Mục lục
Chuẩn Điểm Thư Kích
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đề nghị của Giáo chủ bị tất cả gạt đi không nể nang, hắn vô cùng thất vọng, khoanh tay trước biểu tượng con nhện trên ngực lẩm nhẩm: “Đáng tiếc, quả là đáng tiếc.”

Đám người lai lại réo 016, bắt ép gã. 016 không buồn khách sáo, bèn mở miệng xả thẳng: “Cứu con mẹ chúng mày, cút mẹ chúng mày đi, tao là bố bọn mày chắc? Tao chẳng quen biết ai trong lũ chúng mày sất, chết thì chết liên quan đếch gì đến tao.”

Người lai lại bảo: “Anh nói thế lại dở rồi, chuyện này liên quan đến—”

Thấy đối phương còn dám cãi, 016 bèn vỗ đùi đánh đét cái, quát lên: “Liên quan đến cái gì? Liên quan đến cái gì hả!”

Gã gầm lên cắt lời như vậy là đối phương im re, hiển nhiên gã có sức ảnh hưởng lớn. Tuy 016 không cao nhưng lại vạm vỡ như một con bò mộng, hễ chọc vào cái là gã phồng mang trợn mắt lên làm đám người nọ chẳng ai dám nhìn thẳng vào mắt gã.

016 quét mắt nhìn một vòng, lạnh lùng hừ tiếng: “Đừng nói là không quen biết, có quen thì tính mạng chúng mày cũng đếch dính dáng đến tao.”

Giáo chủ bèn tranh thủ thời cơ: “Cầu xin người không được thì chi bằng hãy cầu xin cựu thần đi, giờ là cơ hội tốt này, tất cả chúng ta hãy cùng gia nhập giáo phái, trở thành một gia đình thân thiết, thế thì cậu Thập Lục cũng sẽ có cớ để chiếu cố mọi người.”

016: “Im mẹ đi! Ai phải chiếu cố chúng nó? Chúng nó chết thì kệ mẹ chúng nó chứ.”

Giáo chủ: “Chết cũng được thôi, chết không sao, nhưng trước khi chết tốt nhất hãy gia nhập giáo phái, thế thì lên thiên đường cũng sẽ không cô đơn.”

016: “Cút đi!”

Giáo chủ: “Đừng lúc nào cũng kêu cút, cút, cút thế, chửi người ta cũng giống như truyền giáo thôi, đều từ học vấn mà ra.”

016 không kiềm nổi cơn giận, không đối phó được với Giáo chủ bèn lừ mắt quay sang Tô Hạc Đình đang hóng hớt: “Lại là mày, mày nhìn cái gì đấy!”

Tô Hạc Đình: “Đúng vậy, lại là tôi đây, tôi đang hóng hớt đấy.”

016: “Hóng hớt cái chó!”

Tô Hạc Đình sờ chóp mũi: “Tự anh nói đấy nhé.”

016 tức xì khói, cậu hớn ha hớn hở, so với đám người lai kia thì cậu dễ gần hơn nhiều.

Giáo chủ nói: “Tôi đã bảo rồi, chửi người ta ít thôi, nói bậy ít thôi, mà cậu cứ không nghe cơ, nhìn coi, giờ thành tự chửi mình rồi.”

016 túm cổ áo Giáo chủ định quẳng hắn đi. Giáo chủ ôm ngực gào lên: “Cậu Thập Lục, cậu điên rồi à? Sao khuyên kiểu gì cậu cũng nổi nóng vậy? Ối! Rốt cuộc cậu muốn sao? Tôi kệ cậu đấy!”

016: “Câm mồm, câm mồm!”

Dứt lời, Giáo chủ bị 016 quẳng luôn vào bụi hoa. Cả hai thản nhiên không hề quan tâm đến ánh mắt của bàn dân thiên hạ, vô cùng lạ lùng. Giáo chủ tiện thể lăn vài vòng đến bên cạnh Tô Hạc Đình rồi bò dậy ngồi, bảo: “Cậu Mèo, cậu Chỉ huy, chào các cậu, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Tối qua ai cũng ở đây chứ có đi đâu đâu mà “lại gặp nhau”.

Tô Hạc Đình đáp: “Vâng, lại gặp nhau rồi, hôm qua quên hỏi, anh truyền giáo gì vậy?”

Giáo chủ chỉnh lại áo bào, đáp: “Tôi truyền giáo cục ta cục tác.”

Tô Hạc Đình: “…”

Giáo chủ bèn bảo: “Đùa thôi, tôi truyền giáo khuyên mọi người lương thiện với vạn vật.”

