Từ sau khi trong quân doanh có thêm một nữ nhân, bây giờ lại có thêm tiếng cười khổ cho con bú sữa, điều này đã làm không khí tiêu điều xơ xác trong quân doanh tan bớt đi không ít, tuy rằng chủ soái vẫn không đổi sắc như lúc trước, nhưng mọi người vẫn nhìn ra được tâm trạng của hắn tốt lắm, không phải là vì có kiều thê làm bạn, còn có được quý tử nên tự bỏ tiền túi ra cung cấp thêm ba ngày cơm cho các tướng sĩ sao.
Mỗi ngày vẫn cứ trôi qua theo lẽ thường, chẳng qua là trong lều chủ soái có thêm tiếng cười đùa của đứa nhỏ nữa thôi, Niệm Niệm rất thích đứa cháu ngoại này, hắn cũng chỉ mới là đứa bé năm tuổi nhưng đã biết nghĩ cách chơi đùa với cháu mình rồi.
Tô Tiểu Vũ còn đang ở cữ, bị hạ lệnh nghiêm cấm không cho đi ra ngoài vì sợ trúng gió, nàng cũng vui vẻ thanh nhàn chậm rãi ngồi ngây người trên giường, làm một hiền thê lương mẫu.
Tô Tiểu Vũ dựa vào thành giường, thản nhiên nhìn nhi tử và Niệm Niệm chơi đùa, khóe miệng hơi nhếch lên, tiểu tử kia chỉ mới ra đời có nửa tháng, bởi vì được tẩm bổ nhiều nên sắc mặt của nàng rất tốt, không còn vẻ ngây ngô mà chỉ có sự thành thục quyến rũ của nữ nhân, đuôi lông mày lộ vẻ hạnh phúc.
"Tiểu Vũ chủ tử, chim xanh của Hoàng Hậu." Tây Vân cẩn thận xốc màn che lên, không cho gió lạnh thổi vào, rồi cầm chim xanh đi đến trước mặt Tô Tiểu Vũ.
Tô Tiểu Vũ nhíu mày, trước đó vài ngày lúc Bạch Thuật để Tiểu Bạch gửi thư hồi báo cho Hoàng tỷ tiện thể có báo luôn tin tức nàng sinh đứa nhỏ, ừm, chắc là Tiểu Khúc Nhi gấp gáp muốn chết.
Lấy ống trúc trên chân chim xanh xuống, nhìn thấy chữ trên tờ giấy ——
Tô Tiểu Vũ, ngươi lại làm xằng làm bậy.
"Nhóc con, Khúc di thật sự rất hiểu mẫu thân." Tô Tiểu Vũ xoa bóp khuôn mặt bé, cười tủm tỉm nói, rồi sau đó bóp nát tờ giấy thành tro tàn, buồn cười, Hoán không biết y thuật, tuy nghe thấy nàng tám tháng đã sinh con thì thấy rợn cả người, nhưng cũng có thể chấp nhận được, nhưng Tiểu Khúc Nhi không giống vậy, nếu Hoán nhìn thấy tờ giấy này thì nàng liền xong đời.
Tiểu tử kia nhếch môi cười với mẫu thân mình, phun ra hai ngụm nước miếng rồi lại tiếp tục chơi đùa với cậu và Tiểu Bạch.
"Niệm Niệm, lại đây." Tô Tiểu Vũ bất đắc dĩ nhìn bọn họ, cũng may là Hoán còn biết đường đổi một cái giường lớn hơn, nếu không thì sao có thể chứa được đám người này.
Tô Niệm Vũ lưu luyến nhìn nhóc con kia rồi đi đến bên cạnh đại tỷ của mình, nghiêng đầu hỏi, "Tỷ tỷ, làm sao vậy?"
Tô Tiểu Vũ vươn tay đè vai hắn rồi rót một chút nội lực vào trong cơ thể hắn, thật lâu sau mới bật cười, "Niệm Niệm, trong khoảng thời gian này không luyện công sao?"
Khuôn mặt mềm mại của Niệm Niệm đỏ lên, cúi đầu gật một cái.
"Chơi với tiểu Lê quan trọng, nhưng võ công của đệ cũng không thể mặc kệ, nếu không sau này đệ làm sao bảo vệ nhóc con kia được." Tô Tiểu Vũ sờ đầu của hắn, thản nhiên nói.
Niệm Niệm ngẩng đầu, trong mắt đầy vẻ kiên định, quyến luyến nhìn nhóc con kia một cái rồi nhảy xuống giường, tìm một cái ghế dựa lớn ngồi khoanh chân lại, bắt đầu luyện công.
