Hằng đêm mưa rỏ tí tách, Tạ Chẩm Thư băng qua con phố quen thuộc, đứng chờ xe riêng của nhà tù dưới cây đèn đường chỗ khúc rẽ. Hôm nay xe bị trễ, quá giờ rồi mà vẫn chưa tới, chung quanh sương tỏa mập mờ.
Tạ Chẩm Thư không nhìn đồng hồ, nhịp kim giây ở ngay trong đầu anh. Qua hồi lâu, sương mù càng dày, khắp chung quanh phủ trong một màu xám trắng, chỉ còn những biển hiệu trên đường đang chớp nháy.
“Cạch.”
Chiếc bật lửa lóe sáng, một người đàn ông cắp cặp đi ra khỏi ngõ, cúi đầu châm thuốc. Gã rít mạnh hai cái rồi bị sặc vì mùi, đứng lại ho khù khụ một phen, xong mới bảo: “Khó hút quá, khụ, khụ! Không hiểu sao người ta… Ê.”
Gã thảy điếu thuốc đi, ới gọi Tạ Chẩm Thư. Gã ngẩng mặt lên, trên mặt vẫn còn lớp trang điểm màu sắc chưa tẩy sạch – đây là một anh hề. Gã hỏi: “Anh đi đâu đấy? Đi làm à? Tôi cũng thế này.”
Tạ Chẩm Thư nói: “Không cùng đường đâu.”
Mái tóc đen của gã hề lòa xòa trước mắt khiến biểu cảm của gã chỉ còn một nửa. Gã cười với Tạ Chẩm Thư, khóe miệng như sắp ngoác tận mang tai. Rằng: “Không, không đâu, chúng ta cùng đường đấy… Anh nhìn đi, ở đây còn con đường nào đi được nữa sao?”
Ngoài con đường trước mặt họ thì những con phố khác đã chìm vào sương mù. Tạ Chẩm Thư nhìn về phía trước, kiến trúc ở đầu khúc rẽ đã thay đổi từ bao giờ, biến thành hai tòa nhà cao ốc màu đen y hệt nhau tựa một cặp vệ sĩ bọc giáp, khiến con phố duy nhất còn lại vừa tối vừa hẹp.
Dáng đứng của gã hề nhìn rất chướng, ngực hóp vào lưng gù lên như thể còn lê theo mấy cánh tay đằng sau. Nụ cười của gã càng lúc càng lớn, sau rốt nó đông lại trên mặt, gã bảo: “Anh gì ơi, anh bạn à, nghe nói anh rất mạnh, toàn phá ngang kế hoạch của chúng tôi thôi. Nhưng anh tự cao quá rồi đấy, đây không phải hiện thực. Tôi đến là để cho anh rõ một chuyện, nơi này, đã về quyền chúng tôi rồi.”
Lúc gã nói, cuối con đường sáng lên ánh đèn xe, Tạ Chẩm Thư nghe thấy 7-004 huýt sáo.
Gã hề lịch sự chào, vểnh chiếc mũ không tồn tại trên đầu, nói: “Tối nay anh không đến đó được đâu, đứng chịu phạt ở con đường này luôn đi. Trời sáng bọn tôi sẽ đưa anh đi, mong có thể lưu lại cho anh một ký ức tươi đẹp.”
Dứt lời gã “bùm” tiếng biến mất, chỉ còn cây pháo bông nhỏ sặc sỡ nổ tung giữa không trung. Ánh đèn cuối đường tắt ngóm, Tạ Chẩm Thư nghe thấy tiếng cửa xe đóng mở lục tục, một đám đông đang đi từ đầu đó tới.
7-004 quệt gậy thép lên tường, giữa toán người, y cất tiếng: “Ôi chao, ngại quá đi, tao biết mày cũng giống tao, bị bắn rơi đầu sẽ không chết mà chỉ thoát ra thôi, nên tao đã đặc biệt thiết kế tối nay cho mày đấy.”
Sức ảnh hưởng của nhóm này đối với Khu 14 còn lớn hơn anh đã tưởng tượng, gã hề chứng tỏ bọn chúng có thể bóp méo không gian. Vậy còn thời gian thì sao? Bọn chúng có thể điều khiển thời gian ở trong đây không?
