"Đi đâu?"
Tư Thiên Hoán giương mắt nhìn Bạch Thuật mặt mày hớn hở chậm rãi quay về, nhíu mày hỏi.
"Chanh nhi tới tìm ta." Bạch Thuật vui vẻ khoe mình hạnh phúc, nhếch miệng cười nói.
"Hoàng tỷ?" Tư Thiên Hoán sửng sốt, có chút kinh ngạc, "Lê Nguyệt Hoa phòng vệ kém như vậy sao?"
"Khụ, có lẽ là võ công của nàng tiến bộ." Bạch Thuật vội ho một tiếng, cười nói.
Tư Thiên Hoán hơi híp mắt, suy ngẫm nhìn Bạch Thuật, với phòng vệ của Lê Nguyệt Hoa thì cho dù võ công của hoàng tỷ có cao thêm một cấp bậc thì cũng không có khả năng đột phá, trừ phi...
"Này, ngươi chậm một chút, trên người có thương tích!" Bạch Thuật nhìn nam nhân đột nhiên chạy về phía mình thì nhíu mày, nhanh chóng đuổi kịp.
Tư Thiên Hoán đã không còn để ý đến mình đang bị thương, nghĩ đến có thể Tô Tiểu Vũ đã đến Lê Nguyệt Hoa thì tốc độ của hắn lại nhanh hơn, máu trên vai lại tràn ra không biết từ lúc nào.
Bạch Thuật nhanh chóng vươn tay ngăn hắn lại, điểm huyệt cầm máu giùm hắn, "Ngươi phát điên cái gì!"
"Vũ Nhi đến rồi." Tư Thiên Hoán sốt ruột nhìn xung quanh, không cảm nhận được chung quanh có người nên liền thất bại mím môi.
Bạch Thuật dừng một chút, đột nhiên hiểu rõ, "Với võ công của Chanh nhi vốn không thể chạy loạn ở Lê Nguyệt Hoa, hơn nữa nàng cũng không biết chúng ta đang ở chỗ này, cách giải thích tốt nhất chính là... Tiểu Vũ sớm đã tới rồi, còn luôn trốn ở chỗ tối quan sát chúng ta... Vậy chẳng phải nàng đã biết hôn sự giữa ngươi và Bạch Thủy Đình rồi sao!"
Càng nói Bạch Thuật càng không thể tin được, hắn biết Tô Tiểu Vũ để ý Bạch Lê cỡ nào, hôn sự của Bạch Lê và Bạch Thủy Đình huyên náo ồn ào như vậy, Bạch Lê lại bị thương, sao nàng có thể không gây ra chút động tĩnh nào được?
"Nàng tin tưởng ta." Tư Thiên Hoán nghe lời nói của Bạch Thuật thì tâm trạng sốt ruột biến thành vui sướng, đột nhiên lại nhíu mày, vật nhỏ đã có thể tùy tiện đi lại ở Lê Nguyệt Hoa thì vì sao không đến gặp hắn?
"Tin là tin, nhưng ngươi lại bị thương, chỉ sợ hiện tại nàng đang cực kỳ tức giận." Bạch Thuật quan sát biểu cảm của Tư Thiên Hoán, cười như không cười trêu ghẹo hắn, quả nhiên thấy người nào đó đen mặt lại.
Tư Thiên Hoán bị nói trúng tim đen, trong lòng buồn bực, hiện tại nghĩ lại nếu cơn tức của vật nhỏ không tiêu thì sẽ không tới gặp hắn, nếu hắn không biết nàng ở đây thì thôi, nhưng bây giờ đã biết rồi...
"Ngày mai ta đi tìm Chanh nhi, nói nàng rời khỏi đây với Tô Tiểu Vũ vào ngày hôn lễ, ngươi cũng đừng tỏ vẻ như vậy nữa... Hắn ta đến đây."
Bạch Thuật có lòng tốt an ủi Tư Thiên Hoán, nhưng lại phát hiện xa xa có người tới gần thì liền thấp giọng nói.
Bạch Thuật đã nhận ra được người tới là ai, tất nhiên Tư Thiên Hoán cũng đã nhận ra, hơi vuốt cằm, khuôn mặt khôi phục vẻ lạnh nhạt.
"Xem ra là ta xuống tay không đủ nặng, ngươi còn có thể đi lại trong này."
