Đầu của Chúc Âm chúi xuống đất, nửa bên mặt nổ tung như đáp lại. Phần da trên mặt đêm tối nhanh chóng rơi ra để lộ những bánh răng máy móc phức tạp bên trong. Thiết bị phát thanh của nó đã bị hư tổn, tiếng nó nghe không tự nhiên như vừa nãy mà lại ngắt quãng như một cuộn băng bị kẹt.
Đứng trước Chúc Âm, Tô Hạc Đình chỉ bé bằng một que diêm, nhưng cậu đã rơi vào một trạng thái điên cuồng nào đó, bị cơn kích động xúi giục, cậu giơ tay lên nhắm vào Chúc Âm bắn liên tục một chặp.
Khẩu súng vô địch bắn “đoàng đoàng đoàng”, linh kiện trên mặt Chúc Âm bị bắn rơi liên miên. Thiết bị phát thanh của nó đã hỏng hoàn toàn, chỉ còn lại âm thanh “rè rè” của dòng điện. Thiết bị xử lý thông tin trong đầu sau khi tính toán để phòng thủ xong thì từ bỏ phần đuôi, nhưng vì thế thiết bị bắn lại chuyển đổi cực nhanh, không cần dừng lại, vừa há miệng ra đã bắn luôn một phát!
—Đoàng!
Mặt đất rung lên, pháo cường lực nổ cháy tung cả một khoảnh đất, hơi nóng lập tức lật ngược cả hai lại.
Hai người lăn túm tụm vào nhau, Tô Hạc Đình bị sặc khói súng, cảm thấy miệng mình toàn bùn là bùn. Cậu “phì phì” hai tiếng, lớn giọng hỏi: “Nó mắc chứng gì vậy?!”
Tạ Chẩm Thư kéo cậu dậy: “Vỡ đầu!”
Không đợi cả hai kịp nói gì thêm, phát đạn thứ hai đã đến.
—Đoàng!!!
Đuôi của Tô Hạc Đình suýt chút nữa là bị đốt cháy xém, cậu lại bị cơn sóng khí quật ngã nhào về phía trước. Cả hai đồng thời lăn ra đất, nằm đó được nửa giây rồi cùng bò dậy chạy một cách cực kỳ ăn ý.
Những cơ quan bằng thép điều khiển cái đầu, chẳng mấy chốc nó đã trườn trên đất đuổi theo, liên tục bắn pháo cường lực.
Tô Hạc Đình hét: “Nó bị khùng rồi!”
Tạ Chẩm Thư nói: “Chạy mau!”
Hai người chạy hướng ngược lại phía đồng đội, dẫn Chúc Âm sang chỗ khác. Cảnh vật xung quanh bị ngọn lửa thiêu rụi, lửa cháy hừng hực. Chúc Âm có thể hoành hành trên đám phế tích mà không gặp trở ngại gì, nhưng do bên mặt đêm tối đã vỡ nát nên hiệu quả của “Im lặng” đang dần biến mất.
Máy liên lạc trong lỗ tai đang hồi phục với những tiếng “rè rè”, Đông Phương dần dần nghe thấy mấy người sống sót đang kêu cứu. Cậu thu cơ quan thép lại, nhìn bóng Chúc Âm đã đi xa thì lùi lại vài bước xong lập tức xoay người lại, nói: “Tranh thủ đi gọi người đi, nhanh lên!”
Pháo cường lực của Chúc Âm bắn vào đường phố, khiến những thứ đồ linh tinh bị nghiền thành bột. Nhãn cầu khổng lồ của nó khóa chặt hai người đang chạy, mệnh lệnh đến từ thiết bị xử lý thông tin mang theo cơn phẫn nộ phi thường, làm nó trở nên mất bình tĩnh trên đường truy đuổi. Chỉ thấy nó vươn người lên rồi lại nặng nề thụp xuống, vài tiếng nổ “ruỳnh ruỳnh” vang lên, cả con đường đều đã sụp đổ!
Cơn cuồng phong “ào” một tiếng tạt qua, thổi bay Tô Hạc Đình. Tai và đuôi mèo lắc lư như điên, cậu lăn vòng vòng giữa âm thanh kinh thiên động địa rồi cả mèo đụng vào tấm khiên làm từ những mảnh hình thoi.
—Cứng thế!
Ngay giây sau pháo cường lực của Chúc Âm phụt tới, ánh sáng trắng lóe lên chói mắt trong đêm tối.