7-004 nâng cây gậy thép lên cụng nhè nhẹ vào vai mình, nói trong mưa: “Giờ mày đăng xuất vẫn còn kịp đấy.”
Đúng thế, Tạ Chẩm Thư có thể ngắt kết nối quay về thực tại. Song anh không chắc chắn dấu vết của mình sau khi ngắt kết nối lần này liệu có bị xóa sạch hay không, nói cách khác, anh không chắc chắn sau khi mình đăng xuất thì Tô Hạc Đình có còn nhớ cuộc điện thoại nọ hay không.
7-004: “Vẫn không đi cơ à? Quả nhiên mày cũng vào đây tìm đồ.”
Tạ Chẩm Thư nói: “Tao không có hứng thú với thứ mà bọn mày tìm.”
Ý anh bảo con chip.
7-004 tỏ vẻ bối rối: “Ngại ghê, nãy mày không nghe à? Gã hề vừa bảo nơi này thuộc về bọn tao rồi. Mày muốn tìm cái gì? Được bọn tao cho phép chưa? Chưa thì xéo.”
Tạ Chẩm Thư nói: “Đen thật, hồ sơ về 01AE86 mà mày đang tìm đang do tao quản lý.”
7-004: “Tốt quá chứ sao? Mày đưa hồ sơ 01AE86 cho tao, tao tránh đường cho mày, xí xóa mối thù mấy bữa trước.”
Tạ Chẩm Thư không đáp mà tháo đồng hồ đeo tay ra. Anh ngó lơ lời của 7-004, rõ rành rành là chẳng hề muốn trao đổi.
Đèn đường lập lòe, những giọt mưa xối lộp bộp, bóng người bên dưới trùng điệp thành một ổ. Tạ Chẩm Thư bước vào con đường hẹp, nghiêng đầu tránh cây gậy thép rồi vung một cú đấm vào tay vệ sĩ đầu tiên.
Tay vệ sĩ lảo đảo lùi lại va vào người sau. Chưa chờ gã đứng yên, Tạ Chẩm Thư đã hất gã lên, dộng đầu gã vào tường. Tiếng cốp inh tai, tay vệ sĩ dán vào tường trượt xuống, quệt ra một đường máu gai mắt.
Tạ Chẩm Thư đỡ gậy thép, chẳng biết anh có chết được không, nhưng cơn đau là thật, song nó cũng như việc ngăn anh đi lên phía Bắc vậy – bớt lắm mồm mẹ giùm, đừng ai hòng ép anh quay lại!
Hơn nửa quân số của 7-004 đã gục, tuy bọn này không phải người thật nhưng rõ ràng y cũng không ngờ Tạ Chẩm Thư lại ghê gớm cỡ này. Y tức thì nhặt cây gậy thép lên, nói: “Mày từ đâu tới? Hả, mày đã được huấn luyện chuyên nghiệp!”
7-004 mạnh hơn những kẻ khác, lần này y lại còn nắm thế chủ động, đập trúng hai gậy xuống lưng Tạ Chẩm Thư nghe vang rền. Tạ Chẩm Thư vừa quật ngã tên trước mặt liền trở tay lượm cây gậy thép đối phương đánh rơi lên, quay lại nện một cú dã man vào mặt 7-004.
7-004 biết anh khỏe nên tránh đi ngay, liên tục đỡ mấy đòn, hổ khẩu tê rần. Một tên nhào từ phía bên tới đẩy Tạ Chẩm Thư vào tường. 7-004 bắt được cơ hội ngàn năm có một, y vội xông lên quật vào cẳng tay Tạ Chẩm Thư.
“Bốp!”
Cẳng tay Tạ Chẩm Thư đau tê tái, anh đứng vững lại, rồi xoay người đạp ngã nhào 7-004. 7-004 “Đệt” một tiếng ngả ra sau.
Cơn mưa dầm che phủ khung cảnh trước mắt, con đường này lại còn tối om, toán người chen chúc ở đây nào còn quan tâm đ ến chiêu thức gì, bọn họ chỉ cần đánh thật nhanh thật chuẩn thật hiểm. Ý đồ của 7-004 rất rõ ràng, y muốn quật cho tàn phế Tạ Chẩm Thư, choảng tới nỗi anh đau đến mức không thiết sống nữa mà cũng không dám thoát ra nữa, bởi vậy Tạ Chẩm Thư cũng chẳng nương tay.
