Bên bờ sông Ngân Hà, cánh liễu mềm mại lay động theo gió trông rất lãng mạn, một con thuyền hoa tinh xảo chậm rãi trôi dưới cành liễu, rời khỏi bờ sông, trước thuyền phủ một lớp lụa mỏng, che cảnh vật bên trong con thuyền lại, ánh trăng xấu hổ xuyên qua lớp màn lụa mỏng được thêu hoa Lê nở rộ hoặc còn nguyên nụ bằng chỉ vàng.
Trong thuyền hoa, trên bàn gỗ khéo léo theo phong cách cổ xưa, khói nhẹ lượn lờ ra khỏi lư hương, tỏa ra hương thơm an thần; bên trong thuyền hoa không giống những con thuyền khác, chỗ ngồi bên phải rất rộng, đủ để hai người nằm ngủ, bên trên là lớp lông thỏ mềm mại.
Tóc Tô Tiểu Vũ tùy ý xõa ra, nghiêng người nằm trên giường, ôm một cái gối đầu mềm mại, chôn đầu vào gối, Tư Thiên Hoán ngồi ở bên cạnh nàng, cụp mắt xuống nhìn nàng, một bàn tay to vỗ về nghịh đỉnh đầu nàng.
"Vũ Nhi, đừng nghẹn trong lòng, nói chuyện với ta, được không?" Giọng nam trầm thấp, rất nhẹ, như một bàn tay ôn nhu, trấn an tâm trạng bối rối của người khác.
"Tư Thiên Hoán..." Tô Tiểu Vũ lộ hai con mắt ra, vô lực chớp chớp, thanh âm mềm mại, như đang làm nũng.
Tư Thiên Hoán rút gối đầu ra, nắm khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, hơi dùng lực, sủng nịch cười cười, "Vật nhỏ, muốn biết cái gì, nói đi." Chuyện vật nhỏ biết không nhiều lắm, những thứ linh tinh hợp lại sẽ chỉ thêm loạn.
Tô Tiểu Vũ giống một con mèo nhỏ, cọ cọ lòng bàn tay của hắn, bộ dáng ngây thơ làm cho người ta mềm lòng, "Chuyện của Vân Thủy Gian, chàng biết được bao nhiêu?"
"Địa vị của Vân Thủy Gian không cần ta phải nhiều lời, nàng cũng biết, giữa Vân Thủy Gian còn có Tô gia, hai đại gia tộc, nhưng Tô gia làm chủ, Bách Lý gia làm phó, ban đầu, Bách Lý gia cam tâm tình nguyện, nhưng đến hiện tại, Bách Lý gia không ngừng lớn mạnh, sớm đã quên mất tổ huấn, diienxdafnllequydnn chỉ muốn tìm cơ ra tay, trở thành chủ nhân của Vân Thủy Gian." Tư Thiên Hoán híp mắt, nhẹ nhàng vỗ về đầu của Tô Tiểu Vũ, xem Tô Tiểu Vũ như mèo con.
"Giống như Y Cốc, họ sẽ luân phiên làm chủ nhân của Vân Thủy Gian, cũng cần tín vật, Bách Lý gia dùng thời gian một trăm năm để cướp lấy tín vật, nhưng cũng chưa thành công, nhưng trong một trăm năm nay, hai bên trở mặt, càng không cho phép hai nhà liên hôn."
"Nếu ta là …Tô Trạch... Hoặc là nữ nhi của Tô gia, nương ta là người Bách Lý gia, cuối cùng nhất định không thể sống cùng một chỗ, sao hắn còn muốn bắt nương về?" Tô Tiểu Vũ nghiêng đầu, há mồm cắn ngón tay của hắn, cà hàm răng, nhưng không dùng nhiều sức.
"Có lẽ mẹ nàng và nàng cầm tín vật của chủ nhân Vân Thủy Gian." Tư Thiên Hoán để nàng cắn mình, cũng không giãy, trong mắt hiện lên ý cười bỡn cợt.
Tô Tiểu Vũ há mồm buông tay hắn ra, nghi hoặc nheo mắt lại, "Mẫu thân họ Bách Lý, nàng cầm tín vật sao không về Bách Lý gia? Nếu nàng thật sự cầm tín vật, vậy nam nhân nàng thích, nhất định là Tô Trạch, hắn là chủ nhân Vân Thủy Gian, ngay cả tín vật còn không giữ được, còn có mặt mũi nào bắt mẫu thân về!" Nếu không phải là chủ nhân Vân Thủy Gian, ai biết được tín vật đang ở đâu? Mà nhìn mắt mẫu thân đầy tình yêu, nàng cũng dám khẳng định mẫu thân và Tô Trạch yêu nhau, nhưng nếu hắn yêu mẫu thân, vì sao còn làm ra việc này.
"Vật nhỏ, đầu nhỏ như vậy còn suy nhiều, có mệt hay không?" Tư Thiên Hoán thấy nàng tự hỏi rồi tự nhíu mi thật chặt, mắt to sáng ngời, hắn nhìn là lòng liền ngứa ngáy khó nhịn, nhịn không được liền cúi người hôn lên mắt nàng một cái, "Tất cả bí ẩn, để Vân Thủy Gian tự giải đáp."
"Tư Thiên Hoán, lúc nào chàng cũng lạnh lùng như vậy sao?" Tô Tiểu Vũ vươn tay, chọc chọc khuôn mặt ôn nhu của hắn, có chút ảo não, nàng xoay tròn tròn, chế giễu hắn, cười, cười, cười!
Tư Thiên Hoán kéo nàng vào trong lòng, tức giận trừng mắt nhìn nàng, "Thật sự không lương tâm, những gì ta làm cho nàng trước đây, đều là giả sao?"
"Ừ, giả." Tô Tiểu Vũ híp mắt cười vui vẻ, đấu võ mồm với hắn, mọi bực bội trong lòng đều tan thành mây khói.
"Quả thực không có lương tâm." Không nhẹ không nặng nhéo vào hông nàng một chút, vừa lòng nhìn tiểu nữ nhân đỏ mặt.
Tô Tiểu Vũ vươn tay ôm cổ Tư Thiên Hoán, nhẹ nhàng tựa vào hõm vai hắn, trong mắt nổi hơi nước, "Hoán, ta muốn đi tìm mẫu thân, bà đã bị cầm tù tám năm rồi." Nàng thương yêu nhất là mẫu thân của nàng, sao có thể chịu khổ như vậy, nàng hưởng phúc tám năm, nhưng mẫu thân lại khóc lóc tám năm.
"Ta đã kêu Bạch Nhất đi chuẩn bị xe ngựa rồi, ngày mai lấy được Huyết Uyên xong, liền khởi hành đi Vân Thủy Gian." Tư Thiên Hoán nhẹ nhàng vỗ lưng của nàng, cười lạnh nhạt.
Trong lòng Tô Tiểu Vũ ấm áp, nhịn không được nhếch khóe môi lên, "Vốn định nói, ngày mai đoạt được Huyết Uyên, sẽ đến tìm lão già kia, nhưng bây giờ tìm được hắn rồi, vậy ta liền đẩy nhanh hành động, lấy xong chúng ta liền rời đi."
