Tô Hạc Đình nhón một cái xíu mại: “Tao thì tao mong bọn chúng thêm gì đó ấy, xịt… nóng quá!”
Cậu cuống cuồng hít vào, nóng tới nỗi tê cả đầu lưỡi, may mà Tạ Chẩm Thư đưa nước đá tới. Mèo uống hết nước xong còn ngậm cục đá để hạ nhiệt.
Rắn Lục ngồi khoanh chân trên ghế, chau mày bảo: “Giờ chúng ta không ra ngoài được thì biết phải làm sao đây? Chẳng nhẽ ngồi đây ăn không chờ chết à?”
Tô Hạc Đình nói: “Ăn không thì ăn, chờ chết là xong. Muốn đi khỏi đây đơn giản lắm, nào, mời mày bát vằn thắn.”
Rắn Lục không nắm rõ tình hình, nhưng mà bị hai người nhìn hắn lại càng thấy áp lực, chỉ còn bước bưng bát lên. Sau khi tụt dốc, hắn đã phải chịu không ít khổ sở nên giờ cũng đã biết quý trọng thức ăn, không chỉ ăn vằn thắn mà còn uống hết sạch nước canh. Đặt bát xuống, hắn mới nói: “Ăn xong rồi!”
Tô Hạc Đình: “Được rồi, nằm xuống đi.”
Rắn Lục nằm xuống, con mắt cải tạo đảo láo liên, hắn không muốn để lộ là mình đang sợ nên bèn hùng hổ nói: “Tao nằm rồi, định làm gì? Tao nói trước cho biết nhé, đừng có gây chuyện đấy.”
Tô Hạc Đình nói: “Bắt đầu kêu đi.”
Rắn Lục ngạc nhiên: “Kêu gì?!”
Tô Hạc Đình nói: “Kêu đau bụng, đau đầu, đau toàn thân, cứ đau là được. Chẳng phải mày vừa bảo có khi chúng nó bỏ thêm đồ vào đồ ăn sao? Thế thì mình cứ làm luôn như chúng nó bỏ thật đi.”
Rắn Lục biết thế này tức là muốn hắn đóng giả rồi, nhưng hắn nằm lặng thinh trước mặt bọn họ một lời mà không thốt ra tiếng nào, xong mới bảo: “Tao diễn không tới đâu?”
Tô Hạc Đình nói: “Diễn không tới á hả? Không sao, để tao giúp mày.”
Mèo thình lình thò ba ngón tay định móc con mắt cải tạo của Rắn Lục ra. Rắn Lục không phản ứng kịp, những ngón tay ấy đã gần tới gang tấc, hắn lập tức gào toáng lên, mồ hôi lạnh vã ròng ròng, nhớ tới cơn đau lúc bị Tô Hạc Đình khoét mắt.
Cậu người hầu ở gần đó nghe thấy tiếng gào thảm thiết trong phòng, chẳng hiểu đã có chuyện gì xảy ra, bèn lập tức gõ cửa hỏi: “Các vị ổn không ạ?”
Tạ Chẩm Thư mở cửa, đáp: “Thức ăn mang tới có vấn đề.”
Cậu người hầu: “Sao cơ ạ?”
Tạ Chẩm Thư lách mình sang tỏ ý cho cậu ta đi vào mà xem. Rắn Lục đang kêu gào trên sô pha tiếng to tiếng nhỏ, như kiểu sắp tắt thở tới nơi.
Cậu người hầu rất cẩn thận, không tùy tiện tiến hẳn vào trong phòng mà chỉ bước mấy bước tới, ngó đầu nhìn tình hình trên ghế sô pha. Cậu ta giơ tay ra hiệu cho vệ sĩ đứng gần đó: “Các vị hãy chờ một chút, chúng tôi sẽ bố trí bác sĩ ngay.”
Tạ Chẩm Thư nói: “Gọi điện cho Tần.”
Cậu người hầu liền đáp: “Xin lỗi quý khách, ông chủ đang họp, e rằng sẽ không nghe được điện thoại. Nhưng mong ngài hãy yên tâm, chúng tôi sẽ sắp xếp bác sĩ giỏi nhất.”
Tạ Chẩm Thư chống cửa, áo sơ mi giãn lên cẳng tay, trong tay không cầm gì. Anh nhìn cậu người hầu, ánh mắt không hề thay đổi nhưng lại khiến lưng cậu ta lạnh toát.
Đèn trong hành lang lúc này rất sáng, hai bên đều có vệ sĩ. Cậu người hầu trong cảnh tiến thoái lưỡng nan lại nghe thấy Tạ Chẩm Thư nói: “Gọi ngay bây giờ.”