Tư Ngọc Thần thấy cậu mình không chơi với mình nữa thì lại hơi uất ức nghẹn ngào, nhìn mẫu thân mình, nước mắt bắt đầu rưng rưng, nhưng lại không rơi xuống.
Tô Tiểu Vũ bị bộ dáng đáng thương của bé làm cho nở nụ cười, bất đắc dĩ ôm bé nói, "Cậu con phải luyện công, mẫu thân chơi với con không được sao?"
Tiểu tử kia lại cọ cọ vào lòng mẫu thân, ngửi mùi trên người mẫu thân, thỏa mãn nheo mắt to lại.
Tiểu Bạch cũng nhảy lên người bé, ôm bụng bé bắt đầu ngủ, từ khi tiểu tử kia sinh ra thì nơi ngủ của nó chuyển từ ống tay áo của Tiểu Vũ đến bụng của nhóc con này.
"Thừa Phong có tin tức gì không?" Tô Tiểu Vũ mềm nhẹ vỗ về lưng bé, thản nhiên nhìn về phía Tây Vân.
Tây Vân gật đầu, nói, "Sở Thiên Hữu đã lộ diện trong quân doanh."
Tô Tiểu Vũ hơi híp mắt, lộ diện ư? Chỉ sợ không bao lâu nữa sẽ có một trận ác chiến, nàng biết được tin tức này thì Sở Thiên Hữu cũng biết, vậy mà còn dám xuất hiện, xem ra hắn thật sự đã chuẩn bị chu đáo.
"Tây Vân, ngươi giúp ta vẽ lại bộ dáng nhóc con này, ta gửi cho Tiểu Khúc Nhi xem." Tô Tiểu Vũ không suy nghĩ nữa, cười nhìn Tây Vân, nói.
"Dạ." Tây Vân vui vẻ đáp rồi lấy giấy bút đến, nghiêm túc vẽ tranh.
Tô Tiểu Vũ ôm đứa nhỏ ngủ say tựa vào thành giường, sắc mặt dịu dàng và thỏa mãn, ánh nến nhàn nhạt chiếu vào nàng, xinh đẹp không gì sánh bằng.
Tư Thiên Hoán vừa vào thì đã thấy cảnh tượng này, trong mắt cũng có ý cười nhàn nhạt, khóe môi cũng nhếch cao, dienxdafnleequysdoon ho nhẹ một tiếng ý bảo Tây Vân rời đi, rồi sau đó mới lau chùi cả người sạch sẽ, ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng hôn nhóc con đang ngủ say một cái, sau đó hắn ôm Tô Tiểu Vũ vào lòng, thân thiết hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng.
"Vũ Nhi, vừa rồi mọi người đang làm gì?" Tư Thiên Hoán hôn môi nàng, mơ hồ không rõ hỏi.
Cho dù đã làm mẹ người ta nhưng lúc hôn môi Tô Tiểu Vũ vẫn xấu hổ như trước, hơi đỏ mặt đẩy hắn ra, nhẹ giọng nói, "Ta muốn vẽ cục cưng rồi gửi cho Tiểu Khúc Nhi xem."
Tư Thiên Hoán nhíu mày, nhìn bức họa trên bàn, nhíu mi, bất mãn nói, "Vẽ con ta xấu như vậy."
"Vậy chàng vẽ đi." Tô Tiểu Vũ liếc mắt, hừ nhẹ, Tây Vân vẽ rất tốt, nàng còn không biết vẽ đây.
Tư Thiên Hoán lại coi lời nói đùa của nàng là thật, cắn vào môi nàng một cái rồi mới lấy giấy bút lại đây, bắt đầu vẽ.
Tô Tiểu Vũ nhìn hắn thật sự nghiêm túc thì khóe môi cũng nhếch lên.
"Hoàng tẩu nói gì với nàng, có phải dặn nàng phải chú ý chuyện gì không?" Tư Thiên Hoán vẽ nhi tử, thuận miệng hỏi.
"Ừ." Tô Tiểu Vũ hơi giật mắt, thản nhiên đáp.
"Tờ giấy đâu, đưa cho ta xem." Tư Thiên Hoán dừng tay lại, đỡ nàng đến xem.
Tô Tiểu Vũ sửng sốt, không ngờ hắn sẽ nói đến điều này, nhưng cũng phản ứng rất nhanh, "Ta làm mất rồi, dù sao nói với ta cũng không khác biệt gì cả."
"Ừ, không cho phép đi ra ngoài để bị trúng gió." Tư Thiên Hoán nhìn nàng cảnh cáo, sau đó cúi đầu vẫn nghiêm túc vé.