Chậm rãi đi đến, mỗi một bước nhìn như nhẹ nhàng nhưng thật ra lại rất có lực, khuôn mặt lợi hại như đao khắc, diễn dafnlê quysdôn đặc biệt là cặp mắt phượng kia, tỏa ra vẻ uy nghiêm tuyệt đối, một thân bạch y nhẹ nhàng bay bổng theo từng bước đi của hắn, tôn quý nghiêng thành, hắn chính là chủ nhân Lê Nguyệt Hoa, Bạch Tùng Lĩnh.
"Chuyện gì." Tư Thiên Hoán thản nhiên nhìn hắn, giọng nói thản nhiên không có chút phập phồng.
Bạch Tùng Lĩnh đã quen với thái độ này của hắn rồi nên chỉ hừ lạnh một tiếng, nói, "Đình Đình hy vọng ta giết nữ nhân kia."
Tư Thiên Hoán híp mắt lại rồi cũng dùng ánh mắt bá đạo như vậy nhìn hắn, "Tô Tiểu Vũ là nữ nhân của ta, nếu nàng bị tổn thương chút nào thì ta muốn Bạch Thủy Đình đền mạng!"
"Không biết tốt xấu!" Giọng nói của Bạch Tùng Lĩnh có chút tức giận, nhưng trong mắt lại có ý cười, phất tay áo rồi lại nói, "Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn ở lại chỗ này, tiếp nhận vị trí của ta, cưới Đình Đình làm vợ, tất nhiên ta sẽ cam đoan nữ nhân và nhi tử của ngươi an toàn."
Bạch Thuật cảm thấy kỳ quái với lòng khoan hồng độ lượng của Bạch Tùng Lĩnh, nghiêng đầu nhìn Tư Thiên Hoán, vừa vặn thấy được vẻ phóng túng trong mắt hắn, trong lòng sinh ra cảm giác tò mò, im lặng nghe tiếp đoạn đối thoại của hai người.
"Ngươi thật sự tin tưởng vào cái tiên đoán kia như vậy?" Tư Thiên Hoán lạnh nhạt nhìn vết máu ở vai, lạnh lùng hỏi.
Bạch Tùng Lĩnh nghe vậy thì suy ngẫ đánh giá Tư Thiên Hoán, thật lâu sau trên khuôn mặt uy nghiêm cũng lộ ra nụ cười vừa lòng, "Quả nhiên ngươi rất thông minh "
"Ngươi muốn thành Thần, tiên đoán lại nói chỉ có ta mới có thể trợ giúp ngươi thành Thần cho nên ngươi sẽ không giết ta, ngươi phế võ công của ta không phải vì trừng phạt ta mà là phát hiện trong cơ thể có nội lực khác không thuộc về bí kỹ Lê Nguyệt Hoa, sợ nội lực ta không tinh thuần sẽ hủy nghiệp lớn thành Thần của ngươi, đúng không?"
Tư Thiên Hoán chậm rãi nói ra suy đoán của mình, thấy nụ cười của Bạch Tùng Lĩnh càng lúc càng lớn thì cũng biết chính mình đoán đúng rồi, nụ cười ở khóe miệng lại càng châm chọc.
"Đúng vậy, ta sẽ không để cho bất cứ nhân tố cản đường nào có cơ hội tồn tại." Bạch Tùng Lĩnh hào phóng thừa nhận, càng tán thưởng nam nhân trước mắt này hơn, cho dù hắn rời khỏi đây nhiều năm như vậy nhưng hắn vẫn ưu tú như trước, như vậy cũng đủ xứng đôi với nữ nhi của hắn, điều quan trọng nhất là hắn có thể giúp mình hoàn thành nghiệp lớn.
"Người bên ngoài luôn nói ngươi yêu thương nữ nhi, không ngờ nàng ta cũng chỉ là công cụ trong tay ngươi." Tư Thiên Hoán chế giễu nói, không thèm liếc nhìn sắc mặt Bạch Tùng Lĩnh đang âm trầm, hắn xoay người tìm tảng đã rồi ngồi xuống.
"Ngươi mới là công cụ." Bạch Tùng Lĩnh lạnh lùng nói.
"Để cho nữ nhi của mình gả cho một cái công cụ, nàng ta còn không bằng một cái công cụ nữa." Tư Thiên Hoán tiếp tục châm chọc hắn, thưởng thức sắc mặt khó coi của hắn, cảm thấy cảm giác u buồn khi biết vật nhỏ không muốn gặp hắn đã vơi đi không ít.
Nam nhân này một lòng muốn thành thần, tuyệt đối sẽ không động đến tính mạng hắn, một khi đã như vậy thì đừng trách hắn không biết sợ mà xả giận!
