Ẩn Sĩ chúi mũi vào điện thoại, y khoái mở đi mở lại trang chủ đặt cược của mình ngắm nghía xong còn phải bàn luận đôi câu với Tô Hạc Đình. Đến lúc cả hai yên vị Ẩn Sĩ đột nhiên bắt đầu quan sát Tô Hạc Đình bằng ánh mắt ngờ vực.
Nhiệt độ bên trong sân được chỉnh vừa dủ độ khiến khán giả cảm thấy rất dễ chịu. Tô Hạc Đình ngủ chưa được đẫy giấc, vừa đặt mông xuống đã thấy mệt rũ ra. Cậu cảm nhận được cái nhìn của Ẩn Sĩ: “Ông làm sao?”
Ẩn Sĩ nói: “Không đúng, nay cậu cứ sai sai chỗ nào ấy. Để tôi thử đoán nhé, cái áo sơ mi này không phải của cậu đúng không?”
Tô Hạc Đình uể oải: “Ông ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng đấy à, lắm chuyện thế?”
Ẩn Sĩ “Ây” một tiếng, muốn hỏi Tô Hạc Đình mấy ngày nay đang làm gì nhưng chợt nhớ mình nhắn mấy tin kiểu này xong cậu ta cũng chẳng buồn trả lời, thế là đoán ngay có gì uẩn khúc đâu đây. Y trông khán giả chung quanh cũng không để ý bên này mới ra vẻ tài lanh thầm thì: “Cậu có ghệ rồi hả?”
Tô Hạc Đình đang ngả người ra sau, nghe vậy suýt thì đập đầu.
Ẩn Sĩ vốn còn đang suy đoán, thấy vậy thì vỗ đùi một cái, nói như đinh đóng cột: “Biết ngay mà! Được đấy, cậu chẳng thèm nói gì với bọn tôi hết, chẳng trách mấy ngày nay cậu không ở chung cư!”
Đúng lúc ấy đấu trường rộ lên tiếng reo hò, gã hề trang điểm lòe loẹt đang giới thiệu “Ẩn Sĩ”, máy quay quay đặc tả Tạ Chẩm Thư. Tô Hạc Đình vừa nhác thấy người trên màn hình thì đột nhiên giơ tay ra kéo Ẩn Sĩ ngồi xuống: “Đừng có nói vớ vẩn, tôi…” Cậu nói đến đây thì tự thấy mình đúng hề, vô thức ngẩng đầu ưỡn ngực lên, nói rất hùng hồn, “tôi có việc, nói sau đi!”
Chuyện trong khu trừng phạt sớm muộn gì cũng phải nói với Giai Lệ và Ẩn Sĩ, nhưng bây giờ cả trường đấu đều bị giám sát, cuộc đối thoại giữa hai người sẽ bị bản ghi tại chỗ lưu lại, đây không phải lúc để thầm thầm thì thì.
Ẩn Sĩ cũng cảm thấy buồn cười, xuôi theo Tô Hạc Đình: “Cũng phải! Làm gì có cô nào lại đi thích ông trời con nhà cậu.”
Y lớn hơn Tô Hạc Đình vài tuổi nhưng nhỏ hơn Giai Lệ, giữa ba người vẫn tự nhận mình đứng hàng hai, đối xử với Tô Hạc Đình như em trai mình vậy. Tiếc là bình thường y không thể đánh nhau, gan thì là gan chuột nhắt, không có cơ hội nào để thể hiện.
Ẩn Sĩ chỉnh lại ống tay áo một chút, nói nghiêm trang: “Đợi đến khi nào muốn yêu thì tìm tôi, tôi cũng hay lén liên lạc với hội mấy người đồng hương ở thế giới cũ. À, là anh em thì tôi phải nhắc cậu một câu, đừng yêu mấy người sống sót nhé,” y liếc nhìn thiết bị điều khiển hai bên chỗ ngồi, nói nhỏ xíu, “sẽ phiền đấy.”
Ở chợ đen người sống sót và người lai có cách biệt rất rõ ràng, người lai ra vào khu nhà ở của người sống sót thôi cũng phải khai báo và kiểm tra ID. Người sống sót bình thường trừ lúc lên mạng ra thì rất ít giao du với người lai, nhỡ ra gặp nhau trên đường thì cũng cố gắng né hết sức có thể. Nếu như một người lai bị người sống sót khiếu nại thì sẽ phải đối mặt với những phiên xét xử vô tận của Hình Thiên, thậm chí còn có thể bị đeo còng cảm ứng.
