“Ban hậu cần bị oanh tạc…”
“Một đàn Tất Phương lớn đang tấn công khu nhà ở, Chỉ huy! Chỉ huy!”
Cây bị tổn hại khiến các tần số liên lạc bị nhiễu, tiếng các đội lẫn lộn vào nhau khiến ta không biệt nổi ai với ai. Tạ Chẩm Thư thử trả lời nhưng cũng chẳng đến đâu.
Tô Hạc Đình đóng cửa xe, nói: “Đến cứ điểm khẩn cấp đi.”
Cứ điểm khu biệt thự là một nơi tập hợp khẩn cấp chuyên dùng để đối phó những tình huống phát sinh, dù không truyền đạt được mệnh lệnh, đội tác chiến cũng sẽ ở đó chờ lệnh.
Tạ Chẩm Thư cũng có chung ý tưởng, anh vừa mới quành xe thì một hòn pháo giữa mỏ nện xuống tòa nhà phía sau. Tòa nhà lập tức sụp đổ, không khí ùa ra hất văng xe về ven đường.
“Ruỳnh—!”
Chỉ huy đánh mạnh tay lái làm bay những mảnh kính bắn tới xe, đầu xe sượt qua đèn đường lao đi, đè nát một hàng rào, lái vào một khoảnh cỏ. Người Tô Hạc Đình bắn ra khỏi lưng ghế rồi lại đập bốp về. Cậu ho khù khụ, mặt tái mét.
Tạ Chẩm Thư nói: “Anh không nhìn rõ đường.”
Tuy lửa đang cháy rực trời nhưng sương mù vẫn dày đặc phủ kín mặt đất như cũ, đã thế khói súng còn mịt mù tứ phía, giờ đến cả cảnh tượng ngay trước mắt cũng nhìn không ra.
Tô Hạc Đình: “Để em chỉ cho, lái về phía trước.”
Tạ Chẩm Thư tăng ga, chiếc xe như một ngôi sao chổi lao vun vút về phía trước giữa trận pháo đuổi rền rĩ. Trước mắt anh chỉ có sương mù, dựa vào hướng chỉ của Tô Hạc Đình, anh phá vòng vây, đến được cứ điểm.
016 cùng các đội trưởng đều đang chờ lệnh ở cứ điểm, vừa trông thấy Tạ Chẩm Thư bèn bảo: “Chỉ huy, xe tôi bị nổ.”
Tạ Chẩm Thư: “Tình hình thương vong thế nào?”
016 đáp: “Chết hai mươi lăm đội viên.”
Ai nấy khẽ hít thở, đội 016 là tiểu đội tinh nhuệ, tổng cộng có năm mươi người.
Tạ Chẩm Thư nói: “786 hợp vào với tiểu đội 016 thành đội tác chiến khẩn đi, yểm hộ cho đội 172 ra khỏi đây để bọn họ đến chi viện cho đội thám thính 953. 655 thay thế trung tâm thông tin, đi thông báo cho các đội đang trú đóng ở các khu, huy động mọi người lập tức rút lui.”
Giọng anh không nhanh cũng không chậm, mang một vẻ điềm tĩnh dù trời có sập, chính sự điềm đạm ấy đã khiến đội ngũ đang nhiễu loạn tìm lại được chút dũng khí, mọi người lập tức bắt tay vào hành động.
Trong khói lửa, bóng dáng Chúc Dung đã biến mất. Đèn đuốc chung quanh đỏ rực như một biển lửa. Trước khi 172 cùng 655 rời đi, Tô Hạc Đình gõ cây đèn triệu hồi hết các đốm bạc tới rồi chỉ đường cho họ. Cậu nói: “Máy liên lạc tạm thời mất hiệu lực, cứ đi theo đốm bạc, chúng không bị lạc đường trong sương mù đâu.”
Các đội viên của đội 172 cùng 655 đồng thanh cảm ơn, bọn họ vác súng lên, sẵn sàng chào tạm biệt mọi người.