"Ngoại trừ những người đến tranh đoạt Huyết Uyên, Triệu Xương còn tìm hơn mười cao thủ, đều là những người đứng đầu đại lục này, vật nhỏ không sợ sao?" Tư Thiên Hoán nhíu mày, nói đi là đi, nha đầu này càng ngày càng kiêu ngạo, Triệu Xương thì không có gì đáng e sợ, nhưng người sau lưng hắn thì rất đáng sợ.
Tô Tiểu Vũ ngửa đầu, vô tội hỏi, "Chàng không có an bài sao?"
"Vũ Nhi thật biết ta sẽ không ngồi yên." Ý cười ở khóe miệng Tư Thiên Hoán càng sâu, thấy nàng ách xì một cái rồi nước mắt lại chảy ra, đáy mắt lại nhu hòa đi, "Nhưng thật không khéo, hơn phân nửa bọn họ đều đến cầu tình Bạch gia."
"Lần này coi như Triệu Xương ăn trộm gà không thành mà còn mất cả nắm gạo, hắn bảo vệ Y Cốc làm, tình nguyện làm một cọng cỏ trong đó, đáng tiếc, ngay cả cơ hội làm cây cỏ hắn cũng không có, đã bị diệt trừ tận gốc." Tô Tiểu Vũ miễn cưỡng cười, trong mắt đầy ý châm chọc, không phải nàng cuồng vọng, nhưng hắn đã đánh giá sai thực lực của đối phương, [email protected] có lẽ năm năm trước, nàng bị bí quyết Huyết Đồng phản phệ, thật sự sẽ rơi vào tay bọn họ.
“ Nếu Triệu Xương biết nàng coi Y Cốc như cây cỏ, có lẽ sẽ tức chết." Tư Thiên Hoán bật cười.
Tô Tiểu Vũ trừng mắt liếc hắn, bĩu môi cười nói, "Người coi Y Cốc là cây cỏ cũng không chỉ một mình ta." Còn không biết xấu hổ cười nàng, hừ!
"Vân Thủy Gian có thể sẽ kinh khủng hơn Y Cốc rất nhiều, Vũ Nhi sợ không?" Tư Thiên Hoán cười yếu ớt hỏi.
Tô Tiểu Vũ nhíu mày, vẽ loạn trước ngực hắn, mới cười ngẩng đầu lên, "Hoán, chàng có hối hận không? Ở chung với ta, cuộc sống sau này của chàng có thể sẽ không yên bình." Lúc trước là Y Cốc bay giờ lại là Vân Thủy Gian, sau đó có lẽ còn phải rước lấy một trận tàn phá của Lê Nguyệt Hoa, nàng thật sự đã chọc phải phiền toái rồi.
"Vật nhỏ, câu này ta không muốn nghe lần thứ hai." Tư Thiên Hoán cười ôn nhu, giọng nói cũng ôn nhu, nhưng ý lạnh trong mắt lại rất nguy hiểm.
"Ta hỏi chàng, Tư Thiên Hoán, chàng hối hận không?" Nàng, Tô Tiểu Vũ không sợ trời không sợ đất, càng không sợ con hổ giấy trước mắt, cho nên nàng cười càng sáng lạn.
"Lá gan không nhỏ." Tư Thiên Hoán hừ lạnh, bàn tay to lưu luyến trên trán nàng chuyển ra sau đầu nàng, hơi dùng lực một chút, ấn nàng vào người mình, nhếch môi hung hăng hôn nàng, dường như muôn trừng phạt nên cắn mấy cái, nhưng không hề ôn nhu.
Tô Tiểu Vũ nhíu mày, nâng quả đấu nhỏ lên đánh vào lưng hắn, thấy hắn hôn càng thô lỗ hơn, trong mắt hiện lên ý cười bất đắc dĩ, ngây thơ oán thầm một tiếng, chậm rãi nhắm mắt lại, mở cái miệng nhỏ nhắn ra mặc hắn phát tiết.
Tất nhiên Tư Thiên Hoán không buông tha cho người trong lòng, lúc đầu là nụ hôn trừng phạt nhưng không bao lâu liền trở nên ôn nhu, hơi mở mắt một ít, thấy bộ dáng nàng thuận theo, con mắt màu hổ phách đang nhu hòa bỗng chốc chuyển thành màu vàng, quyến luyến nhìn nàng trong chốc lát, liền nhắm mắt lại, thừa cơ hội cắn cài lưỡi cứng ngắc của nàng một cái.
“ Uhm..." Thân thể Tô Tiểu Vũ run lên, xấu hổ phát cáu mở mắt ra trừng hắn, nhưng đôi mắt thẹn thùng lại không có nửa điểm uy nghiêm, ngược lại rất phong tình làm người khác thương mến.
Tư Thiên Hoán vẫn chưa trợn mắt, nhưng khóe miệng tươi lại đầy ý cười hư hỏng, nghiêng người, áp đảo nàng nằm xuống giường, tùy ý hưởng thụ hơi thở gấp gáp của nàng...
Gió mát đầy phong tình, thổi bay miếng lụa trắng che đậy phong cảnh tình tứ bên trong, để cho người bên ngoài nhìn thấy cảnh đẹp này.
Triệu Nhược Tinh đứng ở trên thuyền, nhìn chằm chằm hai người đang ôm nhau trong thuyền hoa phía trước, trong lòng đầy ghen tị, mắt vì ghen ghét mà đỏ lên, môi bị nàng cắn nát, máu tươi chảy xuống khóe miệng, nhưng một chút cảm giác nàng cũng không có.
Người trong thuyền hoa, dù hóa thành tro nàng cũng nhận ra, đó là bộ bạch y mà sáng sớm hắn mặc khi rời đi, lúc ấy nàng cảm thấy hắn bạch y làm hai mắt của nàng mơ màng, nhưng bây giờ, lại cực kỳ chói mắt.
Thì ra hắn khinh thường mình, không phải vì mình không tốt, mà là hắn thích người khác!
"Tiểu, tiểu thư..." Họa nhi bị hơi thở đáng sơ vậy quanh người Triệu Nhược Tinh làm sợ tới mức không dám tới gần, nàng không biết Triệu Nhược Tinh bị làm sao, chỉ biết lúc này nàng ta không còn vẻ xinh đẹp ngày thường, mà khuôn mặt vặn vẹo rất dọa người.
"Chát!"
Triệu Nhược Tinh dùng sức tát Họa nhi một cái, như dồn hết tất cả hận ý trong lòng lên người nàng, nhìn dấu tay hồng trên mặt nàng, trong lòng thoải mái không ít, nhưng đồng thời cũng cực kỳ hận.
"Ngươi nói xem, ta không đẹp sao? Ta không tốt sao? Vì sao hắn không thích ta, vì sao hắn đối xử với ta rất lạnh lùng, hiện tại lại quấn quýt với nữ nhân khác trên thuyền?" Triệu Nhược Tinh điên cuồng gầm nhẹ, hung hăng kéo áo Họa nhi.