Tô Hạc Đình nghe y nói vớ vẩn thì cũng chẳng thèm để tâm, cậu gật gù mấy cái rồi bấm lên vách ngăn. Một vách ngăn làm bằng chất liệu đặc biệt chậm rãi nhô lên, ngăn Ẩn Sĩ ở bên kia.
Ẩn Sĩ phẫn nộ: “Khổ cái thân tôi có ý tốt mà người ta lại coi thành lòng lang dạ sói!”
Tay trọng tài Ẩn Sĩ đã hối lộ làm việc rất chu toàn, trước khi đến giờ đã đổi hết thông tin trong tài liệu của Ẩn Sĩ. Hắn còn làm giả thành tích để người ta nhìn vào không nhận ra có chỗ nào không thỏa. Có điều dù sao cũng là đánh thay nên phải giấu cả video ghi lại hành tung của tuyển thủ nữa, nếu không thì rất dễ bị phát hiện. Tuy nhiên mọi người cũng tự ngầm hiểu với nhau — trường đấu vốn cũng chẳng phải nơi công bằng chính trực gì.
Trường đấu có hình chiếu 3D và hệ thống âm thanh vòm, điện cực ở chỗ ngồi có tác dụng giúp người xem dễ đắm chìm vào trận đấu hơn, dù sao nếu chỉ đơn giản là xem thì ở nhà xem cũng được. Nhưng Tô Hạc Đình không nằm xuống, cậu không thích cái điện cực này.
Điện cực kiểu này không đem lại bất kỳ cảm giác đau đớn nào, chỉ có những k1ch thích liên tục, dễ khiến người ta nghiện hơn kết nối não máy nhiều, nó được đám người sống sót gọi đùa là cao trào lúc kết nối. Thật ra thì ban đầu cái từ này vốn dùng để miêu tả sự trao đổi ý thức giữa người lai, bọn họ có thể liên kết với kết nối não máy của đối phương để tạo ra một trải nghiệm ảo diệu trong anh có tôi trong tôi có anh.
Chi tiết hơn thì Tô Hạc Đình không rõ, cậu chưa từng thử với ai mà cũng chẳng muốn thử. Có thứ gì còn đáng sợ hơn việc mở cửa ý thức để người ta xem sao? Tô Hạc Đình cho rằng vẫn chưa có ai có thể khiến cậu tin cậy đến mức ấy.
Tay dẫn chương trình đêm nay vô cùng hào hứng: “Tuyển thủ Phì Di (1) là một người bạn cũ của chúng ta, các bạn còn nhớ trận truy bắt giữa anh ta và Titan không? Lúc ấy cả sân đấu đều run rẩy, trong lòng tôi cũng run lên đấy! Phì Di là lão tướng đã kinh qua sa trường, vẫn luôn vững vàng…”
Ánh mắt Tô Hạc Đình tìm kiếm hình bóng của Tạ Chẩm Thư, từ chỗ cậu ngồi chỉ có thể nhìn thấy một góc khu phòng chờ, chỗ đó đang có một hàng tuyển thủ xếp hàng chờ đợi, không thấy Tạ Chẩm Thư.
Tay dẫn chương trình vẫn thao thao bất tuyệt: “Sở trường của Phì Di là điều khiển sáu cái chân của anh ta để khống chế trận đấu, khả năng gập bốn cánh là kỹ năng tất sát của anh ta. Anh ta không phải dạng tuyển thủ khát máu, nhưng vào lúc cần thiết thì anh ta chưa bao giờ nương tay.”
Camera chĩa vào Phì Di, Tô Hạc Đình thấy rõ gương mặt gã. Phì Di là một tuyển thủ gầy gò cằm lún phún râu xanh, tuổi trông cũng xấp xỉ Ẩn Sĩ nhưng phong độ thì kém hơn nhiều. Hai gò má hốc hác lõm vào, quầng mắt thâm đen, trông như mấy ngày rồi không ngủ. Gã mặc một cái áo may ô quá khổ, hai cánh tay đã phẫu thuật cải tạo ghép máy ở mức độ khác nhau. Khi tay dẫn chương trình nhắc đến tên gã biểu cảm gã có vẻ mất tự nhiên, giơ tay lên trong một động tác cứng đờ để chào hỏi với ống kính
Tô Hạc Đình trông thấy mối thép dưới nách gã trong động tác giơ tay lên ấy. Mối thép kia lan đến tận eo gã, được khảm vào trong người, không biết có phải vì thời trang hay không.
