Tô Tiểu Vũ nhìn vẻ mặt Bạch Lê quỷ dị, khóe mắt giựt giựt, "Có ý tứ gì?"
"Ban đầu Bạch gia, thật ra là ta và Bạch Thuật cùng nhau thành lập, ở Bạch gia, tên của ta chính là Bạch Lê, Bạch Thuật bên ngoài ánh sáng, ta bên trong bóng tối, cho nên các ngươi không tra được ta."
Thân thể Bạch Lê ngửa mặt lên, nằm xuống trên ghế dài, nhớ lại một số chuyện trước kia, vẻ mặt trong nháy mắt quỷ dị.
Tô Tiểu Vũ nhìn hắn như vậy, híp mắt, "Ngươi mới vừa nói ngươi có một cái tên khác, là gì?"
"Vật nhỏ, nếu ngươi biết một tên khác, sẽ muốn gả cho ta, hả?" Bạch Lê cười tà khí, hắn ngược lại rất hi vọng vật nhỏ có thể sớm gọi hắn bằng một cái tên khác, bởi vì, cái tên đó chỉ có người nhà của hắn mới có thể gọi.
"Không cần, tên Bạch Lê rất tốt." Tô Tiểu Vũ liếc mắt, lập tức cự tuyệt, thần thần bí bí, nàng không cần thiết bởi vì một cái tên mà quyết định qua loa hôn nhân của mình.
Không cần phải cự tuyệt dứt khoát như vậy a. Bạch Lê tức giận không được, gả cho hắn thì sao, có ăn có uống, có uất ức nàng sao?
"Ngươi, sao đột nhiên nói với ta những lời này?" Tô Tiểu Vũ hỏi tới liền có nghi vấn, trước ở trong nhà ngọc, thích hợp nói vài lời này hơn mới đúng, tại sao đột nhiên từ trong quán ăn bồng nàng tới đây.
"Bởi vì ta phát hiện ngươi rất thu hút người khác, không nói rõ với ngươi trước, ngộ nhỡ ngươi bị lừa chạy mất làm thế nào?" Hiện tại Bạch Lê không khác tên côn đồ là mấy, sắc mặt vô lại, nhưng không tổn hại nửa phần khí chất tuấn tú.
Tô Tiểu Vũ nghe vậy, cười như không cười nhìn Bạch Lê, "Nói rõ thì thế nào, ngươi yêu thích ta cũng không phải là ta thích ngươi, nếu ngày nào đó ta thật sự gặp được người ta thích, dù ngươi thích ta đi nữa cũng vô dụng, không phải sao?"
"Ngươi dám!" Bạch Lê lập tức vọt đến trước mặt Tô Tiểu Vũ, bắt lấy bả vai của nàng, trong mắt lạnh lẽo, khí thế bá đạo giống như hoàng gia, "Ngươi thích người nào, ta liền giết người đó."
Nàng là của hắn, hắn không cho phép nàng thích ai trừ hắn ra.
"Đau." Mím môi, Tô Tiểu Vũ động bả vai của nàng, nàng cũng chỉ giả thiết mà thôi, hắn không cần khoa trương như vậy.
"Thật xin lỗi." Bạch Lê lập tức buông tay, cau mày tự trách, "Bị thương sao? Cho ta nhìn một chút." Nói xong, liền muốn mở y phục của nàng.
"Bạch công tử, nam nữ khác biệt." Tô Tiểu Vũ đẩy tay hắn, cắn răng nói.
Bạch Lê hí mắt, rất không thích kiểu gọi Bạch công tử này, đột nhiên lại nghĩ tới điều gì, từ trong ngực lấy ra một khối ngọc màu đen trơn bóng, giao cho Tô Tiểu Vũ.
"Đây là cái gì?" Tô Tiểu Vũ nhận lấy khối ngọc, thấy trên mặt có khắc một chữ viết, trong lòng suy đoán.
"Đeo nó với ngọc ở trên cổ ngươi, cầm nó, ngày sau nếu trên người không có tiền, thì lấy cái này cho bọn họ nhìn." Bạch Lê nghĩ đến cảnh tiểu nữ nhân khi đó không có tiền ăn cơm, không nhịn được cười.
"Khụ khụ, tốt." Đồ tốt đến tay không cự tuyệt, nàng Tô Tiểu Vũ tuyệt đối sẽ không bỏ qua bảo bối, chỉ là nghe được tiếng hắn cười nhạo, vẫn còn có chút tức giận, một cước đạp tới.
Bạch Lê lắc mình tránh thoát, thi triển khinh công bay về phía trên hồ, hai chân chậm rãi rơi trên mặt nước, mặt nước vẫn không dao động, bồng bềnh như tiên, tư thái nhẹ nhàng.
"Vũ nhi, tới đây." Bạch Lê ngoắc tay bảo nàng đến, "Để ta xem thử khinh công của ngươi." Dứt lời, xoay người bay đến bờ bên kia.
"Rõ ràng là ngươi mang ta tới." Sắc mặt Tô Tiểu Vũ khẽ biến thành màu đen, nàng muốn qua sông, tự nhiên rất đơn giản, chỉ là nàng không thể dùng lực lượng kia, giờ có chút phiền toái, nhưng trong lòng lại không muốn cho Bạch Lê hài lòng.
