Hai người vẫn ngồi trên ghế nhưng đã tách nhau ra, không còn thân mật như vừa nãy nữa. Nhưng dù hai người không có động chạm thân thể thì tinh thần vẫn còn lưu luyến không rời.
Tô Hạc Đình cầm chai nước uống hết nước còn thừa. Nét mặt cậu đã trở lại như thường, chỉ là khóe mắt còn ửng đỏ cứ như vừa bị ai ức hiếp. Do ánh sáng nên đôi mắt khác màu của cậu hơi mờ mịt, nhất là con người màu xanh khói ấy trông hệt như một vệt nắng nhàn nhạt giữa làn mưa bụi.
Hiếm khi trông Mèo có vẻ đáng thương như thế.
Con ngươi sẫm màu của Tạ Chẩm Thư khép hờ, một tay khác cũng cầm chai nước, những đốt ngón tay xinh đẹp bất động.
Tô Hạc Đình chùi khóe miệng, nói: “Uống no rồi.”
Hơi lạnh trong phòng cũng không làm vơi đi hơi nóng sót lại trên hai người, chuyện vừa nãy cứ như nằm mơ.
Tạ Chẩm Thư nói: “Tôi tìm được nó rồi, lần sau…”
Anh không thể nghĩ đến lần sau được.
Lần sau.
Chỉ mỗi từ này thôi cũng khiến tim anh đập rộn rã, mồ hôi ướt đầm dưới lớp áo sơ mi mỏng manh.
Chỉ huy đột ngột giơ tay lên, cũng uống sạch nước trong chai chỉ bằng một hơi. Yết hầu anh nhúc nhích, anh vặn chặt nắp bình lại, vẻ mặt lạnh lùng, vẻ như đang ép bản thân mình phải hạ nhiệt độ, tránh cho những ý nghĩa lộn xộn trong đầu mình dọa Tô Hạc Đình sợ hãi.
Tô Hạc Đình bóp méo cái chai rỗng xong lại ấn cho nó phồng lại. Trong lòng cậu đang bất ổn, đầu hẵng còn choáng váng. Cậu nghe thấy tiếng nuốt lúc Tạ Chẩm Thư uống nước nhưng lại thầm nghĩ sang chuyện khác, suy nghĩ ấy khiến vệt đỏ mới vừa tan được một chút lại hiện rõ hơn.
Ghét thật ấy.
Tô Hạc Đình ủ rũ như đưa đám.
Đừng có động cái là đỏ mặt nữa, cứ như chưa từng thấy heo chạy bao giờ không bằng.
Cậu nhịn không đỏ mặt, giả vờ thông cảm nói: “Quen tay thì hay việc thôi, lần sau thể nào cũng tìm ra cách. Anh không được nghĩ lung tung mấy chuyện… mấy chuyện kia đâu đấy.”
Tạ Chẩm Thư nói: “Ừ.”
Lát sau.
Tạ Chẩm Thư nhìn chai nước trên tay chằm chằm, anh nói: “Tôi không thể bảo đảm,” ngôi sao chữ Thập của anh lóe lên, khi anh ngẩng đầu lên nó phản xạ lại ánh sáng chìm trong đáy mắt anh, “tôi cứ lại gần cậu là thành ra thế.”
A—
Tô Hạc Đình túm tai mèo buộc mình ngồi nguyên trên ghế, cậu không cho phép mình chạy trốn. Cái đuôi vẫy lung tung khắp nơi, cậu cứ thấy nhiệt độ trong phòng có hơi cao quá rồi, hơi thở của Tạ Chẩm Thư len lỏi mọi ngóc ngách. Cậu không có nơi ẩn nấp, chỉ đành phải nhe nanh lên tỏ vẻ hung dữ, nhưng miệng thì chỉ biết đáp một chữ: “Ha!”
Ha cái gì?
Tô Hạc Đình nói: “Chúng ta ngắt liên kết đi!”