Khí chất tổng thể của gã này rất kỳ quặc, Tô Hạc Đình cảm giác gã như một bức tượng gỗ, mọi cử động đều bị điều khiển nên động tác cứ như bị chậm nửa nhịp. Nghĩ đến đây Tô Hạc Đình lại quét mắt nhìn khắp trường đấu, cậu muốn tìm kiếm Vệ Tri Tân giữa những ánh sáng tán loạn.
Sau trận đấu với Thân Vương thì Tô Hạc Đình không còn ăn thịt nhân tạo Vệ Đạt nữa, cậu cứ nhớ cặp chân bị ghép vào cho Thân Vương. Cặp chân ấy cứ gợi nhắc đến ba chữ thịt nhân tạo làm người ta buồn nôn cực kỳ.
Tay dẫn chương trình nói: “Tháng này Phì Di đang đứng thứ bảy mươi, Ẩn Sĩ thì là bảy mươi tư, thứ hạng của hai tuyển thủ rất sít sao, không biết vòng nguyệt quế tối nay cuối cùng sẽ thuộc về ai? Sau đây chúng ta sẽ bắt đầu đếm ngược đến kết nối—”
Sau khi ngồi xuống thì điện thoại Tô Hạc Đình thậm chí còn không vào được mạng nữa, nhưng cậu chẳng cần nhìn cũng biết, một triệu của Vệ Tri Tân đã biến trận đấu này thành chủ đề chính của tối nay, số người xem trực tiếp chắc chắn không hề ít. Nhưng tạm thời cậu bỏ tất cả những chuyện liên quan đến Vệ Tri Tân sang một bên, cậu chỉ tò mò một chuyện, đó là ảnh ảo của Tạ Chẩm Thư ở trường đấu sẽ trông thế nào.
—Dù sao thì cũng đâu thể dùng bản thể Kiểm Sát Viên được.
Đếm ngược trên trường đấu đã bắt đầu, theo tiếng “Ba, hai, một”, đấu trường ảo xuất hiện trong chớp mắt, trải rộng khắp khán đài, phủ ngập những tiếng thét chói tai vì hưng phấn.
Đầu tiên là tiếng tụng kinh máy móc vang lên, kèm theo đó là nước mưa trào ngược từ dưới đất lên, lão tăng đại diện mở đầu trận đấu đã xuất hiện ở cuối sân đấu. Từ khoảnh khắc ấy bầu không khí bắt đầu thay đổi, mưa bình luận ào qua màn hình trực tiếp. Tô Hạc Đình đứng ở sân đấu nên không biết, chỉ cảm thấy lỗ tai bị nhét đầy hiệu ứng âm thanh. Sân đấu ảo được dựng y như thật, dù cậu không dùng điện cực nhưng vẫn cảm nhận được chấn động dưới chân.
Con chim chín đầu bay ra rồi!
Cái bóng khống lồ của nó vút ngang qua bầu trời, cuốn theo một trận gió. Nó trượt qua bên mép sân đầu, khi những tòa nhà chổng ngược đã hoàn toàn dừng lại thì xoay người treo ngược mình lên phía trên. Chín cái đầu treo giữa không trung một cách im lìm bất động, trông vô cùng rùng rợn.
Tô Hạc Đình đã từng trải nghiệm khu trừng phạt nên đã trông thấy Tất Phương. Giờ phút này cậu lại quan sát con chim chín đầu thật kỹ, cậu cảm thấy động tác trượt của chúng rất giống nhau, tiếc là con chim chín đầu không có cái mỏ như họng pháo, cũng không kêu “bíp” ầm ĩ.
Tay dẫn chương trình chính thức tuyên bố: “Trận đấu bắt đầu!”
Chữ “đầu” của hắn còn chưa nói dứt miệng, Phì Di đã lên sân trước. Không, nói đúng hơn là một nửa cơ thể của gã lên sân trước.
Ẩn Sĩ hít ngược một hơi lạnh, đồng tử co lại: “Cái hình dạng gì thế này?!”
Thông thường thì tuyển thủ trên trường đấu sẽ tiến hành cải tạo thân thể lần hai. Để hiệu quả so tài tốt hơn thì trường đấu sẽ cung cấp tập tài liệu tương ứng cho tuyển thủ có điều kiện tự lựa chọn và sửa sang ảnh ảo của bản thân. Nhưng cơ bản thì sẽ tham khảo bộ phận cấy ghép ngoài đời thực của tuyển thủ, ví dụ như Thân Vương, cặp rắn của gã trên thực tế cũng tồn tại nhưng không thể biến to như vậy được. Bởi vì chiến đấu ảo phụ thuộc vào phản ứng từ ý thức, người lai đã điều chỉnh chuyên biệt tốc độ phản ứng thần kinh như Tô Hạc Đình cũng không có mấy người, cái này liên quan đến tay nghề của bác sĩ mổ chính lúc làm phẫu thuật ghép nối.
