Mục lục
Yêu Nghiệt Khuynh Thành: Minh Vương Độc Sủng Cưng Chiều Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Susublue

Ánh nến vẫn sáng bừng trong Hoán Vân cung, cho dù bên ngoài bị màn đêm dày đặc bao phủ, nhưng trong tẩm cung vẫn rất ấm áp và yên tĩnh.

Tô Tiểu Vũ tỉnh lại trước Tư Thiên Hoán, chăn rất ấm, nên làm hai gò má trắng bệch của nàng hơi phiếm hồng, nửa con mắt mở ra còn đang nghi hoặc mê mang, trong mắt ngập hơi nước, có chút mê ly, môi anh đào phấn nộn, như trái cây tươi, mê hoặc lòng người, tóc đen xõa xuống giường, có chút hỗn loạn.

Chậm rãi đứng dậy, Tô Tiểu Vũ cúi đầu nhìn nam nhân bên cạnh còn đang mê man, ánh nến lập lòe chiếu vào khuôn mặt hắn, ngũ quan nhu hòa, giống một khối ngọc ấm áp, lông mi vừa dài vừa đậm, nàng thân là nữ tử cũng cảm thấy hâm mộ, đôi môi đạm bạc nâng lên, nhu tình như nước, tuy rằng đamg mê man, nhưng cả người đều tản ra cảm giác an tường hạnh phúc.

Tô Tiểu Vũ cắn môi, thản nhiên nở nụ cười, nhẹ nhàng nâng tay, xoa nắn gương mặt tuấn mỹ của hắn, từng chút một, từ từ sờ đến cằm, sau đó học cách hắn nắm cằm của mình, dùng hai ngón tay trắng nõn, nắm lấy, nụ cười bên môi càng lúc càng tươi.

Lúc vừa mới tỉnh lại, nàng liền cảm giác tâm của mình tương thông với hắn, không phải cảm giác thản nhiên của sinh tử cổ, mà đặc biệt hơn giống như hai trái tim hòa vào làm một, như đang đập trong cùng một cơ thể, rõ ràng nàng cảm giác được giờ phút này nội tâm hắn rất thỏa mãn và hạnh phúc, mặc dù không biết vì sao, nhưng nàng cũng không tự chủ được mà thỏa mãn.

Từng chuyện xảy ra ban ngày xẹt qua trong đầu nàng, nghĩ đến vẻ mặt lạnh nhạt của hắn, trong mắt có sự bi thương, nhưng lại nhanh chóng bị ý cười che lấp, bức sinh tử cổ ra, khiến nàng hộc máu, đưa máu ở đầu ngón tay cho nàng uống, sau đó, lập ra lời thề ——

Chúng ta lấy linh hồn để thề, đồng sinh cộng tử, không tách rời, không phụ bạc.

Giọng nói mềm nhẹ, giọng điệu kiên định, yêu thương say đắm, linh hồn của nàng đều bị sự ôn nhu của hắn cuốn hút, trở nên ấm áp và mềm mại hơn.

Trước khi hôn mê trong ngực còn cảm thấy ấm áp, thông minh như nàng, yên tĩnh suy tư một lúc, là có thể đoán ra hành động vô tình của hắn là vì muốn bức nàng nôn ra máu, sau đó lấy máu hai người làm thuốc dẫn, dùng linh hồn để lập ra lời thề trọng đại, cho nên lúc này nàng mới cảm nhận được đến tâm tình của hắn.

Tô Tiểu Vũ thấy mí mắt hắn giật giật, nhưng không mở mắt ra, trong mắt xẹt qua một tia giảo hoạt, đưa mặt lại gần hắn một chút, cắn môi hơi xấu hổ cười cười, lặng lẽ hôn lên bờ môi của hắn, khẽ mút vào rồi cắn, học theo cách mà hắn đã làm với nàng, cảm thấy hắn há miệng ra, đôi mắt to cong cong, đưa đầu lưỡi vào trong miệng hắn dò xét, nhưng nàng không biết tiếp theo phải làm như nào, có chút khó khăn mở mắt ra, đập vào mắt nàng là một đôi mắt màu hổ phách tràn đầy ôn nhu, tim run lên, gương mặt vì mắc cỡ mà đỏ ửng.

Nam nhân trên giường đổi khách làm chủ, nhắm mắt lại hôn lên đôi môi của nữ nhân mình yêu, chặn hô hấp của nàng lại, hương vị ngọt ngào của nàng, bàn tay dưới chăn ôm lấy hông của nàng, cái tay khác lại vô thức sờ tới sờ lui trên lưng nàng, làm cho nàng khẽ run. 

Tư Thiên Hoán cảm thấy mình như một con dã thú không biết thỏa mãn là gì, thấy người trong lồng ngực hô hấp dồn dập không thuận lợi, lại không tình nguyện bỏ qua cho nàng, để cho nàng hít thở một chút không khí, rồi lại dùng sức ôm chặt nàng vào trong ngực mình, hận không thể dung nhập nàng vào trong xương tủy của mình, hợp làm một, sử dụng sức mạnh trong bí kĩ lúc nãy, lấy linh hồn để thề, rốt cuộc hắn cũng có thể cảm nhận được suy nghĩ của nàng, hắn cảm thấy, nữ nhân trong ngực cũng yêu hắn sâu đậm, cảm giác này, làm cho nhiệt huyết của hắn sôi trào, hơi thở từ huyệt đan điền phát ra không thể kiểm soát được, lưu chuyển đến toàn thân, xông thẳng lên não. 

“Ừ......” Tô Tiểu Vũ không thể hít thở nổi, chỉ có thể khẽ ngâm lên một tiếng để kháng nghị, nhưng nàng lại không biết đây là phương thuốc kích tình nhất, mở đôi mắt to tràn ngập hơi nước ra, u oán trừng mắt nhìn hắn, trên khuôn mặt nàng, đôi mắt lung linh cũng bị ửng hồng nhàn nhạt, không có từ nào có thể miêu tả được dáng người quyến rũ này, vì thân thể nàng cảm nhận được tâm tình của Tư Thiên Hoán nên trở nên càng nóng bức đến kỳ lạ, cảm giác này trước kia khi Hoán hôn nàng cũng đã xuất hiện nhiều lần, nhưng cũng không mãnh liệt như hôm nay, nhiệt tình đến nỗi khiến tim nàng đập loạn, nhưng lại xen vào một chút khát vọng. 

“Vũ nhi, nàng là của ta, đúng không?” Rốt cuộc Tư Thiên Hoán cũng không cam lòng rời khỏi đôi môi của nàng, ánh mắt nóng bỏng nhìn thẳng vào đôi mắt của nàng, nhìn xuyên thấu linh hồn nàng. dfienddn lieqiudoon

Tô Tiểu Vũ bị hắn nhìn đến thẹn thùng, nhưung lại không nỡ né tránh tầm mắt của hắn, chỉ có thể vô lực nhìn nhau, hai người giằng co trong không trung, không khí mập mờ lượn lờ khắp nơi. Vừa nghe xong câu hỏi của hắn, Tô Tiểu Vũ có chút nghi hoặc, không phải nàng là Vương Phi của hắn sao, vì sao lại hỏi nàng câu này, đột nhiên trong đầu hiện lên hình vẽ trong tập tranh mà hôm trước Tây Vân đưa cho nàng xem, bên trong có những hình ảnh hết sức mắc cỡ....