Vạt áo khoác của Tô Hạc Đình bị gió thổi lật ra, cậu kéo áo khoác xuống, chống một tay vào tấm khiên rồi quay đầu lại nhìn Chúc Âm giữa cơn gió dữ: “Chạy nữa thì qua ranh giới đó!”
Từ thành phố trở ra là vùng đất của Thần Ma, Tô Hạc Đình hiểu đơn giản đó là vùng cấm. Tối nay cậu không có dự định bước vào vùng cấm rồi lại đánh nhau với những thứ khác, tốt nhất là giải quyết Chúc Âm ở đây luôn.
Tạ Chẩm Thư cũng nghĩ như vậy, anh lùi về sau mấy bước rồi bất chợt thu tay lại. Tấm khiên sắt tan ra, Tô Hạc Đình an toàn tiếp đất. Cả hai xoay người lại, hướng mặt về phía Chúc Âm.
Chúc Âm tức giận há mồm ra, ý là muốn gầm lên nhưng tiếc thay thiết bị phát thanh của nó đã hỏng rồi, nhìn giống như đang phẫn nộ trong tuyệt vọng vậy.
Cánh tay sắt sau lưng Tạ Chẩm Thư gập lại, anh nói: “Đập vỡ đầu nó trước!”
Cánh tay sắt vung nắm đấm ra đánh trúng vào bên má Chúc Âm. Mắt khổng lồ của Chúc Âm híp lại, đây là cơ chế bảo hộ, cho thấy đầu nó đã bị thương nặng nên phải ưu tiên bảo vệ thiết bị xử lý thông tin trong đầu trước.
Chính lúc này!
Tạ Chẩm Sách hét: “Mèo!”
Tô Hạc Đình đáp: “Mèo cái gì mà mèo—anh không gọi tên tôi được chắc?!”
Vừa dứt lời Tô Hạc Đình đã bật lên. Chữ “X” trong mắt cải tạo xoay điên cuồng, cậu mà có động cơ thì chắc giờ đã nổ rần trời. Đạn đại bác oanh tạc tứ tung của Chúc Âm căn bản không thể ngăn được cậu, tốc độ của cậu đã vượt lên trên giới hạn, như thể chỉ trong một hơi thở đã vượt qua tầng tầng ngăn cách đến trước mặt Chúc Âm.
Nhưng súng vô địch của cậu vẫn còn đang nguội!
Tô Hạc Đình chợt lộn mèo, chân lấy đà, hít một hơi thật sâu giữa không trung.
Rầm—!!!
Một cước này thật sự là kinh thiên động địa, cái đầu lung lay của Chúc Âm xoay vòng, rồi nghiêng một cái rơi xuống đất!
Thoáng chốc bùn đất văng tung tóe.
Tô Hạc Đình đáp đất, đuôi vẫy một cái, như thể sau lưng cậu có thiên quân vạn mã. Giây sau cậu vung tay, ngón tay hướng về phía trước, gọi: “Tạ Chẩm Thư!”
A Tu La nhoáng cái đã hiện ra giữa làn khói súng, cái bóng khổng lồ trùm lên Mèo. Một tay “Phẫn nộ” vác đại bác, một tay cầm súng, “răng rắc” một tiếng đổi dạng, mở hết hỏa lực!
Đại bác và súng máy liên tục gầm thét, đạn súng hệt như rồng lửa bắn cho Chúc Âm không mở mắt ra nổi. Chẳng mấy chốc máy móc của nó đã vỡ tung, linh kiện văng ra, thiết bị xử lý thông tin trong đầu liên tục cảnh báo.
【 X khóa mục tiêu, mục tiêu tấn công đang trữ lực. 】
Dấu chấm than màu đỏ lóe sáng.
【 Mục tiêu tấn công đang đếm ngược, 3, 2— 】
Chúc Âm chạy cơ chế phòng ngự sau cùng, thiết bị xử lý thông tin tự phát nổ. A Tu La vẫn hiên ngang sừng sững, ba bên khoanh tay, giương tấm khiên vững chắc ra trước che kín vụ nổ. Trong chớp mắt ánh lửa phọt lên cao, mặt đất rung lên, luồng khí thổi bay tất cả mọi thứ xung quanh.
Một hồi lâu sau, lửa cháy rừng rực, Tô Hạc Đình xả hơi, ngả người ngã lăn ra đất.
“Ầm!”
Cách đó không xa Tạ Chẩm Thư cũng nằm vật xuống.
Chẳng biết từ khi nào mưa đá đã ngừng, chỉ còn những giọt mưa bình thường là vẫn đang rơi, cả hai người đều thở hổn hển.
