng lại không tươi mát như cũ, mà nồng đậm mùi máu tươi, khiến người ta buồn nôn, mà người Tô Tiểu Vũ đẫm máu như ma quỷ, kiêu ngạo đứng trong vũng máu, lạnh lùng nhìn Thập Nhất trưởng lão ngã xuống đất.
"Vì sao không giết ta?" Thập Nhất trưởng lão suy yếu trợn mắt, hỏi, vì sao chỉ phế đi võ công của hắn, mà không giết hắn?
"Bởi vì ngươi là người duy nhất đối xử có tình người với sư phụ." Tô Tiểu Vũ cũng không nhìn hắn, chỉ thản nhiên nói, nếu không nhìn thấy sự đau lòng trong mắt hắn, nàng cũng quyết không bỏ qua cho hắn.
Thập Nhất trưởng lão bi thống cười khổ, "Ta vẫn biết chúng ta đã làm sai, nhưng ta không có cách nào ngăn cản tất cả mọi chuyện xảy ra, cốc chủ không nên đưa ngươi về..."
"Lòng tham của mình, sao còn trách người khác?" Tô Tiểu Vũ cười lạnh, "Thì ra ngươi cũng không thấy rõ."
"Ta không cầu sống, nhưng, nhưng ngươi có thể trả lời ta một chuyện không?" Thập Nhất trưởng lão ói một ngụm máu, hỏi.
Tô Tiểu Vũ cúi đầu, "Nói."
" Bí quyết Huyết Đồng của ngươi, luyện, luyện đến tầng mấy rồi?" Thập Nhất trưởng lão mơ màng nhìn Tô Tiểu Vũ, hắn không nhìn thấy nàng bị phản phệ, chẳng lẽ...
"Tầng 10." Giọng nói của Tô Tiểu Vũ bay bổng, không hề liếc mắt nhìn hắn, xoay người rời đi, chỉ để lại một bóng lưng ngạo nghễ.
Sắc mặt Thập Nhất trưởng lão phức tạp nhìn Tô Tiểu Vũ, rồi sau đó cười ha ha, trong mắt lại có vài phần vui mừng, tiếng cười im bặt, hắn cũng ngừng thở, mềm yếu ngã xuống đất.
"Còn có chín... Chúng ta đi thôi." Tô Tiểu Vũ đi đến trước mặt Khúc Ngâm, sắc mặt bình thản, thấy Khúc Ngâm gật đầu, dẫn nàng bay khỏi võ đài.
Tư Thiên Hoán nhìn một màn này, cũng nhìn thấy bóng dáng đau lòng của Tô Tiểu Vũ, tim như bị kim châm đâm đau đớn, thâm trầm hít vào một hơi, [email protected] đứng dậy đi đến chỗ Triệu Xương ẩn náu, đứng trước mặt hắn, thản nhiên nhìn hắn, không hề để hắn vào mắt.
"Bạch Lê? Ngươi muốn làm gì?" Triệu Xương cảnh giác nhìn hắn, Tô Tiểu Vũ vừa đi, hắn vừa mới thả lỏng người, tên này còn tới làm gì?
"Loảng xoảng", một miếng lệnh bài bằng ngọc bị quăng đến trước mặt hắn.
Triệu Xương thấy rõ miếng lệnh bài đó, kinh hãi nhìn về phía Tư Thiên Hoán, "Minh, Minh vương..." Sao hắn lại không nghĩ đến, hắn là Minh vương, làm sao có thể...
"Có tâm tư hại Vương phi của bản vương, tội chết." Tư Thiên Hoán lạnh nhạt nhếch khóe miệng lên, thưởng thức biểu cảm tuyệt vọng của hắn, cúi người nhặt lệnh bài Minh vương lên, tao nhã xoay người.
Mắt Triệu Xương đầy tuyệt vọng, Minh vương, Minh vương phi... Tô Tiểu Vũ, Tô Tiểu Vũ, thì ra không phải chỉ cùng tên, thì ra Tô Tiểu Vũ chính là Minh vương phi, nàng là nữ nhân... Sớm biết vậy, sớm biết như vậy dù thế nào hắn cũng sẽ không giúp ba tên trưởng lão kia lập kế hoạch mưu sát nàng!
Nhưng ngàn vàng khó mua được một chữ nếu như, góc áo của Tư Thiên Hoán biến mất tại khúc rẽ, trên cổ Triệu Xương cũng có thêm một vết máu, hắn trợn hai mắt lên, nặng nề ngã xuống đất, một làn khói bụi bay lên.
Hắn có thể được toàn thây, cũng vì hắn vô dụng, không động vào Tô Tiểu Vũ.
Hôi Y trốn ở một nơi bí mật gần đó thấy cảnh tượng này, đau kịch liệt nhắm mắt, hạ nhân đột nhiên chạy tới, ghé vào lỗ tai hắn nói cái gì đó, chỉ thấy hắn khiếp sợ trợn to mắt, nhanh chân đi theo hạ nhân, cũng ra lệnh kêu người nhặt xác Thành chủ.
Trong phủ Thành chủ, thi thể Triệu Nhược Tinh nằm trên cáng, sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, nàng vốn được nuông chiều từ bé, không chịu nổi tra tấn, ở trên thuyền một thân một mình một đêm, lòng của nàng đã tuyệt vọng, sinh ra ý định tự kết liễu chính mình...
" Tìm thấy ở đâu?" Hôi Y trầm giọng hỏi, nhìn thi thể Triệu Nhược Tinh, trong mắt đầy thống khổ.
Hạ nhân nói, "Là trong thuyền hoa của Bạch gia."
Hôi Y ngẩn ra, sau đó suy sút dựa vào ghế, vô lực lắc đầu, "Hạ táng đi..."
Ngàn không nên, vạn không nên, Tinh nhi, ngươi không nên dây vào Minh vương, lúc trước nếu ngươi chịu liếc mắt nhìn ta một cái, có lẽ hiện tại sẽ không phải chết...