Tranh bị đánh phun ra một ngụm máu, hận ý tích góp nhiều năm qua đã bùng nổ vào lúc này, trong mắt nàng đầy hận ý, nhưng Triệu Nhược Tinh đang trong cơn thịnh nộ nên phát hiện ra.
"Tiểu thư là nữ nhân hoàn mỹ nhất trên đời này." Họa nhi cười âm lãnh, giọng nói cũng bình tĩnh đến dọa người, "Tiểu thư muốn biết vì sao hắn không cần mình, vậy sao không tự mình đi hỏi hắn?"
"Đúng, ta là người hoàn mỹ nhất, ta muốn hỏi cho rõ ràng!" Hành vi cử chỉ của Triệu Nhược Tinh điên rồ khác bình thường, buông Họa nhi ra, thấp giọng không ngừng lặp lại, sau đó oán hận nhìn thuyền hoa phía trước, thả người nhảy lên, thi triển khinh công bay về phía chiếc thuyền đó.
Sắc mặt Họa nhi tái nhợt ho khan, mặt rất đau, nhưng nàng cũng rất vui vẻ, phụng dưỡng Triệu Nhược Tinh năm năm, nàng chịu khổ nhiều hơn những người ai khác, diiexn/dànllequydnn người khác chỉ biết Triệu Nhược Tinh là thiên kim tiểu thư kiêu căng, chỉ có nàng biết, Triệu Nhược Tinh vốn rất biến thái, nàng tức giận, sẽ trút hết lên người nàng, có đôi khi nàng hận không thể tự sát để quên đi, nhưng hiện tại, nàng đã có thể báo thù.
Bạch Lê công tử, dung mạo thật sự giống thần tiên, nếu không sao có thể khiến nữ nhân kiêu căng này chịu thua, khiến nàng để bụng, Triệu Nhược Tinh đắm chìm, lưu luyến si mê, nàng ta không thấy rõ, nhưng nàng đứng nhìn ở bên cạnh, lại thấy rất rõ, nam nhân này không dễ chọc.
Lúc này nàng kích thích Triệu Nhược Tinh đi quấy rầy chuyện tốt của hắn, Bạch Lê công tử, nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng ta!
"Bạch Lê, sao người có thể đối xử với ta như vậy?" Triệu Nhược Tinh kéo màn che mỏng trên thuyền hoa xuống, phát ra âm thanh "Roẹt” rất choi tai, mà giọng nói của nàng càng chói tai hơn, nhìn hai người triền miên trước mắt, hai mắt của nàng màu đỏ tươi, ghen tị muốn phát cuồng.
Tư Thiên Hoán chậm rãi trợn mắt, con mắt màu hổ phách như thấm qua nước đá, môi mỏng nhẹ nhàng hôn lên môi Tô Tiểu Vũ, rồi mới nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn về phía Triệu Nhược Tinh, không hờn giận hí mắt, "Cút." Tuy rằng đã sớm biết có người đến đây, nhưng vẫn luyến tiếc không muốn buông nữ nhân dưới thân ra, nếu không từ lúc nàng ta lên thuyền đã chết rồi.
"Cút? Ngươi kêu ta cút? Vì một nữ nhân chuyên đi dụ dỗ người khác này, mà ngươi còn kêu ta cút? Ta giết nàng! Xem nàng ta còn quyến rũ ngươi thế nào!"
Mắt Triệu Nhược Tinh mở lớn hơn nữa, khuôn mặt lúc xanh lúc trắng, vết thương trên môi lại vỡ ra, chảy máu, vươn tay rút cây roi bên hông ra, hung hăng quất về phía nữ nhân mặc hồng y dưới thân Bạch Lê.
Sắc mặt Tư Thiên Hoán lạnh như băng rất khiếp người, vẫn chưa giúp nàng chắn roi, nói là hắn không đỡ, không bằng nói người nào đó không cho hắn chắn, bởi vì Tô Tiểu Vũ đẩy hắn ra.
"Triệu cô nương, khóc lóc om sòm cũng phải xem là ai." Giọng nói trầm thấp vang lên, một bàn tay trắng nõn tùy ý nắm lấy cây roi mà Triệu Nhược Tinh dùng mười phần công lực quất tới, nữ tử trên giường lười biếng đứng dậy, mềm mại không xương dựa vào ngực Tư Thiên Hoán, để lộ khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành, trên mặt còn hơi ửng đỏ, đôi môi đỏ mọng hơi sưng, vừa nhìn là biết vừa trải qua chuyện gì.
Tư Thiên Hoán biết nàng muốn tự mình giải quyết Triệu Nhược Tinh, nhếch môi một cái, cúi đầu ôn nhu nhìn ngừơi trong ngực, nếu không xem Triệu Nhược Tinh bán mắt.
Triệu Nhược Tinh trừng lớn mắt, bên trong lộ rõ vẻ khiếp sợ, sao lại là nàng, không đúng, sao lại là hắn?
"Triệu cô nương, ta đẹp không?" Tô Tiểu Vũ miễn cưỡng ngẩng đầu, thưởng thức biểu cảm của Triệu Nhược Tinh, cười yêu dã, tiện tay ngắm nghía chiếc roi tinh xảo.
"Ngươi đoạn tụ..." Triệu Nhược Tinh không thể tin nhìn Tư Thiên Hoán, giọng nói run run, nàng còn tức giận vì sao hắn làm như không thấy nàng, thì ra, thì ra hắn vốn không thích nữ nhân.
"Đoạn... tụ?" Tô Tiểu Vũ như nghe được chuyện buồn cười nhất thiên hạ, nhếch môi, nhẹ nhàng nở nụ cười, tiếng cười chuông bạc, rõ ràng là giọng của một nữ tử.
Triệu Nhược Tinh hung hăng nheo mắt lại, chỉ vào Tô Tiểu Vũ, giọng nói sắc nhọn làm đau lỗ tai người nghe, "Ngươi là nữ nhân!" Nàng là nữ nhân, nàng lừa mọi người, rốt cuộc nàng muốn làm gì?
Ghen tị nhìn chằm chằm người trước mặt, Triệu Nhược Tinh hận không thể xé rách khuôn mặt hoàn mỹ của nàng, Vũ công tử là nam nhân, nàng sẽ hâm mộ, nhưng một khi trở thành nữ nhân, cũng chỉ làm cho nàng đố kỵ, bởi vì nữ nhân vĩnh viễn đều ghen tị với người đẹp hơn mình trăm ngàn lần.
"Đúng rồi, Triệu cô nương thật thông minh." Tô Tiểu Vũ cười cổ vũ, chỉ còn thiếu việc không thưởng cho nàng một viên kẹo.
Triệu Nhược Tinh bị dáng vẻ đắc ý của nàng chọc giận đến choáng váng đầu óc, tay run lên muốn quất Tô Tiểu Vũ một roi, nhưng nàng dùng sức lại bị đánh trả về người mình, chờ nàng sau lấy lại tinh thần, thì đã té xuống đất, vết roi trên người làm cho nàng run rẩy.