Tô Tiểu Vũ cười gượng, thở dài nhẹ nhõm một hơi, xoa xoa vai, đột nhiên cảm thấy có chút mệt nhọc, ách xì một cái rồi chui vào trong ổ chăn, than thở một câu "Vẽ xong rồi thì cột vào đùi chim xanh, lúc ăn cơm thì đến gọi ta" Xong xuôi liền nhắm mắt lại.
Chờ Tư Thiên Hoán vẽ xong ngẩng đầu lên thì nàng đã ngủ, chậm rãi cuộn bức họa lại xong thì cột vào đùi chim xanh rồi để cho nó bay đi, sau đó mới nằm xuống bên cạnh nàng, một tay chống đầu, một tay tinh tế vuốt ve khuôn mặt hoạt bát của nàng, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, trong ánh mắt ôn nhu xẹt qua chút sắc bén.
Vật nhỏ, giấy Khúc Ngâm đưa cho nàng cho tới bây giờ nàng đều cất giữ cẩn thận, lúc này lại đánh mất, trên đó viết cái gì không muốn cho ta thấy sao?
"Bạch Lê." Bạch Thuật đứng ngoài lều hô to.
Tư Thiên Hoán hơi nhíu mi, sắp xếp mẫu tử hai người xong thì xoay người xuống giường, đi ra ngoài lều.
...
Phi Vân quan, Tư Thiên Hoán và Bạch Thuật sóng vai đứng với nhau, thản nhiên nhìn về phương xa.
"Sở Thiên Hữu đã đến quân doanh." Bạch Thuật thản nhiên nói, Thừa Phong đã sớm trà trộn vào quân doanh Lăng quốc, nếu không thì sao Tiểu Vũ biết được nhiều việc như vậy.
"Ừ." Trong mắt Tư Thiên Hoán có chút âm u, đột nhiên trầm giọng nói, "Bạch Thuật, có một số việc, đừng gạt ta."
Bạch Thuật sửng sốt, hơi híp mắt, "Ngươi có ý gì?"
"Ngươi dẫn bà đỡ tới rất đúng lúc." Tư Thiên Hoán lạnh nhạt nói, cười như không cười nhìn khuôn mặt bình tĩnh của hắn, lúc ấy toàn bộ tâm tư của hắn đều đặt trên người vật nhỏ, cũng không cảm thấy không thích hợp, nhưng điều này không có nghĩa là qua nửa tháng hắn vẫn không phát hiện ra gì cả, bọn họ cho rằng hắn là kẻ ngốc sao?
"Khụ, ta không biết gì cả." Bạch Thuật cứng đờ, ánh mắt bắt đầu mơ hồ, nói ra sao, buồn cười, như vậy nghĩa là không muốn sống nữa, nếu nói ra cho dù Bạch Lê không giết chết hắn thì Tô Tiểu Vũ cũng sẽ không bỏ qua cho hắn, làm việc cho hai người này thật sự là cố hết sức cũng không vừa lòng.
"Đừng ép ta dùng bí quyết Huyết Đồng." Mắt Tư Thiên Hoán chậm rãi trở nên lạnh lẽo, đáy mắt cũng biến thành màu đỏ sậm.
Bạch Thuật hung tợn trừng mắt nhìn hắn, tức giận đến nghiến răng, nhìn nhau nửa ngày, mới nhụt chí tựa vào trên tường, phiền chán nói, "Sau này chuyện của hai người các ngươi ta không quản nữa."
"Có phải nàng biết khi nào mình sinh cho nên mới kêu ngươi đi tìm cho nàng một bà đỡ nàng?" Tư Thiên Hoán nhếch khóe miệng khó có thể nhận ra, thản nhiên hỏi.
"Ừ." Bạch Thuật bĩu môi, hừ nhẹ, đoán được rồi còn hỏi làm gì.
" Có phải đêm trước khi nàng lâm bồn đã cho ta uống thuốc gì đó rồi vụng trộm đi ra ngoài không?" Tư Thiên Hoán tiếp tục hỏi.
Bạch Thuật gật đầu, hít sâu một hơi, thản nhiên nhìn ánh trăng rằm trên bầu trời đêm, "Bạch Lê, Thừa Phong đã sớm trà trộn vào quân doanh Lăng quốc, hắn phát hiện thật ra Sở Thiên Hữu vẫn luôn ở trong quân doanh."
"Ừ." Tư Thiên Hoán híp mắt, xem ra mật thám của bọn họ vẫn còn kém, vốn không lấy được tin tức này.