--- Susublue ~ d i e n d a n l e q u y d o n ---
Chỉ trong một ngày, Phong Tịch thành xảy ra hai chuyện trọng đại, Triệu Xương đột nhiên chết, phủ Thành chủ cũng đổi chủ, không ai biết vì sao; hai là hủy diệt võ đài của đại hội đoạt bảo, rồi sau đó không ai đề cập tới chuyện đại hội đoạt bảo nữa, cũng không ai nói là ai chiếm được thần khí, không ai biết vì sao.
Hậu viện Bạch lâu, sương phòng phía Đông.
Màn sa mỏng màu đỏ tươi thấp thoáng, sau màn sa mỏng hơi nước đầy không khí, Tô Tiểu Vũ lười biếng nằm trong thùng gỗ, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, trên gương mặt tuyệt mỹ đầy khói đen, thêm vài phần mông lung dụ hoặc, những đóa hoa dao động trên mặt nước tỏa ra mùi hương thơm ngát khiến người ta yên lòng, da thịt nàng ngâm trong nước ấm áp, nâng nước ấm lên từng chút một, rồi phẩy nước lên vai mình, bọt nước trong suốt chảy xuống trên da thịt trắng nõn như sữa của nàng, đầy phong tình.
"Vũ Nhi." Giọng nam trầm thấp vang lên ở phía sau, Tư Thiên Hoán vén màn sa mỏng lên, chậm rãi đi đến, khi đôi mắt sắc bén nhìn thấy bờ vai tinh xảo của nàng lộ ra, hơi tối sầm lại, nhịn không được nở nụ cười tà khí.
"Đẹp mắt không?" Tô Tiểu Vũ ngoái đầu nhìn lại, mỉm cười mềm mại, mắt hơi híp lại, môi đỏ mọng nước khẽ mở, nở một nụ cười quyến rũ, bọt nước chảy từng giọt xuống dưới, chậm rãi rơi vào trong nước, vừa phong tình, vừa dụ hoặc.
Tư Thiên Hoán không nói gì, tiếng cười càng không đàng hoàng, đi đến bên thùng gỗ, ngồi xuống bên cạnh thùng gỗ, mắt cũng càng càn rỡ lưu luyến nhìn da thịt của nàng, ngón tay thon dài xoa khuôn mặt và xương quai xanh của nàng, nhẹ nhàng trượt xuống, cảm nhận được một sự run rẩy.
"Tư Thiên Hoán!" Tô Tiểu Vũ vùi cả người vào trong nước, chỉ để lộ một cái đầu bên ngoài, thở phì phò, mặt cũng hơi đỏ lên, bộ dáng rất đáng yêu.
"Vũ Nhi, muốn quyến rũ người thì phải làm cho tới nơi tới chốn, nàng như vậy, là bỏ dở nửa chừng." Tư Thiên Hoán trêu tức nhìn nàng, giọng điệu lạnh nhạt không có ý tốt, ngón tay chà xát gương mặt của nàng, nhẹ nhàng sờ, nheo mắt lại hưởng thụ.
Tô Tiểu Vũ nghiêng đầu cắn ngón tay hắn, giận giữ còn dùng răng nghiến, "Chàng cho là ai cũng giống như chàng, không biết xấu hổ sao!"
Đối với những chất vấn của nàng Tư Thiên Hoán tỏ vẻ vô tội, "Chuyện này không thể trách ta, trước khi gặp nàng, ta không phải như thế này."
"Đúng rồi, ngọc châu này có gì đặc biệt?" Tô Tiểu Vũ không nhìn vẻ vô lại của hắn, lôi ngọc châu từ dưới nước ra, nghi hoặc hỏi.
Tư Thiên Hoán nhíu mày, giọng điệu tùy ý, "Lúc ấy còn nhỏ tuổi, học được chút bản lãnh liền đi tìm người khác tỷ thí, lúc ta đi có mang theo ngọc châu này, chắc bọn họ cho ta vài phần mặt mũi."
Tô Tiểu Vũ hiểu rõ, sau đó bĩu môi, cho một chút mặt mũi, nhất định là lúc trước tên này đã tra tấn người khác, nếu không sắc mặt bọn họ cũng không cần phải bối rối như vậy, thậm chí là sợ hãi.
Tư Thiên Hoán nhìn nàng thay đổi cảm, cảm thấy buồn cười, cũng thấy thú vị mà yêu thích.
"Nữ nhân tắm rửa, muốn vào thì vào sao, mau đi ra." Tô Tiểu Vũ bị hắn nhìn đến nỗi khuôn mặt và trong người đều nóng lên, có chút thẹn thùng rũ mắt xuống, nhỏ giọng nói.
"Nàng ngây người ở trong này nửa canh giờ, nếu ta không vào, không phải nàng muốn ngủ một ngày trong này luôn đó chứ?" Tư Thiên Hoán nở nụ cười, vật nhỏ nói chán ghét mùi máu tươi trên người, cho nên muốn tắm rửa, nên hắn liền ở bên ngoài chờ nàng, nhưng chờ nửa ngày cũng không thấy ra, gọi nàng cũng không ai trả lời, nên hắn nghĩ nàng đang ngủ gật ở bên trong.
Tô Tiểu Vũ thè lưỡi, có chút chột dạ rụt vai, lúc nàng ngâm nước thì hơi xuất thần, đã quên thời gian.
"Mau ra đây." Tư Thiên Hoán đứng dậy lấy quần áo ở bên cạnh, liếc nàng một cái.
Tô Tiểu Vũ trừng đôi mắt ngập nước, sau đó bĩu môi, "Chàng quay đi trước đi." Hắn nhìn mình như vậy, muốn nàng đứng lên thế nào?
Tư Thiên Hoán nhíu mày cười không đứng đắn, mắt nhiệt liệt như lửa, giả bộ vô tình liếc qua thân thể nàng dưới nước, màu mắt càng sâu, giọng nói cũng khàn khàn mất hồn, "Vũ Nhi, ý nàng là muốn ta giúp nàng ra ngoài sao?"
