Tư Thiên Hoàng nhìn bóng lưng hắn tiêu sái, khóe miệng hung hăng giật giật, gương mặt tuấn tú đen lại, chén trong tay bay đi, đánh tới Bạch Lê, người kia ung dung biến mất, mặc cho chén sứ nện trên tường, tan nát dưới đất.
"Tiểu tử thúi, ngươi đứng lại cho lão nương!" Tư Thiên Chanh trừng đôi mắt đẹp, vỗ lên bàn, tiểu tử thúi thế mà lại đùa bỡn nàng, mấy ngày nay không nổi giận coi nàng như người chết rồi có phải không!
"Đại tỷ, sao lại thô lỗ như thế này, cẩn thận Bạch Thuật không cần ngươi." Cửa đột nhiên vang lên một giọng nam mị hoặc, một bóng dáng màu trắng chậm rãi đi vào, đôi mắt hoa đào hàm chứa nụ cười, ngũ quan đẹp tỉ mỉ giống như nữ nhân, không chút son phấn.
"Tư Thiên Bắc, ngươi ngứa da?" Tư Thiên Chanh thuận tay cầm lên cái đĩa trên bàn, ném tới phía Tư Thiên Bắc.
Tư Thiên Bắc cười nhạo một tiếng, tiếp được cái đĩa, chậm rãi đi tới bên bàn, để xuống, "Đại tỷ, ngươi đánh không lại ta."
"Nàng đánh không lại, ta đánh thắng được." Bạch Thuật liếc Tư Thiên Bắc một cái, ôm Tư Thiên Chanh bảo hộ trong ngực, cánh tay không biết từ lúc nào nâng lên, đầu ngón tay điểm Tư Thiên Bắc.
"Hoàng huynh, ám sát hoàng tộc, phải bị tội gì?" Tư Thiên Bắc xoay chuyển, giơ tay lên chống cự, nào biết Bạch Thuật nhanh tay hơn, trực tiếp để lên cổ của hắn, không khỏi đáng thương nhìn Tư Thiên Hoàng.
"Bắc Bắc, đã nhiều năm như vậy, còn không biết trong năm người chúng ta có người không thể đắc tội được sao?" Tư Thiên Hoàng nhíu mày, đứng ngoài cuộc, bờ môi còn chứa đựng nụ cười hài hước.
Người trong miệng Tư Thiên Hoàng nói, chính là Bạch Lê và Tư Thiên Chanh, Bạch Lê một thân võ công bí hiểm, là người càng thêm độc ác xảo trá, người nào chọc giận hắn người đó xui xẻo; mà Tư Thiên Chanh, chính là người Bạch Thuật nâng ở lòng bàn tay, Bạch Thuật và Bạch Lê theo học thầy cùng một chỗ, tự nhiên sẽ không kém, mà lại còn là một đại thương nhân, sự giảo hoạt không cần phải nói, có hắn che chở, Tư Thiên Chanh có thể gây họa không chút kiêng kỵ.
"Hừ!" Tư Thiên Bắc không phục bĩu môi một cái, tính tình trẻ con được che giấu ở trong bề ngoài tà mị bộc lộ rõ, "Hoàng tỷ cũng biết ỷ thế hiếp người."
"Hoàng tỷ ngươi có chút bản lãnh này là được rồi, có cái gì so đo." Bạch Thuật nhìn bộ dạng hắn, không khỏi buồn cười, không nhịn được nhạo báng người trong ngực một phen, thấy nàng giận đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, không nhịn được ngắt cái mũi của nàng, nữ nhân của hắn chỉ có hắn có thể khi dễ.
"Dạ dạ, không so đo." Tư Thiên Bắc hài hước nhìn hai người, trong lòng hắn cảm thấy đại tỷ vui vẻ rất tốt.
"Tốt lắm, nói chuyện chính sự." Tư Thiên Hoàng nhàn nhạt mở miệng, hắn cũng không quên mục đích của chuyến này.
