Nhà không bật đèn, lúc đi vào chỉ có vài tiếng chuông vang lên. Ẩn Sĩ ngồi trên ghế sa lông nghe tiếng thì đứng lên, bước vội đến nghênh đón nói, nói: “Mèo! Anh Tạ! Hai người… Hai người không sao thì tốt rồi.”
Tô Hạc Đình thấy áo khoác của Rắn Lục vứt bừa trên sa lông, hỏi: “A Tương về rồi à?”
Ẩn Sĩ quay người đi lấy khăn lông cho bọn họ, y “ừ” một tiếng rồi nói: “… Má thấy A Tương rồi, bọn họ giờ đang ở tầng hầm.”
Y chậm chạp không quay đầu lại, một lát sau, Tô Hạc Đình nhìn thấy thân người y đang run lên.
Ẩn Sĩ cầm khăn lông, rơi nước mắt trong bóng tối nhập nhoạng. Y nói: “Giai Lệ, Giai Lệ cũng gặp A Tương rồi… Mẹ con bọn họ…”
Y không nói ra lời, quay người lại lau nước mắt bằng tay áo. Nhưng nước mắt vẫn rơi không ngừng được, y không còn cách nào khác là che mặt khóc nỉ non.
Bên ngoài mưa vẫn đang rơi, Tạ Chẩm Thư cúi người xuống, nhặt đóa hoa tường vi rơi trên thảm lên. Hoa này có vẻ tàn lụi, cánh hoa đã rụng gần hết, còn mỗi cành trơ trọi.
Tô Hạc Đình đi đến phòng khách, cửa không khoá, qua khe cửa cậu nhìn thấy Giai Lệ đang ngồi bên trong.
Giai Lệ xõa nửa mái đầu, tay vẫn đang cầm một điếu thuốc chưa cháy hết. Hình xăm của chị lấp ló trong bóng tối, nhìn từ xa chỉ thấy màu mực loang lổ. Hồi lâu sau, ánh mắt chị mới có lại động tĩnh, chị nhìn về phía cửa nói: “Mèo Con.”
Tô Hạc Đình bước vào, ngồi xuống bên cạnh chị. Nước mưa gõ lên cửa sổ, hai người chìm vào thinh lặng.
Không biết qua bao lâu sau, Giai Lệ mới nói khẽ: “Tôi đã tưởng tượng cảnh trùng phùng này vô số lần.”
Chị giơ thuốc lên, muốn hút một hơi, nhưng tay run bần bật.
Tô Hạc Đình nói: “Xin lỗi.”
Cậu không biết mình có thể nói gì, nên chỉ đành thốt ra một câu xin lỗi, dù trong thâm tâm cậu cũng biết rằng có nói xin lỗi cũng chẳng khiến Giai Lệ dễ chịu hơn chút nào.
Giai Lệ cúi đầu, lọn tóc bên má cũng trượt xuống vì động tác ấy. Chị nhìn điếu thuốc, nói: “…Tôi cứ tưởng là thấy con bé rồi thì mình sẽ khóc nức nở, sẽ la hét, nhưng mà tôi lại chẳng làm gì cả. Tôi không thể… Tôi…”
Thần sắc chị uể oải, giọng nói nhỏ dần.
“Tôi không thể tin được.”
Chị nói không nên lời, nước mắt cũng chảy ra.
“Mỗi một ngày một đêm hai mẹ con chia cắt, tôi đều cầu nguyện có thể gặp lại nó, nhưng tôi làm vậy không phải vì con bé, mà vì chính bản thân tôi. Tôi luôn nói tôi yêu nó, cứ như thể nó thì không yêu tôi vậy, trên thế giới này người có thể chọn tôi vô điều kiện và cũng tìm kiếm tôi không ngừng nghỉ chỉ có con bé thôi. Việc làm mẹ vốn không phải là điều tôi mong muốn, tôi cũng từng hối hận biết bao lần… Bao nhiêu lần, con bé vẫn yêu tôi như trước.”