.. Đột nhiên hiểu được hàm ý của hắn, tim đập nhanh đến nỗi muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, ngực phập phòng mãnh liệt, nàng liền quay mặt qua chỗ khác, không dám nhìn hắn nữa. 

Tư Thiên Hoán nhạy bén cảm nhận được nàng hiểu được ý của mình, có chút kinh ngạc, nhưng lại thấy vui mừng nhiều hơn, tác phong bắt đầu không đứng đắn, cúi đầu nở nụ cười mê hoặc, tiếng cười trầm thấp nóng bỏng, làm lòng nàng ngứa ngáy, cúi người, ngậm lấy vành tai mẫn cảm của nàng, dùng hơi thở nóng bỏng của mình hà hơi vào trong tai nàng, làm cho toàn thân nàng không ngừng run lên. 

“Vũ nhi, trả lời ta.” Tư Thiên Hoán nhẹ nhàng cởi hết quần áo của nàng, bàn tay to gian ác chui vào bên trong áo nhỏ của nàng, vẽ vài đường trên thắt lưng nàng, da thịt trắng nõn trong áo ngủ bằng gấm màu đen càng tôn lên vẻ đẹp diễm lệ của cơ thể nàng, hai con mắt sâu xa thêm vài phần.

Tô Tiểu Vũ đã mắc cỡ đến mức không có cách nào mở nổi mắt, phối hợp theo động tác của hắn, không nhịn được khẽ rên lên một tiếng, càng thêm thẹn thùng, thân thể trẵng nõn đã biến thành màu hồng nhạt, cảm nhận được khát khao cháy bỏng của hắn, lòng cũng mền nhũn, gật đầu lia lịa. 

Tư Thiên Hoán kinh ngạc dừng mọi động tác lại, nghiêng người nàng qua để nàng nhìn thẳng vào mặt hắn, lửa nóng bùng cháy trong mắt hắn nhìn thẳng vào ánh mắt rụt rè của nàng, giọng khàn khàn nói, “Vũ nhi, ta muốn nàng nói, nàng là của ta.” 

Tô Tiểu Vũ xấu hổ trợn đôi mắt long lanh ngập nước, thiếu chút nữa không thể thở nổi vì quá xấu hổ, nhưng cảm nhận được lòng hắn đang cuộn trào mãnh liệt, nóng bỏng và khát vọng, không đành lòng cự tuyệt hắn, hít một hơi thật sâu, lướt qua tai hắn, giọng nói nhỏ nhẹ giống như đang thì thào với hắn “Ta là của Hoán.” 

Cây cung ý trí cuối cùng của Tư Thiên Hoán cũng trượt khỏi dây, ‘vèo’ một tiếng bắn ra ngoài, đầu ngón tay vừa cử động, hai màn sa bằng lụa mỏng trên long sàng to lớn cũng hạ xuống, không chút do dự áp nữ nhân mình yêu thương nhất xuống dưới người. 

Quần áo còn nguyên vẹn trộn lẫn với quần áo bị xé rách, rơi từ trên giường xuống đất, rơi ra ngoài màn sa, ở bên trong màn, tiếng nam tử thở dốc hòa cùng tiếng khóc nức nở của nữ tử đang cố gắng kiềm chế hơi thở hổn hển, tiếng nức nở, hơi thở kìm nén vang vọng, kéo dài rất lâu trong màn đêm tĩnh mịch.

Khúc Ngâm và Tư Thiên Hoàng nói chuyện với nhau rất lâu, vừa cơm nước xong, thái giám trong cung đã ôm tới một đống tấu chương, hắn đành phải ngồi trong phòng của Minh Vương phủ phê duyệt tấu chương đến gãy tay, nàng xuống phòng bếp của Minh Vương phủ lấy chút thức ăn cho Tiểu Vũ, đi tới Hoán Vân cung, bước đến gần, lại nhìn thấy Tây Vân đang đỏ bừng mặt đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt bối rối không biết phải làm gì. 

“Sao vậy?” Khúc Ngâm đi tới, kỳ quái hỏi, một lúc sau mới nghe thấy âm thanh bên trong, mặt cũng hơi đỏ lên và lúng túng, “Bọn họ không đói bụng đâu, chúng ta mau đi thôi.” Dứt lời, lôi kéo Tây Vân nhanh chóng rời đi, nàng nghe được tiếng rên đè nén của Tiểu Vũ, nhưng thỉnh thoảng vẫn không nhịn được kêu to, khụ khụ, họ cũng không nên đứng ở đây để thưởng thức. 

Sau khi Bạch Thuật và Tư Thiên Chanh dùng bữa tối xong, cũng cùng nhau đi tới Minh Vương phủ, tới phòng của Tư Thiên Hoàng hỏi một số chuyện. 

Bạch Thuật đang muốn đi xem thử coi Bạch Lê đã tỉnh lại chưa, đã thấy Khúc Ngâm thở hổn hển từ ngoài chạy vào, Tây Vân đi theo phía sau, khuôn mặt cũng đỏ bừng.

“Sao vậy?” Ba người cùng lên tiếng hỏi.

Khúc ngâm lúng túng hắng giọng nói, lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh Tư Thiên Hoàng, “Ta và Tây Vân cùng nhau đến đưa cơm cho Tiểu Vũ, sau đó......” 

Phải biết là Tư Thiên Chanh rất nhạy cảm, nhìn mặt hai nữ nhân đỏ bừng, tròng mắt bỗng sáng lên, một tiếng vỗ đùi một cái Bạch Thuật rồi đứng lên, gian trá cười hỏi, “Chuyện đó đã thành công rồi sao?” 

Tư Thiên Hoàng và Bạch Thuật liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng giật giật khóe miệng, vô lực nhìn Tư Thiên Chanh, nữ nhân này có thể kín đáo một chút được không.

Khúc Ngâm và Tây Vân nuốt nước miếng, gật đầu.

“A a a, thật tốt quá, rốt cuộc cũng thành công rồi, sau ba năm nữa, rồi lại năm năm, ta sẽ có thể làm cô cô......” Tư Thiên Chanh đang tự phác họa một bức tranh tươi đẹp trong tương lai, mặt đầy hưng phấn làm mọi người đều cảm thấy xấu hổ. 

“Chanh Nhi, trước khi nàng suy tính bao giờ được làm cô cô, có phải nên nghĩ thử xem bao giờ bản thân mình được làm nương hay không?” Bạch Thuật thật sự không chịu nổi nữa, không nhanh không chậm nói.

Tư Thiên Chanh sửng sốt, trong mắt hiện lên một tia xấu hổ, ngay sau đó lại phấn khởi vỗ vai Bạch Thuật, “Không cần lo lắng, ta là tỷ tỷ sẽ không trành giành với đệ muội, để nàng làm nương trước đi.” 