"Ta không thích người khác đánh ta." Tô Tiểu Vũ vô tội cười.
"Ngươi, tiện nhân, bản thân nam không ra nam nữ không ra nữ, còn đi quyến rũ nam nhân, ngươi, rốt cuộc ngươi là ai?" Triệu Nhược Tinh nhìn thấy nữ nhân ngồi xổm xuống trước mặt mình, kinh sợ né tránh, nhưng ánh mắt né tránh lại cho thấy nàng sợ hãi, dù sao một roi kia không phải vô dụng.
"Đây là lời mà một tiểu thư khuê các nên nói sao." Tô Tiểu Vũ lắc đầu, giọng cười đầy mỉa mai, "Ngươi dựa vào cái gì để chất vấn ta?"
Triệu Nhược Tinh sợ hãi lui ra phía sau, đột nhiên nghĩ đến nàng là nữ nhi Thành chủ, vốn không cần sợ nữ nhân trước mắt, lập tức nâng cằm, hung hăng nhìn chằm chằm Tô Tiểu Vũ, "Dựa, dựa vào ta là nữ nhi Thành chủ, ta thích Bạch Lê."
"Thành chủ... Không phải cũng chỉ là con chó theo đuôi đám trưởng lão Y Cốc thôi sao?" Tô Tiểu Vũ cười nhạo, cầm lấy roi nhẹ nhàng lướt qua hai má của Triệu Nhược Tinh, "Triệu Xương thương ngươi như vậy, chuyện này, hắn không nói với ngươi sao?"
Triệu Nhược Tinh bối rối cúi đầu, "Ngươi đang nói cái gì, ta không biết... A!" Vết roi trên người bị Tô Tiểu Vũ rắc thuốc bột lên, nàng nhịn không được hét ầm lên, thân thể bắt đầu phát run.
"Kêu cái gì, đây là thuốc chữa thương tốt nhất." Tô Tiểu Vũ bĩu môi, rắc chỗ thuốc bột còn lại lên người nàng.
"Ngươi..." Mặc dù trong lòng Triệu Nhược Tinh còn ghen ghét, nhưng cũng càng sợ hãi, đêm đó, phụ thân đã nói với nàng chuyện của Y Cốc, nàng nghe xong cũng sợ tới mức ngẩn người thật lâu, nàng không tin lại có nơi như vậy, nhưng không thể không tin, nhưng hiện tại, nữ nhân trước mắt lại biết Y Cốc, còn dùng giọng điệu khinh thường như vậy, hay nàng là...
"Ngu ngốc, Vũ công tử là Vũ, Vũ thiếu cũng là Vũ, Tô Tiểu Vũ, vẫn là Vũ, còn đoán không ra sao?" Tô Tiểu Vũ cười ôn nhu lại vô tội, không hề biết từng câu từng chữ của mình vào tai người khác kinnh khủng bao nhiêu.
Triệu Nhược Tinh hoàn toàn ngây người, nàng biết ba trưởng lão Y Cốc tới đây, phụ thân mời hơn mười vị cao thủ, vì sau đại hội đoạt bảo lần này, muốn giết phản đồ của Y Cốc Vũ thiếu Tô Tiểu Vũ, như vậy có thể thấy hắn mạnh như nào... Nghĩ đến mình đã đắc tội Tô Tiểu Vũ, nàng hoàn toàn tuyệt vọng, ánh mắt nhìn Tô Tiểu Vũ cũng trở nên cực kỳ sợ hãi.
"Không, đừng giết ta, ta, ta không thích Bạch, Bạch Lê, ta, ta..." Triệu Nhược Tinh thích Bạch Lê, nhưng không muốn vì một nam nhân mà mất mạng, sợ hãi nên liền có phản ứng như vậy, nàng đắc tội Tô Tiểu Vũ, đều vì Bạch Lê, hiện tại nàng không thích Bạch Lê nữa, có phải sẽ tha cho nàng hay không?
"Ngươi cũng không làm cái gì cả, muốn đánh ta nhưng cũng không đánh trúng, ta không phải người tàn nhẫn như vậy, tất nhiên sẽ không giết ngươi." Tô Tiểu Vũ thản nhiên nhìn cây roi trong tay, có chút chán ghét nghiền nát nó thành từng mảnh nhỏ, vứt trên mặt đất.
Nhìn thấy thực lực của Tô Tiểu Vũ, thiếu chút nữa Triệu Nhược Tinh đã bị dọa đến ngất xỉu, lập tức bối rối nói, "Vậy ngươi thả ta đi, thả ta đi."
"Ta nói thả ngươi khi nào?" Tô Tiểu Vũ kinh ngạc hỏi, "Ngươi biết bí mật của ta, biết quan hệ giữa ta và Bạch Lê, nếu ngươi nói với Triệu Xương, hắn sẽ đề phòng Bạch Lê, chẳng phải ngày mai ta sẽ rất nguy hiểm sao?"
"Không, ta sẽ không nói cho phụ thân biết, cầu xin ngươi thả ta." Triệu Nhược Tinh xoay thân quỳ rạp xuống đất, thân thể run run cam đoan.
Tô Tiểu Vũ khó xử vuốt cằm, "Chỉ có người chết mới không nói lung tung, ta lại không muốn giết ngươi, vậy phải làm thế nào mới tốt đây?"
Bởi vì câu nói của Tô Tiểu Vũ mà tâm trạng của Triệu Nhược Tinh bất ổn, trên người nàng ngoại trừ có một đạo vết roi thì cũng không vết thương khác, nhưng nàng sợ Tô Tiểu Vũ, chân mềm đến nỗi không đứng dậy nổi, bộ dáng chật vật không ai dám tin đây là thiên kim tiểu thư kiêu căng ngạo mạn?
Làm như Tô Tiểu Vũ rất thích bộ dáng khiếp đảm của Triệu Nhược Tinh vậy, nàng cúi đầu nở nụ cười, giọng nói ôn nhu động lòng người, "Ta có đáng sợ như vậy sao? Dọa ngưoi thành như vậy."
"Cầu xin ngươi tha cho ta, chỉ cần ngươi không giết ta, muốn ta làm gì cũng được, ta sẽ không nói chuyện của các ngươi cho cha biết!" Triệu Nhược Tinh gấp đến độ muốn khóc thành tiếng.
Tô Tiểu Vũ chơi đã, chậm rãi thu nụ cười lại, điểm huyệt đạo của Triệu Nhược Tinh trong không trung, nhìn nàng trợn to mắt cố gắng muốn nói nhưng lại nói không ra chữ nào, làm khuôn mặt đỏ bừng, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét, "Ngươi ngồi ngây ngốc ở trong này đi, nếu có người tới cứu ngươi, ngươi sẽ sống, không có người cứu, ngươi sẽ chết." Nói xong, diienxdafnll."eqysdoon cũng không thèm nhìn ánh mắt tuyệt vọng của Triệu Nhược Tinh, xoay người chui vào ngực Tư Thiên Hoán.
"Phiền toái." Tư Thiên Hoán bĩu môi, không biết vì sao nàng lại lương thiện như vậy.
