"Tự sát, nếu không, ta ném đứa nhỏ xuống."
Nói xong lời này, Cách Lạc như thấy được ánh sáng thắng lợi trước mắt nên khóe miệng nhếch lên, dưới trướng có nhiều người thuốc như vậy, dù bọn họ có bản lĩnh cũng sẽ bị ngăn cản trong chốc lát, lúc này cũng đủ thời gian để hắn bóp chết đứa nhỏ này, hắn nghĩ đám người Tô Tiểu Vũ vẫn sẽ yêu đứa nhỏ nhiều hơn.
"Ngươi dám động đến đứa nhỏ dù chỉ một chút thì ta sẽ khiến ngươi hồn phi phách tán."
Toàn thân Tư Thiên Hoán đầy ác ý, hai mắt lập tức chuyển thành màu vàng, sát ý trong mắt dày đặc làm cho người ta hít thở không thông, tóc đen không gió mà tự bay lượn, khí thế vương giả khiến cho vạn vật thần phục, thậm chí cây cối xa xa xung quanh cũng đã bắt đầu đung đưa.
Cách Lạc thấy hắn như vậy thì trong lòng run lên, lại còn sinh ra cảm giác muốn quỳ xuống, cố gắng bình tĩnh lại, phát hiện đôi mắt của hắn lại biến thành màu đỏ, nếu nói không sợ là không thể nào, đôi tay đang giơ đứa nhỏ lên cũng nhịn không được run rẩy một chút, thiếu chút nữa đã đánh rơi đứa nhỏ.
Tư Thiên Hoán điều động sức mạnh của bí quyết Lạc Lê và bí quyết Huyết Đồng đến mức tận cùng, hai loại sức mạnh không ngừng luân phiên, hai mắt cũng không ngừng trung chuyển giữa màu đỏ máu và màu màu vàng, quỷ dị mà lại đẹp đến mức khó nói, hai loại sức mạnh không ngừng va chạm, không ngừng dung hợp, chậm rãi hòa lại thành một loại sức mạnh, cường đại hơn cả hai loại sức mạnh lúc trước, màu mắt đã dừng lại ở màu vàng, khí thế quanh thân lại mạnh gấp đôi, rung động lòng người.
Tô Tiểu Vũ không hề chớp mắt nhìn chằm chằm đứa nhỏ, tay nắm Huyết Uyên tay càng ngày càng chặt, hoa văn cổ xưa trên chuôi kiếm làm rách tay nàng, dòng máu đỏ tươi chảy xuống thân kiếm, nhưng lại không có giọt nào rơi xuống mặt đất, ngược lại bị Huyết Uyên hấp thu hết, thân kiếm cũng bắt đầu không ngừng chuyển thành màu đỏ, một loại sức mạnh xa lạ lại quen thuộc từ tận sâu trong đáy lòng nàng đã thức tỉnh, làm cho hai mắt nàng trở nên trong suốt như ngọc lưu ly.
Khúc Ngâm và Tư Thiên Hoàng liếc nhau, trong mắt đều là vẻ lo lắng, hiện tại tình trạng của Tư Thiên Hoán và Tô Tiểu Vũ đều rất quỷ dị, ngay cả bọn họ cũng không chịu nổi khí thế quanh thân hai người đó, dưới tình huống này, võ công của bọn họ thật sự không giúp được gì, chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn, tìm thời cơ thích hợp cứu đứa nhỏ mới được.
"Oa!"
Tiểu tử kia bị dọa sợ khóc rống lên, trông mong nhìn cha mẹ mình, duỗi đôi tay nhỏ bé ra.
"Giết bọn họ!" Bách Lý Dịch cũng bị khí thế trên người bọn họ dọa sợ không hề nhẹ, lạnh giọng quát rồi liền giơ cao cánh tay rảnh lên để ở cổ Tô Niệm Vũ, uy hiếp hai người không được ra tay.
Cách Lạc thấy chuyện đã đến nước này cũng để tay ở cổ tiểu tử kia, hơi xiết chặt lại, nhưng nghĩ đến nụ cười của thằng bé quá giống Tô Tiểu Vũ thì trong lòng đau xót, nhịn không được dừng tay lại, không hề tiếp tục dùng sức.