"Khốn kiếp." Tô Tiểu Vũ nhỏ giọng oán giận, đáy mắt đầy giảo hoạt, đột nhiên bay từ trong nước ra, bọt nước bắn lên, rồi tan mất, nàng đã làm bọt nước trên người bay hơi, rơi vào trong lòng Tư Thiên Hoán, lấy quần áo bao trọn thân thể của mình, biết hắn không nhìn được gì, không khỏi nhíu mày, cười nhìn vào hai mắt đang buồn bực của hắn.
"Vũ Nhi, đứa nhỏ nghịch ngợm thì phải bị phạt." Giọng điệu lạnh lùng, Tư Thiên Hoán cười như không cười nhìn nàng, mắt chớp động đầy nguy hiểm.
Tô Tiểu Vũ lặng lẽ mở mắt đầy nước, bĩu môi, dựa trong lòng hắn làm nũng, "Đêm qua không ngủ ngon, hôm nay lại giết người, mệt mỏi quá..."
Giọng nói mềm mại nhẹ nhàng, như con mèo nhỏ nức nở, tiếng nói động đến lòng người khác.
"Ta cũng chưa nói muốn làm gì cả, chỉ muốn lấy mấy cánh hoa trên người nàng xuống thôi." Tư Thiên Hoán cười càng lúc càng mê hoặc người, mắt hơi híp lại, ngây ngẩn mê hoặc nhìn nàng vô tình lộ bờ vai ra, nhẹ nhàng cúi người, dùng môi nhặt cánh hoa rơi trong áo của nàng ra.
Mặt Tô Tiểu Vũ hoàn toàn đỏ bừng, muốn đẩy hắn ra, lại sợ quần áo của mình rơi xuống, chỉ có thể bị động cảm nhận đôi môi ấm áp và hơi thở mờ ám của hắn, nheo mắt lại, trong mắt dần dần ngập nước, đột nhiên, thân thể nhẹ bẫng, không bao lâu liền được đặt ở trên giường, nàng ngơ ngác nhìn Tư Thiên Hoán, không kịp phản ứng lại.
Tư Thiên Hoán ôn nhu nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, bất đắc dĩ cười nói, "Ngủ đi."
"Chàng, chàng không..." Tô Tiểu Vũ há miệng thở dốc, lại không biết mình đang muốn nói cái gì.
"Không phải mệt mỏi sao? Tiếp tục nhìn ta như vậy, ta sẽ nhịn không được." Tư Thiên Hoán nở nụ cười không đứng đắn, cúi người nói nhỏ bên tai nàng, thấy nàng lập tức nhắm mắt lại, mím chặt môi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trong lòng ngứa ngáy, nhịn không được khẽ hôn nàng một cái mới ngẩng đầu, dựa vào thành giường, ôn nhu nhìn nàng.
Hình như cảm giác được ánh mắt của hắn, Tô Tiểu Vũ mở một con mắt, vừa vặn nhìn thấy ánh mắt trêu tức của hắn, tim đập nhanh, cuống quít nhắm mắt lại, không bao lâu, của nàng hít thở đều đều, toàn thân đều thả lỏng, khóe môi còn mỉm cười thỏa mãn nhưng bàn tay nhỏ bé vẫn nắm chặt lấy bàn tay to của Tư Thiên Hoán, không hề có ý buông ra.
Tư Thiên Hoán ôn nhu nhìn khuôn mặt lúc ngủ của nàng ng, đột nhiên có chút nghi hoặc, theo lý thuyết vật nhỏ có bí quyết Huyết Đồng hộ thể, diienx"dàn/lêqysdnn sẽ không dễ dàng mệt mỏi như vậy, vật nhỏ cũng không phải người có thể ngủ dễ dàng, hiện tại lại đi vào giấc ngủ nhanh như vậy, chắc chắn là cực kỳ mệt mỏi, rốt cuộc sao lại thế này?
Đột nhiên cảm giác được một luồng linh khí nồng đậm bừng lên, Tư Thiên Hoán hơi hơi hí mắt, kéo một cục bông trắng từ trên giường ra, mắt lạnh lùng.
Tiểu Bạch nhìn vào ánh mắt lạnh như băng của hắn, giật mình một cái, vươn móng che mắt, mông nhỏ quyệt quyệt vài cái rồi tản linh khí ra như trước.
"Vũ Nhi là vì đối chiến với ba trưởng lão nên mới mệt như vậy?" Tư Thiên Hoán búng móng vuốt của nó, thu hơi thở lạnh như băng lại, thản nhiên hỏi.
Mắt nó xoay tròn, dùng sức gật đầu.
"Nàng biết ngươi có thể sử dụng ánh sáng xanh, nhưng không kinh ngạc?" Tư Thiên Hoán lại hỏi.
Tiểu Bạch lại gật đầu, điều này nó cũng thấy kỳ quái, Tiểu Vũ tuyệt đối không kinh ngạc.
Tư Thiên Hoán hơi không tin, nhưng vẫn buông nó ra, quăng nó lên giường, cầm bàn tay nhỏ bé của Tô Tiểu Vũ, chậm rãi nhắm mắt lại dưỡng thần.
Tiểu Bạch thấy hắn cũng nhắm mắt lại, nhịn không được hung hăng trừng mắt nhìn hắn, Tiểu Vũ mệt như vậy còn không phải vì ngươi!
--- Susublue ~ d i e n d a n l e q u y d o n ---
Cách vách.
Bạch Thuật ngồi ở lẳng lặng bên cạnh bàn uống trà, mắt nhìn cạnh cửa, nhưng suy nghĩ lại bay rất xa.
Hiện tại Chanh nhi động một cái liền đau đầu, sớm muộn gì cũng sẽ nhớ tới chuyện trước kia, cho dù Tiểu Bạch cam đoan trong khoảng thời gian ngắn Chanh nhi sẽ không đau đầu, nhưng sau đó thì sao? Hắn loáng thoáng cảm giác được, cho dù hắn và Bạch Lê cẩn thận như thế nào, các nàng đều sẽ nhớ tới chuyện trước kia, đến lúc đó, Chanh nhi sẽ phải rời khỏi hắn, vậy hắn phải làm sao bây giờ?