“Tư Thiên Chanh!” Bạch Thuật hoàn toàn không còn gì để nói, không thể cứ mặc kệ nàng, Tư Thiên Hoàng đang cầm trên tay một cuốn sổ con ngồi bên cạnh cũng run lên, chỉ trong chốc lát cuốn sổ con đã bốc hơi, gầm nhẹ một tiếng. 

Tư Thiên Chanh nhún vai, bớt phóng túng một chút, nhưng vẫn hưng phấn không thể chịu được, trong lòng vô cùng vui vẻ, thấy Bạch thuật vô lực nhắm hai mắt lại, đột nhiên giảo hoạt cười một tiếng, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng nói một câu, “Chúng ta cũng phải cố gắng lên!” 

Bỗng nhiên Bạch Thuật sáng bừng hai mắt, ánh sáng tỏa ra ngoài, nhìn Tư Thiên Hoàng một cái, đột nhiên nói, “Chúng ta còn có việc.” Nói xong, liền vác Tư Thiên Chanh lên vai cấp tốc bỏ đi. 

Tư Thiên Hoàng nhức đầu không chịu nổi, đột nhiên nhìn thấy Khúc Ngâm vẫn đỏ mặt ngồi đó, rất vui mừng, nữ nhân tốt của hắn cũng hiểu được hàm ý vừa rồi, nhưng lập tức, trong lòng lại xuất hiện một ý niệm xấu xa, vừa cười vừa đi lên phía trước, “Ngâm Nhi, ta là hoàng huynh của bọn chúng.” Cho nên, người cần cố gắng nhiều nhất chính là hắn. 

Khúc Ngâm nghĩ một chút liền hiểu, sắc mặt đỏ bừng lên, thở hổn hển trừng mắt nhìn Tư Thiên Hoàng chằm chằm, trong lòng Tư Thiên Hoàng vui lên, ôm nàng đi ra ngoài, còn về đống tấu chương kia, chết hết đi.

Tây Vân đen mặt đứng im một chỗ, gian phòng to như vậy chỉ còn lại mình nàng, cửa không đóng, gió đêm thổi vào, từng đợt lạnh buốt, thầm than một tiếng, phồng má bước ra ngoài.

"Đã trễ thế này ngươi đi đâu?" Thừa Phong, Ngân Diện, và Liễu Nguyệt làm xong xuôi mọi chuyện định đi tìm Tô Tiểu Vũ, lại thấy Tây Vân thở hồng hộc chạy về phía bọn họ, kinh ngạc hỏi.

"Ta đi tìm mùa xuân của ta!" Tây Vân bị kích thích hừ nhẹ, sau đó đẩy Ngân Diện và Thừa Phong ra, tiếp tục đi về phía trước.

"Nàng bị sao vậy?" Ngân Diện nhìn Thừa Phong đang đen mặt.

Liễu Nguyệt che miệng yêu kiều nở nụ cười, cười như không cười nhìn Thừa Phong, " Rốt cuộc nha đầu Tây Vân đã thông suốt rồi."

"Các ngươi đi tìm chủ tử đi, ta đi xem nàng một chút." Thừa Phong tà mị liếc nàng một cái, để lại một câu, nhanh chóng đuổi theo Tây Vân, đã hơn nửa đêm rồi còn đi tìm mùa xuân gì nữa, rốt cuộc nha đầu này muốn làm gì đây?

Ngân Diện mờ mịt nhìn bộ dáng vui vẻ của Liễu Nguyệt, trong lòng càng thêm hoang mang, sao ai cũng kỳ lạ như vậy chứ.

Mới sáng sớm lão quản gia Nhạc Thành đã nghe Tây Vân kể lại chuyện tối qua, trên nét mặt già nua đầy nếp nhăn lộ rõ sự vui vẻ, lập tức phân phó đầu bếp chuẩn bị trăm loại đồ ăn, lại cẩn thận chọn ra năm món để Tây Vân đưa đến cho Vương gia và Vương phi, những món còn lại dùng để đãi thị vệ, ngày đại hỉ như vậy, hắn muốn cả phủ cùng chung vui.

Bọn thị vệ thấy quản gia vui sướng, cảm thấy khó hiểu, mới sáng tinh mơ, có chuyện gì khiến Nhạc quản gia vui vẻ sao? Cũng không phải hắn đón dâu, lại càng không có khả năng hắn ôm được tôn tử.

Đương nhiên bọn họ không thể hiểu được cảm giác của Nhạc Thành khi "Nhà có trưởng tử trưởng thành", hắn biết từ trước đến giờ, Tư Thiên Hoán chưa từng chạm qua một nữ nhân nào, hắn nhìn Vương gia lớn lên, điều muốn thấy nhất chính là Vương gia thành gia lập nghiệp, con cháu đầy đàn, mong mỏi nhiều năm như vậy, rốt cục cũng đợi được đến ngày này, có thể không vui sao?

Tây Vân đi đến cửa phòng Tư Thiên Hoán, nhìn con tỳ hưu được vẽ bằng sơn đỏ trên cửa, làm thanh cổ họng, nói, "Vương gia, Vương phi, Tây Vân đưa bữa sáng đến!" Dieenndkdan/leeequhydonnn

"Chút nữa rồi đưa tới."

Một giọng nói của nam nhân truyền từ trong phòng ra, người thông minh vừa nghe sẽ hiểu.

Tây Vân sửng sốt, chạy trối chết, xem ra bọn họ còn chưa thức giấc!

Bên trong, chung quanh giường ngọc rèm đen phủ xuống, quần áo nằm tán loạn dưới giường, không khí ngập tràn mùi kiều diễm đặc thù, hòa cùng mùi trầm hương trong tẩm cung, tạo thành một mùi hương kỳ lạ ái muội.

Sau chiếc rèm đen, trên giường ngọc, một đôi nam nữ nằm giữa giường, nam nhân đã tỉnh lại, đôi mắt màu hổ phách sắc bén ấm áp như nước, bên trong lóe lên tia sáng vui sướng, khuôn mặt tuấn dật nổi rõ từng góc cạnh nổi lên sự ấm áp, nhu hòa khó có được, cánh môi bình thường luôn lạnh nhạt vì đêm qua phóng túng mà hơi sưng đỏ, làm cho khuôn mặt ôn hòa của hắn tăng thêm mấy phần yêu nghiệt, khóe môi hơi cong lên cho thấy tâm trạng hắn lúc này rất tốt, tóc dài chảy tán loạn phía sau, tà tứ đến khó kiềm chế.

Nữ tử vẫn còn ngủ say, lông mi dài ở đuôi mắt như một hình ảnh sống động, bị sương mù bao phủ, da thịt mềm mại như mỡ dê bóng loáng trắng nõn như ngọc, có lẽ do đang ngủ, mà bị nhuộm đỏ ửng, làm tăng thêm sự đáng yêu mê người, chóp mũi tinh xảo sáng nhàn nhạt, mũi thở phập phồng lên xuống, đôi môi vốn đỏ tươi mọng nước, sáng nay lại càng thêm đỏ thắm, hơi sưng lên, càng làm người khác rung động.