Cho dù hắn không tiếp tục dùng sức, khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu tử kia vẫn đỏ lên, mắt to đầy nước, nhưng trong mắt không hề có sự sợ hãi và bối rối mà chỉ thuần túy là vì hít thở không thoải mái.
Sợi dây chịu đựng cuối cùng trong đầu Tô Tiểu Vũ đã bị chặt đứt, ra tay đồng thời với Tư Thiên Hoán, tốc độ như điện, lao về phía hai người kia, nhưng vẫn có rất nhiều người chắn trước mặt hai người như trước.
Cách Lạc và Bách Lý Dịch thấy hai người không muốn buông tha cho mình thì cùng đồng loạt ra tay, thật sự tính cá chết lưới rách, giết đứa nhỏ.
Cùng lúc đó, Tiểu Bạch luôn ngủ say trong áo Tô Niệm Vũ đột nhiên nhảy ra, trèo lên giữa hai người, móng vuốt nhỏ đánh ra hai luồng sáng xanh về phía bọn họ.
Toàn thân hai người kia như bị khống chế và trở nên cứng đờ, nhưng cũng nhanh chóng khôi phục lại, nhưng chỉ tỏng một tích tắc như vậy cũng đủ để Khúc Ngâm và Tư Thiên Hoàng nhảy ra cứu đứa nhỏ, chờ sau khi bọn họ hoàn hồn lại thì hai tay đã rỗng tuếch nên không khỏi biến sắc, lắc mình bỏ chạy.
"Tiểu Vũ, đứa nhỏ không sao, yên tâm làm việc đi." Khúc Ngâm vui vẻ đùa đứa bé đang nằm trong ngực mình cười ngây ngô, không quên cao giọng nhắc nhở Tô Tiểu Vũ.
Tư Thiên Hoàng cũng cười với Tư Thiên Hoán, sờ đầu Niệm Niệm đang hôn mê trong lòng, sau đó dẫn Khúc Ngâm bay ra ngoài đại sảnh xem diễn.
Tô Tiểu Vũ luôn chú ý đến đứa nhỏ, thấy đứa bé không có việc gì thì rốt cục sắc mặt lạnh như băng cũng dịu bớt đi, thậm chí hốc mắt hơi ướt át.
"Vũ Nhi, đứa bé không sao." Vẻ lạnh lẽo trên mặt Tư Thiên Hoán cũng bớt đi, thấy Tô Tiểu Vũ đứng tại chỗ, quay đầu ngây người nhìn đứa nhỏ, ngay cả đám người đang bao vây bên cạnh mình đông thêm cũng không có phản ứng thì đành phải bất đắc dĩ cười nói, lắc mình đi qua dùng Truy Vân đánh trúng tử huyệt của vài người, sau đó bọn họ đều mềm nhũn ngã xuống.
Tô Tiểu Vũ quay cuồng một chút rồi liền ngã vào một vòm ngực ấm áp, có chút ngượng ngùng bĩu môi rồi sau đó nở nụ cười ấm áp, "Cục cưng và Niệm Niệm không sao."
"Nhưng nếu nàng còn như vậy thì sợ là chúng ta sẽ xảy ra chuyện." Tư Thiên Hoán càng bất đắc dĩ, thở dài, nhẹ giọng nỉ non, nâng tay lên đánh thêm được ba tên người thuốc nữa.
Tô Tiểu Vũ sửng sốt, nhìn hai người đã bị người thuốc bao vây không biết từ khi nào thì khóe miệng nhếch lên, hai mắt bất tri bất giác khôi phục lại màu đỏ máu nồng đậm chứ không còn trong veo như ngọc lưu ly nữa, ngay cả luồng sức mạnh cổ quái trong cơ thể biến mất nàng cũng không phát hiện, đương nhiên, tuy nàng không phát hiện nhưng vẫn nở một nụ cười tà khí, hừ nhẹ, "Bọn họ có thể làm chúng ta bị thương sao?"
"Đừng để cho bọn họ đi qua, ta đi bắt người."
Tư Thiên Hoán rất thích nhìn bộ dáng cuồng vọng không coi ai ra gì của nàng, sủng nịch cười cười, cánh tay vung lên, đẩy nàng về phía đám người thuốc rồi sau đó lạnh lùng nhìn xa xa, thả người nhảy lên, sau khi dung hợp bí quyết Lạc Lê và bí quyết Huyết Đồng thì tốc độ càng nhanh hơn, như một luồng sáng trắng xẹt lên phía trên đám người thuốc, bay về phía xa xa.