"Tiểu Vũ phát hiện ở dưới lòng đất bên ngoài Phi Vân quan đều ngập đầy khói đen." Sắc mặt Bạch Thuật lạnh đi vài phần, ánh mắt nhìn ra ngoài Phi Vân Quan.
"Cho nên đêm đó nàng dẫn ngươi ra ngoài đó." Tư Thiên Hoán trầm mặt xuống, vật nhỏ muốn gạt hắn làm gì?
Bạch Thuật lạnh nhạt liếc hắn một cái, hừ nhẹ, "Nàng nói đám khói đen đó đã trưởng thành nên ngay cả nàng cũng khó khống chế, như vậy thì trận chiến lần này binh lính bình thường vốn không ngăn được khói đen, chỉ sợ sẽ thất bại, Sở Thiên Hữu biết ngươi và nàng ở trong này mà còn dám làm như vậy thì nhất định đã có chuẩn bị chu toàn, tuy rằng giết hắn có thể làm cho đám khói đen này biến mất, nhưng ngươi vừa bận tâm tới các tướng sĩ, vừa muốn đối phó hắn, chỉ sợ giết không được hắn, cho nên một khi ngươi và Sở Thiên Hữu giao tranh thì nàng là người duy nhất không bị khói đen tổn thương sẽ phải lên chiến trường."
"Cho nên ngươi liền đồng ý để nàng hạ sinh trước hai tháng!" Tư Thiên Hoán càng nghe càng trầm mặt, sắc mặt càng lạnh như băng, chờ Bạch Thuật nói xong hắn liền lạnh giọng gầm nhẹ.
"Ngươi cũng biết nữ nhân của ngươi có cái đức hạnh gì rồi, ngươi không cho nàng theo tới đây nhưng không phải nàng đã mò tới rồi sao, ngươi còn không đối phó được nàng thì nói gì ta, nàng nói nếu ta dám nói cho ngươi biết thì nàng sẽ sinh con ngay tại chỗ này." Bạch Thuật lấy tay chỉ ra ngoài Phi Vân quan, nói đến đây hắn cũng dở khóc dở cười, nữ nhân này thật đúng là gian xảo, diễn dafnlê quysdôn cho dù hắn biết nàng không thể nào thật sự sinh con ở bên ngoài nhưng lại vẫn ngoan ngoãn bị nàng uy hiếp.
Tư Thiên Hoán thở hổn hển, mặt dịu đi một chút, trong lòng cũng bất đắc dĩ, chuyện này thật sự không trách được Bạch Thuật, với tính tình của vật nhỏ, chỉ sợ trên đời này không ai có thể đối phó được.
"Đứa nhỏ chỉ mới tám tháng, làm sao có thể hoàn hảo như những đứa bé đủ tháng?" Tư Thiên Hoán hỏi ra điều nghi ngờ lớn nhất trong lòng hắn.
"Khụ khụ, ta làm sao mà biết!" Bạch Thuật bị sặc nước miếng của mình làm, ho khan một tiếng rồi quái dị nhìn hắn.
Tư Thiên Hoán nhếch khóe miệng, "Trước khi nàng uy hiếp ngươi có còn nói gì không?"
"Nàng nói đứa nhỏ kia được Tiểu Bạch dùng linh khí tẩm bổ cho nên đã sớm hoàn toàn trưởng thành." Bạch Thuật híp mắt, nhớ lại cuộc đối thoại đêm đó rồi kể lại.
Trong mắt Tư Thiên Hoán có chút kỳ lạ, thật lâu sau mới bất đắc dĩ nở nụ cười, "Bạch Thuật, ngươi nói xem kiếp trước chúng ta là ai, ngay cả đứa nhỏ cũng có thể làm theo ý mình, muốn sinh khi nào thì sinh."
"Muốn sinh thì tự ngươi sinh đi, ta sinh không ra." Bạch Thuật sắc bén bắt lấy lỗi trong lời nói của hắn, khóe miệng run rẩy nói.
Tư Thiên Hoán lạnh lùng liếc hắn, thành công làm cho hắn câm miệng.
"Đúng rồi, mọi chuyện ngươi đều đã biết rõ, ngươi muốn làm gì đây?" Bạch Thuật hỏi.
"Coi như ta không biết gì cả, nàng muốn làm gì thi làm." Tư Thiên Hoán bất đắc dĩ cười nói, nữ nhân này thật sự làm cho người ta vừa yêu vừa hận, chỉ có thể toàn tâm toàn ý sủng nàng.
Bạch Thuật co giật khóe miệng, tức giận trừng hắn, hơn nửa đêm còn kéo hắn ra đây hứng gió làm cái gì!