"Bạch Thuật, chàng làm sao vậy?" Không biết từ khi nào mà Tư Thiên Chanh đã đứng ở bên cạnh hắn, lo lắng nhìn hắn.
Bạch Thuật sửng sốt, sau khi hoàn hồn liền thu lại vẻ nghiêm trọng trên mặt, nhẹ nhàng cười nói, "Không có gì."
"Còn nói không có gì, chàng rất ít khi ngẩn người." Tư Thiên Chanh nhíu mày, lấy ghế ngồi xuống trước mặt hắn, nhẹ nhàng xoa mặt của hắn.
"Chanh nhi, Tiểu Vũ đã xem qua cho nàng, nói nàng sẽ không đau đầu nữa, nhưng, sao hôm nay nàng lại bị đau đầu?" Bạch Thuật cầm tay nàng, đột nhiên hỏi, hắn có thể khẳng định là lúc Tiểu Bạch phát ra ánh sáng xanh Chanh nhi không nhìn thấy.
Tư Thiên Chanh cũng có chút nghi hoặc, "Ta nhìn thấy bộ dáng Tiểu Vũ cầm Huyết Uyên, thì liền đau đầu, sau đó trong đầu ta xuất hiện một dòng sông xanh biếc, bên bờ sông có một nữ nhân, sau đó, không biết gì nữa..."
"Ta nói rồi, không cho phép tiếp tục suy nghĩ nữa, vì sao không nghe lời?" Bạch Thuật đột nhiên trầm giọng quát, mặt giận tái đi.
Tư Thiên Chanh kinh ngạc nhìn hắn, sau đó ủy khuất bĩu môi, ôm cổ của hắn tại rồi hôn lên mặt hắn, làm nũng, "Ta sai rồi, sau này ta không bao giờ suy nghĩ nữa." Sớm biết rằng sẽ chọc Bạch Thuật không vui, nàng đã chịu đựng mà không nghĩ nữa, nàng không hy vọng Bạch Thuật lo lắng cho mình, nhưng sao Bạch Thuật lại sợ mình nhớ lại mọi chuyện như vậy, nàng đều không hề để ý mà.
Bạch Thuật ôm chặt lấy nàng, từ từ nhắm hai mắt nở nụ cười chua sót, hắn thật ích kỷ, hắn không hy vọng Chanh nhi rời khỏi mình, cho nên hung dữ với nàng, không cho phép nàng nhớ lại mọi chuyện vốn thuộc về nàng, hắn không phải người tốt, hắn cũng không muốn làm một người tốt!
"Bạch Thuật, đừng tức giận nữa, được không?" Tư Thiên Chanh cọ vào cổ của hắn, mềm mại nói.
"Được, chỉ cần Chanh nhi vĩnh viễn ở bên cạnh ta, ta sẽ không tức giận." Trong mắt Bạch Thuật có chút mê mang, ngữ điệu như nỉ non.
Tư Thiên Chanh không biết vì sao hắn lại đột nhiên lo được lo mất, nhưng lại rất đau lòng khi thấy hắn như vậy, mím môi, nàng ngửa mặt hôn lên môi của hắn, mắt hơi nheo lại, nhè nhẹ dụ hoặc.
Đáy mắt Bạch Thuật nóng lên, ôn nhu nở nụ cười, hóa bị động thành chủ động, hôn sâu hơn, thuận tiện ôm lấy Tư Thiên Chanh, bế đến giường.
"Bạch Thuật!" Tư Thiên Chanh hờn dỗi, cho dù là nàng chủ động, cũng không nhất thiết cứ đi như vậy.
Bạch Thuật lưu manh cười không đứng đắn, nhẹ xoa gương mặt của nàng, giọng khàn khàn, "Chanh nhi, khó có được một lần nàng chủ động, ta phải quý trọng thật tốt."
Tư Thiên Chanh đỏ mặt nghiêng đầu, không hề nhìn khuôn mặt tuấn tú không đứng đắn của hắn.
Trong lúc nhất thời, hơi thở ẩn nhẫn và gấp gáp nhiệt liệt gầm nhẹ, hơi thở ái muội tràn ngập căn phòng, nhưng Bạch lâu cách âm rất tốt, lửa nóng trong phòng, người khác cũng sẽ không biết.
Tô Tiểu Vũ vừa cảm giác mình ngủ thật lâu, ánh nắng chiều chiếu vào mặt nàng mới từ từ tỉnh lại, mê mang nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, đột nhiên mở to mắt, ngồi thẳng trên giường.
"Tỉnh rồi sao?" Tư Thiên Hoán bưng cơm chiều vào, thấy nàng ngơ ngác ngồi ở trên giường, giọng nói không khỏi nhẹ nhàng.
"Ta ngủ rất lâu sao?" Tô Tiểu Vũ nhận bát đũa, cúi đầu bới cơm, lơ đãng hỏi.
Tư Thiên Hoán gật đầu, "Trời đã tối rồi, nàng đã ngủ nửa ngày, có phải thân thể không thoải mái hay không?" Nói xong, lo lắng nhìn nàng.
"Chắc vậy, tối hôm qua giám thị ba cái lão đầu kia rất mệt mỏi." Thân thể Tô Tiểu Vũ cứng đờ, sau đó tùy ý nói, cúi đầu không ngừng ăn cơm.
"Chậm một chút, coi chừng nghẹn." Tư Thiên Hoán lấy nước cho nàng, lúc nàng nói chuyện cũng không nhìn nàng, lúc quay đầu lại chỉ thấy bộ dạng đói như sói vồ mồi của nàng, không nhịn được bất đắc dĩ lắc đầu.
"Ta phải ăn thật nhanh, ngày mai sẽ rời khỏi đây rồi, ta phải đi tìm Tiểu Khúc Nhi trò chuyện thật nhiều!" Tô Tiểu Vũ cười nói, mặt đầy ôn nhu nhìn Tư Thiên Hoán đang bi thương.
Tư Thiên Hoán giúp nàng lau khô cái miệng nhỏ nhắn, bất mãn mím môi, nhìn nàng vui vẻ thay quần áo, mắt càng u oán.