“Lần đầu tôi làm mẹ, vẫn hay phạm sai lầm. Tôi không biết nấu cơm, không biết dọn dẹp nhà cửa, cũng chẳng nói được với nó mấy câu dịu dàng, tôi chẳng có chút liên hệ nào với hình tượng một người mẹ tốt cả, thậm chí còn thô lỗ cộc cằn. Nhưng dù tôi có quát mắng nó thế nào, con bé cũng vẫn ôm tôi.”
“Hai bọn tôi nương tựa vào nhau, và còn gắn bó máu thịt. Từ khi có con bé, tôi vẫn hay nghĩ, thế giới này thực sự có tình yêu thuần khiết như vậy sao? Cho dù tôi thế này… không khôn khéo, không xinh đẹp, không tốt lành gì, con bé vẫn luôn cam lòng đi theo tôi, ôm ấp tôi, yêu thương tôi.”
Giai Lệ quay đầu lại, miễn cưỡng nhếch môi cười với Tô Hạc Đình, nhưng nụ cười ấy còn khiến người ta đau lòng hơn cả khi nhìn chị khóc. Chị nói: “Trong cuộc đời này tôi có thể đưa ra vô số lựa chọn, nhưng chỉ riêng việc gặp con bé là tôi được lựa chọn. Hai bọn tôi nương tựa vào nhau, chúng tôi… Chúng tôi gắn bó máu thịt.”
Nước mắt chị rơi như mưa.
“Sau khi chúng tôi bị chia cắt, tôi đau đến nỗi không muốn sống nữa. Những lúc đau khổ, tôi đã từng thầm mong được bắt đầu lại, khốn nạn biết bao, ôi, thế mà tôi lại… Tôi lại nghĩ đến việc từ bỏ chuyện tìm kiếm. Hình ảnh người mẹ được mô tả trong sách giáo khoa vĩ đại như thế, nhưng tôi lại không làm được vậy, tôi chỉ là một kẻ tầm thường ích kỷ sợ tổn thương, tôi là… Tôi là mẹ nó.”
Điếu thuốc rơi xuống đất, Giai Lệ khóc không thành tiếng. Chị lấy tay che mặt, dụi nước mắt, khóc như một cô bé con. Vệ Tri Tân từng đạp gãy ngón tay chị, khi ấy chị cũng khóc, nhưng khóc vào lúc đó chỉ là phản ứng của cơ thể khi gặp đau đớn, không phải là chị thỏa hiệp trước bạo lực. Chị có thể cứng rắn như sắt thép, nhưng cũng có thể mềm mại như làn nước.
Mưa phủ kín cánh cửa sổ, Tô Hạc Đình lẳng lặng nhặt điếu thuốc lên giữa tiếng mưa rơi. Trời đã khuya, Ẩn Sĩ đến tìm Giai Lệ, chị đi xuống lầu, vào tầng hầm từ giã A Tương.
Tô Hạc Đình trầm mặc, lưng cúi thấp. Cậu cầm điếu thuốc kia, cảm thấy lồ ng ngực nhức nhối. Con người không thể cùng đau nỗi đau của người khác, nhưng có đôi khi, chỉ là một chút đồng cảm vậy thôi cũng đã là đủ đau thương.
Tạ Chẩm Thư bước vào phòng, ngồi vào chỗ Giai Lệ vừa nãy. Anh vẫn còn cầm cành hoa tường vi, trên tấm áo sơ mi trắng có vương vết máu. Bọn họ cũng không nói gì, đến tận khi trời sáng.
Cơn mưa ở Chợ Đen vẫn chưa tạnh, mấy ngày sau, trong tang lễ của A Tương, Tạ Chẩm Thư đặt đoá hoa tường vi ấy vào trước mộ.
Chỉ Huy nói: “Tạm biệt.”
Anh đứng dậy lùi về sau, sóng vai cùng Tô Hạc Đình dưới cơn mưa.
Tô Hạc Đình nói: “Em đã đưa thư cho Giai Lệ, nhưng chị ấy không đọc.”
Tạ Chẩm Thư đáp: “Cô ấy biết A Tương yêu mình.”