Cậu người hầu: “Xin lỗi quý khách, tôi bảo rằng ông chủ đang—”
Tạ Chẩm Thư lùi lại nửa bước, cậu người hầu tưởng rằng anh đã thôi, ai dè cánh cửa trước mắt bỗng đóng sập lại.
“Uỳnh!”
Cậu người không tránh kịp nên bị cửa đập trúng mặt. Cậu ta biết ngay có biến cố, vừa che mũi vừa kêu: “Xảy ra chuyện rồi!”
Cánh cửa bật lại, cậu người hầu rơi vào tình huống nguy kịch. Vừa lúc đó Tạ Chẩm Thư thò tay ra giữ vai trái cậu ta. Trước khi đi theo Tần, cậu ta từng học chút kỹ năng cơ bản, lại còn từng phẫu thuật cải tạo nên luôn tự nhận là khó có ai dám đối đầu, ngờ đâu vừa bị Tạ Chẩm Thư giữ vai đã không thể nhúc nhích.
“Nguy rồi,” cậu người hầu quay mặt hô vệ sĩ, “nổ súng ngay!”
Đang nói thì khung cảnh trước mắt chao đảo, chớp cái cả người đã bị Tạ Chẩm Thư vật ngã xuống đất. Cậu người hầu kêu lên, thấy lưng đau tê tái như muốn vỡ ra thành từng mảnh!
Đám vệ sĩ lập tức nổ súng bắn phía này. Tạ Chẩm Thư giơ chân đạp cửa, đạt găm “đoàng đoàng đoàng” lung tung bên ngoài, bắn vỡ cả thiết bị an toàn, còi báo động chợt vang lên.
Cậu người hầu chịu đau lăn tới một bên rồi bò dậy từ mặt đất. Thấy việc thoát ra đã vô vọng, cậu ta bèn dứt khoát bưng chiếc thùng rác bên cạnh lên ném về phía Tạ Chẩm Thư.
Chiếc thùng rác bay tới giữa đường thì bị Tô Hạc Đình chặn lại. Cậu nắm một nắm máy nghe lén lên, bảo: “Sao phải ba máu sáu cơn lên thế? Tụi này muốn mượn đồ từ các người thôi mà.”
Cậu người hầu rất khí phách, đáp: “Đừng hòng! Tao không cho mượn gì hết!”
Tô Hạc Đình: “Càng nói thế thì tao lại càng muốn mượn. Rắn Lục, cho nó sáng mắt ra đi.”
Rắn Lục đang nằm giả chết trên sô pha nãy giờ bỗng bật dậy vung tay về phía gáy cậu người hầu. Đôi tai mèo của cậu ta dựng lên, cậu ta nghiêng đầu tránh. Lần này nằm ngoài dự tính của Rắn Lục, hắn nhìn cú đấm hụt về phía mình trước rồi lại nhìn cậu người hầu, vô cùng ngỡ ngàng.
Tô Hạc Đình bèn kêu: “Đừng có đứng đực ra đấy!”
Cậu người hầu đã vùng tới, xoay người đạp một cú thẳng vào ngực Rắn Lục. Ngay sau đó, cậu ta dồn hết sức tấn công mãnh liệt, đẩy lùi Rắn Lục về sau.
Rắn Lục đỡ liên tục, xương cẳng tay đã tê rần! Hắn va vào bàn trà, liền vớ thức ăn còn thừa trên bàn tạt về phía cậu người hầu, đồng thời kêu lên: “Con mèo thối này nhanh như mày ấy!”
Cậu người hầu “hừ” tiếng, tốc độ ra đòn càng tăng. Con mắt cải tạo của Rắn Lục không bắt kịp được tốc độ của cậu ta khiến cậu ta dễ dàng trên cơ. Cậu ta lại hăng lên ép Rắn Lục ra ngoài cửa sổ. Đúng lúc ấy, cổ áo cậu ta bỗng căng lên, bị tóm chặt.
Chẳng biết Tô Hạc Đình đã ngồi vào sô pha từ bao giờ, cậu xách cổ áo cậu người hầu, bảo: “Đừng nóng, mượn xong tao sẽ trả lại cho mày mà.”
Cậu người hầu tái mặt thốt lên: “Sao, sao mày—”
Sao có thể lỉnh đến sau lưng không một tiếng động như vậy!
Tô Hạc Đình nheo con mắt màu xanh lam mờ như thể biết cậu ta đang nghĩ gì, cậu bèn bảo: “Làm sao? Tao là ‘Mèo’ mà.”
Cậu người hầu lập tức buông Rắn Lục ra, trở cùi chỏ thụi vào Tô Hạc Đình. Tô Hạc Đình bèn nâng tay ngăn đòn của cậu ta lại: “Tao không đánh nhau với trẻ con.”
Cậu người hầu lập tức sừng sộ lên: “Tao không phải trẻ con!”