Tô Hạc Đình: “Anh là giáo chủ à?”

Giáo chủ chỉ con nhện trước ngực: “Đúng rồi, tôi là vị Giáo chủ khiêm nhường đời thứ mười sáu.”

Đời thứ mười sáu ư?

Giáo chủ nói: “Chúng tôi là giáo phái hoài niệm trong Thế giới Mới, đến nay đã thành lập được ba tháng. Cậu Mèo, tôi trông cậu còn trẻ, sáng sủa thông minh, chi bằng…”

Hắn ta định đưa tay, ai dè đưa được giữa chừng thì ánh mắt bên cạnh lại khiến hắn sựng người. Tạ Chẩm Thư chẳng nói chẳng rằng, chỉ hững hờ nhìn hắn, Giáo chủ nuốt mấy cục rồi rất biết điều lặng lẽ nắm tay buông về đầu gối một cách ngoan ngoãn.

“… Chi bằng hai người hãy nghe tôi kể lại truyền thuyết về cựu thần đi, miễn phí.”

Tên này làm gì cũng đều vì truyền giáo, cái giáo phái lương thiện với vạn vất này cũng thú vị không kém, mới thành lập được ba tháng đã đổi qua mười sáu đời giáo chủ như thi nhau từ chức vậy. Tiếc tay, mặc cho Giáo chủ pha trò, không khí bên trong hang vẫn căng thẳng như cũ, bởi vì 016 không chịu uống rượu mừng nên kế hoạch của đám người lai trở nên công cốc, đang định hằm hằm tản đi thì một tiếng động lại vọng vào lối đi.

Một tên ngửa đầu nhìn, hỏi: “Tiếng gì vậy?”

Tên khác đáp: “Hình như là tiếng gió, cũng có thể là tiếng thở dốc.”

Nhưng bọn họ đều đang ngồi ở đây thì ai lại đi thở dốc trong lối đi?

Đúng lúc ấy, ngôi sao chữ Thập của Tạ Chẩm Thư bỗng lập lòe đong đưa dù không có gió. Anh ngước mắt, linh cảm trào dâng.

—Cảm giác rất quen.

Tô Hạc Đình: “Đúng lúc ghê, là thái giám.”

Vừa dứt lời, tiếng thở dốc trong lối đi cũng tuột thẳng xuống, một hình thù rơi vào ngay đám hoa bạc. Trong hang lặng như tờ, tất cả đều đang dán mắt vào bên dưới lối đi. Nhưng đây chỉ là khởi điểm, ngay sau đó liền mấy hình thù lại rơi “ruỳnh, ruỳnh, ruỳnh” xuống đất, xương thịt nát bét như những trái dưa hấu vỡ.

Mấy người sống sót hết hồn tránh lùi lại, mặt mày tái mét, chen chúc vào nhau, nhìn những hình thù rơi xuống nát bấy thành bùn. Đám người lai vừa rồi còn hăng máu mà giờ cũng trắng mặt.

“Qua—”

Bên ngoài lối đi là tiếng thét chói tai của con thái giám, hình như nó đang đi tuần, tiếng lúc vang xa lúc vọng gần như virus bao phủ khắp hang.

“Thời gian đã tới, qua!”

Đám người lai lao nhao: “Qua cái gì? Cái gì qua?”

Giọng điện tử của thái giám tăng lên: “Thần Ma đi lại, người phàm nhường đường!”

Mưa dông chợt đổ, trong không chung có tiếng chim kêu. Con chim kêu được ba tiếng thì Tô Hạc Đình khẽ biến sắc, cậu nắm chặt cây đèn, nói: “Đây là tiếng của chim chín đầu.”

Cậu đoán không sai, tích tắc sau, căn sản bắt đầu đảo lộn, tất cả mọi người đều trượt sang một bên.

Chủ thần đã chỉnh sửa phiên bản chim chín đầu của Tô Hạc Đình khiến nó không thể nhảy cóc thời gian nữa mà chỉ có thể đảo lộn không gian. Cả căn sảnh như một chiếc xe buýt bị xô ngã điên đảo. Những người sống sót không có gì để chống đỡ, vừa lăn vừa kêu la.

Tạ Chẩm Thư giữ Tô Hạc Đình, những mảnh hình thoi đen như một chiếc võng bao lấy tất cả mọi người.

Giáo chủ lăn long lóc mấy vòng trong lưới sát sạt với những người sống sót. Mặt hắn ta bị chen biến dạng, vướng vào trong kẽ lưỡi, mũi thòi ra ngoài để tránh bị nghẹt thở.