Hôm nay không ai che ô cả, đất trời nhập nhoạng. Hai người mặc âu phục đen giống hệt nhau, nhìn người của hội nói tục nối bước nhau đi lên.
Tộ Hạc Đình đột nhiên cất tiếng: “Anh đã từng nghĩ đến việc bỏ cuộc chưa?”
Tạ Chẩm Thư nhìn thẳng về phía trước, anh biết cậu đang hỏi điều gì.
Tô Hạc Đình nói: “Chúng ta vẫn tưởng rằng yêu một người là có thể yêu đến vĩnh viễn, nhưng vĩnh viễn là một khái niệm vượt xa tưởng tượng của chúng ta. Khi em nhớ về quá khứ, cũng tự hỏi như Giai Lệ rằng ‘Trên đời này thực sự có tình yêu thuần khiết như vậy sao’?”
Tạ Chẩm Thư quay đầu lại, nhìn Tô Hạc Đình. Ánh mắt anh xuyên thấu làn mưa tầm tã, nó như có linh hồn. Tô Hạc Đình cũng quay đầu lại, đối diện với anh.
Mưa thấm ướt vai hai người, trông họ lúc này hơi nhếch nhác.
Tạ Chẩm Thư đáp: “Có.”
Ánh mắt anh kìm nén, nhưng cũng vô cùng kiên định. Giây phút này, cảm xúc cuộn trào trong lồ ng ngực anh còn mãnh liệt hơn cả tưởng tượng, dù mỗi lần vượt qua một vòng lặp đau đớn đến mức nào, anh cũng chưa từng nghĩ đến việc từ bỏ.
—Giống như khi Tô Hạc Đình nhảy khỏi đoàn tàu, cho đến tận bây giờ cũng chưa từng nghĩ đến việc từ bỏ.
Bọn họ là hai đường thẳng, vẫn luôn hướng về đối phương trong những lần trùng phùng không ngừng nghỉ. Ngoại trừ ở bên nhau thì không còn con đường nào khác.
Tạ Chẩm Thư nói nhẹ tênh: “Tôi chỉ yêu một lần, từ khi sinh ra đến lúc chết đi.”
Nói xong anh giơ tay lên, lau nước mắt cho Tô Hạc Đình.
Tô Hạc Đình nói: “Mưa to quá.”
Tạ Chẩm Thư đáp: “Ừ.”
Tang lễ kết thúc trong làn mưa, trước khi rời đi má Phúc đứng hút thuốc trước mộ. Chiếc váy đen của bà lê lết trên mặt đất, dính bùn lấm lem. Đến khi Tô Hạc Đình bước lại gần, bà vẫn còn đang hút.
Má Phúc nói: “Máy bay của Hình Thiên đang ở trên kia.”
Tô Hạc Đình ngửa đầu lên, không nhìn thấy gì.
Má Phúc hút xong điếu thuốc, cũng ngẩng đầu lên, chậm rãi thở ra vòng khói, bà nói: “Khi bọn chúng muốn tập trung người lai để quản lý đã ba hoa bốc phét về tương lai, tao từng tin là thật. Đến đây rồi tao mới biết chúng toàn xạo chó mà thôi. Nhưng khi ấy tao cũng chẳng tức, bởi vì tao chẳng qua chỉ là đổi một nơi khác để ở, chẳng có gì to tát cả.”
Tô Hạc Đình không nói gì.
Má Phúc hỏi: “Chúng nó dùng A Tương làm gì?”
Tô Hạc Đình nói: “Vật chứa, vật chứa của một vật thí nghiệm khác.”
Má Phúc dụi tắt thuốc, nói: “Thảo nào, sau đầu của con bé toàn là dây điện. Lúc tao phẫu thuật cho nó, nó chẳng kêu tiếng nào cả, còn rắn hơn cả con mẹ. Nhưng tao nghĩ, tổ sư bố nó chứ không công bằng, con bé ngoan thế lại bị biến thành món đồ chơi, cái thế giới này nên đi đời từ sớm đi.”