Tư Thiên Hoán cười tủm tỉm nhìn nữ nhân đang ngủ say trong ngực, nắm chặt tay nàng trong chăn, trên người đầy vẻ vui sướng và ôn nhu, rốt cục thì vật nhỏ cũng trở thành nữ nhân của hắn, hoàn chỉnh, từ ngoài vào trong đều là của hắn!

Tô Tiểu Vũ nửa tỉnh nửa mê dựa ở trong lòng Tư Thiên Hoán loáng thoáng nghe được giọng nói của Tây Vân, dặn dò một tiếng, mắt chậm rãi mở ra, nhìn thấy xương quai xanh tinh xảo trước mắt, lập tức mở to mắt, Tư Thiên Hoán nằm bên cạnh ôn nhu sủng nịch nở nụ cười, nghĩ tới sự điên cuồng tối hôm qua, khuôn mặt nhỏ nhắn chậm rãi ửng đỏmột đôi mắt sắc bị phủ kín nước, mắt không được tự nhiên liếc qua chỗ khác, đúng lúc nhìn thấy xương quai xanh của hắn nên đỏ mặt, yên lặng dời mắt đi chỗ khác, nhưng lần này ngay cả cổ cũng đỏ.

Tối hôm qua, tối hôm qua, thật quá hoang đường!

Tư Thiên Hoán nhìn thấy nàng trốn tránh, trong mắt lộ vẻ sủng nịch, nhịn không được cúi đầu cười hai tiếng, tiếng cười văng vẳng, cực kỳ mê hồn.

" Vui như vậy sao." Tô Tiểu Vũ nhạy cảm cảm nhận được sự vui vẻ của hắn, tim đập hơi nhanh hơn, cắn môi theo bản năng, kết quả là đau muốn khóc, chợt nghĩ đến nếu còn cắn nữa môi sẽ sưng to hơn, càng xấu hổ đến phát cáu, mò tay đến thắt lưng của hắn, phát hiện vẫn còn cách một lớp quần áo, lặng lẽ thở một hơi nhẹ nhõm, không nhẹ không nặng nhéo một cái. 

"Ôi..." Tư Thiên Hoán không đàng hoàng than nhẹ một tiếng, đêm hôm qua mất hồn như vậy, thấy nàng ngây người như đang nhớ tới cái gì, tròng mắt khẽ chuyển động, xiêu hồn lạc phách.

Tô Tiểu Vũ kéo mạnh cái chăn lên trùm qua đầu, xấu hổ muốn chết, nàng không muốn tỉnh lại, có ai nói cho nàng biết đêm qua nàng đã trúng độc gì không?

Tư Thiên Hoán bật cười, vươn tay muốn ngăn cản nàng, lại bị nàng né tránh, sau đó chợt nghe nàng thống khổ khẽ lầm bầm một tiếng, sắc mặt trầm xuống, dùng sức kéo chăn xuống, ôm nàng vào lòng, lo lắng hỏi, "Sao vậy? Không thoải mái sao?" Đêm qua hắn đã giúp nàng tắm rửa sạch sẽ, cố ý giúp vật nhỏ mặc quần áo chỉnh tề, để nàng đỡ thẹn thùng.

Tô Tiểu Vũ mở to đôi mắt ngập nước, tức giận trừng mắt nhìn Tư Thiên Hoán, trong lòng vừa xấu hổ vừa giận dữ không chịu được, tinh tường cảm nhận được hắn lo lắng, lại có chút mềm lòng, chỉ có thể tức giận hừ nói, "Không phải tại chàng sao."

Hơi sửng sốt, Tư Thiên Hoán hiểu được ý của nàng, hiếm khi cảm thấy không được tự nhiên mím môi, ôn nhu nở nụ cười, trong giọng nói còn có ý lấy lòng, "Vũ Nhi, lần sau ta sẽ nhẹ hơn, đừng nóng giận."

Tô Tiểu Vũ vừa nghe, lập tức trừng lớn mắt, mạnh mẽ ngồi lên, cảm giác toàn thân đau nhức lan tràn khắp não, sắc mặt trắng nhợt, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành cái bánh bao, đau, đau quá, so với trước kia bị thương còn đau hơn!

"Nàng chậm một chút." Tư Thiên Hoán bị hành động đột ngột này của nàng làm sợ tới mức tim đập nhanh, cuống quít ngồi dậy ôm nàng vào trong ngực, đặt nàng nằm xuống, để cho nàng nằm trên người mình, nhẹ nhàng xoa thắt lưng cho nàng, trong đáy mắt của hắn vừa đau lòng vừa trách cứ nàng, biết rõ thân thể mình không thoải mái, còn cử động mạnh như vậy, nữ nhân ngốc này.

Tô Tiểu Vũ đau đến run cả người, mềm yếu nằm vào lòng hắn để hắn giúp mình mát xa, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiến răng nghiến lợi hừ nói, "Lần sau? Chàng còn muốn có lần sau?"

"Đương nhiên!" Tư Thiên Hoán nâng tay, nói, sau đó ngồi dậy nghiêm túc nhìn nàng, trưng ra bộ mặt hồ ly cười, nhẹ nhàng hôn nhẹ lên môi nàng, "Đây chính là trách nhiệm của thê tử nha!" Nghĩ đến cảm giác mất hồn đêm qua, đúng vậy, hắn thừa nhận sau khi ăn tủy xương xong mới biết vị của nó ngon thế nào.

Tô Tiểu Vũ hơi híp mắt, áp chế sự ngượng ngùng trong lòng, cắn chặt răng nói ra một câu, "Nếu sau này người đau là chàng, ta cam đoan sẽ vĩnh viễn lăn lộn với chàng ở trên giường!" Nếu không phải là do cực kỳ tứ giận, nàng sẽ không bao giờ nói những lời này.

Tư Thiên Hoán sửng sốt, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc, sau đó cúi đầu nở nụ cười, cuối cùng cười lớn tiếng, sao vật nhỏ lại đáng yêu như vậy...

"Đừng cười nữa." Tô Tiểu Vũ ảo não không thôi, vô lực nhéo vào thắt lưng của hắn.

Tư Thiên Hoán ngừng cười, nhưng mặt mày vẫn đầy ý cười như trước, tay vẫn không ngừng xoa bóp cho nàng, nghĩ đến lời của nàng, đột nhiên có chút nghi hoặc, "Không phải nàng đau ta cũng sẽ đau sao?" Hay là, lão tổ tông đã sớm quét sạch ý tưởng kia rồi. cho nên... 

" Lời thề ngày hôm qua của chàng, là có ý gì?" Đầu óc mơ hồ của Tô Tiểu Vũ rốt cục cũng tỉnh táo lại một chút, nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, mở mắt ra hỏi.

" Ý trên mặt chữ." Tư Thiên Hoán đặt cằm lên đầu nàng, thản nhiên cười nói, bàn tay đang mát xa nhẹ nhàng vận một ít nội lực, khiến nàng thoải mái nheo mắt lại.

