๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑ Ý thức dần dần trở lại, đêm khuya lạnh giá gió thổi qua, lực bóp lên cổ ta đã biến mất. Ta tham lam hít thở không khí trong lành và se lạnh. Khi phổi hít vào, ta cảm thấy như một cuộc sống mới trỗi dậy. Có người gọi ta, "Lục Tả, Lục Tả..." Giọng nói trẻ thơ, dịu dàng, trong trắng như kẹo bơ hạt dẻ của hãng Từ Phúc Kí, ta cố gắng ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy khuôn mặt tròn xoe xinh xắn, mái...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.