Đối với phần lớn tuyển thủ trong trường đấu mà nói thì chọn hình tượng quen thuộc nhất với mình sẽ càng dễ phát huy hết khả năng. Chỉ có một ít tuyển thủ sẽ bỏ qua thể cấy ghép của mình trong thực tế và chọn ảnh ảo nhìn ảo diệu ấn tượng nhất, làm vậy rất nguy hiểm.
Phì Di chính là kiểu tuyển thủ như thế.
Hắn chia thân thể mình ra làm hai phần, một nửa người bò lăn lê trên mặt đất nhìn rất giống con rắn lạnh của Thân Vương. Lúc thân thể to lớn mềm mụp của gã trườn đi sẽ hiện lên những đốm tròn màu nâu, cái đuôi dài ngoằng kéo lê trong bóng tối, trong lúc đó hai cơ thể vẫn dùng chung một cái đầu.
Sau cổ có thể cấy ghép hình tam giác, đầu hình rắn có vảy.
Tô Hạc Đình còn tưởng phân thân của Rắn Lục đang đánh giải chứ, thậm chí cậu còn nghi ngờ Vệ Tri Tân cho bọn chúng dùng chung thiết bị. Cái vẻ trơn bóng kia giống nhau như đúc, chẳng qua chỉ đổi màu sắc.
“Hình tượng dữ dằn quen thuộc,” tay dẫn chương trình nói thật chậm để gia tăng không khí trong đấu trường, “chúng ta cùng thì thầm cái tên của Phì Di… Anh ta đã cải tiến cơ thể mình cho to thêm. Trời ạ, biến to thực sự là một phát minh vĩ đại trong giới thi đấu ảo, giúp chúng ta có thể quan sát càng rõ ràng hơn những kiệt tác của thế giới mới. Đây là trận khiêu chiến về ý thức, những trận đấu mà tôi chủ trì chẳng có mấy tuyển thủ có thể đồng thời điều khiển cả hai thân thể, Phì Di chính là người đặc biệt nhất! Anh ta đã từng bị liệt nửa người trong một trận tai nạn xe cộ, lần đầu ra sân cũng dùng cả hai cơ thể, mặc dù trận đấu lần đó không dược thuận lợi nhưng có lẽ anh ta đã cố gắng rất nhiều, sau này anh ta đã thêm vào rất nhiều cải tạo mang tính công kích, tôi nghe nói trong đời thật anh ta cũng muốn thực hiện—”
Lời của tay dẫn chương trình bị cắt ngang, dù là những ánh mắt ở hiện trường hay là bình luận trên livestream đều bị hấp dẫn bởi một phía khác. Tuyển thủ “Ẩn Sĩ” vẫn luôn im lặng, thậm chí còn mờ nhạt đang khoan thai tới chậm.
Tạ Chẩm Thư khoanh hai tay vịn hai bên, trên eo đeo một thanh kiếm lưỡi hẹp không vỏ. Kiếm vẫn chưa rút ra nhưng đã lóe ánh sắc lạnh. Gương mặt anh vô cảm, đầu đội một cái mũ bảo hộ mặt quỷ, ngăn những ánh mắt dò xét ở bên ngoài. Cổ áo chỉnh tề cài kín, chỉ chừa ra một ít trắng muốt, bộ dạng như người lữ khách dạ hành ẩn núp trong bóng tối, từ chối người khác lại gần.
Nhưng tất cả những thứ này đều không quan trọng.
Quan trọng là sau lưng anh là một bóng đen sừng sững cao tận mấy mét. Cái bóng ấy được tạo thành từ những mảnh vụn hình thoi, cuối cùng biến thành A Tu La ba đầu sáu tay, ba mặt trừng mắt.
_Hết chương 27_
Tác giả có lời muốn nói:
(1) Phì Di: Tạm thời muốn tìm hiểu thông tin thì tham khảo tình hình cụ thể trong chương. — “Ký lục kinh dị Chuẩn Điểm Thư Kích”.
Cảm hứng: ở núi Hoa có con rắn tên Phì Di, sáu chân bốn cánh, khi xuất hiện cũng là lúc thiên hạ đại loạn. — “Bác Vật Chí” (xuất hiện trong cả “Sơn Hải Kinh”).