“Cậu Thập Lục,” hắn kêu lên, “cậu đang đâu đấy?”

016 bị đè bên dưới cùng, phải đỡ sức nặng của mấy người liền, suýt thì không thở nổi. Mặt gã ta đỏ tía, gã nhấc người dậy gắng bò đến gần Giáo chủ. Hai người hẵng đang mơ màng, qua kẽ hở, họ phát hiện tất cả mọi người đều đang trong võng treo lơ lửng trên lối đi.

Giáo chủ mừng húm, dí mặt vào kẽ hở như một tên bệnh hoạn: “Phép màu kìa, mẹ kiếp! Cậu Thập Lục à, không ngờ cựu thần lại ở ngay bên cạnh chúng ta!”

Một mình Tạ Chẩm Thư túm Tô Hạc Đình đang ở trạng thái lơ lửng trên trần. Sau lưng anh là một bóng hình màu đen khổng lồ đang xách chiếc lưới. Nhưng người quá đông nên hai cánh tay khổng lồ chịu không thấu, một cánh tay nữa lại chồi ra từ bóng đen ấy, cuối cùng biến thành một con quái vật ba đầu sáu tay

Lúc này căn sảnh đã biến dạng, không chỉ bị đảo lộn mà tứ phía trông cũng như đã bị nắn bóp, không gian càng lúc càng hẹp.

Tô Hạc Đình vung cây đèn: “Bị phát hiện rồi, quay lại đi.”

Những đám hoa bạc run rẩy héo úa, những đốm bạc tuôn ào về cây đèn nhỏ, từng đốm từng đốm một bao quanh lấy họ như một ngọn hải đăng sáng trưng. Tô Hạc Đình không kịp trấn an chúng, vì không gian đang thu nhỏ nên phải lập tức leo ra ngoài lối đi.

Cuối lối đi có người kêu lên: “Tôi sắp không cầm cự được rồi, mấy anh xong chưa vậy?”

Là Giác!

Tô Hạc Đình: “Giỏi lắm, cây nhỏ vô địch, đỡ lấy này!”

Giác nói: “Không có gì, các cậu nhảy đi.”

Bóng đen khổng lồ sau lưng Tạ Chẩm Thư lập tức buông tay, cả đám tức thì rơi xuống, tiếng kêu la vỡ ra chói tai.

Giác nói: “Tôi đây… Sao đông người thế này!!!”

Những mảnh hình thoi đen tản đi, Tạ Chẩm Thư đỡ Tô Hạc Đình cùng nhảy xuống. Lối đi nhanh chóng thu hẹp lại, khi bọn họ xuyên qua, bên dưới lại là bầu trời cuồn cuộn mây đen.

Gió quất rần rật, Tô Hạc Đình bảo vệ cây đèn, gió thổi làm cậu không mở nổi mắt, cậu gào lên: “Thế này còn khốn nạn hơn cái trò nhảy cóc thời gian nữa!”

Sau khi không gian bị đảo lộn, khu trừng phạt trở nên rất kỳ quặc, mây mù dưới đất, đất cát lại treo trên đỉnh đầu. Lối đi thông xuống dưới lại biến thành cửa ra, tứ bề không có vật đỡ, bọn họ chỉ rơi tự do.

Giác chợt phóng đại, nó cắm rễ cây vào đất cát sinh trưởng ngược. Trong chớp mắt tán cây tỏa rộng ôm lấy tất cả mọi người.

“Tôi chóng mặt quá,” Giác nói, “cứu với, cứ rơi thế này thì tôi không bám được đâu. 7-006, mau nghĩ cách đi, nặng quá—”

Đang nói, một nhánh rễ đâm vào cát của của nó vì nặng quá lại lòi ra ngoài. Giác vội vàng vận thêm sức găm rễ thật sâu vào cát, nhưng cứ cái đà này thì nó sẽ không ngừng trùng xuống.

Con người máy thái giám đang ngồi trên lưng chim chín đầu, cằm hếch cao, cái bản mặt sắt trưng ra trong mưa vẻ vô cùng cao cao tại thượng. Lần này nó đội mũ nội quan, chính giữa mũ gắn một cây châm mõ (1), châu ngọc giả thành hoa văn tỏa ánh sáng màu xanh lục. Nó lồng tay áo trước người, giọng điện tử rít lên: “Thần Ma đi lại, người phàm nhường đường, truyền các ngươi ra đón nhận cái chết, còn dám lề mề.”