"Nói chuyện gì, hắn đều không muốn nói." Tư Thiên Chanh thở dài, tiểu tử thúi tâm tư nhỏ cũng rõ nặng, hắn không nói, ai cũng đoán không ra hắn đang nghĩ cái gì.
"Hắn không nói." Tư Thiên Hoàng nhàn nhạt mà nói ra, đáy mắt xẹt qua vẻ ngưng trọng, "Nói chuyện về Hiểu."
"Hiểu làm sao vậy?" Tư Thiên Bắc nghi ngờ hỏi.
"Hiểu mặc dù là người ôn hòa, nhưng luôn giữ một khoảng cách với những nữ tử khác, nhưng ngày đó, hắn vì Tô Tiểu Vũ trừng trị Lưu Phàm Vũ chất nhi phu nhân." Tư Thiên Hoàng cau mày, chỉ sợ Hiểu cũng có hứng thú với nữ nhân kia.
"Không lẽ Tiểu Tứ lại muốn. . . . . ." Tư Thiên Bắc cả kinh, đôi mắt đào hoa trợn tròn.
"Làm sao bọn họ luôn thích cùng một đồ vậy?" Tư Thiên Chanh cũng yên tĩnh trở lại, cau mày, từ nhỏ tiểu tử thúi và Hiểu luôn có yêu thích giống nhau, thích đồ giống vậy, nhưng nguyên nhân bởi vì người kia, tiểu tử thúi cho tới bây giờ sẽ không đi tranh cùng Hiểu, mọi việc đều nhường cho Hiểu, qua nhiều năm vẫn như vậy, nhưng lúc này đây, tiểu tử thúi còn muốn cho sao?
Tư Thiên Hoàng cũng cau mày, Hiểu và tiểu tử thúi đều là huynh đệ của bọn họ, môi hở răng lạnh, bọn họ nghiêng về ai cũng không được, cho nên mỗi lần bọn họ chỉ nhìn, nhưng mỗi lần thấy dáng vẻ Hiểu sầu muộn và tiểu tử thúi tịch mịch, bọn họ sẽ đau lòng.
Đồ vật có thể cho, nhưng lúc này đây, là người trong lòng của hắn.
"Bạch Lê sẽ không nhường" Bạch Thuật và Bạch Lê cùng nhau lớn lên, quá khứ của hắn hắn tự nhiên sẽ biết, nhưng lần này, hắn biết Bạch Lê sẽ không nhường cho, hơn nữa. . . . . . Trong mắt phượng xẹt qua một tia tinh quang, Tư Thiên Bắc cũng không cần bảo Bạch Lê.
"Hả?" Tư Thiên Hoàng nhíu mày, "Bạch Thuật, làm sao ngươi xác định như vậy?"
"Trước kia, hắn có thể bỏ qua những thứ đó, là bởi vì hắn chỉ thích." Bạch Thuật nhắm mắt lại, nhàn nhạt cười nói, "Nhưng lúc này đây, hắn không phải thích Tô Tiểu Vũ."
"Làm sao lại là không thích, thậm chí còn để nàng vào phòng ngọc rồi đấy!" Tư Thiên Bắc phun một ngụm trà về phía Tư Thiên Hoàng, mặt hắn tối sầm cản lại, né tránh không kịp, mắc phải một thân ướt, mặt lập tức oai oán.
Người vốn nên náo động nhất là Tư Thiên Chanh thế nhưng lúc này thái độ an tĩnh khác thường, vẻ mặt dịu dàng ngẩng đầu lẳng lặng nhìn Bạch Thuật, một hồi lâu, sáng tỏ rồi cười, "Ta hiểu."
"Nói một chút." Một người nói, còn có thể hoài nghi, nhưng hai người nói, Tư Thiên Hoàng liền không thể không tin.