Tạ Chẩm Thư nói ngay: “Không được.”
Tô Hạc Đình nói: “Không có lựa chọn không được.”
Tạ Chẩm Thư nghiêng người về phía trước, anh áp sát lại gần, trong mắt đầy vẻ bất mãn, lặp lại: “Không được.”
Tô Hạc Đình nổi đóa: “Anh cố ý!”
Tạ Chẩm Thư ngừng lại một thoáng, rồi nói: “Ừ.”
Thế mà anh lại thừa nhận, rất dứt khoát.
Tô Hạc Đình nói: “Được lắm, anh—”
Chữ “anh” của cậu còn kẹt trong cuống họng thì đã nhìn thấy vành tai trắng nõn của Tạ Chẩm Thư ửng đỏ, cứ như bị mình chọc trúng chỗ yếu vậy. Cậu chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao mà tai cũng nóng lên theo.
Bầu không khí này thật nguy hiểm, lát sau, Tô Hạc Đình mới nặn ra được hai chữ đơn giản: “Đáng ghét!”
Đáng ghét!
Tạ Chẩm Thư thừa nhận thẳng thắn như vậy ngược lại còn khiến Tô Hạc Đình không đỡ nổi. Cậu không biết mình nên nói gì nữa, rõ ràng người kia đang làm chuyện xấu nhưng cứ có ảo giác chính mình mới là người sai. Cậu chẳng thể nhìn thẳng vào mắt Tạ Chẩm Thư nữa, ánh mắt ấy sẽ tóm được cậu rồi kéo cậu xuống vùng nước xoáy của nỗi hoang mang nào đó.
Cứu với.
Trong lúc cấp bách khóe mắt Tô Hạc Đình càng đỏ tợn, giờ phút này chẳng thể nhìn ra chút vô lại nào trên người cậu nữa, chóp mũi đáng yêu hơi nhăn, cậu đã bị cái đề bài “Tạ Chẩm Thư” này dồn vào thế bí rồi, trông cứ như còn ép cậu thêm chút nữa là cậu sẽ khóc thật luôn mất.
Tạ Chẩm Thư thấy vậy thì nhũn cả tim, anh nói: “Lần sau sẽ chú ý, cậu đừng khóc.”
Tô Hạc Đình nhất thời mạnh miệng: “Ha ha, ai khóc? Tôi—”
Cậu không cố cười còn đỡ, cười một tiếng là nước mắt ứa ra luôn.
Đệt!
Tô Hạc Đình kinh hãi, cậu lật đật lau nước mắt bằng mu bàn tay, lau mấy cái xong mặt đỏ hết lên, trên mặt toàn là vẻ không sao tin nổi.
Tạ Chẩm Thư không ngờ Mèo sẽ khóc thật, hai hạt đậu ấy làm anh rối bời, khiến cho nét mặt Chỉ huy hơi khựng lại, gần như lập tức giơ tay lên lau nước mắt cho Tô Hạc Đình.
Tô Hạc Đình thầm nghĩ: Xong đời, anh ta nhẹ nhàng như vậy chắc chắn là xem mình thành đồ mít ướt rồi.
Tạ Chẩm Thư lau sạch mặt cho Mèo, nói thay cậu: “Cậu không khóc.”
Đôi mắt vừa to vừa tròn của Mèo càng sáng hơn, trong phút chốc cậu không nghĩ ra cớ gì để bào chữa, chỉ đành ủ rũ cúi đầu nói: “Đúng vậy, tôi buồn ngủ thôi.”
Tạ Chẩm Thư cao hơn Tô Hạc Đình nhiều, anh chống một tay lên gối, sau khi có được câu trả lời thì gật đầu một cái.
Tô Hạc Đình vẫn còn đang nói: “Nước mắt s1nh lý đấy thôi.”
Tạ Chẩm Thư đáp: “… Ừ.”