Bạch Tùng Lĩnh chán nản, vươn tay muốn cho hắn một chưởng nhưng lại bị Bạch Thuật ngăn lại, không khỏi giận dữ, "Ngươi cũng dám ngăn cản ta?"
"Hiện tại Bạch Lê rất suy yếu, một chưởng này của ngươi đánh ra thì hắn sẽ chết." Bạch Thuật thản nhiên nói, không chút để ý Bạch Tùng Lĩnh đang nổi giận.
Bạch Tùng Lĩnh càng tức giận, xác nhận sắc mặt Tư Thiên Hoán tái nhợt đến đáng sợ thì có tức cũng không thể phát ra, chỉ có thể từ bỏ, bỏ lại một câu "Thành thật một chút", xoay người rời đi.
"Bạch Lê, ngươi nói xem sao hôm nay lão hồ li lại tới tìm ngươi nói những lời này?" Chờ Bạch Tùng Lĩnh đi rồi, Bạch Thuật mới hỏi ra những gì mình tò mò.
Tư Thiên Hoán sờ sờ cằm, nói, "Ngươi không thấy là ta đồng ý hôn sự với Bạch Thủy Đình quá nhanh sao?"
"Ngươi nói là hắn hoài nghi chúng ta sao?" Bạch Thuật nhíu mi, nếu như thế thì mọi chuyện phiền phức rồi.
"Đúng vậy, lần này hắn đến là muốn thử ta, nhìn xem ta có thật sự để ý đến thê nhi bên ngoài không." Tư Thiên Hoán giải thích, nếu vừa rồi lúc Bạch Tùng Lĩnh thử hắn mà phản ứng của hắn không đủ thì nói lên hắn cũng không quan tâm đến thê nhi mình, vậy thì lúc trước việc hắn đồng ý với hôn sự nhất định là có vấn đề.
"Lão hồ li." Bạch Thuật bĩu môi, tiếp tục nói, "Có nhi tử của ngươi và Tô Tiểu Vũ ở đây thì hắn có thể yên tâm."
"Trước hôn lễ hắn sẽ đưa Vũ Nhi và đứa nhỏ tới, chúng ta phải hành tác thật nhanh." Tư Thiên Hoán cười cười, sau đó trầm giọng nói, hôn lễ còn có một ngày, hắn nên tìm cớ để tiến hành hôn lễ trước thời hạn.
Bạch Thuật vuốt cằm, thấy Tư Thiên Hoán trầm tư thì cầm lấy cánh hoa ở trên tay áo, cười nói, "Lão hồ li không để cho những nhân tố bất minh tồn tại trong thế giới mình, chỉ sợ đến chết hắn cũng không thể tưởng được ngươi mới là nhân tố bất minh lớn nhất của hắn."
Tư Thiên Hoán hoàn hồn, nghe vậy nhưng cười không nói, chỉ nhìn ra xa xa, thưởng thức hoa lê bay tán loạn, ánh mắt kiên định mà quỷ dị.
Bạch Thủy Đình thấy phụ thân mình đi ra khỏi rừng cây thì vội vàng nghênh đón, dịu dàng nói, "Phụ thân, thế nào?"
"Phụ thân có thể xác định tiểu tử Bạch Lê đó không quá để ý đến nữ nhân bên ngoài như con nói." Bạch Tùng Lĩnh sủng nịch vuốt đầu nữ nhi, nói.
Bạch Thủy Đình mím môi, không đồng ý nói, "Không thể nào, ta cảm thấy Bạch Lê nhất định vẫn còn thích nữ nhân kia."
"Dù sao cũng là vợ chồng, có tình cảm cũng là bình thường, Đình Đình ưu tú như vậy, chờ con và hắn thành thân thì tự nhiên hắn sẽ quên nữ nhân kia." Bạch Tùng Lĩnh nói.
"Thật sao?" Bạch Thủy Đình không xác định hỏi, thái độ của Bạch Lê đối với nàng rất lạnh nhạt, điều này làm cho nàng bất an.
"Đình Đình, không ai có thể uy hiếp được hạnh phúc của con." Bạch Tùng Lĩnh cúi người, nhìn khuôn mặt không tự tin của Bạch Thủy Đình, trầm giọng nói, "Nữ nhân kia sẽ không sống trên thế giới này nữa, kiếp này Bạch Lê chỉ có thể có một mình con là thê tử."