Tuy 7-004 là một tay bắn tỉa nhưng y chưa bao giờ sợ đánh cận chiến. Thoạt đầu y đoán có lẽ Tạ Chẩm Thư là một thành viên của Báo Đen, lính bình thường có mạnh cách mấy cũng không đánh hội đồng được như này, song giờ tiếp cận gần y mới nhận ra không phải. Y lau mưa và máu trên mặt, hỏi: “Mẹ mày, rốt cuộc mày là ai?”
Tay Tạ Chẩm Thư be bét máu, cầm gậy hơi trơn. Anh vung gậy quật ngã tên cản đường, vượt qua đống xác xông về phía 7-004. Anh đã cởi hết áo gió, chỉ mặc độc sơ mi, chẳng biết trên lưng anh là mưa hay là máu, anh không buồn nói buồn rằng với 7-004, chỉ dùng mỗi cây gậy thép trong tay để chào hỏi đối phương.
7-004 không tránh kịp nên ăn mấy gậy. Chân y không còn linh hoạt như trước, lúc bị Tạ Chẩm Thư quật ngã xuống đất, y toan gọi cứu viện, nhưng gáy lại bị cây gậy thép nện bốp phát nữa dập thẳng xuống đất.
Cú nện này không chỉ khiến 7-004 quáng cả đầu mà còn suýt làm y đăng xuất thẳng. Y hoa cả mắt, ói ra, nhưng Tạ Chẩm Thư lại không đập chết hẳn y. 7-004 xuôi xị ôm đầu, má dí vào vũng nước, cố mở mắt thở hổn hển.
Tạ Chẩm Thư dí gậy thép vào gáy 7-004, cúi xuống mò khẩu súng trong túi y ra. Anh bóp cò, súng chỉ khẽ “cạch” tiếng mà không bắ n ra đạn. Tạ Chẩm Thư vứt cây súng về, nói: “Mày bị hạn chế đúng không.”
Xem ra Khu 14 vẫn có hạn chế với nhóm người này, gã hề thay đổi địa điểm thì khẩu súng mà 7-004 mang theo sẽ mất hiệu lực. Tạ Chẩm Thư nghi bọn chúng không mạnh như tự nhận, rất có khả năng bọn chúng cũng lẻn vào đây, Khu 14 vẫn đang vận hành theo quy luật mà Artemis đã đặt ra, có điều không còn nghiêm ngặt như trước nên nhóm người này mới có cơ hội thâm nhập làm loạn.
Nước tràn vào trong mũi 7-004, y sặc mấy cái, nói: “Mày không phải người phía Bắc, mày đến từ phía Nam, ở phía Bắc làm gì có tên nào như mày. Phù! Bảo sao Bạo Quân dám vào đây, hóa ra là bắt tay với mày, có khi đám chúng mày đã đăng nhập vào từ khướt để đến đây cướp con chip rồi cũng nên!”
Tạ Chẩm Thư dùng gậy gạt đầu 7-004 sang, mặt bên của y lộ ra. Những hạt mưa to như hạt đậu lao xuống, máu đỏ thẫm loang lổ khắp mặt đất bao quanh 7-004. Y đảo con ngươi, mắt đối mắt với Tạ Chẩm Thư.
Tạ Chẩm Thư hỏi: “Đám chúng tao ư?”
7-004: “Đúng rồi, đám chúng mày chứ còn ai! Mày, 7-001, 7-006 nữa. Không ngờ đúng không? Cái đứa 7-006 bị bắt trước tiên, nó rơi vào tay bọn tao rồi, đến khi con chip—”
Mặt Tạ Chẩm Thư lạnh tanh, nhưng lực cây gậy thép đã bán đứng anh.
7-004 càng dí sát mặt đất dưới áp lực gia tăng của cây gậy, y thở phì phò, một ánh sáng bỗng vụt qua cặp mắt híp, y nói: “7-006, ơ, 7-006 đấy, mày không nghe được số hiệu này à?”
Y nhăn mặt vì đau, nhưng lại cười như đã phát hiện ra bí mật gì đó.