Tô Hạc Đình nhấn mạnh: “Trước nay tôi đấu giải chưa khóc bao giờ.”
Tạ Chẩm Thư không nhịn được hơi nhếch khóe môi lên một chút, để lộ ra một nụ cười mỉm, nhưng nụ cười ấy chỉ tồn tại trong hai giây ngắn ngủi đã bị anh thu lại, anh nghiêm túc trả lời: “Ừ.”
Tô Hạc Đình cho qua luôn.
Đúng vậy, đó chỉ là nước mắt s1nh lý thôi, có ai ngáp mà chưa từng chảy mấy giọt nước mắt chứ? Cậu qua được cửa thì vẫn là một vị anh hùng đao kiếm đầy mình.
Bên này anh hùng mới nhặt lại được tự tin nhưng Ẩn Sĩ xa nhà thì lại đang lo lắng, y đã đổi mấy con đường rồi, chắc mẩm phía sau có người bám theo mình.
Bấy giờ sắc trời âm u, mặt đất ẩm ướt.
Ẩn Sĩ túm vạt áo bước lên bậc thang, y nhanh chóng đi qua ngã tư, không dám quay đầu lại. Tiếng bước chân đằng sau vẫn đang bám riết không buông, theo chân y qua ngã tư. Ẩn Sĩ càng đi càng nhanh, tiếng bước chân kia cũng càng lúc càng gấp gáp, dần dần đối phương đã áp sát y.
Ẩn Sĩ nổi hết da gà, thốt ra một tiếng: “Mịa!”
Y đá đổ một chiếc ghế gỗ ra chặn đường, gấp gáp chạy.
Nhà Ẩn Sĩ ở ngõ Phố Xưa, chính là ở cái quán rượu nhỏ ấy. Nguyên nhân y ở đó hết sức đơn giản, chỗ đó gần Dao Trì, có Sâm trấn giữ. Đột ngột bị bám đuôi nên y cũng không dám về nhà, nhảy hai bậc một xuống cầu thang cũ kỹ rồi quẹo trái quẹo phải lòng vòng trong ngõ hẻm một hồi xong vội vã chạy về phía Dao Trì.
Rắn Lục không ngờ Ẩn Sĩ dám chạy, bị cái ghế va vào suýt ngã. Hắn nhảy vài bước, hét một tiếng: “Thằng ngu nầy!”
Ẩn Sĩ nghe ra giọng Rắn Lục, y thầm nghĩ nguy rồi, thằng chó này nhất định là không tìm được Mèo nên tìm y trút giận, không chừng còn muốn bắt y làm con tin! Ẩn Sĩ không còn hơi đâu đi để ý Rắn Lục chửi mình ra làm sao, y chạy như bay, một tay lục lọi trong ống tay áo rồi rút di động ra gõ nhanh một tin nhắn, nhưng y còn chưa ấn số thì lưng đã nặng nề, có người quật thẳng y xuống đất.
Rắn Lục kêu: “Tốt lắm!”
A Tú đạp lên Ẩn Sĩ, đá văng điện thoại di động.
Ẩn Sĩ lập tức ôm ngực, giả vờ đau đớn.
Rắn Lục túm lấy cổ áo Ẩn Sĩ nhấc y lên, mắng: “Đừng giả vờ! Chiêu này lần trước tao đã dùng rồi!”
Ẩn Sĩ lúc này lại không đau nữa, y đổi sắc mặt, giơ tay đầu hàng rồi nói: “Vâng vâng vâng, tôi quên mất, hóa ra là anh đây dạy ạ.”
Rắn Lục cười nhạt, nói: “Tô Hạc Đình biến đâu rồi?”
Ẩn Sĩ thầm nhủ biết ngay mà, nhưng trên mặt lại tỏ vẻ hốt hoảng lồ lộ, trông cứ như sợ hết hồn rồi, chỉ thiếu tay là chưa giơ lên ôm đầu thôi. Y nói: “Vậy anh phải hỏi Hình Thiên chứ, em trai tôi chẳng phải vẫn luôn đi làm cho Hình Thiên sao?”