Tô Tiểu Vũ cười tủm tỉm hôn một cái lên hai má hắn, "Chỉ một đêm thôi!"
Tư Thiên Hoán chớp đúng thời cơ, dùng sức đè đầu của nàng, hung hăng hôn nàng, thấy nàng ngoan ngoãn phối hợp, càng ý loạn tình mê, thật lâu sau, mới buông nàng ra.
"Ta đi đây." Tô Tiểu Vũ mềm mại dựa ở trong lòng hắn, điều chỉnh tâm tình xong, vịn vào hắn đứng lên.
Tư Thiên Hoán không cam lòng gật đầu, giận dỗi không không nhìn nàng, đợi nửa ngày vẫn không thấy Tô Tiểu Vũ an ủi mình, nghi hoặc quay đầu, lại phát hiện người ta đã chạy mất, không khỏi tức giận đen mặt.
Bạch Thuật vừa thu thập Tư Thiên Chanh xong, dỗ nàng ngủ, muốn ra ngoài dạo một chút, nhìn thấy dưới tàng cây quế có người, bước chân dừng lại, đi về phía nàng.
"Đến phòng bếp, bưng cháo cho hắn ăn." Tô Tiểu Vũ thản nhiên nhìn Bạch Thuật, nói.
Bạch Thuật nhíu mày, "Tối hôm qua Bạch Lê cũng không đau đớn, sao lại thế này?" Ngày hôm qua hắn vừa giúp Bạch Lê ức chế sức mạnh, sau khi đi ra liền thấy Tô Tiểu Vũ, thấy vẻ mặt nàng lạnh lùng âm trầm, chỉ biết nàng đều đã nghe hết, dieinx/dannlee]qýdoon cũng không gạt nàng, nói hết mọi chuyện cho nàng nghe, về tư, hắn cảm thấy không nên để một mình Bạch Lê gánh vác nhiều như vậy.
"Làm sao ta biết?" Tô Tiểu Vũ cười lạnh, "Chính hắn muốn đau thì đau, ta không xen vào, không đau cũng chỉ có thể nói hắn mạng lớn, không liên quan đến ta."
"Ngươi!" Biểu cảm của Bạch Thuật cũng lạnh đi, hờn giận vì sự lạnh nhạt của nàng, thấy nàng lại không thèm liếc mắt nhìn mình một cái, đã đi về phía phòng Khúc Ngâm, tức giận đến nỗi thiếu chút nữa chửi ầm lên, nhưng nghĩ lại chuyện vừa rồi, lại không tức giận nữa, chắc chắn vì Bạch Lê không biết thương tiếc chính mình nên Tô Tiểu Vũ mới tức giận nói như vậy, nếu là như vậy, thì cũng không có gì.
Nhíu mày, Bạch Thuật đi đến phòng bếp "Tự tay" nấu cháo, hắn cũng không lừa Bạch Lê, hắn nói là "Tự tay", nhưng lại chưa nói là ai tự tay làm.
"Tiểu Vũ, thế nào rồi?" Khúc Ngâm thấy Tô Tiểu Vũ đi vào, lập tức buông thảo dược trong tay ra, hỏi.
Tô Tiểu Vũ đùa nghịch đám thảo dược, gật đầu, "Ngày hôm qua hắn ngủ rất lâu, vẫn không tỉnh lại."
"Ai da, trên người hắn có dược tính của Tuyết Triết Thảo, thuốc mê rất khó phối, ngươi muốn cái này làm gì?" Khúc Ngâm nghi hoặc hỏi, ngày hôm qua nàng bị ba trưởng lão bắt đi, nhưng không thể ngờ được là Tiểu Vũ lại chạy tới tìm mình, vì muốn cùng nghiên cứu thuốc mê có tác dụng với người đã ăn Tuyết Triết Thảo, chuyện này không phải cho thấy nàng muốn kê đơn Tư Thiên Hoán sao.
"Vì hắn ngủ không được ngon thôi." Mặt Tô Tiểu Vũ không đổi sắc, ngữ điệu hờ hững, rõ ràng là lời nói dối, nhưng nghe qua lại không ai dám hoài nghi.
Khúc Ngâm nhìn chằm chằm nàng thật lâu, sắc mặt dần dần trở nên nghiêm trọng, "Tiểu Vũ, việc ngươi làm ta chưa bao giờ ngăn cản, nhưng ta hy vọng ngươi đừng làm xằng làm bậy, lỡ như..."
"Ta đã làm việc, thì ngươi yên tâm đi." Tô Tiểu Vũ bật cười, "Ngươi giúp ta pha chế ít thuốc để sẵn, còn phải dùng năm ngày nữa, vụng trộm bỏ vào bao đồ của ta."
Khúc Ngâm gật đầu, muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng lại thở dài, "Tốt lắm, ta sẽ làm tốt, ngươi nhanh chóng đi nghỉ ngơi đi, trời cũng đã tối rồi."
Tô Tiểu Vũ thản nhiên nhìn ngoài cửa sổ, cảm nhận được thuốc phát tác dụng, nụ cười có chút chua sót, "ừ" một tiếng mở cửa ra ngoài, đứng tại cửa phòng trầm mặc thật lâu cũng không đi vào.
"Xèo xèo ——" Tiểu Bạch nhảy lên vai của nàng, kéo đầu nàng.
Tô Tiểu Vũ nghiêng đầu nhìn nó, cười nhẹ, mang nó vào phòng, thấy nam nhân lẳng lặng nằm trên cái giường mềm mại, ý cười trong mắt càng sâu, dụi mắt, chỉ thấy Tư Thiên Hoán nằm ở trên giường, hô hấp vững vàng, một điều cánh tay còn vô lực rơi ra ngoài giường.
Động tác mềm nhẹ chỉnh lại tư thế ngủ cho hắn, nhìn khuôn mặt im lặng ngủ của hắn, mắt ôn nhu như nước, giống như có thể hòa tan băng đá.