Cậu ta vẫy đuôi xoay người, vung hai nắm đấm về mặt Tô Hạc Đình. Tô Hạc Đình nghiêng đầu nhẹ nhàng tránh, chẳng hiểu nổi cậu ta tức cái gì, bèn hỏi: “Này, mày làm sao vậy?”
Cậu người hầu nổi trận lôi đình, quyết tâm chứng minh mình không phải trẻ con, bèn giơ chân quét một cú về phía sô pha. Nhưng lần này vẫn quét hụt, chưa kịp thu chân về cả người đã bị dốc ngược. Cậu ta ngã bịch xuống thảm, trán đập “cốp” một tiếng.
Tô Hạc Đình nói: “Giữ nguyên nó, trói nó lại!”
Rắn Lục cầm ra tấm ra giường đã chuẩn bị sẵn trói cậu người hầu lại. Cậu người hầu không ngọ nguậy được nữa, bèn gào lên: “Bọn mày dám bắt tao sao? Ông chủ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn mày đâu!”
Tô Hạc Đình dùng đầu đũa sạch chọt chọt tai mèo của cậu ta, bảo: “Ồ, mày là con riêng của anh ta à?”
Cậu người hầu nổi quạu: “Mày nói vớ vẩn cái gì đấy? Không được sỉ nhục ông chủ!”
Tô Hạc Đình: “Nhóc con này lạ thật đấy, hóa ra đó giờ chỉ giả vờ thôi sao?”
Cậu người hầu: “Đừng có xía mũi vào chuyện người khác!”
Tô Hạc Đình: “…”
Trong cuộc sống, cậu thường nói câu này với người khác, nhưng đây là lần đầu tiên nghe người khác bảo mình như vậy.
Cậu người hầu giãy giụa một hồi, vẻ hung dữ lộ ra: “Mày dán cái gì lên người tao đấy? Tao không nhìn được!”
Tô Hạc Đình bèn nói: “Đừng có xía mũi vào chuyện của người khác.”
Cậu người hầu giận đến mức gào lên, tính khí so với vẻ ngoài của cậu ta khác nhau một trời một vực, cực kỳ trái tính trái nết, bèn kêu: “Đồ chơi bẩn, đánh nhau với người khác lại còn dùng điện!”
Tô Hạc Đình: “Thế thì sao? Tao giật cho mày cái nữa bây giờ.”
Cậu người hầu tái mặt vì sợ, nhưng mà tin thật. Giọng cậu ta run run: “Mày, mày dám sao?!”
Tô Hạc Đình dùng đũa chọc vào óc cậu người hầu, nói: “Xẹt xẹt.”
Cậu người hầu sững lại, hai giây sau mới phản ứng, lửa giận vụt lên đầu: “Tô Hạc Đình! Bỏ ra! Tao phải mách ông chủ, để anh ấy, để anh ấy—”
Tô Hạc Đình cười: “Để anh ta chữa tật nói lắp cho mày.”
Cậu người hầu chưa bao giờ giận dữ cỡ này, muốn ngồi dậy mà lại không thể nên bèn cựa quậy như một con tằm, kêu “Khốn nạn”, “Tao sẽ mách” các thứ.
Tô Hạc Đình thấy ồn, bèn kêu Rắn Lục bịt miệng cậu ta lại. Cậu người hầu cảm giác máy liên lạc trên tai mình bị gỡ xuống, cậu ta bèn kêu ư ử.
Tô Hạc Đình bấm vào màn hình gửi đi một tin nhắn. Rắn Lục không biết số này, bèn hỏi: “Má à?”
Tô Hạc Đình lắc đầu vẻ bí ẩn: “Chúng ta có nhiều bạn mà.”
Lúc cậu gửi tin xong thì tiếng súng bên ngoài cũng ngừng. Rắn Lục không nghĩ ra bọn họ thì có bạn bè gì, bèn đứng dậy đá đá cậu người hầu, bảo: “Để tao xử lý dứt điểm nó, tránh tai họa về sau.”
Cậu người hầu trợn trừng mắt, tức tới nỗi không kiềm chế nổi nữa.
Tô Hạc Đình: “Không được, nó còn có chỗ dùng tới.”
Rắn Lục: “Dùng làm gì?”
Tô Hạc Đình: “Mày hỏi họ nó là biết.”
Rắn Lục bèn lấy miếng bịt miệng trong miệng cậu người hầu ra, hỏi: “Đang hỏi mày đấy, tên gì?”
Cậu người hầu gân cổ: “Tên tao là cụ tổ con rắn nhãi khốn nạn nhà mày đấy cứ chờ đến lúc tao ra ngoài tao sẽ làm thịt chúng mày!”