Người Tô Hạc Đình lấm lem bụi đất, cậu hỏi: “Anh là Tạ Chẩm Thư hả?”
Tạ Chẩm Thư nhìn trời, đáp: “Không phải.”
“Phải.”
“Không phải.”
Tôi Hạc Đình nhận thua: “Được rồi, là tôi, tôi là Tạ Chẩm Thư được chưa?”
Tạ Chẩm Thư không trả lời.
Tô Hạc Đình nói: “Lần sau hẹn không chơi với anh nữa.”
Bỗng Tạ Chẩm Thư nhặt một nắm bùn lên vứt vào người Tô Hạc Đình.
Tô Hạc Đình hỏi: “Anh sao vậy?”
Tạ Chẩm Thư tức giận: “Tôi là Tạ Chẩm Thư!”
Tô Hạc Đình cười: “Anh sao thế? Sao mà cáu vậy? Này, đừng đi chứ, Tạ Chẩm Thư!” Cậu giang rộng tay ra, nằm bất động, kêu la: “Tay tôi đau quá đi, chỗ gã người dao chém trúng còn chưa khỏi luôn í. Tạ Chẩm Thư, Tạ Chẩm Thư Tạ Chẩm Thư!”
Tạ Chẩm Thư bịt miệng cậu lại, không cho cậu kêu nữa.
Đôi mắt Mèo sáng ngời, nhìn Tạ Chẩm Thư.
Trên mặt Tạ Chẩm Thư có vết bùn, lát sau anh rời tay đi, cõng Tô Hạc Đình dậy.
Tô Hạc Đình nằm trên lưng anh, vẫn bám riết không tha: “Anh đang cáu cái gì?”
Tạ Chẩm Thư nói: “Không có.”
Tô Hạc Đình hỏi: “Giận tôi hở? Giận vì tôi bảo không chơi với anh hở?”
Tạ Chẩm Thư im lặng. Anh có giận thì vẫn là cái biểu cảm ấy, chẳng khác nào cả thế giới đều đang nợ tiền anh, đôi mắt lạnh lùng, chẳng thèm đếm xỉa đến ai.
Một tay Tô Hạc Đình vòng qua cổ Tạ Chẩm Thư, nói bằng giọng anh em thắm thiết: “Tôi đùa mà, hai ta cũng coi như cùng vào sinh ra tử rồi. Sau này anh gặp khó khăn gì tôi chắc chắn sẽ giúp một tay.”
Tạ Chẩm Thư chẳng thèm để ý.
Tô Hạc Đình thò đầu ra thổi cái khuyên chữ Thập của Tạ Chẩm Thư, muốn lôi kéo sự chú ý của anh.
Cái khuyên tai chao một cái, Tạ Chẩm Thư chợt quay đầu lại. Những cơ bắp trên vai anh gồng lên, anh dùng ánh mắt ngăn hành động của Tô Hạc Đình lại, hệt như cậu là một tên bi3n thái.
Tiếc thay Tô Hạc Đình lại còn nhích lại gần hơn, cậu nói khẽ: “Anh trắng thật, không hay ra ngoài lắm nhỉ? Cũng đúng, anh phải ở đây mà. Vậy anh luyện tập lúc nào thế? Trước khi ngủ à? Cơ bắp đều—”
Tạ Chẩm Thư nói: “Không cho thổi.”
“Ừa.” Tô Hạc Đình đồng ý xong lại thổi cái nữa.
Cậu hư vậy đó, càng cấm cậu càng làm.
D ái tai Tạ Chẩm Thư bị thổi đỏ lên. Anh hơi giận, quát: “Tô Hạc Đình!”
Tô Hạc Đình đáp giòn tan: “Đây!”
Tạ Chẩm Thư đột nhiên quay đầu sang chỗ khác, không nhìn Tô Hạc Đình nữa.
Tô Hạc Đình cho là anh giận rồi, vội vàng ôm chặt người ta, đuôi cũng móc lên người anh, sợ anh ném mình xuống.
Lạ thật, trước giờ Tô Hạc Đình vẫn luôn giữ thể diện, nhưng đứng trước Tạ Chẩm Thư thì lại thấy chẳng quan trọng nữa, như thể thấy đây là người mình mà, tạm thời nhận thua cũng chẳng sao. Như bây giờ thì khu này đang tối muốn chết, khó mà đảm bảo được không còn những thứ khác. Tô Hạc Đình rất mệt, cậu không muốn đánh nhau nữa.