Rắn Lục nói: “Láo, tao thấy nó đi cùng với Tạ Chẩm Thư.”
“Đúng vậy,” Ẩn Sĩ chớp mắt, “chính là Tạ Chẩm Thư, người đó là một đặc vụ chuyên môn đến để bảo vệ Mèo.”
Rắn Lục không tin mấy lời mê sảng của Ẩn Sĩ, giơ tay muốn đánh y.
Ẩn Sĩ rụt cổ lại, nói: “Gượm đã! Gượm đã anh Rắn ơi, anh đừng đánh tôi vội, phải nghĩ một chút đã chứ. Anh tự đi mà nghĩ xem, có phải từ khi Tạ Chẩm Thư xuất hiện là anh không làm được việc nữa không?”
Rắn Lục thoáng sững sờ.
Ẩn Sĩ nói: “Vệ Tri Tân phái anh đuổi giết mèo, anh lên cao tốc chặn họ lại, là do Tạ Chẩm Thư bay như chim đưa mèo đi đúng không nào? Đúng không? Anh xem, thế mà là trùng hợp à? Là âm mưu cả đấy! Tôi không lừa anh đâu, Mèo ấy, cậu ta đã được Hình Thiên thu nạp, còn được Hình Thiên quản lý, phải làm nhiệm vụ đó.”
Y nói vớ vẩn thế mà lại chó ngáp phải ruồi, đúng được một nửa.
A Tú thốt lên: “Y đảo mắt kìa, y nói dối!”
Ẩn Sĩ “chậc” một tiếng, xoay về phía A Tú cố ý đảo mắt hai vòng, nói: “Sao tự nhiên cậu lại vô cớ đổ tội cho người ta thế? Tôi quen đảo mắt rồi có được không? Rắn Lục, tôi vẫn luôn coi anh là một anh trai mạnh mẽ nói một không nói hai, nào ngờ anh lại đi nghe lời một thằng nhóc con, cười chết tôi mất.”
Rắn Lục háo thắng, lại coi trọng mặt mũi, thế là hắn nói với A Tú: “Mi tránh ra đi, đừng có chen mồm.” Tuy hắn không nhẹ dạ tin Ẩn Sĩ ngay nhưng cũng để tâm hơn mấy lời y nói, hắn uy hiếp y: “Mẹ mày đừng có nói nhảm nữa, giờ tao hỏi mày Tô Hạc Đình đang ở đâu!”
Ẩn Sĩ đáp: “Chuyện liên quan đến Hình Thiên tôi không nói bừa được đâu, anh đừng ép tôi.”
Rắn Lục nói: “Mày nói hay không? Không nói thì tao lột da mày ngay tại đây luôn.”
Ẩn Sĩ ra vẻ có chết cũng không chịu nhục, miệng ngậm rất chặt.
Rắn Lục thấy vậy thì cũng tin hơn nửa, thể cấy hình tam giác ghép vào đầu hắn lúc lắc phát ra tiếng ken két, hắn nói: “Được, mày cứng phải không? Giờ tao sẽ tiễn mày lên đường luôn.”
Ẩn Sĩ hoang mang tột độ, y bụm mặt vờ khóc. Y cầm được buông được, không có gánh nặng cũng chẳng thèm quan tâm mặt mũi, để phục vụ cho lời nói dối ấy mà còn thật sự chảy ra hai giọt nước mắt, ánh mắt thê lương nói: “Sao anh cứ phải ép tôi đến nước này? Giờ tôi kể chuyện này với anh thì chỉ sợ anh cũng chẳng sống được bao lâu, cần gì phải làm vậy? Ôi… Rắn Lục, chúng ta đều là người lai, cuộc sống của người lai cũng đã chẳng tốt đẹp gì rồi. Dù hai ta có xích mích thì tôi cũng vẫn hy vọng anh được sống. Dù sao cũng đã là thế giới mới, còn sống là đủ rồi.”