"Bởi vì hắn không phải thích Tiểu Vũ, mà là yêu nàng." Tư Thiên Chanh nhàn nhạt cười, thích đồ, khó đi nữa cũng có thể dứt bỏ, chỉ khi nào yêu, chính là dung nhập vào cốt nhục, nếu dứt bỏ, tương đương với muốn mạng người.
Tư Thiên Hoàng sững sờ, trong đầu xẹt qua một bóng người, trong mắt khẽ mềm lại, ngay sau đó phá lên cười, yên lặng nhìn Bạch Thuật, trong mắt có chút bất đắc dĩ, "Có lúc ta thật sự hoài nghi, rốt cuộc chúng ta và hắn cùng một phụ thân, hay là ngươi " về chuyện tình tiểu tử thúi, Bạch Thuật vĩnh viễn đều thấy rõ hơn bọn hắn.
"Theo các ngươi nói, Bạch Lê và Tư Thiên Hiểu đều là người thân của các ngươi, còn đối với ta mà nói, chỉ có Bạch Lê." Bạch Thuật uống trà, thu lại cười đùa thường ngày, lạnh nhạt nói, "Các ngươi muốn quan tâm hai bên, kết quả đều không lo được hai bên, ta không giống, ta chỉ giúp Bạch Lê là được rồi." Hơn nữa, Bạch Lê không chỉ là người thân của hắn.
"Chậc chậc, thật là tuyệt tình." Tư Thiên Bắc bĩu môi, nhỏ giọng hừ hừ, nhưng cũng biết, ở trong lòng Bạch Thuật, Bạch Lê là người thân của hắn, mà bọn họ nha, chỉ có thể là bằng hữu tốt thôi.
"Dĩ nhiên sẽ tuyệt tình..., người ta trước kia là đại băng sơn đó." Tư Thiên Chanh vừa nghe Tư Thiên Bắc nói, lập tức cười đến híp cả mắt, vẻ mặt tỏ vẻ mười phần, nhìn thấy Tư Thiên Bắc xấu hổ.
"Chanh nhi." Nụ cười trên mặt Bạch Thuật ôn nhu dịu dàng, nhìn về phía Tư Thiên Hoàng nói: "Chúng ta còn có việc, xin lỗi không tiếp được." Dứt lời, ôm Tư Thiên Chanh quay người đi.
"Mọi người đi hết sạch, không vui chút nào" Tư Thiên Bắc ngáp một cái, thật xa xôi chạy tới đây, kết quả tiểu tử kia đã chạy, không có tí sức lực nào, liếc hoàng huynh một cái, xoay người rời đi.
Phòng lớn như vậy trong lúc nhất thời yên tĩnh lại, Tư Thiên Hoàng ngồi lẳng lặng, hình như không có ý định rời đi, một hồi lâu, nhẹ nhàng giương lên khóe môi, "Hoán."
"Chậc, hoàng huynh, các ngươi nói hiểu ta nhất chính là Bạch Thuật, mà ta lại cảm thấy là ngươi đây?" Vốn Bạch Lê đã rời đi, đột nhiên từ một cánh cửa khác bên ngoài đi vào, hé nửa mí mắt, lười biếng tựa cạnh cửa.
"Tiểu tử thúi." Tư Thiên Hoàng đứng lên, đi tới trước mặt hắn, không nặng không nhẹ cho hắn một đánh nhẹ.
"Ta sẽ không nhường" Bạch Lê không tránh, con ngươi rủ thấp xuống che lại cảm xúc bên trong, giọng nói nhạt như có như không.
Tư Thiên Hoàng sững sờ, rồi sau đó cúi đầu nở nụ cười, cuối cùng trực tiếp vịn tường cười ha ha, nếu để người khác nhìn thấy Hoàng đế thường ngày nghiêm túc không kiêng kỵ mà cười như vậy, sợ rằng sẽ bị dọa giật mình.
"Tư Thiên Hoán, chúng ta đã đợi câu nói này mười lăm năm rồi."