"Nói đến cùng, ngoại trừ nàng làm người ta chán ghét, cũng không làm ra chuyện bất lợi với chàng, nếu ai thích người của ta cũng đều bị giết, ta sẽ mệt đến chết." Tô Tiểu Vũ rất khó chịu vì người nào đó đào hoa, nói xong liền trừng mắt nhìn hắn một cái, " Ngày mai sẽ là ngày kết thúc của Triệu Xương, chấm dứt cái hào quang Thành chủ của hắn, cho dù hắn không chết, tìm được Triệu Nhược Tinh, Triệu Nhược Tinh cũng không có được cuộc sống như trước kia, đối với loại người quen ăn sung mặc sướng như nàng mà nói, không phải đã là trừng phạt vì nàng chọc ta không vui sao?"
"Muốn làm gì thì làm, ta đều nghe theo nàng." Tư Thiên Hoán mềm nhẹ hôn lên trán của nàng, đột nhiên ôm lấy nàng lên, đi ra ngoài, lúc đi ngang qua Triệu Nhược Tinh, đá nàng vào bên trong, Tô Tiểu Vũ cũng không chú ý, chỗ hắn đá là huyệt đau.
Triệu Nhược Tinh nhìn hai người đạp nước mà đi, trong mắt có hận thù có đau thương có tuyệt vọng, giường của nàng ở phủ Thành chủ cũng không có lông thỏ thượng đẳng lót bên dưới, nhưng lúc này nàng không hề có tâm trạng hưởng thụ, toàn thân đau đớn kịch liệt làm cho nàng suy nghĩ, lại không thể động đậy, ngay cả cái chết cũng trở thành hy vọng xa vời, nàng là đại tiểu thư Triệu gia, vì sao lại rơi vào hoàn cảnh này, nàng chỉ mắng Tô Tiểu Vũ hai câu, vì sao lại bị đối xử như vậy!
Đau đến ngất đi, vừa tỉnh lại đã đau, Triệu Nhược Tinh bị tra tấn đến sắp phát điên lên, nàng không ngừng oán hận Tô Tiểu Vũ và Bạch Lê, nhưng nàng lại không nghĩ tới, trước kia, nàng lại tra tấn trút giận lên người khác, thì không sai sao, lúc này nàng thống khổ, coi như là bị quả báo.
Họa nhi nhìn chiếc thuyền hoa càng ngày càng xa, nụ cười càng lúc càng tươi hơn, nửa bên mặt sưng đỏ, làm cho biểu cảm của nàng cực kỳ dữ tợn, nàng nhìn Bạch Lê công tử ôm một nữ nhân rời đi, vậy nhất định Triệu Nhược Tinh đang ở trên thuyền, thật tốt.
Tìm tới vị trí lái, Họa nhi lái thuyền hoa đi theo hướng ngược lại.
Cành liễu như vạn con tằm xanh biếc, du dương bay trong gió, hai bóng người, một trắng một đỏ chậm rãi tản bộ dưới cành liễu.
"Vũ Nhi, nàng nói xem có phải nàng rất hận phụ thân nàng hay không?" Tư Thiên Hoán nhìn nữ nhân đã thay y phục nữ bên cạnh, lạnh nhạt cười nói.
Tô Tiểu Vũ ngắm đai lưng bên hông, nghe vậy, tim thắt lại, thành thực gật đầu, "Đúng, ta hận hắn." Làm cho mẫu thân thích hắn, làm cho mẫu thân có với hắn, lại không bảo vệ mẫu thân, mặc kệ hắn ta có nỗi khổ gì, trong lòng nàng vẫn oán hận.
"Đừng quá cực đoan." Tư Thiên Hoán bật cười, kéo nàng vào trong lòng, nhìn dòng sông Ngân Hà đối diện thở dài.
"Chuyện của hắn ta cũng không muốn quản, ta chỉ muốn tìm mẫu thân về, chăm sóc nàng, nếu ai muốn ngăn ta, cho dù hắn là cha ta ta cũng sẽ không nương tay." Sắc mặt Tô Tiểu Vũ lạnh lùng, nghĩ đến khi mẫu thân rời đi vào tám năm trước, lại cảm thấy đau lòng.
Tư Thiên Hoán thương tiếc khẽ vuốt mái tóc mềm mại của nàng, "Vũ Nhi muốn làm gì thì làm cái đó, đúng rồi, tả hộ pháp của Vân Thủy Gian, ta đã để đại tẩu cứu sống hắn, chờ hắn tỉnh lại, bắt hắn dẫn chúng ta đến Vân Thủy Gian."
“ Sao chàng biết hắn sẽ ngoan ngoãn nghe lời?" Tô Tiểu Vũ bĩu môi.
"Độc thuật của đại tẩu tốt như vậy, tìm một chút thuốc khống chế hắn chắc không khó đi." Tư Thiên Hoán nhíu mày, chỉ cần đừng giết chết, thì thuốc gì cũng được.
Tô Tiểu Vũ lườm hắn một cái, hơi nhíu mi, "Nếu có thể, Tiểu Khúc Nhi không đến đó là tốt nhất, vạn nhất gặp nguy hiểm..."
"Ta cũng hiểu được." Tư Thiên Hoán lập tức tiếp lời, cười híp mắt.
"Hiểu cái gì mà hiểu” Mặt Tô Tiểu Vũ đen lại, nghiến răng nghiến lợi nói.
Tư Thiên Hoán híp mắt cười càng vui vẻ hơn, nhìn Tô Tiểu Vũ, một chút vẻ tức giận cũng không có.
Bạch lâu, sương phòng.
"Ta không đi theo các ngươi, ta ở chỗ này chờ các ngươi về, chờ vết thương của tả hộ pháp tốt lên, nếu các ngươi còn không trở về, ta sẽ mang hắn đi áp chế người Tô gia." Khúc Ngâm từ từ uống trà, nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của Tô Tiểu Vũ, có chút buồn cười.
"Tiểu, Tiểu Khúc Nhi..." Tuy rằng Tô Tiểu Vũ không muốn nàng theo mình mạo hiểm, nhưng đột nhiên nghe thấy vẫn khó tiếp nhận.
Khúc Ngâm rót cho nàng chén trà, cười cong mắt, "Vân Thủy Gian không phải nơi mà Y Cốc có thể đối đầu, với võ công của ta đi theo cũng chỉ cản trở."
"Hoàng huynh truyền tin đến, hắn đã khởi hành đi Phong Tịch thành, tự mình điều tra chứng cứ phạm tội của Trưởng Tôn Úc Phong." Tư Thiên Hoán thấy Tô Tiểu Vũ còn muốn nói chuyện, liền lên tiếng trước, trong mắt đầy ý cười.
Tô Tiểu Vũ hí mắt, "Chàng biết từ khi nào?"
"Tối hôm qua." Tư Thiên Hoán vô tội nháy mắt.
"Vậy sao tối hôm qua chàng không nói!" Tô Tiểu Vũ nghiến răng nghiến lợi, biết rõ Tiểu Khúc Nhi nhớ Tư Thiên Hoàng, còn gạt không nói, hôm nay nếu không có chuyện này, có phải cũng không nói luôn không?