Giác: “Đón nhận cái chết ư? Tất nhiên là không rồi, ai mà muốn chết đâu.”

Người máy thái giám nói: “To gan, ai cho ngươi nói!”

Tô Hạc Đình: “Có phải Hephaestus có tật xấu gì mà lại đi đổi tính cách của mày không vậy.”

Đầu con người máy thái giám xoay “răng rắc”, nó chỉ thẳng tay vào Tô Hạc Đình: “Đại—”

Tô Hạc Đình mở bật lửa: “Đại ca là tao đây, khỏi cần phải hỏi.”

Ánh lửa xanh lam từ cây đèn bùng lên hơn chục mét, những đốm bạc chung quanh lao ùa lên che cho rễ cây.

Giác nói: “Cảm ơn mọi người, tôi thấy thư thư hơn rồi—”

Người máy thái giám quát: “Đi!”

Bị thái giám xua, chín cái đầu của con chim đồng thanh kêu lên, cố công cất cánh bay. Nhưng tốc độ và đường bay của nó đều phụ thuộc vào quy định của Chủ thần, nó đong đưa phải trái giữa bầu không như một chiếc đồng hồ quả lắc.

Hoa lá của Giác rơi loạn xạ, mấy nhánh rễ đã trượt khỏi cát. Nó bèn dùng cành cây ôm lấy tàng cây để mọi người không bị rớt, nó nói: “Đừng như vậy đừng như vậy!”

Trước hết phải giết chim chín đầu.

Tạ Chẩm Thư giẫm lên cành cây khô, chống hai tay nhảy bật lên một nahsnh khác.

Con người máy thái giám sợ không gian còn rung chưa đủ, nó lại ré lên “Đi” lần nữa. Con mắt đỏ của chim chín đầu trợn trừng lên, cái miệng máy ngoác to như đang thở phì phò. Nó vận thêm lực, chín cái đầu đồng loạt vung vẩy rướn dài người.

Người máy thái giám: “Đừng có lười!”

Tô Hạc Đình bật lửa nghe đánh tách, nói: “Được thôi, tao cũng sẽ len trình.”

Cây đèn bừng lên, ngọn lửa xanh lam quẫy vù vù trong con gió ngược, liếm về phía chim chín đầu từ những cành lá của Giác, trong chớp mắt đã nuốt chửng lấy con người máy thái giám. Người máy thái giám gặp lửa rú lên bưng tay che mặt. Nhưng sức mạnh của ngọn lửa lam đã giảm đi đáng kể, độ nóng có hạn, tuy lửa liếm khắp người nó nhưng cũng không mạnh như trước nữa, tới cả ống tay áo của nó cũng không đốt xuể.

Con người máy thái giám vỗ lửa trên người, nói: “Được lắm, nhà ngươi dám phá hoại Thần Ma đi lại, lần này ta sẽ không tha cho ngươi—”

Ánh lửa lam yếu dần, nhưng giữa làn mưa lại lộ ra con quái vật ba đầu sáu tay hung tợn. Bóng đen lặng lẽ treo thẳng đứng, một tay vặn cổ con chim chín đầu, tay kia vung đao thẳng xuống. Cả chín cái đổ đồng loạt đứt phựt, dây điện đứt, linh kiện nổ, rơi xuống giữa không trung.

Không gian như chiếc lò xo bị đè, trong chớp mắt liền quay tít, gần như hất văng tất cả mọi người. Giác ôm chặt tán cây, gào to cùng những người khác, chỉ mình Giáo chủ đang điên cuồng hét trong gió: “Cậu Thập Lục, tôi bảo là phép màu mà, cậu nhìn kìa!”

Một tay Tô Hạc Đình đỡ cành, cậu buồn cười. Gió thổi tóc cậu toán loạn, cậu bắt lấy một mảnh hình thoi, bóp thử, thấy cứng.

Thần kinh Tạ Chẩm Thư khẽ giật giật tê tê như bị điện chạy qua. Thoạt tiên anh còn chưa phát hiện được là vì sao, cho tới khi Tô Hạc Đình nắm hẳn mảnh hình thoi vào lòng bàn tay.

—Cảm giác thật thần kỳ, như thể thứ đang bị nắm không phải một mảnh hình thoi mà là xương cốt thần trong cơ thể của anh.

Nét mặt bình đạm của Tạ Chẩm Thư hơi thay đổi, trong khoảnh khắc khi thế giới trở về như cũ, anh bị Mèo trộm cào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK