๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Có năng lượng của Thiên Hồn lưu lại bồi dưỡng, linh thể của Đóa Đóa ngày càng ổn định hơn.
Lúc đầu tiên ta gặp cô bé, cô bé run rẩy, sợ hãi, nếu không tập trung tinh thần, ta cơ bản không thể chạm vào cô bé, sức lực cũng yếu. Sau khi ta dùng lời cầu nguyện và đọc chú, linh thể của bé ổn định hơn, cũng có thể làm một số công việc nhỏ như xoa lưng, bóp vai, dù ít nhưng cũng có còn hơn không. Nhưng khi ta dẫn bé đi đến bệnh viện vào tuần thứ ba, vào một tối nào đó, khi ta về nhà, tiểu thư này đã hâm một bát bánh bao đông lạnh cho ta.
Phải biết, trời sinh quỷ đã rất sợ lửa, nhìn thấy lửa sẽ rất sợ hãi, vừa cầm bát bánh bao nóng hổi này, ta vừa cảm động, lại tự hào.
Cuối cùng, ngay cả khi Đóa Đóa không cần tập trung, ta vẫn có thể cảm nhận được cô bé giống như một viên rau câu mát mẻ, mềm mại và đầy sức dẻo dai. Cô bé rất thích chơi, thường xuyên biểu hiện ra những biểu cảm đáng yêu để làm ta cười, nhưng một lần, cô bé biến thành một khuôn mặt xanh răng nanh để dọa ta, thực sự đã làm ta giật mình. Do đó, ta đã dùng sức mạnh để ngăn chặn cô bé một trận, từ đó cô bé không dám nữa.
Không rõ từ bao giờ, cô bé bắt đầu mê xem ti vi, thích xem "Dương Dương Vui Vẻ và Hôi Thái Lang", xem mà thích thú không tả xiết. Cô bé không thể phát ra tiếng nói, nhưng khuôn mặt của cô bé lại rất biểu cảm, đôi khi cô bé còn lăn lộn trên ghế sofa, chơi đùa vô cùng thích thú.
Kim Tàm Cổ cũng có một chút biến đổi, nó ngày càng trở nên mập mạp, khi chạm vào thân thể của nó có cảm giác mềm mại nhưng lại mang cảm giác của kim cương. Mùi thơm rất đặc biệt, như loại đàn hương này, có thể tự do biến từ cứng thành mềm. Đôi khi ta nghĩ, nếu nó không nhỏ như vậy thì có thể dùng cho nữ giới, thực sự rất phù hợp (được rồi, đôi khi ta hơi xấu xa). Điều quan trọng nhất là, đôi mắt của con vật nhỏ này rất thú vị, trước đây ta cảm thấy nó huyền bí khó hiểu, nhưng bây giờ nhìn, ta lại cảm nhận được vô vàn màu sắc bên trong, không thể nhìn xuyên qua được.
Cuộc sống vẫn đang diễn ra, thông tin về chuyện ma ám trong toà nhà càng lúc càng kỳ quái. Ban đầu, ta chỉ nghe được một chút từ những người quản lý tòa nhà và nhân viên bảo vệ dưới tầng trệt, sau đó họ bị công ty ra lệnh cấm nên không còn thảo luận nữa. Tuy nhiên, trong nhóm QQ của chủ nhà, câu chuyện càng truyền đi càng kỳ quái: có người nói rằng họ đã gặp một hồn ma nữ, tóc dài đến eo, mắt trợn ngược, lông mày xanh, mặt đầy máu me lơ lửng giữa không trung; có người nói rằng ông lão hàng xóm đã thấy một thi thể đầy máu nằm lênh láng ngoài cửa sổ; có người lại kể về việc mình trong mộng đêm, có một phụ nữ xinh đẹp xuất hiện, quyến rũ đến mê người triền miên suốt đêm, thức dậy không biết đã tiêu hao bao nhiêu tinh khí, trải khắp trên chăn, hương tanh lan tỏa...
Với những trường hợp như vậy, không thể kể hết một cách chi tiết, cũng không thể phân biệt được là thực hay chỉ là những chuyện bịa đặt ra.
Về nguyên nhân gây ra hiện tượng ma ám, sau khi lan truyền đã có rất nhiều phiên bản. Phiên bản đáng tin nhất là trong toà nhà này, có một cô gái xinh đẹp ở trong một căn phòng, là người tình được một doanh nhân Hongkong bao nuôi tại Đại lục này. Cô không phải lo chuyện ăn uống, hàng ngày chỉ việc đi dạo phố, mua sắm, làm đẹp, tổ chức tiệc với bạn bè, chơi mạt chược, uống một chút rượu. Ngoại trừ việc phải đối phó với ông lão đến từ Hongkong mỗi tháng hai lần thì cô sống một cuộc sống không đến nỗi tệ.