"Uhm..." Một tiếng rên vang lên từ miệng Tư Thiên Hoán, sắc mặt của hắn trở nên tái nhợt, mặt đau đớn mà nhíu chặt.
"Tiểu Bạch, mau lên." Tô Tiểu Vũ biến sắc, sốt ruột nhìn Tiểu Bạch, tay đã đát lên tay Tư Thiên Hoán.
Tiểu Bạch nhìn chằm chằm hai người, không tình nguyện giơ móng vuốt lên, một luồng ánh sáng xanh bao vây bàn tay của hai người.
"Uhm..." Tô Tiểu Vũ kêu rên ra tiếng, lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn hoàn toàn không có chút máu, mắt to sáng ngời mất đi khí thế ngày thường, giờ phút này đầy thống khổ, lại đầy hơi nước, đẹp đến nói không nên lời, môi anh đào nhếch lên, khớp hàm cũng xiết chặt hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn chặt, không chỉ mặt, ngay cả thân thể cũng đều căng cứng, mồ hôi lạnh chảy từ trán xuống, càng lúc càng nhiều, ý thức có chút mơ hồ, một bàn tay nắm thành quyền, tay kia thì lại mềm nhẹ cầm tay Tư Thiên Hoán, luyến tiếc không dám dùng nhiều lực.
Mà Tư Thiên Hoán vốn đang thống khổ, lúc này vẻ mặt lại có máu, khóe miệng lại nhếch lên ý cười thỏa mãn, nhìn qua như đang gặp mộng đẹp, hoàn toàn đối lập với Tô Tiểu Vũ giờ phút này đang thống khổ.
Tư Thiên Hoán, chàng thật sự cho là ta rất ngu ngốc sao, chàng không muốn ta chịu khổ, vậy ta sẽ để chàng chịu khổ sao?
Tô Tiểu Vũ lau nước mắt trong khóe mắt, quật cường nhìn Tư Thiên Hoán, thấy khuôn mặt bình yên của hắn lúc ngủ, nhịn không được nhếch môi cười thỏa mãn, so với sắc mặt tái nhợt của nàng lúc này, lại tạo nên nét đẹp buồn bã.
Tiểu Bạch ở bên cạnh nhìn, hung hăng cắn răng nằm lên giường, từ từ nhắm hai mắt lại không nhìn Tô Tiểu Vũ nữa, trong lòng lại thầm mắng nàng mấy lần.
Tiểu Vũ ngu xuẩn, ngày hôm qua nàng nghe nói xú nam nhân sẽ đau thấu tim, liền đau lòng vô cùng, gấp đến độ rối lên, nó kéo lây nàng cũng chỉ hy vọng nàng bình tĩnh lại, nhưng nàng làm ngược lại, cứng rắn nói mình phải nghĩ ra biện pháp, mà điều đáng chết là nó lại thật sự có biện pháp!
Tiểu Bạch đau lòng vì Tiểu Vũ, sao có thể nói cho nàng biết, cuối cùng nàng lại uy hiếp nó, nói cái gì mà hắn đau một chút, nàng liền cắt một đao trên người mình... Sau đó nó liền mềm lòng, rồi sau đó nó lại hối hận!
Làm trái ý trời, phải có người chịu sự trừng phạt này, không muốn xú nam nhân chịu thống khổ, cũng chỉ có thể chuyển hết phần thống khổ của hắn lên người Tiểu Vũ, mà nó lại có được năng lực di dời đó, cho nên mới có cảnh tượng hiện tại này.
Nhìn Tô Tiểu Vũ đau đớn đến nỗi thân thể run run, mắt Tiểu Bạch vốn đã ngập nước lại càng nhiều nước hơn, chui vào chăn, không nhìn nữa, chỉ có thể đợi đến ngày mai nhân lúc Tiểu Vũ ngủ giúp nàng khôi phục lại một chút thể lực.
Nhưng... Tiểu Bạch lại thò đầu ra, nghi hoặc nhìn Tô Tiểu Vũ, vì sao Tiểu Vũ thấy nó dùng ánh sáng xanh lại không sợ hãi, ngay cả một chút phản ứng cũng không có, theo lý thuyết, ít nhiều gì cũng phải có chút phản ứng mới đúng, chẳng lẽ lúc trước đã thấy tiểu Chanh Chanh dùng qua, đã có phản ứng rồi? Vậy xú nam nhân và Bạch Thuật cố gắng giấu giếm, lại không thể giấu được rồi?
Nghĩ đến đây, trong lòng Tiểu Bạch lại thư thái không ít, hai nam nhân ngốc kia, cho dù bọn họ nghĩ khi Tiểu Vũ nhớ lại sẽ rời đi, nhưng bọn họ cũng sẽ không rời khỏi hai người các ngươi, bởi vì các ngươi vốn chính là một, ha ha! Đương nhiên, nó sẽ không nói, ai kêu xú nam nhân luôn khi dễ nó, tranh giành Tiểu Vũ với nó!
Đương nhiên, nếu Tiểu Bạch biết không lâu sau bị người ta phát hiện ra trò đùa dai của nó, nó tuyệt đối sẽ không có cảm giác đạt được thành tựu như vậy.
--- Susublue ~ d i e n d a n l e q u y d o n ---
Đêm không dài, nhưng đối với Tô Tiểu Vũ mà nói, lại rất dài, khi đêm hết, nắng sớm lờ mờ, đau đớn tra tấn Tô Tiểu Vũ một đêm rốt cục cũng hết, đầu óc hỗn loạn của nàng cũng tỉnh táo hơn rất nhiều.
Lặng lẽ buông ra tay Tư Thiên Hoán ra, Tô Tiểu Vũ hơi gian nan đứng dậy, đẩy Tiểu Bạch ra, chậm rãi đi đến sau màn lụa mỏng, vì Tư Thiên Hoán giận dỗi nên cũng không kêu người đổi lại nước trong thùng gỗ ngày hôm qua.