Tô Tiểu Vũ thâm trầm hít một hơi, ngửi mùi hương trên người hắn, nở nụ cười hạnh phúc, nghe thấy câu trả lời của hắn, có chút bất mãn chu miệng lên, "Đừng nói cho có lệ." Hắn làm việc nàng không hề hoài nghi, chỉ không muốn mình không biết gì cả. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn

"Đó là bí kỹ của gia tộc Lê Nguyệt Hoa, dùng tình cảm để lập lời thề, chúng ta có thể đồng sinh cộng tử, một người đau, người kia cũng sẽ đau, một người có công lực, người kia cũng sẽ có." Tư Thiên Hoán thản nhiên nói, trên mặt đầy vẻ ôn nhu, để phòng ngừa khi vật nhỏ không biết thương tiếc cho chính mình, dù bản thân nàng không sợ đau, thì cũng sẽ vì hắn mà suy nghĩ lại.

Cơ thể Tô Tiểu Vũ run lên, hốc mắt có chút ướt át, cho dù đoán được hơn phân nửa, nhưng chính tai nghe hắn nói, vẫn rất cảm động.

"Sao vậy?" Tư Thiên Hoán sâu sắc nhận thấy sự thay đổi của nàng, nắm lấy cằm của nàng, thấy hốc mắt nàng hơi đỏ lên, có chút bất đắc dĩ, "Sao lại khóc?"

"Ta không khóc!" Tô Tiểu Vũ thút thít cái mũi, bất mãn hừ nói,  vươn tay đè bàn tay của hắn đang xoa thắt lưng cho mình, nở  nụ cười, "Thoải mái hơn nhiều rồi, không cần xoa nữa."

Tư Thiên Hoán nhíu mày, thấy lúc nàng rời giường không còn tức giận nữa, trong mắt xẹt qua một ý cười xấu xa, bàn tay dùng lực một chút, nhéo nhẹ vào thắt lưng mẫn cảm của nàng.

“ Đau.” Tô Tiểu Vũ đau đến chảy nước mắt, ngăn tay hắn lại, hung tợn trừng mắt nhìn nam nhân đang làm chuyện xấu kia, nhưng cái liếc mắt này rơi vào mắt hắn lại chỉ là một cái nhìn yếu ớt.

"Vũ Nhi, hôm nay là ngày tuyển phi." Tư Thiên Hoán trêu chọc đủ rồi, thản nhiên nói.

Tô Tiểu Vũ hơi sững sờ ngẩn ngơ, sau đó quẹt miệng, nói, "Nhiều phiền toái quá." Tuy rằng ngủ khá lâu, nhưng vẫn còn rất mệt, nếu cho nàng chọn, nàng tình nguyện tiếp tục nằm trên giường ngủ.

Lúc này Tư Thiên Hoán và nàng đã có được tâm ý tương thông, cho dù không thể hoàn toàn biết trong lòng nàng nghĩ cái gì, nhưng vẫn có thể cảm nhận được bảy tám phần, sủng nịch cười cười, nói, "Nếu không muốn đi, thì không cần đi." Hắn muốn nữ nhân nào, chỉ có hắn mới có thể làm chủ, ai dám ép buộc hắn, chính là tự đi tìm chết, nghĩ đến Đức Vương Trưởng Tôn Úc Phong, lại nhớ đến nữ nhi của hắn Trưởng Tôn Thanh Thanh, trong mắt liền hiện lên sát ý, thích khách mấy ngày trước đây là do nàng ta phái đến, hừ, muốn thiên đao vạn quả vật nhỏ của hắn, không biết tự lượng sức mình.

"Đi." Tô Tiểu Vũ ôm cổ của hắn, mắt hơi khép hờ, không rõ cảm xúc cười nói, vất vả một lần, có thể diệt trừ hậu hoạn vĩnh viễn, Hoán là của nàng, không ai có thể mơ tưởng.

Tư Thiên Hoán vừa lòng nhếch môi, hôn đỉnh đầu của nàng, vật nhỏ biết tranh đấu vì hắn, hiện tượng tốt.

"Tiểu Vũ chủ tử, người dậy chưa, trưởng công chúa muốn ta gọi người qua đó, sắp bắt đầu tuyển phi rồi!" Tây Vân trưng khuôn mặt khổ sơe đứng ở ngoài cửa, nàng thật không muốn quấy rầy, nhưng đó là trưởng công chúa, một nô tỳ nho nhỏ như nàng không dám cãi lời.

"Nói với Hoàng tỷ, tối nay ta đưa nàng qua đó." Tư Thiên Hoán buồn cười nhìn nữ nhân đang vùi đầu vào trong lòng mình, dù nói thế nào cũng không chịu ngẩng đầu lên, thản nhiên nói, nghe thấy người bên ngoài đi rồi, mới nâng đầu của nàng lên, "Đừng né, Tây Vân đã đi rồi."

"Đều tại chàng!" Tô Tiểu Vũ rầu rĩ oán giận, không chừng Tây Vân đang cười nàng.

"Đúng, đều do ta." Tư Thiên Hoán bất đắc dĩ, chống một tay đứng dậy, đặt nàng ngồi trên giường, xuống giường chuẩn bị quần áo.

Tô Tiểu Vũ thò hai con mắt ra khỏi chăn, nhìn bóng lưng của hắn, ánh mắt nguy hiểm, hắn chỉ khoác một chiếc áo ngủ màu đen vô cùng đơn giản, không thể che lấp được cơ bắp cường tráng của hắn, đêm qua không chú ý nhìn, thì ra nam nhân này có dáng người tốt như vậy.

Tư Thiên Hoán quay lại liền thấy mắt nàng sáng lên nhìn chằm chằm mình, trong lúc nhất thời dở khóc dở cười, vừa rồi còn thẹn thùng, bây giờ lại nhìn chằm chằm mình, vật nhỏ khó hiểu.

"Đừng né, ra ngoài mặc quần áo đi." Tư Thiên Hoán chặn tấm chăn của nàng lại, kéo nàng từ trong chăn ra, thấy áo của nàng rơi xuống, để lộ ra những dấu hôn trên da thịt trắng như tuyết, mắt hắn hơi tối sầm lại, mặt không cảm xúc mặc quần áo lại cho nàng.

Áo lót, áo khoác, váy dài, tất hài, động tác của hắn mềm nhẹ không nhanh không chậm, nhanh chóng mặc đồ vào cho nàng, cuối cùng buộc một cái thắt lưng màu trắng tinh xảo ở lưng nàng, vỗ vỗ đầu của nàng, nói, "Tự nàng rửa mặt đi."

"Ta biết, ta không phải tiểu hài tử." Tô Tiểu Vũ phồng má, rũ mắt xuống che giấu sự hạnh phúc, sờ sờ chiếc váy màu bạc của mình, đứng dậy, nhưng nàng còn chưa kịp đứng thẳng lên, đã đau đến thiếu chút nữa ngã xuống giường.