Tư Thiên Hoán cười càng thêm vô tội, trong măt đầy vẻ ủy khuất, "Ta chỉ muốn tìm thời gian thích hợp rồi mới nói thôi." Nói xong, cố ý vô tình liếc Khúc Ngâm một cái.
Từ lúc Khúc Ngâm nghe xong tin tức này, bàn tay nắm cái chén chặt đến nỗi trắng bệch, lộ rõ khớp xương, con mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng hơi híp lại, che đi nước mắt ở bên trong, môi anh đào nhếch, hô hấp cũng thay đổi.
"Còn dùng lực nữa, cái chén sẽ vỡ nát." Tô Tiểu Vũ thở dài, kéo bàn tay nắm chặt của nàng ra, trong lòng lại vui sướng, rốt cục trong cuộc sống của Tiểu Khúc Nhi cũng không còn chỉ có mình nàng, bây giờ có thêm một nam nhân, nàng sẽ hạnh phúc.
"Tiểu Vũ, hiện tại ta đã không thực hiện được lời hứa sẽ mãi mãi đi theo bên cạnh ngươi, ngươi có oán ta không?" Khúc Ngâm hít sâu một hơi, thu nước mắt lại, cười khổ nói, ngẫm lại lời nói hùng hồn năm đó, cả đời đi theo nàng, thật đúng là thật thú vị, quá ngây thơ.
Tô Tiểu Vũ cúi đầu cười khẽ, "Ngươi muốn cả đời đi theo bên cạnh ta, dù là Tư Thiên Hoàng hay Tư Thiên Hoán, bọn họ đều không đồng ý."
"Ừ." Không ngờ Tư Thiên Hoán lại phối hợp gật đầu, làm cho Tô Tiểu Vũ thiếu chút nữa đã đau sốc hông.
"Vương gia, ngươi hẹp hòi như vậy, không sợ Tiểu Vũ chạy trốn sao?" Khúc Ngâm trêu tức nói, sau đó nhìn về phía Tô Tiểu Vũ, ôn nhu nở nụ cười, "Tiểu Vũ, đến Vân Thủy Gian, phải bảo vệ chính mình, ta vĩnh viễn ở đây chờ ngươi, à đúng rồi, ta đi xem hai người Bạch Thuật hầm thuốc thế nào rồi, chén thuốc buổi sáng thật sự không có tác dụng gì cả." Nói xong, chậm rãi đi ra ngoài, không ai nhìn thấy sau khi nàng đóng cửa lại, khóe mắt đã rơi lệ.
Tiểu Vũ, chúng ta đều có cuộc sống mới, chúng ta đều đã hạnh phúc.
Tô Tiểu Vũ nhợt nhạt nhếch môi, một giọt lệ rơi vào chén trà, một tiếng "Tinh" vang lên trong căn phòng im lặng, cực kỳ rõ ràng.
"Hoán, ta và Tiểu Khúc Nhi, có phải đều trưởng thành rồi không?"
"Đúng, lúc trước, các ngươi là người thân duy nhất của nhau, nhưng hiện tại, nàng có ta, nàng ta có hoàng huynh." Tư Thiên Hoán lau nước mắt ở khóe mắt của nàng, có chút đau lòng, lại không thể không nói như vậy.
Tô Tiểu Vũ gật đầu, nghiêng đầu tựa vào vai Tư Thiên Hoán, "Hoán, ngươi nói xem Tiểu Khúc Nhi có hạnh phúc không?" Người bảo vệ Tiểu Khúc Nhi đã biến thành Tư Thiên Hoàng, nàng có chút lo lắng.
"Không tin hoàng huynh sao?" Tư Thiên Hoán nhíu mày, hoàng huynh là nam nhân tốt.
"Trước kia đều là ta bảo vệ Tiểu Khúc Nhi, hiện tại đột nhiên đổi người, có khi nào nàng không quen không.." Tô Tiểu Vũ bĩu môi ngập ngừng, có cảm giác như mẫu thân gả nữ nhi đi vậy.
Tư Thiên Hoán cố nén ý cười, nắm gương mặt của nàng, "Vậy trước kia đều là nàng bảo vệ người khác, bây giờ được ta bảo vệ, nàng có thấy không quen không."
"Cũng tạm được." Tô Tiểu Vũ ho nhẹ một tiếng, trên mặt như viết lên chữ miễn cưỡng vừa lòng, thấy hắn đen mặt, không khỏi bật cười, "Được rồi, để đám người Thừa Phong Bạch Nhất ở lại hết đi, bốn người chúng ta đi thôi."
"Vì sao còn phải mang theo Bạch Thuật và đại tỷ?" Tư Thiên Hoán bất mãn oán giận.
"Này, ngươi nghĩ rằng ta và nàng nguyện ý đi theo ngươi sao." Bạch Thuật bưng chén thuốc đi vào, mặt đen lại hừ lạnh, trời sinh hắn đã là người hộ mệnh, đã đủ đáng thương rồi, bây giờ còn bị ghét bỏ!
Tư Thiên Hoán lạnh lùng liếc hắn một cái, rồi nhìn quan chỗ khác..
Tô Tiểu Vũ cảm thấy ở trước mặt Tư Thiên Hoán Bạch Thuật vĩnh viễn đều có dáng vẻ của con dâu nhỏ, cúi đầu mím môi, không tiếng động mà nở nụ cười, thấy Tư Thiên Chanh cũng đi đến, nhưng không thấy Khúc Ngâm, có chút nghi hoặc, "Tỷ, Tiểu Khúc Nhi đâu?"
"Khụ khụ, nàng nói nàng đến tiệm vải." Tư Thiên Chanh vuốt cái mũi nói, không đành lòng nhìn Tô Tiểu Vũ suy sụp cúi mặt, nàng ta vui vẻ như vậy là nhờ mấy người cho, hoàng huynh sắp tới, tất nhiên là đại tẩu muốn chuẩn bị một chút, đây cũng là chuyện bình thường.
"Hoán..." Tô Tiểu Vũ có cảm giác bị bỏ rơi, đáng thương cúi đầu.
Nhưng lúc này Tư Thiên Hoán cũng không trấn an nàng, mà uống trà như lão thần tiên, "Ngoan, từ từ sẽ quen." A, rốt cục vật nhỏ cũng không còn ôm ôm ấp ấp với Khúc Ngâm nữa rồi, tâm tình thật tốt.
Tô Tiểu Vũ ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đen lại, nhìn ánh mắt nhìn Tư Thiên Hoán đầy nghi ngờ, nhưng người bị nàng nhìn chằm chằm lại chỉ ôn nhu cười yếu ớt.
Tư Thiên Chanh ở bên cạnh nhìn thấy buồn cười không thôi, thế giới này, luôn có người khắc mình, Bạch Thuật nói là Tiểu Vũ áp chế xú tiểu tử, nhưng nàng lại thấy, xú tiểu tử mới là người thắng.