Trang bị của người chinh phục đều là trang bị bắt trước thiết kế của liên minh Nam Bắc trong thế gới cũ, kém hơn hẳn trang bị thế giới mới ở khu Quang Quỹ, xong may mà đa số người của đội chiến đấu là người lai, nhiều người tự mang theo vũ khí của riêng mình nên trước nay vẫn đủ dùng. Giờ Giác đang không hồi đáp nên chắc chắn sẽ rất gay go, Tạ Chẩm Thư phải vừa đảm bảo đa số mọi người sẽ rút lui được mà vừa đánh lui Chúc Dung, bằng không có khả năng tất thảy sẽ công cốc.
Cảm giác lạnh lẽo từ khẩu súng giúp Tạ Chẩm Thư tỉnh táo, vừa lắp đạn vào, anh đã lập tức hoàn toàn tiến vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu: “016 mở đường với tôi, 172 theo sau.”
Toàn đội hô ứng.
Nhờ sự giúp đỡ của Giác mà chân của 016 đã thay đổi, giờ nó được kiểm tra định kỳ, cử động tự nhiên. Gã thay bao súng, đẩy Giáo chủ hẵng đang niệm “A di đà Phật” đi: “Đừng có niệm nữa, tôi không muốn nghe tiếng niệm kinh! Anh có tin Phật đâu.”
Giáo chủ nhăn mặt: “Chỉ huy không cho phép tôi lạy cậu ấy thì tôi chỉ còn nước lạy Phật thôi, hồi xưa không tin giờ tin rồi, nói tới cùng thì Phật cũng là một trong số những cựu thần mà. Ôi, cứ kệ tôi đi! Cậu sắp đi chiến đấu rồi, tôi đang cầu nguyện cho cậu mà. A di đà Phật, cựu thần trên cao, Chỉ huy hiển linh, xin hãy phù hộ cho cậu Thập Lục võ thần bình an trở về!”
Hắn ta lải nhải thâu đêm suốt sáng, trong người còn cất nào bột trừ tà nào đất thánh quang trong suốt, bao thứ hầm bà lằng, vậy mà 016 chưa từng tin.
016 nhìn Tô Hạc Đình, nói: “Lần này cậu Mèo đi cùng không?”
Giáo chủ nói: “Không được đâu, ở đây cũng cần cậu Mèo phòng hộ mà!”
Tô Hạc Đình xách súng lên: “Ở đây không phải có anh rồi sao? Giáo chủ, dựa vào anh đấy.”
Đèn của cậu có thể xua tan sương mù dày đặc, tương đương với con mắt của đội chiến đấu, vả lại cậu muốn đi đến chỗ cái cây, nếu Giác gặp nguy hiểm thì rất có thể nó đã trốn về đó.
Chuẩn bị xong xuôi, mọi người bắt đầu di chuyển trong tiếng khóc thảm thương của Giáo chủ.
Trận ném bom đầu tiên của Tất Phương đã hoàn thành, khu sinh tồn tan hoang. Giữa khói súng cuồn cuộn, Tạ Chẩm Thư bắn ra một viên đạn sơn, vạch ra vệt khói màu xanh lam giữa sương mù.
“Bíp—”
Tất Phương nhắm vào làn khói xanh rồi vỗ cánh bay đi. Cơ thể khổng lồ của nó lao vù xuống, cánh kim loại xô đổ những dãy nhà hai bên, lao thẳng về phía Tạ Chẩm Thư. Ngay giây phút nó đã gần chạm mặt đất, Tạ Chẩm Thư nói: “Bắn.”
Các thành viên đội chiến đấu đang nấp ở hai bên lập tức nổ súng, mùi thuốc súng xộc lên, bao luồng ánh sáng đồng loạt lóe lên.
“Đoàng!”
Đầu Tất Phương hứng trọn súng, hỏa lực tập trung quật nó ngã xuống đất làm sập một dãy nhà. Trong khoảng lặng ngắn ngủi, mỏ nó hẵng đang xì khói, cánh thõng xuống toan vực dậy.
Tạ Chẩm Thư ra lệnh: “Bắn.”
Đạn pháo lại điên cuồng bay ra bắn nổ tan tác đầu của Tất Phương, các bộ phận bay tung tóe. Nó “bíp” lên một tiếng thê lương, vẫn không dừng hoạt động mà cố thoi thóp.