Huyết Uyên nhảy múa, kiếm khí đẹp mắt, dù võ công người thuốc có cao bao nhiêu lần thì dưới cái lưới do kiếm khí dệt thành cũng chỉ có thể bị chém thành vài đoạn, giữa huyết khí có một bóng người mảnh khảnh, dienxdafnleequysdon vũ đạo bình thường không hề có chút sát ý nào, tao nhã đến mê người, nhưng đây chính là vũ đạo Đoạt Mệnh.
"Quá đẫm máu." Tư Thiên Hoàng vừa đút thuốc cho Niệm Niệm, vừa nói đúng trọng tâm, Tô Tiểu Vũ giết người vụn thịt rơi đầy đất, hắn là một đại nam nhân nhìn thấy cảnh này còn cảm thấy có chút không chịu nổi, nàng ta đứng ở đó sao còn có thể rơi xuống tự nhiên như vậy.
Tư Ngọc Thần cười khanh khách, giống như là đói bụng, liều mạng cọ xát vào trước ngực Khúc Ngâm, làm cho Khúc Ngâm có chút lúng túng, thấy vậy thì thản nhiên nhìn Tô Tiểu Vũ một cái rồi dời sự chú ý, " Bí quyết Huyết Đồng là võ công đầy tà khí, dù có tàn nhẫn nhưng lại không âm u." Cho nên sau khi Tiểu Vũ học xong thì tính cách cũng không trở nên tàn bạo.
Tư Thiên Hoàng gật đầu, thấy tiểu tử kia vẫn chui vào ngực thê tử mình thì khóe miệng nhếch lên, quăng Niệm Niệm vào trong lòng Khúc Ngâm, ôm tiểu tử kia qua, bình tĩnh nói, "Ngâm nhi, Niệm Niệm còn chưa tỉnh, nàng xem thử coi."
Khúc Ngâm cũng không nghĩ nhiều liền bắt mặt cho Niệm Niệm.
Tiểu tử kia rời khỏi thân thể thơm tho mềm mại của Khúc Ngâm thì tức giận trừng mắt nhìn Tư Thiên Hoàng, càng không ngừng phun nước miếng để kháng nghị.
Tư Thiên Hoàng thấy thú vị, cố ý tỏ vẻ đắc ý nhìn hắn, tiểu tử kia trực tiếp xem thường tên nam nhân ngây thơ, Tư Thiên Hoàng thấy nhóc thông minh đáng yêu, nhịn không được thấp giọng nở nụ cười.
Chính xác thì có tổng cộng là 1000 người thuốc, Tô Tiểu Vũ dùng một kiếm giết mười tên cũng phải chém tới một trăm lần, huống chi đám người thuốc này có thực lực không tầm thường, vất vả lắm nàng mới giải quyết được mấy chục tên, nhảy lên trên cây xoa cánh tay hơi mỏi, định vụng trộm lười biếng một lát chờ Hoán bắt người trở về thì đã thấy Khúc Ngâm và Tư Thiên Hoàng đang đùa với đứa bé của mình, trái lại tuy rằng trên người mình sạch sẽ nhưng mùi máu tươi lại nặng hơn bất cứ thứ gì, cánh tay đều mệt mỏi, phía dưới còn có một đống lớn người, trong lòng u oán phủi phủi bụi đất.
Tư Thiên Hoán đánh hôn mê Bách Lý Dịch và Cách Lạc đang chạy trốn rồi mang trở về thì liền thấy nữ nhân nhà mình đang ngồi trên cây buồn bực nhìn đứa nhỏ đang hừng hừng trừng mắt với hoàng huynh và hoàng tẩu, bàn tay nhỏ bé còn không ngừng ấn bóp bóp cánh tay, trông có chút buồn cười, cũng có chút áy náy, vươn tay dùng sức quăng hai người vào trong đại sảnh, xoay người ôm Tô Tiểu Vũ từ trên cây xuống.
"Nếu còn không đến thì cánh tay ta sẽ bị đứt mất." Tô Tiểu Vũ dựa vào trong lòng hắn, yếu ớt than thở.