Sờ thử thấy nước lạnh lẽo, Tô Tiểu Vũ nhịn không được cười khổ, cởi quần áo ra, bước vào, nước lạnh lẽo kích thích nàng khiến nàng nhịn không được run hết cả người, rửa sạch mồ hôi qua loa, cầm lấy quần áo sạch, thuận tay phá hủy váy dài ướt mồ hôi.
Nhìn Tư Thiên Hoán còn đang ngủ say, Tô Tiểu Vũ nhẹ nhàng ra khỏi phòng, vừa ra khỏi cửa đã thấy Bạch Thuật chuẩn bị đưa đồ ăn sáng cho Tư Thiên Chanh, hơi sửng sốt.
"Tối hôm qua không phải ngươi đi tìm Khúc Ngâm..." Bạch Thuật kinh ngạc nhìn Tô Tiểu Vũ đi từ phòng Bạch Lê ra, nhịn không được hỏi, nhìn thấy sắc mặt của nàng, nhíu mày, “ Sắc mặt ngươi rất khó xem."
"Không ngủ được, theo ta đến phòng bếp." Tô Tiểu Vũ vuốt đầu Tiểu Bạch, đi đến phòng bếp.
Bạch Thuật đi theo phía sau nàng, thấy bước chân của nàng lảo đảo, càng thêm kinh ngạc, nghĩ đến ngày hôm qua Tư Thiên Hoán không hề có việc gì, trong lòng suy đoán được đại khái, lại không thể tin được, điều này sao có thể?
"Cháo nấu như vậy, hôm nay chúng ta khởi hành, ta không muốn mình động tay." Động tác Tô Tiểu Vũ nấu cháo cũng không phải rất thành thạo, có thể thấy được nàng rất cố gắng, thấy Bạch Thuật lại thất thần, sắc mặt trầm xuống.
"Ta đã biết, ngươi yên tâm." Bạch Thuật lập tức hoàn hồn, nói.
Tô Tiểu Vũ gật đầu, "Ta tìm Tiểu Khúc Nhi có chút việc, lát nữa ngươi bưng qua cho hắn đi." Cũng không chờ hắn trả lời, liền xoay người rời đi.
Tiểu Bạch lười biếng dựa vào người Tô Tiểu Vũ, thật ra móng vuốt vẫn không rời khỏi người nàng, yên lặng vận linh khí bổ sung thể lực cho nàng.
"Ngươi làm sao vậy? Sao lại suy yếu thành bộ dạng này?" Khúc Ngâm thấy Tô Tiểu Vũ vừa vào cửa xém chút xíu té ngã, biến sắc, tiến lên đỡ nàng.
"Không có việc gì, thuốc bột đâu?" Tô Tiểu Vũ còn có chút lo lắng, cho nên tự mình tới lấy, dù sao Tư Thiên Hoán rất sắc bén, không làm tốt một việc thì mọi công sức sẽ đổ sông đổ biển hết.
Khúc Ngâm nắm túi vải không đưa cho nàng, yên lặng nhìn chằm chằm nàng, "Nói cho ta biết rốt cuộc ngươi muốn làm gì, nếu không ta sẽ hủy thuốc này."
"Ta làm chuyện ta phải làm, đừng làm rộn." Tô Tiểu Vũ uống một ngụm trà, suy yếu dựa vào ghế, thấy Khúc Ngâm cầm túi vải càng lúc càng chặt, không khỏi nhíu mày.
"Ngươi đã không còn bị phản phệ, sao lại có thể biến thành bộ dạng này?" Khúc Ngâm nhụt chí nặng nề đặt túi vải lên bàn, bắt mạch cho nàng, phát hiện mạch của nàng không giống lúc bị phản phệ, mà là do phải chịu đựng thống khổ rất lớn, "Ngươi muốn thuốc mê, là vì không muốn Tư Thiên Hoán phát hiện?"
"Ngươi đừng lo lắng, ngoan ngoãn ở chỗ này chờ Tư Thiên Hoàng đến." Tô Tiểu Vũ cười lạnh nhạt.
Sắc mặt Khúc Ngâm âm trầm, "Đừng lo lắng? Tô Tiểu Vũ, rốt cuộc ngươi có nói hay không?"
Tô Tiểu Vũ thu nụ cười lại, thản nhiên nhìn ra xa, đứng dậy bước đi, lúc đến cửa, mới nhẹ giọng nói một câu, "Ta không muốn nói."
Khúc Ngâm hiểu Tô Tiểu Vũ, lúc nàng không muốn nói, dù bức nàng thế nào nàng cũng sẽ không nói, không cần nghĩ cũng biết, nhất định lại là vì Tư Thiên Hoán.
Chậm rãi lấy một cái bình nhỏ trong tay áo ra, Khúc Ngâm cười bất đắc dĩ, giữa Tô Tiểu Vũ và Tư Thiên Hoán, tất nhiên nàng sẽ đứng về phía Tô Tiểu Vũ, điều này cũng giống như Bạch Thuật luôn đứng về phía Tư Thiên Hoán, cho nên nàng mặc kệ là chuyện gì, đều sẽ đứng ở góc độ của Tô Tiểu Vũ mà suy nghĩ, nàng đã thay đổi thuốc mê của ngày thứ bảy, nếu Tiểu Vũ chịu thống khổ là vì Tư Thiên Hoán, vậy hắn cũng nên cảm kích mới đúng.
Trong phòng.
"Vũ Nhi đâu?" Tư Thiên Hoán rầu rĩ uống cháo, hỏi.
Nụ cười ở khóe miệng Bạch Thuật cứng đờ, nói, "Hình như còn chưa ra khỏi phòng Khúc Ngâm..." Có chút chột dạ, nhưng Tư Thiên Hoán lại không nghe ra.
Sắc mặt Tư Thiên Hoán càng khó xem, một hơi uống hết chén cháo thuốc, dùng sức đặt nó lên bàn.
"A, đúng rồi, Bạch Lê, tối hôm qua ngươi có đau hay không?" Bạch Thuật cẩn thận quan sát hắn, hỏi.
"Không có." Tư Thiên Hoán cũng nghi hoặc nhìn về phía hắn, "Cha ngươi thật sự nói là sẽ có nỗi đau thấu tim sao?" Hắn ngủ một đêm không mộng, ngủ đến bây giờ tinh thần sảng khoái, không hề đau đớn?