Mím mím môi, nhìn bồn hoa cạnh bàn đá xanh, chậm dãi nở nụ cười.
Tung người nhảy một cái, lướt về phía mặt hồ, nhanh như nhạn múa, nhẹ nhàng như cánh bướm, đợi lúc dùng hết sức lực, trong lòng bàn tay bay vụt ra mấy chiếc lá cây, trên không trung lật một cái, bước lên từng chiếc lá, tốc độ cực nhanh đi tới bờ bên kia.
Bạch Lê thấy nàng còn cần mượn lực lá cây, ánh mắt khẽ lóe lên, khôi phục rất nhanh hiện ra nụ cười ôn nhu, đưa tay tiếp nhận bóng dáng màu đỏ tươi từ không trung bay tới.
"Ôm cái gì mà ôm." Tô Tiểu Vũ tránh thoát ngực hắn, không phải nói rõ rồi sao, mà lại chiếm tiện nghi của nàng không kiêng kỵ như vậy, không phải là nàng tỏ tình.
"Tiểu bại hoại." Bạch Lê cưng chiều gõ đầu nàng, "Bây giờ chúng ta bồi dưỡng tình cảm."
"Chớ gõ đầu ta." Tô Tiểu Vũ sờ đầu có chút ngứa, có chút buồn bực, hình như nàng chưa nói sẽ cùng hắn bồi dưỡng tình cảm mà, tại sao luôn bị hắn nắm mũi dẫn đi?
"Được được được, đều tùy ngươi." Bạch Lê kéo bàn tay nhỏ bé của nàng, đi về phía trước, "Ngươi muốn đi chỗ nào? Ta đi cùng ngươi."
"Không cần ngươi bồi, về tướng quân phủ, ta ra ngoài đã lâu." Tô Tiểu Vũ nhàn nhạt nói, cố gắng muốn bỏ tay ra nhưng không có kết quả, không giãy dụa nữa.
"Có kế hoạch mới rồi hả ?" Bạch Lê nhíu mày, theo như tính tình vật nhỏ nên cho cả phủ tướng quân một cây đuốc mới đúng, bây giờ đột nhiên lại được cưng chiều, chỉ có thể nói kế hoạch có biến.
"Ừ." Không thể không bội phục người nam nhân thông minh này, chỉ nghe một chút tin tức liền có thể đoán ra.
"Nếu cần gì, đến thẳng phòng ngọc, ta sẽ đi tìm ngươi." Bạch Lê nắm thật chặt tay của nàng, mặc dù biết nàng rất lợi hại, nhưng bảo vệ nàng một chút vẫn tốt hơn.
"Ừ." Sau khi hắn nói rõ ràng những chuyện kia, nghi kỵ của nàng với hắn đã ít đi rất nhiều, nếu là thật lòng, nàng sẽ không khách khí, về phần có thể thích hắn không, nói sau.
Độ cong trên khóe miệng Bạch Lê sâu hơn, tay kéo nàng càng thêm chặt.
Hai người cầm tay nhau rời đi, nhưng không nghĩ đến trong mắt người khác hắn đã để lại phong cảnh tuyệt đẹp trọn đời khó quên, hồng y như mây, dung nhập vào ánh nắng chiều, nam tử tuấn nữ nhi đẹp, thật sự là ông trời tác hợp cho.
Trên hồ Dương tử, một chiếc thuyền từ từ đi về phía trước, mũi thuyền, một nam tử toàn thân áo đen, bởi vì trên hồ gió lớn trường bào bị gió thổi bay phất phới, mày kiếm mắt sáng, mũi cao môi mỏng, thân thể cường tráng ngũ quan có thể nói hoàn mỹ, nhìn ra được, người này là người chính trực.
"Chủ tử, nơi này chính là Lăng thành." Một nam tử quần áo màu xám tiến lên, quỳ xuống đất nói.
Nam tử áo đen khẽ nhếch môi, trong mắt đều là tinh quang, nước Lăng thành, hắn đã đến.
"Đi thăm dò một chút nữ nhân mới vừa ở hồ kia." Nam tử áo đen nhỏ giọng phân phó nói.
"Vâng" Nam tử áo xám lui ra.
Nam tử áo đen đột nhiên thi triển thân hình, lao đến đình giữa hồ, nhưng chỉ đi được hơn nửa, liền mất đi chống đỡ, sắp rơi vào trong nước, nhướng mày, dùng sức giẫm trên nước, tung người nhảy một cái, nhảy vọt đến đình giữa hồ, nhìn dưới chân một vũng nước, giữa hai hàng lông mày thấy được sự không vui.
Bỗng nhiên nghĩ đến bóng dáng hồng y kia, đáy mắt xẹt qua tinh quang, hắn thấy qua vô số nữ nhân, hoặc kiều mỵ động lòng người, hoặc sáng suốt uyên bác, nhưng hắn không ưa một người nào, cái hắn muốn, là một người có thể cùng hắn sóng vai, bễ nghễ nhìn xuống thiên hạ, đây cũng là lý do vì sao hắn có thật nhiều mỹ thiếp, lại chậm chạp không lập chính thất.
Nhưng mà hình như hắn đã tìm được người hắn muốn, một nữ tử linh động, không ai ngoài nàng.