"Nhưng khinh công nàng không tốt bằng ta, bắt không được người thì sẽ phiền toái." Tư Thiên Hoán nhẹ nhàng nói, thấy nàng mở to mắt trừng mình thì ý cười trong mắt càng đậm, chỉ người đang nằm trên đất.
Tô Tiểu Vũ nhìn Bách Lý Dịch và Cách Lạc đang nằm trên đất, lạnh mặt xuống.
Khúc Ngâm nâng tay bắn một viên thuốc đến chỗ hai người đó, viên thuốc rơi xuống mặt đất vỡ tan ngay, tỏa ra mùi hương gay gắt, hai người bị đánh ngất xỉu chậm rãi tỉnh lại.
"Sư phụ chết, đầu sỏ gây nên là ngươi đúng không?" Tô Tiểu Vũ ngồi ở trước mặt hắn, lạnh giọng hỏi.
Cách Lạc nhìn nữ nhân gần ngay trước mắt, đột nhiên điên cuồng nở nụ cười, cười đến mức mất hơi sức mới thở hổn hển nhìn hai tròng mắt lạnh như băng của nàng, nhìn rất thật lòng, giống như muốn khắc sâu vào trong lòng, thật lâu sau mới khàn khàn mở miệng, "Đúng, tất cả mọi chuyện, sư phụ chết, sư huynh chết, đuổi giết ngươi... Đều là ta làm."
"Ngươi đáng chết." Nỗi hận và oán niệm trong lòng đột nhiên liền biến mất, lúc nói lời này thì Tô Tiểu Vũ rất bình tĩnh, giống như đang trần thuật lại một chuyện không liên quan đến mình vậy.
Cách Lạc nhìn người thuốc không ngừng đến gần thì chua sót nhếch khóe môi, thấp giọng nói, "Đúng, ta đáng chết, nhưng ta không hối hận, bởi vì đời này ta theo đuổi quyền lực, ta lừa ngươi thôi, đám người thuốc này chỉ cần ta chết thì bọn họ cũng sẽ chết."
Khúc Ngâm nhìn vẻ mặt của hắn bắt đầu nhu hòa thì khóe miệng co rút.
"Tô Tiểu Vũ, nếu có chút kiếp sau, nếu ta có thể tìm được ngươi, chắc chắn toàn tâm toàn ý yêu ngươi." Mắt Cách Lạc hơi đỏ lên, giọng nói càng bay bổng, liếc nhìn nàng một cái, chậm rãi nhắm hai mắt lại, cuối cùng trong đầu xuất hiện ảo giác, hắn ngồi ở trên ghế gốc cây, còn Tô Tiểu Vũ mặc gả y đi về phía mình... Sự đau đớn kịch liệt truyền đến não bộ, rốt cục hắn cũng mãi mã rơi vào bóng tối.
Đám người thuốc đang đi tới gần đụng tới bốn người thì đột nhiên dừng lại, tính mạng của 1000 người hóa thành bụi mù, một làn gió thổi qua thì đều không còn gì cả.
"Nàng mềm lòng?" Tư Thiên Hoán đứng ở phía sau nàng, thấy tay nàng đặt trên trán Cách Lạc mãi không chịu thu lại, diễn dafnlê quysdôn rồi nhìn qua nụ cười của Cách Lạc thì lại cảm thấy chói mắt, trong lòng có chút chua chát, không tự giác hỏi ra khỏi miệng.
Khúc Ngâm và Tư Thiên Hoàng nhìn nhau, ánh mắt cùng nhìn Tô Tiểu Vũ.
Tô Tiểu Vũ thản nhiên nhìn nụ cười trên khóe miệng Cách Lạc, khóe miệng đột nhiên nhếch lên, châm chọc khẽ hừ một tiếng, thu tay lại, đôi mắt khôi phục lại màu đen, lạnh lùng nói, " Nếu có thể duy trì tâm trạng bình tĩnh để sử dụng bí quyết Huyết Đồng tầng 10 thì, có thể khiến cho người ta hồn phi phách tán."
Đây là bí mật lớn nhất, chỉ có nàng biết của bí quyết Huyết Đồng, cho nên vừa rồi nàng mới có thể bình tĩnh như vậy, không yêu không hận, chẳng qua có vài người...