Tạ Chẩm Thư không đổi sắc mặt, lạnh lùng nói một lần nữa: “Bắn.”
Tiếng pháo dày đặc, trong ba mệnh lệnh ấy, Tất Phương đã bị bắn thành sắt vụn, đầu nó nổ tung thành khói lửa. Tiếng kêu thảm thiết của nó kéo tới một đàn Tất Phương khác, những nhịp cánh chấn động cuồng phong, thổi bay lửa cùng sương mù về một chiều khác. Đội 172 tranh thủ chớp lấy thời cơ rời đi, trốn vào sương mù dưới sự chỉ dẫn của các đốm bạc.
Chiếc chuông quấn quanh ngón tay Tạ Chẩm Thư reo đinh đang trong gió. Mái tóc đen của anh bay loạn xạ, vẻ mặt lạnh băng, khoảnh khắc đàn Tất Phương lao tới, anh dựng lên một tấm giáp sắt.
“Ruỳnh!”
Tất Phương liên tục đâm đầu vào giáp, 016 tiên phong bò dậy vác pháo bắn hạ một con.
Cánh của Tất Phương cực kỳ cứng, thế nên đa phần bọn họ chỉ nhắm vào đầu của Tất Phương, chỉ cần bắn vỡ được đầu của Tất Phương là có thể vô hiệu hóa nó.
Tất Phương bị bắn, người nghiêng đi xô vào tòa nhà khiến bụi bay mù mịt, mọi người gần như không mở nổi mắt. Giây phút chúng định cất cánh, giáp sắt lại bỗng tiêu tan, biến thành một cái bóng khổng lồ, dùng khẩu pháo cũng khổng lồ khai hỏa liên tiếp ba lần.
“Đoàng! Đoàng! Đoàng!”
Trong ánh sáng chói lòa, Tất Phương không có chỗ nào để né tránh, hai giây sau tất cả cùng bỏ mạng như củ tỏi bị búa giã nát, vừa nhão nhoét vừa bốc mùi khét rất gay.
Nhưng làn sương trắng vẫn không tiêu tan mà trái lại còn dày thêm. Máy liên lạc đã mất hiệu lực của mọi người bỗng truyền ra âm thanh hỗn loạn, sau đó tiếng đội viên quen thuộc vang lên.
“Trung tâm thông tin đã bị nổ.
“Chỉ huy…
“Tôi là 953, tất cả chúng tôi đã chết!”
016 tái mặt, nói: “Anh nói gì cơ? Này? 953!”
Đầu bên kia máy liên lạc phát ra tiếng hét ghê rợn, sau đó là câu trả lời hốt hoảng: “Bọn tôi chết hết rồi, chết hết rồi, chết hết rồi!”
Tiếng gào thét điên cuồng ấy càng lúc càng lớn, khiến màng nhĩ ai nấy đau nhức. Hắn ta lặp đi lặp lại câu nói ấy như một vòng tuần hoàn.
“Ha,” Tô Hạc Đình bỗng nói, “tao biết rồi, đừng bắt chước học nói theo con người nữa.”
Cậu thở một hơi thật sâu, ngọn đèn yếu ớt sáng lên tựa con thuyền dẫn lối giữa làn sương. Ánh đèn xuyên qua làn sương mù dày đặc, với cậu làm tâm điểm, ánh lửa lam kỳ vĩ đã lâu không thấy bừng lên. Lửa lớn tới mức toàn bộ sương mù tản đi.
Lời thì thầm ký ức của những đốm bạc rơi xuống như mưa, loài người của thời đại cũ đang bàn tán, những ý thức theo ngọn lửa lan vào dưới tàng cây, thay nó dập lửa trên người nó. Khi lửa tắt, bóng dáng Chúc Dung trên bầu trời cũng đã biến mất.
Tạ Chẩm Thư nói: “Nó đi rồi.”
Cây đèn của Tô Hạc Đình tối đi: “Lạ thật.”
Bọn họ nhìn nhau, đều không rõ ý đồ của hệ thống Chủ thần.