Rắn Lục nhức đầu: “Mẹ nó mày nói xong chưa!”
Ẩn Sĩ chỉ đành nói: “Được được được rồi, anh nghe tôi nói! Chuyện là thế này, Hình Thiên đang bố trí một vụ đột nhập qua ý thức. Bây giờ bọn họ bị ông chủ lớn kẹp đầu, rất nhiều việc không thể tự quyết định, vì vậy bọn họ tìm những người lai giống như Mèo để hợp tác, dự định nuốt trọn kế hoach ‘Người nhân tạo’ của Vệ Đạt để bồi dưỡng quân đội của chính mình.”
Mấy lời này của y là gom góp từ những thông tin mới nghe được mấy hôm nay, nghe cũng khá thuyết phục.
Rắn Lục còn làm gì được nữa? Hắn tìm Tô Hạc Đình trả thù cũng chỉ là để lấy lại danh dự, rửa sạch tiếng tăm, tốt nhất là có thể khiến Vệ Đạt nhìn mình bằng con mắt khác. Trong lòng hắn có khát vọng, cũng tự biết chì dựa vào việc báo thù thì rất khó để Vệ Đạt nhận hắn, nên hắn cấp bách cần một lý do để chứng minh bản thân.
Chuyện khác Ẩn Sĩ không làm được chứ co cúi lấy lòng thì y có rất nhiều kinh nghiệm, y nắm rõ suy nghĩ lúc này của Rắn Lục trong lòng bàn tay. Y nói: “Anh là tâm phúc của Vệ Tri Tân, hẳn là biết nhiều hơn tôi về kế hoạch người nhân tạo, cũng biết kế hoạch ấy quan trọng thế nào với Vệ Đạt, anh nói thông tin này cho ông ấy chắc chắn ông ấy sẽ cảm kích anh. Nhưng Hình Thiên cũng sẽ ghim chết anh rồi, sợ ngày sau của anh cũng sẽ không được dễ dàng.”
Rắn Lục nghiêm giọng nói: “Hình Thiên đã là gì? Chỉ theo mông ông chủ ăn cứt thôi, tao cóc sợ.”
Hắn thầm suy tính.
Phải nói chuyện này cho ông chủ Vệ, lập công lớn.
Nhưng Rắn Lục cũng vẫn ngẫm lại một chút, Vệ Đạt không giống Vệ Tri Tân, tính tình không dễ chịu gì, sợ là chỉ bằng một tin tức thì không thể xóa bỏ được hình phạt của mình. Vậy nên hắn túm Ẩn Sĩ hỏi: “Mày vòng vo nãy giờ vẫn chưa nói Tô Hạc Đình ở đâu đâu!”
Ẩn Sĩ nói: “Tôi vẫn chưa nói xong mà! Mèo ở ngay trong trụ sở bí mật của Hình Thiên ấy, mỗi ngày cậu ấy đều đến đó để tập tải ý thức lên mạng và học một ít kiến thức về tuyên truyền, tiện cho việc tẩy não người nhân tạo.”
Rắn Lục tin lời Ẩn Sĩ, hắn theo Vệ Tri Tân nên cũng từng đọc thông tin về Tô Hạc Đình. Mèo trước kia là Báo Đen, đã từng tham gia vài thí nghiệm cũng là tẩy não qua mạng và tung hoành thế giới ảo.
Tô Hạc Đình có kinh nghiệm như vậy nên Hình Thiên mới tìm đến nó, nếu không nhiều người lai như vậy, một con mèo nhép suốt ngày phịu mặt như nó thì ai thèm dùng?