"Cách Lạc hắn yêu ta, nhưng lại ít hơn so với tình yêu quyền thế, nhưng điều này có liên quan gì đến ta chứ." Tô Tiểu Vũ đứng dậy, hơi híp mắt nhìn Tư Thiên Hoán, thấy hắn nở nụ cười, giọng điệu trở nên lạnh lùng, "Tư Thiên Hoán, chàng vừa mới hoài nghi ta!"
"Không có, ta không có hoài nghi nàng." Tư Thiên Hoán giơ tay lên thề, nghiêm túc nói, trong lòng âm thầm kêu khổ, không phải hắn hoài nghi, hắn thấy tay vật nhỏ vẫn đặt trên đầu Cách Lạc, trong lòng không vui nên mới có thể nói như vậy, nhưng nghe nàng giải thích xong thì hắn không còn gì không vui nữa.
Hồn phi phách tán... Vậy sao Cách Lạc còn có kiếp sau được.
"Hừ." Tô Tiểu Vũ lạnh lùng hừ rồi xoay người bước đi.
"Vũ Nhi, đợi ta với." Tư Thiên Hoán lập tức đuổi theo, chạy ở phía sau cười lấy lòng.
"Cách xa ta một chút." Tô Tiểu Vũ thở phì phò nói.
Tư Thiên Hoán thầm kêu không tốt, tiếp tục phát huy da mặt dày của mình, "Vũ Nhi, cục cưng được cứu rồi, chúng ta còn chưa ôm thằng bé..."
"Tiểu Khúc Nhi ôm rất tốt, muốn ôm tự chàng đi ôm đi.” Giọng Tô Tiểu Vũ lạnh hơn, lôi cục cưng ra làm cớ, tội thêm một bậc.
"Vũ..." Tư Thiên Hoán nhếch khóe miệng, tiếp tục mở miệng, lại bị ngắt ngang.
"Cút, đừng đi theo ta." Tô Tiểu Vũ tức muốn chết, mềm lòng mềm lòng, mềm lòng thì chàng được nước leo lên đầu lên cổ, nàng thông minh xinh đẹp, người yêu nàng nhiều không kể xiết, chẳng lẽ muốn nàng mềm lòng với nguyên một đám như vậy? Nam nhân chết tiệt, dám nói những lời này!
"Vũ Nhi, tay nàng còn bị thương, để ta bôi thuốc cho nàng trước được không." Tư Thiên Hoán không còn cách nào khác đành cười nói, thấy nàng nhìn bàn tay chảy máu của mình theo bản năng thì có chút bất đắc dĩ, tiến lên ôm lấy nàng.
Sau đó, Tô Tiểu Vũ luôn giãy dụa, Tư Thiên Hoán thì luôn đè cơ thể lộn xộn của nàng lại để bôi thuốc cho nàng...
"Khụ khụ, Tiểu Vũ, Bách Lý Dịch làm sao bây giờ?" Khúc Ngâm vừa mới hoàn hồn lại từ trong nỗi khiếp sợ, thương hại nhìn Cách Lạc ngay cả cơ hội xuống địa ngục cũng không có, đột nhiên nhìn đến tên nam nhân tái nhợt bên cạnh thì liền hô lên với đôi nam nữ đang ôm ôm ấp ấp ở bên kia.
"Độc quật."
Giọng nói lạnh lùng vang lên.
Khúc Ngâm nhíu mày, dưới biểu cảm hoảng sợ của Bách Lý Dịch, nàng liếc bảo Tư Thiên Hoàng mang hắn đi, sau đó ôm tiểu tử kia đi về phía hang độc.
"Không muốn, ta không muốn đến hang độc..." Bách Lý Dịch không ngừng giãy dụa, hắn đã từng nhìn thấy hang độc rồi, trong đó cái gì cũng không có, tất cả đều là khí độc, bị quăng vào đó thì còn đau khổ hơn là chết...
Tư Thiên Hoàng lạnh lùng hừ một tiếng, trực tiếp đánh hắn ngất xỉu.
Bách Lý Dịch mất đi ý thức, lúc tỉnh lại thì đang bị khí độc trong hang độc tra tấn đến toàn thân đau đớn, đau đến mức tỉnh lại, hắn tuyệt vọng nhìn bóng lưng Tư Thiên Hoàng và Khúc Ngâm rời đi, đau khổ cầu xin được chết.