7-001 vẽ ngoáy một vòng tròn nguệch ngoạc trên đó, viết: Gã hề phá rối, diễn biến vượt khỏi tầm kiểm soát.
Tạ Chẩm Thư cầm bút lên, viết thêm một câu bên dưới: Khu số 14 sụp đổ.
Anh nghĩ ngợi một lát, xong lại viết thêm: Apollo là ai?
Viết xong Chỉ huy quay về chỗ mình, cắm thẻ dữ liệu Răng Thỏ đưa vào bàn điều khiển. Bản đồ đường đi trong khu Quang Quỹ hiện ra, trên đó chi chít những nét đánh dấu màu đỏ, tất cả đều là “Mắt” của hệ thống Chủ Thần, mà trung tâm vòng vây của “Mắt” thì chính là khu huấn luyện của Báo Đen.
Tạ Chẩm Thư nhớ đến diễn biến trong Khu số 14, khi anh xin hệ thống cửa sổ cho mình đi gặp Tô Hạc Đình, nó đã bảo anh đến khu huấn luyện.
Hoá ra là ở đây.
Nhờ Artemis tái hiện lại như cũ nên anh biết đường đi đến đó. Nhưng vấn đề trước mắt là, anh vào bằng cách nào đây? Dù sao thì anh cũng vẫn cần giao dịch một lần nữa với Răng Thỏ để theo đội của họ vào khu Quang Quỹ.
Tạ Chẩm Thư rút thẻ dữ liệu về, xong đắp áo ngủ bù tại chỗ. Trong lúc ngủ anh có nghe tiếng mở cửa, nhưng anh không mở mắt, qua hôm sau, trên bảng đen đã có câu trả lời.
【 Thần Mặt Trời, chưa từng gặp. 】
Apollo là môt trong mười hai hệ thống Chủ Thần, nhưng 7-001 lại chưa từng gặp nó, điều đó cho thấy trong thế giới cũ nó cũng chẳng phải hệ thống xuất chúng gì, chỉ là tép riu ngoài rìa. Nhưng theo lời Gã Hề thì chúng cướp tấm chip là để giao cho Apollo.
Tạ Chẩm Thư nhớ trong thần thoại viết rằng Apollo là em trai của Artemis. Nếu nó là người ra lệnh bọn Gã Hề đi cướp tấm chip thì quan hệ giữa nó và Artemis hẳn là không tốt đẹp gì.
Hơn nữa, trong mấy lần tái khởi động này thời tiết trong Khu số 14 đã trở nên rất kỳ lạ, ngày nào cũng vậy, ban ngày thì nắng chói chang rồi đến khi trời tối là đổ mưa. Ban đầu Tạ Chẩm Thư nghĩ là do Khu số 14 sụp đổ, nhưng bây giờ biết đến Apollo thì anh lại thấy đó hẳn là vì sự xuất hiện của nó.
Nhưng mà theo dự tính của thí nghiệm thì chỉ có Yến Quân Tầm là tương thích với chip, Gã Hề có cướp được tấm chip cũng vô ích, trừ khi chúng lấy chip vì mục đích khác, hoặc là trong kế hoạch của bọn chúng thì có cả việc đoạt đi Yến Quân Tầm.
Những manh mối liên quan đến khu Quang Quỹ vẫn là quá ít.
Tạ Chẩm Thư quay đầu lại, nhìn thấy 7-001 đã quay về trong bình kính để không, hắn đang tiến hành một vòng Săn Bắn mới. Anh ngẫm nghĩ một lát rồi quyết định đi tiệm tạp hoá trước.
Chợ Đen vào buổi sáng khá đông đúc, lúc Tạ Chẩm Thư đến tiệm tạp hoá thì Răng Thỏ đang đắp một cái chăn có ký hiệu khu Đình Bạc nằm lim dim. Y nghe tiếng động ngoài cửa, bèn vác cặp mắt đang díp cả vào ra mở, nhìn thấy là Tạ Chẩm Thư nên lại ngáp thêm một cái sái quai hàm, cất tiếng chào: “Là anh à, vào ngồi thoải mái đi, giờ cũng không bán buôn gì cả.”
Khi Tạ Chẩm Thư vào được trong tiệm thì Răng Thỏ cũng tỉnh táo hơn. Y vừa rót nước cho Tạ Chẩm Thư, vừa hỏi: “Tấm bản đồ kia có rõ ràng chưa?”
Tạ Chẩm Thư đáp: “Rất rõ, cảm ơn.”
Răng Thỏ nói: “Không có gì, tôi làm ăn luôn giữ chữ tín. Lần này anh muốn đổi gì? Vẫn là linh kiện của chim chín đầu hả?”
Tạ Chẩm Thư móc con mắt còn lại của chim chín đầu ra, nói: “Đổi thẻ căn cước.”
Răng Thỏ kéo chăn choàng lên vai, y ngồi trên ghế trông như một con gấu, nói: “Căn cước kiểu nào? Muốn định cư ở Chợ Đen hay là làm việc cho Tổ chức?”
Tạ Chẩm Thư đáp: “Để đi khu Quang Quỹ.”
Răng Thỏ “À” một tiếng, y giữ tư thế khom lưng đó đối mặt Tạ Chẩm Thư. Một lúc lâu sau y cầm ly nước lên, nói: “Anh muốn đi thật à? Muốn đi khu đầu não đó? Bạn tôi ơi, chỗ đó toàn là Mắt của hệ thống Chủ Thần thôi, đến cả một đội được trang bị tận răng cũng không dám tiếp cận chỗ đó đâu.”