Tô Hạc Đình nhìn biểu cảm dữ tợn của bà.
Má Phúc nói: “Mày còn nhớ mô hình má chưa lắp xong hồi trước không?”
Tô Hạc Đình nghĩ một lát, bảo: “Má nói đấy là em trai tôi.”
Má Phúc nói: “Đúng vậy, đấy là em trai mới của bọn mày, nhưng tao vẫn chưa làm xong, chỉ còn thiếu chút nữa… Mấy hôm tới tao phải đóng cửa làm nốt.”
Ẩn Sĩ thò đầu ra khỏi xe, vẫy tay với bọn họ.
Má Phúc không để ý, bà vén váy lên, nói: “Chuyện của A Tương, Hình Thiên và hội đồng uỷ viên nợ máu phải trả máu. Nhưng làm một mình thì không nên chuyện, má muốn Ẩn Sĩ đi liên lạc bạn bè đã. Mấy ngày nữa má gọi mày, thể cấy của mày cũng phải sửa lại một tí.”
Nói xong, bà vỗ lên lưng Tô Hạc Đình, tự bước lên xe.
Về đến nhà, Tô Hạc Đình tắm trước, chờ đến khi Tạ Chẩm Thư đi ra thì mèo đã vật ra giường ngủ rồi. Đuôi cậu chấm đất, người cũng sắp rơi xuống đất đến nơi.
Tạ Chẩm Thư tắt đèn, nhặt cái đuôi kia lên. Anh cầm nó trong tay, nửa muốn buông nửa không.
Tô Hạc Đình mơ màng tỉnh, lèo nhèo: “Ngón tay anh lạnh quá.”
Tạ Chẩm Thư đáp: “… Ừm.”
Tô Hạc Đình lẩm bẩm gì đó, Tạ Chẩm Thư không nghe rõ. Thế là mèo quay nửa đầu lại, kéo cổ áo của Chỉ Huy, cho anh một nụ hôn phớt.
Tóc Tạ Chẩm Thư chưa lau khô, giọt nước nhỏ xuống rơi vào cổ Tô Hạc Đình. Cậu chống người dậy, nụ hôn chớp nhoáng vừa nãy không khiến cậu đổi sắc, thậm chí mắt cũng chẳng chớp một cái.
Tô Hạc Đình hỏi: “Em hôn anh được không?”
Tạ Chẩm Thư đáp: “Không được.”
Tô Hạc Đình nói: “Em đã hôn xong rồi, em còn—”
Tạ Chẩm Thư giữ cằm cậu, giữ nguyên tư thế ấy để hôn. Ban đầu Tô Hạc Đình tưởng nụ hôn sẽ chỉ kéo dài mấy giây thôi, ai ngờ lại lâu không tưởng tượng được.
Đến khi cậu phải th ở dốc, Tạ Chẩm Thư mới hỏi: “Tôi hôn em được không?”
Tô Hạc Đình nhại như vẹt: “Không được—”
Tạ Chẩm Thư lại hôn cậu tiếp, vừa hôn vừa hỏi khẽ: “Tôi hôn em được không?”
Mặt Tô Hạc Đình đỏ đến mang tai, nói: “Không…”
Chóp mũi Tạ Chẩm Thư cọ qua gò má của Mèo, lông mi rủ xuống, anh cứ hôn mãi, hôn đến nỗi tai của Tô Hạc Đình cụp cả vào, sắp bốc khói đến nơi.
Tô Hạc Đình nói: “Được, được mà! Anh cứ hôn, hôn tuỳ thích…”
Tạ Chẩm Thư lật mèo lại, tiếp tục hôn lên môi cậu. Tô Hạc Đình đã quên nụ hôn này dừng lại khi nào, chỉ biết chóp mũi họ cọ nhau trong bóng tối, cả hai đều th ở dốc.
Tô Hạc Đình cất tiếng: “Em vẫn luôn quên nói với anh một câu.”
Tạ Chẩm Thư hỏi: “Gì vậy?”
Tô Hạc Đình đáp: “Em yêu anh.”