Tư Thiên Hoán ảo não đỡ lấy nàng, có chút hối hận vì đêm qua phóng túng, càn rỡ, đau lòng hỏi, "Còn rất đau sao?"

"Khụ, không đau." Mặt Tô Tiểu Vũ hơi đỏ lên, liếc mắt nhìn hắn một cái, dời mắt đi chỗ khác, đẩy tay hắn ra, chậm rãi đi về phía bồn nước, ban đầu có chút không thoải mái, nhưng đứng một chút liền thích ứng, nàng không có mềm mại như vậy.

Tư Thiên Hoán khẩn trương nhìn nàng đang bước từng bước một, chậm rãi đi đến bồn nước, thấy nàng thật sự không có gì đáng ngại, mới chậm rãi thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Tô Tiểu Vũ đang lau mặt, nghe thấy âm thanh sột soạt phía sau, lấy hết can đảm quay đầu lại, không ngờ lại nhìn thấy một bức tranh mỹ nam thay quần áo mê hoặc đến mất hồn, trừng to mắt, nuốt nước miếng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ như máu, trong lúc nhất thời ngơ ngẩn đứng im không động đậy.

Tốc độ của Tư Thiên Hoán rất nhanh, nhân tiện cũng buộc tóc lại tươm tất, xoay người lại, y bào màu bạc thêu mây đã được mặc ngay ngắn trên người hắn, bên hông đeo một khối ngọc bội hình rồng cao quý tao nhã, đại diện cho thân phận tôn quý của hắn, đầu tóc đen nhánh được cố định bằng ngọc quan, xóa bỏ vẻ vô lại ngày thường, phong thái tuấn lãng, tuấn tú vô cùng, làm nổi bật lên khí thế của một Vương gia, có lẽ bởi vì y bào màu bạc trên người hắn có ánh sáng phát ra, làm cho cả người hắn ẩn hiện trong mây mù, giống như thần tiên.

"Vũ Nhi, nàng sao vậy?" Tư Thiên Hoán đi đến trước mặt Tô Tiểu Vũ, thấy nàng đang cầm khăn lau mặt ngây ngốc nhìn mình, thở dài, hỏi.

Tô Tiểu Vũ tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình bị sắc đẹp mê hoặc, mắt chợt lóe sáng, nhìn về chỗ khác, mũi đột nhiên nóng lên, một chất lỏng ấm áp chậm rãi chảy ra, thân thể nàng cứng đờ, nhanh chóng lấy khăn che lại.

"Ha ha ha..." Tư Thiên Hoán bật cười lớn tiếng, cong thắt lưng, ôm bụng, gần như cười ra nước mắt, khí chất cao quý thoát tục vừa rồi hoàn toàn biến mất, mặt mày hớn hở, miệng há to ra, cười ngặt nghẽo...

"Không cho phép cười!" Tô Tiểu Vũ cố cầm máu lại, xấu hổ đến nỗi mông muốn úp lên mặt, thất bại gầm nhẹ, thể diện của nàng coi như đã mất hết, không ngờ nàng lại có thể nhìn một nam nhân đến nỗi chảy máu mũi, Huyết Uyên, ngươi mau trở lại giết ta đi!

Tư Thiên Hoán ép bản thân ngừng cười, một cái chớp mắt của hắn bắn ra một luồng sáng làm lu mờ vạn vật, khuôn mặt vì cười mà đỏ ửng tuyệt diễm, nhẹ nhàng ôm chầm lấy Tô Tiểu Vũ, dẫn nàng đến trước gương, thấy nàng còn che mặt, không nhịn được cười lớn đến nỗi lồng ngực lại chấn động thêm lần nữa.

"Vũ Nhi, thời gian không còn sớm, nên búi tóc lại thôi, chúng ta cùng đi, được không?" Tư Thiên Hoán kéo hai cái tay vướng víu của nàng xuống, quả nhiên nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn ướt át kiều diễm, mắt lại nổi lên ý cười, không ngờ vật nhỏ lại chảy máu mũi, mới sáng tinh mơ, mà kinh hỉ lại đến không ngừng.

Tô Tiểu Vũ hơi cúi đầu, để mặc hắn búi tóc cho mình, ngay cả sau khi xong, hắn muốn cho nàng xem, nàng cũng không muốn, trực tiếp đứng lên đi ra ngoài, không cần xem cũng biết mặt mình đỏ như nào, thật mất mặt!

Tư Thiên Hoán không tiếng động cười nhẹ hai tiếng, bước nhanh theo nàng, lúc cửa lớn mở ra, đã thu lại mọi biểu cảm, tà tứ liếc nhìn nữ nhân bên cạnh, thấy nàng cũng nhanh chóng chặn cảm xúc lại, khóe môi cũng bất giác cong lên.

"Tiểu Vũ chủ..." Tây Vân vừa nghe thấy tiếng mở cửa, lập tức hưng phấn quay đầu, đây là lần thứ ba trong hôm nay nàng tới đây, rốt cục Tiểu Vũ chủ tử cũng đã ra ngoài, nàng vừa quay đầu lại, lập tức bất động tại chỗ, đẹp, đẹp quá. dinendian.lơqid]on

Tô Tiểu Vũ không soi gương, cho nên nàng không biết, tóc mình được búi đơn giản, dùng một cây trâm bạch ngọc cố định lại, búi tóc hơi lệch một ít, hai cây trâm trong suốt cài  cố định ở giữa, khi nàng di chuyển, phát ra ánh sáng dưới ánh mặt trời.

Tư Thiên Hoán không trang điểm, cho nên cũng không cho Tô Tiểu Vũ dùng son phấn, phấn trang điểm không thể sánh bằng khuôn mặt nõn nà của nàng, trắng nõn bóng loáng, đỏ ửng tự nhiên so với bất kỳ loại son phấn nào cũng đẹp hơn, đôi môi anh đào không son mà hồng, khóe môi cong lên theo thói quen, trông giống như cây cây tuyết liên nở rộ trên đỉnh núi.

Mặc một bộ quần áo màu bạc mềm mại, nhẹ nhàng bay trong gió, quấn quanh cơ thể nàng, tăng thêm một phần mê hoặc, nhưng khí chất toàn thân lại xuất trần như thần tiên, hai bên đối lập nhau nhưng vẫn điểm tô cho nhan sắc của nàng.

Mà Tư Thiên Hoán bên cạnh nàng, cũng mặc một bộ y bào màu bạc, tôn quý lại khí phách, bù đắp vào phân mềm mại của nàng, lúc trước tuy rằng hai người rất đẹp đôi, nhưng đứng chung một chỗ vẫn có một chút không thích hợp, nhưng hiện tại, hợp thành một thể, không ai có thể tách ra, phát ra cảm giác không muốn rời xa, Tây Vân thấy vậy không ngừng cười thầm.

Hai người tới nơi, hoa lê trong sẫn cũng không đẹp bằng họ.

"Đi thôi." Tô Tiểu Vũ liếc mắt nhìn Tây Vân thật sâu, dẫn đầu bước đi, chậm rì rì đi về phía trước đi, nhưng tốc độ cũng rất nhanh.