Cậu nói: “Tôi nói gì anh mới vui lên? Câu gì của tôi sẽ làm anh giận? Anh cứ nói hết với tôi đi. Hai chúng ta nói cho xong rồi có thể đi với nhau đến cùng trời cuối đất, đi được đến đâu thì đi đến đó, hai người dù sao cũng phải có trao đổi chứ? Như bây giờ ấy, sao anh lại không để ý đến tôi rồi?”
Tạ Chẩm Thư kệ cậu.
Tô Hạc Đình buông tay ra, tì cằm lên đ ỉnh đầu Tạ Chẩm Thư: “Này.”
Tạ Chẩm Thư hỏi: “Sao?”
Tô Hạc Đình hỏi: “Anh thực sự có khả năng tiên tri à?”
Tạ Chẩm Thư đáp: “Không có.”
Tô Hạc Đình buồn bực: “Vậy sao anh biết gián điệp của Hình Thiên sẽ lên mạng vào lúc nào?”
“Theo dõi thông tin và phân tích số liệu,” Tạ Chẩm Thư đi trong bóng tối, anh cảm thấy mưa đã dần ngơi, “thời gian hành động của Hình Thiên dễ nắm bắt lắm.”
Tô Hạc Đình nói tiếp: “Vậy địa điểm thì sao?”
Tạ Chẩm Thư trả lời: “Cũng vậy, địa điểm lên mạng của khách không mời đều là cố định, chỉ có một trăm chỗ.”
Tô Hạc Đình thầm nghĩ, trước giờ Hình Thiên đều cho rằng địa điểm lên mạng của gián điệp là ngẫu nhiên, xem ra hiểu biết của họ về khu trừng phạt rất hời hợt, chuyện thâm sâu hơn một tí thì Chị Đại còn chẳng biết tí gì.
Tô Hạc Đình lại hỏi: “Lần đầu tiên tôi đến đây thứ đã bắn lén anh là gì vậy? Một loại Thần Ma khác à?”
Tạ Chẩm Thư nói: “Không phải, đó là hệ thống xử lý, ngẫu nhiên sẽ tập kích bất ngờ.”
Một trăm lần Tạ Chẩm Thư bỏ mạng thì đến bảy mươi lần là hệ thống xử lý, thiết lập của hệ thống này rất khó đoán, chỉ có thể coi nó là “cánh tay” của hệ thống Chủ thần, việc duy nhất là tấn công Tạ Chẩm Thư.
Tô Hạc Đình nói: “À.”
Hai người im lặng một thoáng.
Tô Hạc Đình nghiêng đầu trượt xuống dưới, trở lại bên cổ Tạ Chẩm Thư. Cậu ngồi nghiêm chỉnh nhưng tai mèo chán đến nỗi đong đưa, chốc chốc thì cụp xuống, chốc chốc lại vểnh lên, lông tơ cọ qua cổ Tạ Chẩm Thư làm cả chỗ ấy cũng đỏ lên. Lại qua một lúc lâu sau, mí mắt Tô Hạc Đình nặng nề, sắp ngủ đến nơi rồi.
Cậu hỏi bằng giọng nghèn nghẹt: “Anh có câu gì muốn hỏi tôi không?”
Tạ Chẩm Thư nói: “Có.”
Nhưng sau chữ “Có” ấy lại chẳng có lời nào được thốt ra.
Tô Hạc Đình không đợi nổi, cậu ngáp một cái, nhắm mắt lại: “Tôi nghỉ một xíu…”
Sau khi tín hiệu k1ch thích biến mất là mệt mỏi vô biên, tiếng hít thở của Tô Hạc Đình rất nông, cậu dán vào Tạ Chẩm Thư mà ngủ. Dường như chỉ qua một giây là cậu đã ngủ mất, chẳng đề phòng chút nào.
Tạ Chẩm Thư đi ra khỏi bóng đêm, trời đã tờ mờ sáng.
Mặt trời đã ló rạng, thành phố bắt đầu thay đổi. Những tòa nhà chọc trời đã bị Chúc Âm san bằng thành bình địa lại trồi lên trong thinh lặng, vô số mảnh vỡ bay tán loạn, nhìn như thể quả cầu thủy tinh đã vỡ tan tành nay lại thành hình một lần nữa.
Chính lúc này Tạ Chẩm Thư lại cất tiếng hỏi thật khẽ: “Sao cậu lại quay về?”
Không lời hồi đáp.
Anh hơi cụp mắt xuống một chút, nghiêng đầu nhìn Tô Hạc Đình, gương mặt thoáng nét u buồn.