Hình như nhận thấy có người nhìn hắn, Tư Thiên Hoán giương mắt, nhìn vào ánh mắt cười như không cười của đại tỷ nhà mình, nhíu mày, nâng chén trà trong tay lên, ngửa đầu uống cạn.
"Xèo xèo —— "
Tiểu Bạch như tia chớp chạy vọt từ bên ngoài vào trong lòng Tô Tiểu Vũ, dựng thẳng lông thét chói tai.
Tô Tiểu Vũ biến sắc, lạnh giọng hỏi, "Tiểu Khúc Nhi đã xảy ra chuyện rồi ư?"
"Xèo xèo ——" Tiểu Bạch dùng sức gật đầu, Khúc mỹ nhân tản bộ ở bờ sông, bị ba lão gia bắt đi.
"Dẫn đường." Tô Tiểu Vũ đứng dậy muốn đi, đã thấy Tiểu Bạch lắc đầu, tim liền lạnh đi, mắt ẩn nhẫn vẻ hung ác, "Nàng bị bắt đi rồi?"
Tiểu Bạch gật đầu.
Trong mắt Tô Tiểu Vũ xẹt qua một vệt sáng màu đỏ, lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa, một tiếng "ầm" vang lên, ghế dựa phía sau vỡ thành vụn gỗ.
"Đừng nóng vội, chắc chắn bọn họ muốn dùng đại tẩu để khống chế nàng, ngày mai sau khi nàng lấy được Huyết Uyên, tự nhiên bọn họ sẽ dẫn đại tẩu ra." Tư Thiên Hoán nhíu mi, thản nhiên nói, túm lấy Tiểu Bạch đặt vào tay mình, không cho nó làm Tô Tiểu Vũ tức giận nữa.
"Vì sao bọn họ luôn muốn làm mấy chuyện như vậy, quang minh chính đại đánh với ta một trận không được sao?" Tô Tiểu Vũ từ từ nhắm hai mắt lại, cố nén lửa giận trong lòng, nàng biết Tiểu Khúc Nhi sẽ không gặp chuyện không may, cho nên nàng không nóng nảy nữa, nhưng như vậy không có nghĩa là nàng sẽ không tức giận.
Tư Thiên Chanh thở dài, "Tiểu Vũ, nếu ngươi yếu đuối mặc cho bọn họ an bài, bọn họ sẽ không cần hoa tốn nhiều công sức như vậy."
Tư Thiên Hoán nhẹ nhàng xoa khuôn mặt lạnh như băng của nàng, xóa lớp băng sương trên mặt nàng đi, lạnh nhạt cười, "Nàng cũng là hoàng tẩu của ta, ta sẽ không để cho nàng có việc gì, tin tưởng ta."
Ba trưởng lão hiểu rõ tính tình Tiểu Vũ, nhất định sẽ không để cho Khúc Ngâm chịu chút tra tấn nào, nói không chừng còn thiết đãi nàng.
"Trở về phủ Thành chủ thôi." Tô Tiểu Vũ nhắm mắt, thu lại sát ý trong mắt, hơi nhếch môi, khôi phục lại vẻ thong dong, diễn trò làm bộ, ba lão già này muốn nàng sốt ruột, vậy nàng sẽ sốt ruột cho bọn hắn xem.
" Tối nay chúng ta trở về." Tư Thiên Hoán nhìn Tư Thiên Chanh và Bạch Thuật, quăng Tiểu Bạch cho Tô Tiểu Vũ.
Tô Tiểu Vũ đón Tiểu Bạch, cười với hắn, lắc mình rời đi.
"Còn là môn phái Lánh Đời, nhìn qua thì cao cao tại thượng, trên thực tế lại ti bỉ vô sỉ." Tư Thiên Chanh khinh thường nói.
Bạch Thuật cho Tô Tín uống thuốc, lau tay đi ra, nghe thấy vậy, trong mắt hiện lên vẻ châm chọc, "Nói bọn họ ti bỉ vô sỉ, có lẽ đã quá ca ngợi rồi."
Quyền lợi càng lớn, sẽ càng đen tối, thế lực Lánh Đời nghe thì siêu phàm thoát tục, trên thực tế còn đen tối hơn bên ngoài.
"Hoàng tỷ, ngươi kêu đám người Bạch Nhất trở về hết đi, bên kia không cần theo dõi nữa, tất cả đều điều đến Bạch lâu, lúc đi Vân Thủy Gian, bọn họ cần phải bảo vệ tốt hoàng tẩu." Tư Thiên Hoán chậm rãi đứng dậy, ánh mắt nhẹ nhàng.
"Được, các ngươi về phủ thành chủ trước đi, lát nữa ta sẽ trở về." Tư Thiên Chanh không nghi ngờ hắn, gật đầu, nhanh chân đi ra ngoài.
Bạch Thuật nhìn bóng lưng của nàng, thật lâu sau, nhếch môi nói, "Muốn nói gì với ta?"
"Vân Thủy Gian có một cái hồ băng, Bạch Tùng Lĩnh từng nói qua, hồ băng có thể hỗ trợ người tu luyện võ công Lê Nguyệt Hoa rất nhiều." Tư Thiên Hoán lạnh nhạt cười, Bạch Tùng Lĩnh là chủ nhân của Lê Nguyệt Hoa, diiexndaan""lle.qýdoon hắn vẫn bồi dưỡng mình như bồi dưỡng người kế vị vậy, cho nên nói cho hắn biết rất nhiều chuyện mà người khác không biết, muốn đối kháng Lê Nguyệt Hoa, nhất định phải lợi dụng cơ hội lần này thật tốt.
"Tiếp tục." Bạch Thuật gật đầu, trực giác cho hắn còn vế sau nữa.
"Ở Vân Thủy Gian, có lẽ chúng ta sẽ có một trận ác chiến, người Lê Nguyệt Hoa nhất định sẽ nhận thấy sự tồn tại của chúng ta, cho nên chúng ta phải gia tăng võ công trong thời gian ngắn nhất." Tư Thiên Hoán cúi đầu, dưới đáy mắt chợt lóe lên tia lo lắng.
Bạch Thuật quan sát vẻ mặt của hắn, hơi hí mắt, nói, "Ngoại trừ hồ băng có thể hỗ trợ chúng ta luyện công, còn có cái gì nữa?"
“ Khi khí lạnh của nước hồ tiến vào trong cơ thể, toàn thân sẽ đau nhức." Tư Thiên Hoán nhíu mi, "Ta và Vũ Nhi đã dùng tình để thề, ta không muốn nàng cũng..."
"Bạch Lê, ta không có biện pháp tạm thời chặt đứt cảm ứng của các ngươi, càng không có biện pháp giải trừ lời thề của các ngươi, lúc trước ngươi vì nàng mới lập ra lời thề này, hiện tại người chịu đau lại làngươi, nên luyến tiếc sao?" Vẻ mặt Bạch Thuật bình tĩnh, giọng nói đầy mỉa mai.
Tư Thiên Hoán cúi đầu không nói gì, cũng cam chịu thừa nhận lời nói của Bạch Thuật, hắn thật sự hy vọng có thể chia sẻ nỗi đau của Vũ Nhi, nhưng lại không hy vọng nàng chia sẻ nỗi đau của hắn.