Tư Thiên Hoán ôn nhu cười đi theo phía sau nàng, từ Hoán Vân cung đến cửa lớn Minh vương phủ, cảnh tượng kinh diễm trên đường đi, bọn thị vệ ngây người, bọn họ không thể tưởng tượng được, rõ ràng Vương gia và Vương phi chỉ bước đi bình thường thôi, nhưng sao lại đẹp hơn cả cảnh sắc trong Minh vương phủ vậy?

Trong hoàng cung, đã tiến hành tuyển phi.

Phía trên cao khán đài, Tư Thiên Hoàng và Khúc Ngâm ngồi ở chính giữa, Tư Thiên Hoàng khoác lên người long bào, khí thế uy nghiêm, khuôn mặt anh tuấn như thần tiên tỏa sáng hơn ánh mặt trời, khí chất vương giả trời sinh của hắn làm mọi người đều phải kinh sợ, bên dưới không ai dám lớn tiếng đùa giỡn; Khúc Ngâm mặc một bộ y phục màu xanh như hoa sen mới nở, trang điểm nhẹ nhìn nàng đẹp như chim hoạ mi, trẻ đẹp tuyệt trần, lúm đồng bên môi càng khiến nàng thêm khuynh quốc khuynh thành, không dấu được khí chất thần thánh cao thượng của Y Cốc Thánh cô, làm cho đám nữ nhân bên dưới bị mờ nhạt đi, khi nhìn thấy nữ nhân bên cạnh Hoàng đế, trong lòng các đại thần thở dài, trách không được Hoàng đế lại để nàng ở trong ngự thư phòng, khí chất của nàng, những nữ tử bình thường sao có thể có, cho dù là nữ nhi nhà mình, cũng không dám mang ra so sánh.

Tô Nghệ Tuyền vì muốn tranh đoạt vị trí phi tử của Hoàng đế mà đến, sau khi nhìn thấy Khúc Ngâm, cũng nhịn không được tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, trong lòng lại vừa hâm mộ vừa ghen tị.

Tô Nghệ Tuyền sắp cắn nát hàm răng của mình, nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười dịu dàng như trước, một Tô Tiểu Vũ còn chưa đủ, bây giờ lại thêm một Khúc Ngâm, khuôn mặt mà nàng vẫn lấy làm kiêu ngạo bây giờ xem ra đã trở thành trò cười.

Hôm nay Tư Thiên Chanh là chủ sự đồng thời cũng là người đánh giá, vừa rồi nghe Tây Vân nói xú tiểu tử đã đến, nhưng điều khiến nàng kinh hỉ, chính là xú tiểu tử rốt cục cũng chịu ra ngoài gặp người!

Bạch Thuật ở bên cạnh nhìn nàng lắc đầu, nhẹ nhàng kéo tay nàng, nhỏ giọng nói, "Nàng kiềm chế một chút, mọi người bên dưới đang nhìn."

Tuy rằng hai người ngồi hơi lệch nhau, nhưng vẻ xuất sắc của bọn họ vẫn hấp dẫn không ít sự chú ý, dù bọn họ có bất kỳ động tác nào cũng đều bị người khác quan sát kỹ lưỡng.

Tư Thiên Chanh ho nhẹ một tiếng, ngượng ngùng nở nụ cười, thấy Tư Thiên Bắc còn chưa đến, lúc này giận tái mặt, "Bắc Bắc đâu?"

"Hắn chạy trốn suốt đêm." Bạch Thuật có chút muốn cười, nhìn nàng đen mặt ngay lập tức, bất đắc dĩ nói, "Chuyện này nên để thuận theo tự nhiên, nàng cũng đừng quan tâm quá."

"Nhưng..." Tư Thiên Chanh phồng má còn muốn nói thêm gì nữa, chợt nghe thấy Bạch Thuật nhẹ nhàng nói, "Nếu như bực bội, chờ sau khi trận đấu kết thúc, về phòng ta, ta giúp nàng bớt giận."

Trưởng công chúa tôn quý cúi đầu, cắn môi, trong lòng không ngừng mắng mỗ nam nhân vô sỉ ngàn lần.

"Đăng —— "

Một tiếng chiêng vang lên, đợt tuyển phi chính thức bắt đầu.

Trưởng Tôn Thanh Thanh tỉ mỉ trang điểm hết nửa ngày, coi như hôm nay là ngày nàng ta đẹp nhất trong mười tám năm, mặc một bộ váy màu cam cực kỳ nhiệt tình, khuôn mặt được trang điểm tinh xảo theo cách quyến rũ, dưới đáy mắt lộ vẻ tự tin, thấy chỗ ngồi của Minh vương còn trống, mắt hơi tối sầm lại, sao Minh vương và tiện nhân Tô Tiểu Vũ còn chưa đến?

Bên dưới là chỗ ngồi của quý tộc hoặc đại thần và thiên kim của bọn họ, cũng đều nhìn về vị trí của Minh vương và Bắc vương.

Mà trên đài cao Khúc Ngâm cũng nhíu mày, "Sao Tiểu Vũ còn chưa đến?"

"Do đêm qua bị ép buộc tàn nhẫn." Tư Thiên Hoàng không hổ là hoàng đế, cho dù đùa giỡn Khúc Ngâm, cũng có thể làm ra nét mặt không đổi sắc, uy nghiêm tự nhiên.

Khúc Ngâm sửng sốt, sau đó tiếp tục nở nụ cười cao quý, cắn răng nói, "Tư Thiên Hoàng, chàng có thể ngừng xỏ xiên hay không."

"Không thể." Đế vương đột nhiên cười, mê hoặc bao nhiêu ánh mắt, nhưng nụ cười chói lọi này lại chỉ đối với một nữ tử, mọi ánh mắt đều tập trung trên ngừơi Khúc Ngâm, có hung tợn có hâm mộ, cực kỳ nóng bỏng giống như muốn thiêu cháy nàng. 

"Chàng nhớ kỹ cho ta." Nhiều người nhìn như vậy, Khúc Ngâm không thể phát hỏa, chỉ có thể nuốt cơn tức này vào bụng, trong lòng thầm cho Tư Thiên Hoàng một dấu vào sổ nợ.  Die nd da nl e q uu ydo n

Nhắc tào tháo là tào thao đến, đang lúc mọi người bàn luận về Tư Thiên Hoán và Tô Tiểu Vũ, hai bóng dáng màu bạc đã chậm rãi đi tới, nam tử tuấn mỹ như thần tiên, nữ tử xinh đẹp như tiên tử, một người khí thế cao quý ngạo nghễ, một người lười biếng mềm mại, quần áo cùng màu trong gió cuốn vào nhau, hai người giống như một người, hoàn toàn tự nhiên, thân mật khăng khít.

Mọi tiếng ồn đều biến mất khi bọn họ xuất hiện, nam nhân tuấn mỹ không giống phàm nhân này chính là Sát Thần Minh vương nơi sa trường đó sao? Nữ nhân lười biếng nhưng không mất đi vẻ sắc bén chính là thứ nữ Tô Tiểu Vũ mấy năm nay bị thất sủng của phủ tướng quân sao?