"Cha ta thật sự đã nói vậy, nhưng có lẽ cũng chỉ là nghe nói." Bạch Thuật ngượng ngùng cười, xoay người sang chỗ khác, sắc mặt rất phức tạp, rốt cuộc Tô Tiểu Vũ đã làm cái gì, làm trái lại ý trời nhất định sẽ phải chịu phạt, sao có thể một chút chuyện cũng đều không có được?
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, Bạch Thuật còn đang cân nhắc rốt cuộc Tô Tiểu Vũ đã làm cái gì, nàng liền đẩy cửa đi vào.
"Nhìn ta làm gì?" Tô Tiểu Vũ vừa vào cửa đã thấy hai nam nhân nhìn mình, co rút khóe miệng, Tiểu Bạch làm như vô tình dịch chuyển móng vuốt trên vai nàng một ít.
"A, khụ khụ, ta vội tới đưa đồ ăn sáng cho Bạch Lê, ngươi ăn không, chưa ăn trong nồi còn cháo đó?" Bạch Thuật đưa lưng về phía Tư Thiên Hoán, cho nên Tư Thiên Hoán không nhìn thấy khuôn mặt vặn vẹo lúc này của hắn.
Tô Tiểu Vũ nhíu mày, "Không cần, ta ăn rồi." Nàng không có khẩu vị, cái gì cũng không muốn ăn.
Bạch Thuật lại nói vài câu, trong lúc lo lắng quan sát Tô Tiểu Vũ, thấy sắc mặt nàng đã như bình thường, có chút kinh ngạc, nhưng không đợi hắn đánh giá, Tư Thiên Hoán đã lên tiếng đuổi khách.
"Hoán, chàng không vui sao." Tô Tiểu Vũ híp mắt cười, ngồi lên hai chân của hắn, ôm cổ của hắn làm nũng.
Tư Thiên Hoán cúi đầu nhìn nàng, lỗ mũi hừ giận, "Bỏ được nàng ta rồi nên mới về đây sao?"
"Không trở lại, sao chúng ta khởi hành đi Vân Thủy Gian được?" Tô Tiểu Vũ cọ vào hõm vai hắn, hơi mệt mỏi.
"Không ngủ được sao?" Tư Thiên Hoán thấy nàng mệt mỏi, có chút lo lắng.
"Ừ, tán gẫu muộn, Hoán, ta buồn ngủ quá, Lát nữa đi cũng đừng đánh thức ta." Tô Tiểu Vũ không chịu nổi cảm giác mệt mỏi, nhắm mắt lại, giọng nói càng lúc càng nhỏ.
Tư Thiên Hoán thở dài, tức giận trừng mắt nhìn nàng, không nghe được tiếng đáp lại, chỉ có thể cười bất đắc dĩ, cúi người hôn nhẹ nàng, đổi tư thế, để cho nàng ngủ được thoải mái hơn.
Xe ngựa chuẩn bị xong, Tây Vân ở bên ngoài gọi Tô Tiểu Vũ.
Tư Thiên Hoán ôm Tô Tiểu Vũ đi ra ngoài, lắc đầu với Tây Vân, ý bảo nàng không cần nói nữa, lúc đi đến cửa, Bạch Thuật và Tư Thiên Chanh đã chờ trước xe ngựa.
Vân Thủy Gian không phải nơi bình thường, đám người Bạch Nhất đi theo cũng không giúp được gì, cho nên lần này chỉ có bốn người bọn họ, Tư Thiên Hoán và Bạch Thuật thay phiên nhau đánh xe.
"Chăm sóc tốt Tiểu Vũ." Khúc Ngâm lo lắng nhìn Tô Tiểu Vũ đang ngủ, bàn tay dưới ống tay áo đã nắm chặt lại.
Tư Thiên Hoán nghĩ rằng Khúc Ngâm lo lắng nàng sốt ruột đi cứu mẫu thân sẽ làm mình bị thương, gật đầu, "Ta sẽ bảo vệ tốt nàng."
"Hy vọng như thế." Giọng điệu của Khúc Ngâm càng lạnh nhạt, mắt có chút tức giận, không đợi Tư Thiên Hoán nghiên cứu vì sao nàng tức giận, nàng liền xoay người rời đi.
Trong lòng Tư Thiên Hoán nghi hoặc, cảm thấy Khúc Ngâm có chút địch ý với hắn, hắn còn chưa nói nàng cướp mất vật nhỏ, sao đại tẩu lại bất mãn hắn?
"Bạch Lê, nên đi thôi!" Bạch Thuật biết Khúc Ngâm đã biết gì đó, thấy Tư Thiên Hoán trầm tư, lập tức lên tiếng ngát ngang suy nghĩ của hắn.
Tư Thiên Hoán "Ừ" một tiếng, không hề nghĩ nhiều, lên xe ngựa.
"Chủ tử, các ngươi phải cẩn thận, chúng ta sẽ luôn đi theo Hoàng Hậu." Bạch Ngọc vẫy tay với xe ngựa, lớn tiếng nói.
Bạch Thuật nhún vai, cười với đám người phía sau, vung roi ngựa, tuấn mã hí một tiếng, kéo xe ngựa chậm rãi đi về phía trước.
“ Sao Tiểu Vũ còn ngủ?" Tư Thiên Chanh và Bạch Thuật ngồi ở bên ngoài, nói chuyện phiếm với hắn, nghĩ đến chuyện Tô Tiểu Vũ vẫn ngủ say, nhịn không được hỏi.
"Bởi vì Bạch Lê cố gắng hơn ta." Bạch Thuật vô tội chớp mắt, thấy nàng đỏ mặt xoay đầu đi không nhìn mình nữa, thu nụ cười lại, thản nhiên nhìn ra xa, sắc mặt phức tạp.
Tô Tiểu Vũ là bằng hữu của hắn, nhưng Bạch Lê là người thân của hắn, đừng trách hắn thiên vị Bạch Lê.