Chỉ tiếc cô không biết hài lòng, có một ngày bạn trai tìm tới tận nhà, muốn nối lại tình xưa, mà trong lòng cô lại không nỡ tuyệt tình, cả ngày lại không sống trong sự trống trải nên đã chấp nhận. Ngày trước bạn trai là kẻ lưu manh, nên phần lớn số tiền mà doanh nhân Hongkong đưa cho đã bù đắp cho khoản nợ ở đây, cô đã chấp nhận, cũng không có ai quản được. Chỉ tiếc trước đây không cẩn thận mà bạn trai nhiễm căn bệnh HIV, lại truyền nhiễm sang cho cô, sau đó lan rộng ra ngoài, những người bị bệnh trong Hongkong đã lên tới mười người.
Khi biết được, thương nhân Hongkong rất giận dữ, bỏ rơi đánh đập cô, muốn lấy lại tất cả.
Cô đi tìm bạn trai, nhưng gã đàn ông thối tha ấy từ chối, năn nỉ mãi mà không được nên cô rất buồn bã, mất hết hy vọng, trong đêm tối, cô nhảy từ trên lầu xuống, biến thành vũng máu thịt. Tuy nhiên, lòng cô đầy hận thù, cô mặc quần áo đỏ, đi tất đỏ và mặc đồ lót màu đỏ trước khi chết, và biến thành một con ma sau khi chết, hành hạ thế giới.
Chuyện này xảy ra vào tháng bảy năm nay, còn được đăng trên tờ báo nhỏ của thành thị nên ta tự nhiên biết, thời điểm ấy ta chỉ cười nhạo và coi như đó là một điềm xui xẻo.
Lúc ấy tin đồn lan tràn khắp nơi, nếu là ngày xưa, ta chắc chắn sẽ chỉ cười trừ và không để tâm, tuy nhiên bản thân ta đã bước một chân vào ngành nghề này, nên tự nhiên sẽ để tâm một chút, nhưng đến giờ vẫn chưa gặp, cũng không biết sự thật thế nào.
Tuy nhiên, cũng có thể xem là ta đã không may, không ngờ rằng...
Vào cuối tháng mười, thời tiết chuyển lạnh, công việc kinh doanh cũng trở nên ảm đạm, may mắn thay công việc trong hai tuần đầu và tuần giữa bội thu, ngược lại cũng làm tinh thần phấn chấn. Tiệm của chúng ta thường trả lương vào tuần giữa tháng, nhưng việc kết toán thì nhất định phải hoàn thành vào cuối tháng, vì thế mấy ngày đó ta thường phải làm việc đến khuya. Kim Tàm Cổ quen với tiểu yêu quái Đóa Đóa, rất không hài lòng với lịch trình làm việc của ta, khi ta sớm ra khỏi nhà, nó không ngờ lại trốn ra từ lỗ hổng, nằm trên búp bê sứ ta để ở trong phòng làm việc, và không chịu đi.
Ta tự nhiên cho phép con vật nhỏ này ở ngoài để hòa mình vào không khí, hơn nữa trong thời gian ấy an ninh không tốt, rất nhiều tiểu tội phạm lén lút, nên ta để nó ở nhà canh nhà.
Ngày 28 tháng 10, ta cùng A Căn, Tiểu Mỹ và một người quản lý tiệm khác là Cổ Vĩ đã tiếp tục kiểm kê sổ sách đến 10 giờ tối, sau đó lại mời hai người quản lý này cùng với vài nhân viên ở lại tiệm, đi ăn cá nướng tại một quán ăn gần đó. Sau khi ăn xong bữa tối, ta đưa các nhân viên về nhà. Khi ấy, đã là hơn 12 giờ đêm rồi.
Cuối cùng, người được ta đưa về vẫn là Tiểu Mỹ. Dường như ngày càng nhiều hảo cảm của cô ấy dành cho ta, và sự thẳng thắn ấy cũng ngày càng lớn. Thường thì cô ấy sẽ mang bữa sáng cho ta vào buổi sáng, hay khi không có việc gì sẽ giúp ta rót trà, mang nước, hoặc tìm đến nói chuyện với ta. Tiểu Mỹ, tên đầy đủ là Giang Doanh Mỹ, sinh vào năm 1989. Khi đó vào năm 2007, cô ấy mới chỉ mười chín tuổi, nhưng đã tốt nghiệp trung học từ khi mười lăm tuổi, và theo gia đình đi lang thang khắp nơi. Với đầy kinh nghiệm xã hội và vẻ đẹp nổi bật, công việc của cô ấy luôn thành công rực rỡ. Cô ấy là một trong những người lao động đầu tiên của chúng ta, và không mất bao lâu đã được thăng chức làm trưởng cửa hàng.