Rốt cục nhìn thấy diện mạo thật của hai người, mọi người lại âm thầm hít một hơi, không trách được Minh vương lại không để lộ dung mạo thật, nếu mọi người nhìn thấy bộ dáng của hắn, đừng nói là nữ tử, cho dù nam nhân cũng không cầm lòng được; mà Tô Tiểu Vũ... Mọi người đều hướng mắt nhìn về phía Tô Thanh Viễn, Tô tướng quân đúng là bị mù mắt rồi, nữ nhi tuyệt thế như vậy lại ném vào sau viện không quan tâm.

Tô Thanh Viễn bị mọi người nhìn nên rất tức giận, lại không thể phát tiết, giương mắt nhìn nữ nhi ưu tú của mình, lập tức trở lại bình thường, mặc kệ trước kia hắn đối xử với Tô Tiểu Vũ thế nào, bây giờ nàng lại nhớ thương người phụ thân này, nhìn Minh vương tôn quý bất phàm, trong lòng càng thêm vui sướng, giống như nhìn thấy bản thân mình sẽ nhanh chóng được thăng chức trong tương lai.

Tô Nghệ Tuyền nhìn ánh mắt tự hào của Tô Thanh Viễn, hung tợn trừng mắt nhìn Tô Tiểu Vũ, dựa vào cái gì mà tiện nhân này lại cướp đi ánh mắt của mọi người.

Lúc Trưởng Tôn Thanh Thanh nhìn thấy Tư Thiên Hoán, liền đình chỉ hô hấp, không hề chớp mắt nhìn hắn, sắc mặt đỏ ửng, đã bao nhiêu năm, trong đêm khuya nàng đều mở thấy nam nhân này, rốt cục bây giờ hắn cũng xuất hiện trước mặt nàng, rốt cục nàng cũng thấy hắn.

Nhưng trong lúc vô nhìn thấy hắn toát ra vẻ nhu tình với Tô Tiểu Vũ, ánh mắt lạnh lùng, ghen tị nhìn về phía nữ nhân lười biếng bên cạnh hắn, tiện nhân, dám tranh nam nhân của nàng, hôm nay ta sẽ cho ngươi đẹp mặt.

Nhìn bọn họ mặc quần áo màu bạc giống nhau, Trưởng Tôn Thanh Thanh đột nhiên cảm thấy bộ váy màu cam khó coi mà mình tỉ mỉ chuẩn bị thật làm cho người ta buồn nôn.

"Thanh Thanh, cuối cùng ai thắng ai thua còn chưa biết, đừng nóng giận." Trưởng Tôn Úc Phong nhìn Trưởng Tôn Thanh Thanh từ từ thất lễ, lập tức hạ giọng nhắc nhở,     Trưởng Tôn Thanh Thanh sửng sốt, gật đầu với phụ thân, thu hồi suy nghĩ, nơi này nhiều người như vậy, nàng cũng không thể thất lễ.

"Bây giờ ai muốn cạnh tranh với Khúc cô nương, đứng về bên trái, muốn cạnh tranh với Minh vương phi, thì đứng về bên phải, Bắc vương thân thể không khoẻ, hôm nay sợ không thể đến, hôn sự của hắn cũng đẩy về sau." Tư Thiên Chanh nở nụ cười cao quý, đi đến giữa bàn, cao giọng nói, quy tắc của trận đấu là, ai có thể thắng được Khúc Ngâm và Tô Tiểu Vũ, các nàng sẽ có thể vào hậu cung của Hoàng đế hoặc là Minh vương phủ, nhìn qua thì thấy bất công với Khúc Ngâm và Tô Tiểu Vũ, nhưng kì thực là do Tư Thiên Chanh tín nhiệm hai người.

Không bao lâu, hai bên trái phải của bàn đều có đầy các thiên kim tiểu thư, chợt nhận ra, nhân số không hơn kém mà ngang bằng nhau, xem ra sức quyến rũ hai huynh đệ này không thua kém nhau.

Tô Tiểu Vũ chán đến chết nhìn đám oanh oanh yến yến phía dưới, giương mắt nhìn Tư Thiên Hoán một cái, thấy hắn vẫn nhìn mình, khóe miệng hơi co rút, trách không được nàng cảm thấy mình bị ánh mắt của đám nữ nhân này chọc thủng, mầm tai hoạ chính là hắn.

"Vũ Nhi muốn đối phó các nàng như thế nào?" Tư Thiên Hoán thấy nàng nhìn mình, lập tức nâng cao khóe môi nở nụ cười ôn nhu, rước lấy một loạt tiếng ồn bên dưới, ánh mắt bốn phía càng nóng như lửa.

Tô Tiểu Vũ lành lạnh nhìn hắn, "Cầm không thể gảy, cờ thì có thể chơi, chữ thì có thể viết được, nếu vẽ tranh thì cũng chỉ có Khúc Ngâm đoán ra thôi." Nàng dùng toàn bộ thời gian để học võ, nói rõ ràng tình huống cho hắn biết.

Tư Thiên Hoán cố đè nén mới không cười thành tiếng, lần đầu tiên hắn nhìn thấy có người tự hào nói mình như vậy, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cầm một khối điểm tâm đưa đến miệng nàng, "Buổi sáng chưa ăn gì cả, ăn trước miếng điểm tâm lót bụng đi, chờ mọi chuyện giải quyết xong, ta làm đồ ăn ngon cho nàng."

Tô Tiểu Vũ nhíu mày, vừa lòng nở nụ cười, há mồm ăn điểm tâm hắn đưa đến miệng.

Tư Thiên Hoàng đã quen với hành động thân mật của hai người, tất nhiên không thấy ngạc nhiên, nhưng đám nữ nhân bên dưới và đại thần lại chưa từng thấy qua, nữ nhân thì vừa sợ vừa đố kỵ, Minh vương sao có thể đút đồ ăn cho nữ nhân này, cho dù nàng xinh đẹp, cũng không xứng!

Nhưng đám đại thần lại nghĩ nhiều hơn thế, Minh vương hạ mình đút đồ ăn cho Tô Tiểu Vũ, có thể thấy hắn thích nữ nhân này nhiều bao nhiêu, nghĩ đến địa vị của nàng trong lòng Minh vương, suy tư một chút, có người đã muốn bắt đầu lấy lòng Tô Thanh Viễn, nên Tô Thanh Viễn rất vui vẻ, nhưng lại làm cho Tô Nghệ Tuyền tức giận đến nghiến răng, khép đôi mắt oán hận lại, mắt Minh vương bị mù sao, lại có thể đối xử với tiện nhân này tốt như vậy!

Tư Thiên Chanh nhìn phản ứng của mọi người, đáy mắt có chút châm chọc, nhếch môi, quét mắt nhìn đám nữ tử, nâng tay vỗ hai cái, chu môi mở miệng nói——

"Trận đấu bắt đầu, mời những người muốn cạnh tranh với Minh vương phi đứng qua một bên nghỉ ngơi trước."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK