๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Ta muốn đứng dậy chào, nhưng Cố ông chủ nhanh chóng ngăn lại. Hắn tiến tới trước mặt ta, nắm tay ta, lẩm bẩm nói một hồi lời thân mật. Không qua vài câu, hắn bèn đưa ra đề tài chính, nói rằng bạn hắn - Lý Gia Hồ cùng vợ và con của họ đều đã đến Đông Quan, hắn đến đây trước một bước, họ sẽ đến sau, sau đó hỏi ta có thể bắt đầu ở nơi nào.
Ta trả lời rằng chỉ cần tìm một phòng riêng là được.
Hắn nhìn quanh phòng bệnh một chút, phàn nàn rằng A Căn quá thiếu hiểu biết, sao lại để Tiểu Lục nhà cậu ở trong phòng như thế này? Hắn đề nghị đổi cho ta một phòng đơn. Ta trả lời không cần, lúc này mới mở công ty, ta nên tiết kiệm, không nên xa hoa, nơi này rất tốt, đã đủ cho ta. Cố ca, đến lễ tân bệnh viện tìm một phòng bệnh riêng, ta sẽ ở đó chữa bệnh cho đứa nhỏ. Hắn yêu cầu Tần Lập sắp xếp rồi ngồi xuống bên cạnh ta để tán gẫu, hỏi về chuyện vu sư có thật hay không. Phòng bệnh này đông người, lời nói dễ lan truyền, ta cũng không muốn nói nhiều, ta chỉ lắc đầu, nói chừng mực.
Hắn là người thông minh, thấy ta thế này, hắn cười, nói chúng ta hãy tìm thời gian khác để trò chuyện cũng không tiếp tục chủ đề đó nữa.
Người nhà của bệnh nhân tới rất nhanh, ta yêu cầu Tần Lập đến bệnh viện mượn một chiếc xe lăn, với sự giúp đỡ của y tá và hắn, ta đã được đẩy tới. Phòng bệnh mà họ tìm là một phòng cao cấp ở tầng mười lăm. Khi bước vào, ta nghe thấy mùi nước hoa tươi mới. Bây giờ là buổi chiều, ánh nắng ấm áp từ cửa sổ sáng chiếu vào, có ánh vàng. Phòng bệnh này là phòng đôi, ta gặp cha mẹ của đứa trẻ trước. Họ đều khoảng bốn mươi tuổi, người đàn ông thân thể khỏe mạnh, người phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng, họ đều rất văn minh, nhưng khuôn mặt họ hơi mệt mỏi.
Nhưng khi họ nhìn thấy ta ngồi trên xe lăn, họ hơi thất vọng.
Mặc dù đã điều trị được khoảng mười ngày, nhưng lúc đó trên người ta đầy băng bó để cố định xương, cổ còn có cổ yếm, trên mặt có sẹo, bị Tần Lập đẩy vào trong trang phục bệnh nhân, tóc đã không gội nhiều ngày, dầu mỡ, mùi chua lẫn lộn, tinh thần không phải là tồi tệ nhưng cũng không thể nói là tốt, đâu có vẻ ngòi bút của một học giả ẩn dật.
Cố ông chủ giới thiệu cho cả hai bên chúng ta, hắn ca ngợi ta rất nhiều, gọi ta là hậu duệ của gia tộc Miêu Cương, truyền thừa hàng đời, lại kể về hai sự kiện kỳ lạ gần đây, tô điểm cho ta một cách đáng kể. Người đàn ông tên là Lý Gia Hồ còn biết giữ lễ phép nói chuyện với ta. Cô gái tên tiếng Anh là Coco, được Cố ông chủ giới thiệu là phu nhân của Lý, cô nàng nhíu đôi lông mày xinh đẹp, nhìn ta như thể ta là một kẻ lừa đảo giả danh, gương mặt thể hiện sự không hài lòng.
Ta không quan tâm, hỏi liệu có thể xem qua bệnh nhân trước không? —— vì không biết tên, nên ta chỉ gọi là bệnh nhân. Họ đồng ý, Tần Lập đẩy ta tới trước giường bệnh trong phòng. Xe lăn có thể được nâng lên, khoảng nâng lên năm mươi tấc, ta vừa đủ nhìn thấy bệnh nhân, nhìn lên đầu giường, ta giật mình: Ôi, khí đen quấn quanh.
Người nằm trên giường là một cô gái mười lăm, mười sáu tuổi, khuôn mặt hình quả hạch, tóc mái kiểu dưa hấu, hai gò má gầy guộc, mắt nhắm lại, đôi lông mi dài run rẩy, như đang chịu đựng một nỗi đau lớn, mái tóc quăn sóng màu vàng rải rác trên gối. Cô nên là một cô gái rất xinh đẹp, nhưng lúc này khuôn mặt nhỏ của cô trắng bệch như màu bệnh, không có chút hơi thở của sự sống, môi khô, trắng bệch, đầy da chết.
Ta muốn đứng lên để nhìn lên người cô, nhưng không thể, hỏi phụ mẫu của cô có thể lật mở chăn được không?
Lý tiên sinh lật mở chăn cho con gái, bên trong là một thân hình nữ nhân tinh tế, mặc chiếc áo ngủ hồng dễ thương, vòng ngực nhẹ nhô, bụng phẳng lì. Ta hỏi có hiện tượng mủ và loét trên cơ thể không? Bà Lý nói không, ta tiếp tục hỏi, các triệu chứng khi phát bệnh là gì? Bà ta trả lời rằng, cô bé mắc táo bón và yếu ớt, không chịu ăn uống, thân hình nóng lên vào ban đêm, ban đầu chỉ cách khoảng mười ngày một lần, nhưng gần đây ngày càng thường xuyên, cứ mỗi ngày lại có cơn, đều đau đến mức khó chịu, phải bịt miệng lại để tránh cắn lưỡi tự tử.
Ta hỏi, đã đến bệnh viện chưa, bác sĩ nói thế nào?
Bác sĩ nói rằng là nhiễm virus, chứng biếng ăn, cơ thể suy nhược, đã chụp CT, kiểm tra thấy có sỏi trong cơ thể, nhưng thường xuyên di chuyển.
Ta tiếp tục hỏi, Lý tiên sinh kinh doanh lĩnh vực gì?
Lý tiên sinh và bà ta liếc nhau, dù có chút nghi ngờ, nhưng hắn vẫn trả lời ta: tôi kinh doanh ngành trang sức, đá quý, quanh năm đi lại giữa Myanmar, Thái Lan và Việt Nam, có vài cửa hàng trang sức liên hoàn ở Hong Kong, cũng có tại nội địa, ở Lô Hồ, Thâm Quyến.
Ta nói không đúng, ở Malaysia chắc anh cũng có kinh doanh chứ?
Hắn không khỏi kinh ngạc, hỏi ta làm sao biết được? Ta đáp rằng, ta đoán anh khi ở Malaysiađã khiêu khích kẻ thù, nữ nhi của anhhẳn đã bị mắc Pha Ly Hàng, một loại ma chú đặc trưng của các thầy cúng Malaysia. Pha Ly Hàng là gì? Ta không nên giải thích với anh về nguyên lý, đây là một phương pháp ma chú kết hợp giữa y dược và phi hàng. Người bị ma chú đầu tiên chỉ thấy chán ăn, suốt ngày chán chường, mệt mỏi. Sau đó hoạt động của ruột chậm lại, hệ tiêu hóa bị tổn thương. Tiếp nữa, chậm thì ba năm, nhanh thì một vài tháng, trong cơ thể sẽ xuất hiện một đống tinh thạch vỡ vụn giống như thủy tinh, cả ngũ tạng đều hỏng rồi chết.
Lý tiên sinh biến sắc , hắn nói đại sư, lời người nói quả nhiên chẳng sai. Trước đó hai ngày chúng ta đã đưa Sheri đi kiểm tra sức khỏe, trong dạ dày phát hiện một ít thủy tinh... Bà Lý càng kích động hơn, nắm chặt tay ta, khóc nức nở, cầu xin ta cứu đứa con gái của bà ấy.
Ta vẫy tay ngăn cản hai người đang cảm xúc ngổn ngang, nói rằng ở Hongkong, có rất nhiều cao nhân không muốn giải Pha Ly Hàng, có hai lý do: đầu tiên, những người biết Pha Ly Hàng chắc chắn là những người giàu kinh nghiệm hay tài năng xuất chúng, không nên chọc tức; thứ hai là vì Pha Ly Hàng là ma chú hỗn hợp, phi hàng chính là linh hàng, dùng linh lực của người thực hiện ma chú, tạo ra oán niệm mạnh mẽ, độc ác, có thể chuyển chỗ, sẽ khiến người giải ma chú gặp rủi ro... Tất nhiên, còn một lý do nữa, đó là người mà Lý tiên sinh tìm tới, có thể không đủ mạnh.
Lý tiên sinh siết chặt tay ta, với vẻ mặt kích động, hỏi rằng "Đại sư, ngài có thể giải được không?"
Ôngc hủ Cố cũng nói, "Đúng vậy, đúng vậy, Tiểu Lục, cậu hãy nhanh chóng giải giúp đi!"
Ta cười một chút, nói: "Lý tiên sinh, ông chưa nói cho tôi biết, ông đã đắc tội với ai ở Malaysia."