"Bạch Lê, ngươi đau lòng Tô Tiểu Vũ ta có thể hiểu, nhưng tình cảm là chuyện của hai người, không thể cứ mãi bắt một mình ngươi trả giá được." Giọng nói của Bạch Thuật càng trầm.
"Bạch Thuật, ta biết trong tay ngươi có bí kỹ bảo vệ, có một thứ sức mạnh có thể tạm thời chặt đứt liên hệ giữa chúng ta." Tư Thiên Hoán thản nhiên nhìn hắn, cũng không đáp lại câu nói của hắn.
Bạch Thuật đánh vỡ cái bàn, mấy cái chén nát hết, sắc mặt lạnh lùng âm trầm, "Ta sẽ không."
"Ngươi sẽ." Tư Thiên Hoán lạnh nhạt cười, giọng điệu chắc chắc, hắn biết Bạch Thuật là vì tốt cho mình, nhưng hắn lại không muốn Vũ Nhi chịu khổ.
"Tạm thời chặt đứt liên hệ giữa các ngươi, tương đương với làm trái ý trời, ngươi muốn thừa nhận thống khổ gấp hai lần sao." Bạch Thuật hung hăng trừng mắt nhìn Tư Thiên Hoán, hốc mắt ửng đỏ, giọng nói lạnh lùng trầm thấp còn hơi run run.
"Thì sao." Tư Thiên Hoán miễn cưỡng cười, giọng nói mềm nhẹ, trong con mắt màu hổ phách là khí thế kiêu ngạo chỉ nhìn mọi thứ bằng nửa con mắt.
Bạch Thuật nhắm mắt lại, hai mắt đỏ ửng không muốn nhìn hắn nữa, trong lòng rất bực mình, người thỏa hiệp luôn luôn là hắn, "Muốn chặt đứt liên hệ giữa các ngươi, cần thời gian bảy ngày, trong bảy ngày này, mỗi đêm ngươi đều sẽ phải nhận nỗi đau xuyên tim, nhưng Tô Tiểu Vũ lại không có cảm giác, sống qua bảy ngày, ngươi chỉ có thời gian một ngày để làm xằng làm bậy, mà một ngày này ngươi muốn dùng lúc nào, nói với ta là được."
"Động tay đi." Tư Thiên Hoán nhíu mày nhìn Bạch Thuật, cảm thấy buồn cười vì bộ dáng giận dỗi của hắn, "Hoàng tỷ có nói là ngươi thật ngây thơ chưa."
Bạch Thuật hung tợn trừng mắt nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi nói, "Vậy Tô Tiểu Vũ có từng là ngươi thật ngu ngốc hay chưa."
"Đứng vững." Bạch Thuật nghiêm mặt nói, "Làm trái lại ý trời không có tư cách ngồi." Lúc trước học chiêu thức này, còn cảm thấy thú vị, dù sao giúp người khác là đối nghịch, với mấy lão già đó nên chiêu thức này rất có tính khiêu chiến, nhưng hiện tại hắn thật hối hận vì sao lúc trước lại muốn học.
Tư Thiên Hoán bĩu môi, đứng thẳng, hai tay chắp ở phía sau, màu vàng trong mắt chợt lóe, cửa phòng vang lên một tiếng "Két" rồi khép lại.
"Kiên nhẫn một chút." Giọng nói của Bạch Thuật lạnh lùng giận giữ, động tác điểm huyệt thật sự rất thô lỗ.
Tư Thiên Hoán dở khóc dở cười, thở dài, "Nhẹ một chút, không chừng ta chưa chịu cảm giác đau đớn xuyên tim, đã bị ngươi đánh chết trước."
"Hừ." Bạch Thuật hừ lạnh, động tác cũng nhẹ đi, điểm mấy huyệt đạo chung quanh hắn, môi mỏng khẽ nhếch lên, không tiếng động niệm một chuỗi thần chú, hai tay lập tức vươn ra phía trước, năm đầu ngón tay dần dần ngưng tụ khí, tóc đen tự bay dù không có gió, tay vừa động, nhẹ nhàng đè xuống hai vai Tư Thiên Hoán, rót một ít sức mạnh vào trong cơ thể hắn.
"Uhm..." Sắc mặt Tư Thiên Hoán trắng nhợt, kêu lớn một tiếng, khóe miệng tràn máu tươi, con mắt màu hổ phách chấn động, nhưng thân thể cứng đờ đủ để thấy lúc này hắn chịu thống khổ cỡ nào.
Bạch Thuật có chút không đành lòng, nhịn không được rút tay về một ít.
"Tiếp tục." Phát hiện hắn lùi bước, Tư Thiên Hoán trầm giọng nói.
Bạch Thuật tức giận từ trong lòng, hắn đã không muốn đối xử tử tế với bản thân mình, vậy hắn không đành lòng chó má gì! Tay lại dùng một chút lực, hung hăng nắm chặt hai vai của hắn.
"Phốc." Tư Thiên Hoán hoảng hốt, phun một ngụm máu tươi, quần áo trắng bị máu nhiễm đỏ, đẹp đến diêm dúa.
"Thế nào?" Bạch Thuật đỡ lấy hắn, thấy hắn suy yếu, nhíu mi, "Bảy đêm này ngươi sẽ phải chịu thống khổ đau hơn vừa rồi nữa, đặc biệt là đêm nay."
"Khụ khụ, không sao." Tư Thiên Hoán nhẹ nhàng lau vết máu ở khóe miệng, giọng nói hơi chột dạ, " Đêm nay Vũ Nhi lo lắng cho hoàng tẩu, sẽ không chú ý tới ta."
"Ngu ngốc, ta gọi phòng bếp làm chút gì cho ngươi ăn lót dạ, nếu không ngươi như bây giờ sớm muộn gì Tô Tiểu Vũ cũng sẽ nhìn ra." Ngay cả khí lực mắng hắn Bạch Thuật cũng không còn, nhíu mày nói, đỡ hắn ngồi trên ghế dựa, xoay người rời đi.
Khói đen lượn lờ trong hai tròng mắt đầy nhu tình của Tư Thiên Hoán, bên môi nhếch lên một độ cong ôn nhu, hơi gian nan cởi áo khoác nhiễm máu ra, tựa vào ghế thở phào nhẹ nhõm, đã lâu rồi không hề đau như vậy, thật sự cũng không kịp thích ứng.
"Vật nhỏ không sao là tốt rồi." Sắc mặt Tư Thiên Hoán tái nhợt như tờ giấy, vô lực nỉ non, chậm rãi nhắm mắt lại, hôn mê, nhưng nụ cười hạnh phúc ở khóe môi cho thấy lúc này hắn rất thỏa mãn.
Dọc theo đường đi Bạch Thuật hùng hùng hổ hổ, đi đến phòng bếp, đang muốn đi vào, hơi sửng sốt khi nhìn thấy người trong phòng bếp, kinh ngạc xong liền nhíu mày nở nụ cười.