Y không biết thân phận của Tạ Chẩm Thư, nhưng dù Tạ Chẩm Thư có là người thế nào thì anh cũng chỉ có một mình. Hiện giờ khu Quang Quỹ đang là hang ổ của hệ thống Chủ Thần, chúng có nhiều cách hơn con người để quản lý nơi đó. Mỗi lần Hình Thiên phái người đến tập kích khu Quang Quỹ đều phải chịu tổn thất nghiêm trọng, bằng không hắn cũng không tính đến việc làm phẫu thuật cải tạo.
Để nghe uy tín hơn, trước khi Tạ Chẩm Thư trả lời Răng Thỏ giành nói trước: “Thẻ căn cước để đi khu Quang Quỹ thì làm cũng dễ thôi, nhưng nó chỉ giúp anh đến được khu Quang Quỹ, đi vào sâu hơn thì chỉ có mình anh. Chúng ta cũng coi như là bạn tốt, coi như tôi nhiều chuyện nhắc anh một câu, nếu là đến đó thì anh có ra giá cao bao nhiêu cũng sẽ không có ai đi cùng đâu.”
Y đề nghị chân thành, nhưng ý Tạ Chẩm Thư đã quyết, Răng Thỏ chẳng còn cách nào khác đành nhận con mắt và cam kết sẽ hoàn thành căn cước trong vòng hai ngày cho anh.
Tạ Chẩm Thư trở lại toà nhà trát xi măng, tiến vào Khu số 14 nhân lúc lần Săn Bắn này vẫn chưa kết thúc.
Khu số 14 đang là ban ngày, Chỉ Huy đến chỗ hệ thống cửa sổ hỏi về nhiệm vụ, nhưng thật ra anh muốn xem tình tiết đã diễn biến đến đâu. Do anh đến trễ nên tuyến truyện đã đi được một nửa.
Tạ Chẩm Thư hỏi: “01AE86 vẫn bình thường chứ?”
Hệ thống cửa sổ đáp: “Để tôi xem xem… Vẫn bình thường!”
Đến khi trời tối mới là thời gian Gã Hề hoạt động, vậy nên Tạ Chẩm Thư nói: “Lúc chuyển giao hắn tôi đang nghỉ phép, chưa trao đổi gì với 7-006 bên Báo Đen. Để đảm bảo nhiệm vụ được tiến hành thuận lợi, bây giờ tôi xin được trao đổi qua điện thoại với 7-006.
Qua diễn biến của lần trước anh đã hiểu được một điều, đó là việc “Gọi điện thoại cho Tô Hạc Đình” phù hợp với quy luật của tuyến truyện. Ngoài khoảng thời gian hạn chế do hệ thống quy định, có mấy đêm anh không gọi điện được cho cậu, bởi vì chuyện đó không ăn khớp với kịch bản.
Vụ này giống bọn học sinh yêu sớm, muốn gọi điện thoại không những phải báo cáo mà còn phải có lý do chính đáng mới được gọi.
Hệ thống cửa sổ rất thoải mái, nó vui vẻ đồng ý, lại cho Tạ Chẩm Thư một núi số điện thoại như lần trước. Tạ Chẩm Thư lật ra xem một lượt, những dãy số này vẫn giống lần trước, anh đã từng gọi đến chúng một lần rồi, điều này cho thấy số của Tô Hạc Đình vẫn không thay đổi.
Đường phố vào ban ngày trông vẫn khá bình thường, mặc dù vẫn có một ít bug chưa sửa ví dụ như ông bác lật đật ở bốt bảo vệ, nhưng ít nhất vẫn khá hơn buổi tối. Tạ Chẩm Thư chưa về nhà ngay, anh tìm đến một bốt điện thoại gần đó gọi cho Tô Hạc Đình.
Chuông reo một hồi mới có người nhấc máy, hình như Mèo bị đánh thức, nghe giọng có vẻ buồn ngủ. Cậu dán mặt vào ống nghe, nói: “A lô—”
Tạ Chẩm Thư khẽ đáp: “A lô.”
Giọng của Chỉ Huy giống một chiếc cần câu mèo, luôn có thể thu hút sự chú ý của Tô Hạc Đình một cách dễ dàng. Mèo lăn một vòng sang phía bên kia, nói: “Anh… Lần trước cũng là anh gọi à?”
Tạ Chẩm Thư thẫn thờ, hỏi lại: “Lần trước?”
Tô Hạc Đình đáp: “Phải.”
Nhưng vừa dứt lời chính cậu cũng sửng sốt, lát sau, Tạ Chẩm Thư nghe tiếng cậu vò tóc.
Mèo lẩm bẩm một mình: “Ấy… Tôi nhớ là… Lần trước là khi nào nhỉ?”
Em ấy vẫn còn ấn tượng mơ hồ! Là vì Khu số 14 sụp đổ ư? Hay là lần trước lời nhắc về thời gian đã có tác dụng?
Tạ Chẩm Thư ban đầu chỉ muốn gọi cho Tô Hạc Đình để xác nhận lại vị trí khu huấn luyện, nhưng giờ anh lại đổi ý, đáp: “Đúng là tôi.”
Tô Hạc Đình mới vừa tỉnh ngủ nên lười suy nghĩ. Cậu thả lỏng những ngón tay đang vò tóc, quyết định bỏ qua cảm giác quen thuộc vừa nãy, gãi cằm, nói bằng giọng “tui đoán không sai mà”: “Trí nhớ tôi xịn thật. Cơ mà cho hỏi một câu hơi bất lịch sự nhé, anh là ai thế?”