Tô Hạc Đình: “Lúc nó xuất hiện trời không mưa, không như những con thần ma mà người máy thái giám giám sát, nó vừa có thể có ý thức của riêng mình, lại vừa có thể mang mệnh lệnh độc nhất của hệ thống Chủ thần.”
Chuyến viếng thăm này của Chúc Dung quả là kỳ quặc, dường như nó chỉ đến để ló mặt ra mà thôi.
Tạ Chẩm Thư nhìn mặt đất khô cằn: “Nó không những chỉ huy được Tất Phương mà còn nắm rõ tình hình của chúng ta như lòng bàn tay.”
Thứ đầu tiên bị nổ chính là trung tâm thông tin, không có nó, người chinh phục chẳng khác nào mất tai, mà trung tâm thông tin lại nằm ở một vị trí khuất nẻo khó tìm ra. Tất Phương có thể quẳng pháo một cách chuẩn xác như vậy chứng tỏ bọn chúng đã biết trước cách phân chia của khu sinh tồn.
Hồi lâu sau, Tạ Chẩm Thư chỉ vào máy liên lạc: “Đó là cái gì?”
Ý anh hỏi giọng nói vừa rồi.
Tô Hạc Đình: “Chắc là tín hiệu nhiễu trốn trong sương mù, có khi chính Chúc Dung thả sương mù vào để dò thám hoạt động của chúng ta cũng nên.”
Làn sương này quá kỳ quặc, không thể không gây nghi vấn.
Tô Hạc Đình thở dài hô: “Ê, Giác—cô có đó không?”
Cái cây bị cháy xém khắp người bỗng đáp: “Tôi đây, cậu nghe được tôi không?”
Tô Hạc Đình đã yên tâm, cậu hỏi: “Nghe được rồi, vừa rồi cô bị im lặng à?”
Giác rất thất vọng: “Tôi không biết nữa, tôi đang ghi chép thì bỗng rơi vào một không gian đen ngòm… Hình như tôi đã bị một thế lực nào đó kiểm soát. Xin lỗi, nhà cửa đã biến thành thế này, tôi buồn lắm, nhưng tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra nữa.”
Đây là lần đầu tiên nó gặp phải chuyện này, giọng rất mông lung.
Tô Hạc Đình: “Ở khu Quang Quỹ cô đã bao giờ gặp tài liệu nào liên quan đến ‘thần lửa’ chưa?”
Giác: “Chưa, tên của Chúc Dung là cậu nói cho tôi hay. Nó lạ thật, tôi nghi nó là hệ thống giả danh.”
Tô Hạc Đình: “Khó nói lắm, pháo của nó quấn quanh tay mà.”
Năng lực mà Chúc Dung để lộ hiện giờ vượt xa một hệ thống giả danh, mà bản thân nó cũng chẳng làm gì mà chỉ lãnh đạo Tất Phương, bởi vậy cả Tạ Chẩm Thư lẫn Tô Hạc Đình đều không biết gì về nó.
Tạ Chẩm Thư giẫm lên linh kiện của Tất Phương, chợt ngồi xổm xuống, từ giữa mùi khét ấy, anh láng máng ngửi được một hương thơm ngọt ngào. Anh gạt bụi tro hẵng còn ấm đi, nhặt lên một ít mảnh đạn vỡ, mùi thơm đến từ đây.
Tô Hạc Đình cúi xuống xem, cũng ngửi thử: “Hình như em từng ngửi mùi này ở đâu rồi.”
Tạ Chẩm Thư: “Càn Thát Bà.”
Anh nhớ rõ khung cảnh ảo giác ấy, mùi này anh cũng không quên.
Tô Hạc Đình đoán bừa: “Ngạo Nhân bảo con chip của Càn Thát Bà đã bị thần lấy mất, lẽ nào là bị hệ thống Chủ thần cầm đi sửa đổi? Ví dụ như để gia tăng lực tấn công cho Tất Phương chẳng hạn.”
Tạ Chẩm Thư lật mảnh đạn lại: “Tất Phương vừa rồi không phải là ảo ảnh, mùi này chắc là của Chúc Dung rồi.”
Bọn họ lại nhìn nhau đầy khó hiểu.