“Tao hiểu rồi, mày bảo mày không có hứng thú với con chip… Hóa ra là…”
Tiếng mưa che mất tiếng của 7-004, ngờ đâu y đã chết. Tạ Chẩm Thư thảy cây gậy thép đi rồi ngồi xổm xuống kiểm tra xác của 7-004, phát hiện giấy thông hành giả để ra vào nhà tù trong ngực áo y.
Chỉ huy giơ tờ giấy thông hành lên trước mắt, bên trên ghi những thông tin căn bản về 7-004. Anh không tin lời gã hề, căn cứ vào nhiều lần đóng giả của 7-004 nhằm cướp hồ sơ về 01AE86, bọn chúng cũng không nắm giữ được cốt truyện gốc của Khu 14, không biết tình hình của Bạo Quân hay của bản thân, chưa kể tuy 7-004 dám tác oai tác quái ở nhà tù Quang Đồng nhưng lại không dám đến khu Đình Bạc để cướp luôn vật thí nghiệm, chứng tỏ bọn chúng cũng bị Khu 14 hạn chế, khả năng cao là cũng như anh, không thể tiếp xúc trực tiếp với vật thí nghiệm.
Song kể cả thế, độ tự do của đám này cũng vượt xa Tạ Chẩm Thư, gã hề nọ… Tạ Chẩm Thư nghĩ tới nhiệm vụ của 7-001 khi tiến vào Khu 14. Artemis cho hắn đi dọn dẹp lũ cá rỉa tạp nhạp, xem ra thứ mà nó coi là tạp nhạp chính là nhóm người này.
Khả năng cao lúc 7-004 xuất hiện cũng là lúc mà Artemis bị xóa sổ, bởi vì y vào Khu 14 thì con chip của Báo Đen sẽ nhắc nhở Artemis, thế nên y chỉ còn cách chờ Artemis bị xóa sổ rồi mới tiến vào – điều ấy lại chứng tỏ nhóm người này hiểu rõ Artemis, thậm chí có khi chúng đã tham gia vào kế hoạch loại bỏ Artemis.
Song đây đều là những thông tin thứ yếu mà thôi, Tạ Chẩm Thư chỉ muốn rõ một điều, ý 7-004 bảo Tô Hạc Đình đã rơi vào tay chúng là sao? Phải nhớ rằng Tô Hạc Đình cũng bị coi là vật thí nghiệm trong Khu 14, đây là do chính Artemis cài đặt cơ mà.
Mưa dần tạnh, khoảnh khắc mặt trời ló dạng, đường phố lại khôi phục bình thường, tất cả thi thể lại biến mất. Tạ Chẩm Thư về nhà, cởi áo sơ mi ra xử lý vết thương. Anh nhìn gương, thấy mặt mình. Hồi lâu sau anh thay sang áo sơ mi mới rồi đi ra bàn, bấm dãy số mà anh nằm mơ cũng không bao giờ quên.
Máy không nối.
Tạ Chẩm Thư đành chờ đến tối, anh nằm trên bàn, khoác một tay ra sau gáy, vùi mặt vào tay chợp mắt một chặp. Tiếng mưa đánh thức anh dậy, đến khi tỉnh thì vết thương đã hết đau. Anh lại bấm dãy số ấy, nhưng máy vẫn không nối.
Tít.
Anh cụp mắt, chẳng biết làm gì hơn, anh đã suy nghĩ trong căn phòng tăm tối.
Thời gian hạn chế lần này không dài quá.
Giờ anh chẳng thiết làm gì, chỉ muốn nghe tiếng thôi.
Tờ giấy gấp lại vẫn còn đó, Tạ Chẩm Thư mở nó ra, trong ánh đèn leo lét, anh thấy cuộc đối thoại ngắn ngủn mà mình ghi bên trên. Lát sau anh lại cầm điện thoại lên bấm phát lại. Tiếc sao đoạn thu âm chỉ có mở đầu.
“Làm sao!”
“Tôi không mua nhà không làm thẻ không tham gia bất kỳ hoạt động gì đâu…”
Giọng Tô Hạc Đình vang trong phòng đầy sức sống, nhưng chỉ biết lặp đi lặp lại hai câu ấy.