Bạch Thủy Đình lấy được lời hứa của phụ thân thì khôi phục lại vẻ tươi cười, vui vẻ gật đầu, rồi sau đó cười lạnh, "Phụ thân, hay là bắt Tô Tiểu Vũ tới đây trước đi, nữ nhi muốn tự mình ra tay."
Tô Tiểu Vũ dám thưởng thức nam nhân của Bạch Thủy Đình nàng, nàng nhất định sẽ làm cho nàng ta nếm thử so mùi vị đau khổ hơn cả lăng trì.
Bạch Tùng Lĩnh sủng nịch cười, gật đầu, "Phụ thân sợ con dơ tay, nếu con đã muốn tự mình ra tay thì chờ khi các ngươi thành thân ta sẽ phái người bắt nàng ta về để con xử trí."
"Cám ơn phụ thân!" Bạch Thủy Đình vừa lòng cười nói.
Bạch Tùng Lĩnh thấy nàng cười thì trong mắt hiện lên một chút áy náy, Bạch Lê không yêu Đình Đình, nhưng chỉ có khi hai người thành thân thì mới có thể hoàn toàn khống chế Bạch Lê, dienxdafnlequysdoon cho nên chỉ có thể xin lỗi Đình Đình, nhưng mà tiểu tử kia vì nữ nhân bên ngoài kia nhất định sẽ thỏa hiệp, cho dù thật sự không yêu Đình Đình thì cũng sẽ đối xử tốt với nàng, huống hồ Đình Đình yêu hắn nhiều năm như vậy, lần hôn sự này xem như bồi thường cho nàng.
"Phụ thân, người suy nghĩ cái gì?" Bạch Thủy Đình nói thật lâu nhưng lại không có ai đáp lại nên ngẩng đầu lên thì phát hiện Bạch Tùng Lĩnh đang suy nghĩ gì đó đến thất thần, nàng không khỏi nhíu mày, vươn tay quơ quơ trước mắt hắn.
Bạch Tùng Lĩnh sửng sốt, hoàn hồn lại rồi lắc đầu nói, "Không có gì, con vừa nói gì đó?"
"Ta nói là Bạch Lê thành thân với ta nhưng không muốn mặc hỉ phục màu đỏ, Bạch Thuật nói là Bạch Lê thích nhất màu trắng..."
Bạch Thủy Đình còn đang phiền não vì chuyện này, cho dù là ở đây lúc thành thân không chỉ có một loại hỉ phục màu đỏ như bên ngoài, nhưng khi người Lê Nguyệt Hoa bọn họ thành thân cũng sẽ cởi áo bào trắng ngày thường ra để mặc màu đỏ... Nếu Bạch Lê không muốn thành thân với nàng thì không cần phải đồng ý với phụ thân, nhưng hắn đã đồng ý rồi mà lại còn làm như vậy, điều này khiến cho nàng không hiểu, tuy lời Bạch Thuật nói dễ nghe nhưng Bạch Thủy Đình cũng không phải kẻ ngốc.
"Đình Đình, hắn làm việc luôn độc lập, con sẽ nhanh chóng được gả cho hắn, vẫn nên thích ứng thì sẽ tốt hơn, nữ nhi của ta xinh đẹp như thế, mặc cái gì cũng đẹp, yên tâm, phụ thân sẽ chuẩn bị hôn phục đẹp nhất cho con." Bạch Tùng Lĩnh nhíu mày, sau đó sủng nịch cười nói, nghĩ đến mình còn có chuyện phải làm nên chỉ nói thêm vài câu rồi đi trước.
Bạch Thủy Đình thấy phụ thân cũng không thèm để ý thì có chút không cam lòng nhưng cũng không dám nhiều lời nữa mà chỉ mỉm cười tiễn bước Bạch Tùng Lĩnh, đang chuẩn bị trở về phòng với thị nữ thì đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh run thì quay đầu lại, cánh hoa vẫn tao nhã bay trong gió như trước, nhưng ngoại trừ như vậy ra thì không có gì cả.
"Tiểu thư, làm sao vậy?" Thị nữ thấy kỳ quái hỏi.
Bạch Thủy Đình nhíu mày, nhìn nhưng vẫn chưa phát hiện ra có gì không ổn, vừa rồi nàng cảm thấy phía sau có một hơi thở khiến cho người ta phải sợ hãi, nhưng hiện tại xem ra là nàng suy nghĩ nhiều rồi.
Hít sâu một hơi rồi không hề nghĩ nhiều mà nâng chân bước nhanh rời khỏi rừng lê.
Sau khi nàng rời đi thì một bóng hình màu trắng xuất hiện trên ngọn cây.