Gân xanh trên trán Rắn Lục vằn lên, hắn bèn gân cổ: “Mẹ mày, trả lời cho tử tế vào, không thì ông mày đánh cho nát đít mày bây giờ!”
Cậu người hầu không hề chùn, cũng gân cổ so lại: “Tao không trả lời đấy!”
Rắn Lục không nắm thóp được cậu ta nên cậu ta càng ngang ngược, trợn mắt quấy phá, nhìn Tô Hạc Đình, bảo: “Con mèo thối mau thả ta ra—”
Tạ Chẩm Thư ngồi xổm xuống, bóng anh bao phủ lên cậu ta. Giọng cậu ta nhỏ dần, hồi lâu sau, Tạ Chẩm Thư mới hỏi: “Tên gì?”
Lưng cậu ta hẵng còn đau vì vừa rồi bị ngã, so với Tô Hạc Đình có thể đấu võ mồm thì cậu ta cực kỳ sợ Tạ Chẩm Thư. Hoặc là vì có trực giác, cậu ta biết nếu mình mà giở trò trước mặt Chỉ huy thì sẽ đi đời, nên bèn ngoan ngoãn đáp: “Tần Minh, tên tôi là Tần Minh.”
Rắn Lục ngạc nhiên: “Mày cũng họ Tần ư?!”
Đúng lúc ấy, tiếng gõ cửa vang lên. Sau ba tiếng vang thì dừng lại.
Tô Hạc Đình bèn bảo: “Xem ra cuộc họp tối nay không quan trọng bằng mày rồi, chưa tới hai mươi phút mà anh ta đã vội quay về.”
Cửa mở ra, Tần đang ho, vệ sĩ đứng ngùn ngụt sau lưng, nòng súng chằng chịt đều chĩa vào trong phòng. Y dùng khăn che miệng, hỏi: “Nghe nói khách bị ốm, đã đỡ hơn chưa?”
Tô Hạc Đình: “Vốn đã đỡ hơn rồi, nhưng giờ thấy anh thì lại không đỡ nữa.”
Tần nói: “Tô Hạc Đình, chúng ta là người chung đường, sao phải đối đầu nhau gay gắt thế nhỉ?”
Tô Hạc Đình vỗ vỗ Tần Minh bên cạnh, nói: “Chưa đến nỗi đấy, tôi vẫn cho anh đường lui, chứ không thì ranh con này đã sớm thăng thiên giống như tòa nhà đó rồi.”
Tần chỉ nhìn thấy mỗi Tô Hạc Đình, bèn đoán Rắn Lục với Tạ Chẩm Thư đang trốn ở hai bên cửa. Y không hề tái mặt mà cất khăn đi, bảo: “Làm ăn không thành cũng không sao, vẫn nên nể mặt nhau. Mèo, cân nhắc tình nghĩa trước đây của chúng ta, hôm nay tôi sẽ để cậu đi.”
Tô Hạc Đình: “E là để mình tôi đi thì không đủ, bọn tôi vào ba nên kiểu gì ra cũng phải đủ ba.”
Tần nói: “Được thôi, cả ba người.”
Tô Hạc Đình bỗng cười, cậu xách Tần Minh lên bảo: “Đây là con hay là em anh?”
Tần không đáp.”
Tô Hạc Đình: “Nhìn tuổi thì chắc là em.”
Tần nói: “Tại sao lại cứ phải là người thân của tôi?”
Tô Hạc Đình giơ một tay, dùng hai ngón tay vẽ ra cái tai trên đầu bảo: “Tôi biết tất cả những chỗ cung cấp vật liệu cho người lai dạng thú, nhà nào làm tôi liếc mắt là biết. Tai mèo của tên ranh con này chẳng phải do ai làm, mà chính là do nhà họ Tần các anh làm. Mèo Vằn Xám do phẫu thuật thần kinh nên bị nghiện thuốc, những tác dụng phụ đó đều không xuất hiện ở tên ranh con này. Nếu không quen thì anh đã chẳng dẫn nó theo mình.”
Tần thở dài: “Cậu quả là thông minh, chỉ dựa vào đó đã đoán được. Mèo à, nếu chúng ta có thể hợp tác thì làm gì có rắc rối nào không giải quyết được?”
Tô Hạc Đình: “Hợp tác thì sao lại muốn đổ tội cho tôi? Ghét lắm.”
Tần nói: “Tôi có thể liên lạc với Hình Thiên, giải thích chuyện này.”
Tô Hạc Đình bỗng cười: “Không kịp nữa rồi, hai ta lảm nhảm mãi thế, đến lúc cứu viện tới luôn rồi đấy.”
“Tinh!”
Thang máy lên tầng, cửa từ từ mở ra, một giọng nói đầy sức sống vang lên: “Tôi tới rồi đây!”
Tiếng súng tức thì tràn hành lang—