Ẩn Sĩ thấy Rắn Lục đã tin, y bèn nói gần nói xa: “Anh thả tôi ra rồi tôi tôi đưa địa chỉ cho, chỗ đó nguy hiểm lắm, tôi không đi đâu.”
Rắn Lục nói ngay: “Ai biết mày nói có thật không? Dẫn đường đi!”
Ẩn Sĩ lăn lộn ầm ĩ, từ chối mãi cuối cùng cũng bị Rắn Lục thúc súng vào, đành phải ấm ức lên đường.
A Tú choàng kín khăn, đôi mày thanh tú nhíu chặt, đi mấy bước theo bọn họ. Lúc đi qua di động của Ẩn Sĩ gã cúi người nhặt lên.
Khóe mắt Ẩn Sĩ khựng lại, tim nhảy thót lên đến cổ.
Mẹ nó, sơ sẩy rồi!
A Tú bật sáng màn hình di động, màn hình đã xước một đường, trên đó là tin nhắn Ẩn Sĩ đã gõ xong trong lúc tình thế cấp bách.
【 Có người theo dõi, chờ tôi dụ hắn đi. 】
A Tú xem kỹ một lát xong ấn bừa mấy cái, chuyển về màn hình chính tìm kiếm trong đống biểu tượng.
Rắn Lục đá Ẩn Sĩ một cái, nói: “Tử tế vào, đừng có mà giở trò!”
Ẩn Sĩ vừa hít một hơi vừa nghĩ thầm: Trời ạ, thằng ranh này mù chữ, đã đến thế giới mới rồi mà vẫn còn người không biết chữ kìa!
A Tú chẳng bận tâm đ ến tiếng động chung quanh, gã đi theo Rắn Lục kéo khăn quàng cao lên, tập trung chơi Pikachu.
Trò Pikachu phát ra âm thanh “chíu chíu”, thi thoảng còn hiện ra mấy hiệu ứng sặc sỡ. Tốc độ tay của Tô Hạc Đình siêu nhanh, chả mấy chốc đã diệt sạch sẽ.
Người máy giúp việc đứng cạnh góp vui, nói: “Cậu Mèo qua cửa rồi!”
Tô Hạc Đình chán chường: “Hơi chán.”
Người máy giúp việc vỗ tay: “Cậu Mèo qua cửa rồi!”
Tô Hạc Đình: “…”
Cậu tắt trò chơi, ánh mắt bay về phía phòng ngủ.
Tạ Chẩm Thư đang tắm.
Lần liên kết tiếp theo của bọn họ là bao giờ? Lát nữa ư? Hay là ngày mai? Nếu là ngày mai thì tối nay cậu phải về nhà ư?
Tô Hạc Đình vô thức nắm chặt di động, người máy giúp việc cũng ngồi xuống bên cậu, cậu nói: “Xem tin tức tí đi.”
Người máy giúp việc ấn màn hình sáng lên, chỉnh kênh giúp Tô Hạc Đình.
Tô Hạc Đình ho một tiếng, chột dạ xoay màn hình di động về phía mình rồi ngả nửa người ra sau, gõ chữ vào thanh tìm kiếm.
【 Liên kết. 】
Kết quả tìm được đều là phân tích nghĩa từ.
Tô Hạc Đình nhập lại.
【 Lần đầu liên kết ý thức 】
Thanh tìm kiếm tự động đề xuất cụm từ liên quan.
【 Lần đầu liên kết ý thức có đau không? Lần đầu liên kết ý thức nên chú ý những gì? Lần đầu liên kết ý thức thể hiện điều gì trong quan hệ giữa hai bên? Liên kết ý thức lần đầu sẽ gây ra hiện tượng cao trào cùng nhau ư? 】
Tô Hạc Đình ấn vào dòng thứ ba.
Trang chủ hiện ra, câu trả lời đầu tiên đập vào mắt là: Chúc mừng hai người, chúc hai người trăm năm hảo hợp, sớm sinh quý tử!
—Cái thứ gì vậy!!!