๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Trở về nơi đội chuyên án đang tạm trú, cán bộ thôn định ra về, ta kéo hắn lại, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Rốt cuộc mẹ của Vương Bảo Tùng có lai lịch ra sao, anh có biết không?"
Hắn nhìn ta một cách lạ lùng, lơ đễnh trả lời: "Một bà cụ ở nông thôn, có gì đáng để biết, từ khi tôi còn nhỏ bà ấy đã sống trong thôn rồi, không có gì bất thường cả."
"Bà ấy là người ở đâu?" Ta hỏi tiếp.
"Người ở đâu? Không biết, không phải ở Sắc Cái này sao?" Hắn nhìn ta một cách bối rối. Một chủ nhà già cả bên cạnh xen vào: "Các ngươi đang nói về La Nhị Muội phải không, bà ấy là người Chung Ngưỡng, còn phải vào trong núi ở bên kia Thanh Sơn giới nữa." Chung Ngưỡng cũng là một Miêu trại, hơn nữa còn nằm ở một nơi rất xa xôi, quanh năm không có giao tiếp với thế giới bên ngoài. Ta từng đọc qua những bàn luận trong pháp môn, biết rằng nơi đó có phong tục nuôi cổ rất phổ biến. Vì thế, ta hỏi ông lão kia: "Ông, ở đây có trứng gà mới đẻ không?"
Ông lão đang châm điếu, gương mặt đầy vết nhăn đột nhiên cười rạng rỡ như nở hoa cúc, ánh mắt đầy gian xảo. Hắn bảo: "Có là có, nhưng mà. . ." Ta biết rằng hắn đang cố tình bắt chẹt, nên nói: "Mười đồng một quả trứng gà, lấy hai quả." Ông lão đáp lời rất vui vẻ, cười toét miệng, để lộ hàm răng vàng óng, sau đó chạy vào chuồng gà trong sân để tìm trứng.
Ta giải thích một chút, tại sao ta thường dùng trứng gà mới đẻ để giải cổ?
Cổ, theo định nghĩa rộng, chỉ những căn bệnh do chất độc của côn trùng gây ra, khiến cơ thể sưng phù, mạch máu bị tắc nghẽn và hình thành các khối u.
Cổ thích mùi tươi, thích mùi mới. Vì thế, ta dùng trứng gà mới đẻ, luộc chừng nửa chín, sau đó lăn lên ngực và bụng. Cách làm này rất dễ dàng hút chất độc vào lòng đỏ của quả trứng. Tuy nhiên, điều này không phải lúc nào cũng đúng, chỉ có thể giải được một phần chất độc. Nếu sử dụng phương pháp không đúng, ngược lại sẽ chịu hại từ chất độc...
Mã Hải Ba nhìn ta với ánh mắt lo lắng, nói: "Tôi bị người khác hạ cổ à? Chẳng lẽ chén nước vừa rồi có vấn đề?" Cán bộ thôn cũng rất bối rối, không hiểu tại sao lại như vậy, chuyện này nghe qua có vẻ như là bà già kia vừa hạ cổ, thật quá hoang đường? Trứng gà nhanh chóng được mang tới, ta đưa ông lão này hai chục đồng, bảo ông ta đem đi luộc. Ta nói với Mã Hải Ba: "Thông thường, người hạ cổ cũng phải là người giải cổ. Nếu không thì phương pháp sẽ sai lầm, chết càng nhanh hơn. Tuy nhiên, tôi thì đặc biệt hơn, bí quyết trong đó không thích hợp để nói cho anh, anh chỉ cần biết là được."
Ta nói không phải là sai, trong mười hai pháp môn, cổ đại thể được chia thành mười một loại, có Kim Tàm Cổ, Xà Cổ, Miệt Phiến Cổ, Thạch Đầu Cổ, Nê Thu Cổ, Trung Hại Thần, Cam Cổ, Thũng Cổ, Điên Cổ, Âm Xà Cổ, Sinh Xà Cổ. Phương thức hạ cổ thiên biến vạn hóa, mỗi người có bí pháp riêng, trong số đó, Cam Cổ, là dùng rết và rắn nhỏ, kiến, ve sầu, giun đất, du cổ, tóc... nghiền nát thành bột, đặt trước tượng Ngũ Ôn Thần trong phòng hoặc trong rương để thờ cúng, sau một thời gian, có thể hạ trong nước. Nếu không giải, vụn thuốc sẽ dính vào ruột gan, gây ra các triệu chứng bệnh lý như phình bụng, đau nhức, tiêu chảy, co thắt trên dưới.
Nếu như ta không có sự bảo vệ của Kim Tàm cổ, có thể khắc phục tất cả ác cổ, chắc ta cũng không thể loại bỏ được chất độc trên người bọn họ.
Mã Hải Ba tức giận không chịu nổi, phàn nàn: "Hừ, thế mà ngươi còn đưa chúng một ngàn đồng."
Ta biết hắn hơi oán giận vì ta không cảnh báo anh, bèn nói với: "Chẳng phải anh không phải muốn tìm thủ phạm của vụ giết người chặt xác à? Ta chỉ không muốn khiến anh đánh rắn đoọng cỏ thôi."
Mã Hải Ba mừng rỡ, vội vàng hỏi: "Anh biết ai là hung thủ?"
Ta nói hắn chỉ cần sai người theo dõi nhà của gã điên là được, không cần lo về những thứ khác. Lúc này, ông lão mang đến hai quả trứng gà đã luộc trong một cái bát sứ, ta theo phương pháp trước đó giúp cả hai giải trừ cổ.
Sau khi hoàn thành, Mã Hải Ba khuôn mặt tái nhợt đi bố trí công việc, trong khi cán bộ thôn lại tức giận nói muốn đi cãi cọ.
Ta đã nói với anh ta rằng anh nên bỏ qua, nếu không, anh có thể chết mà không biết mình chết thế nào. Anh ta biến sắc, hoảng sợ ra khỏi cửa. Nhìn dáng vẻ của anh ta, có lẽ anh ta không thể hiểu được làm sao mà một gia đình lương thiện bình thường lại trở nên đáng sợ như vậy?
Đến buổi tối, trời trở nên tối tăm, Mã Hải Ba cho ta biết, gia đình đó thực sự có vấn đề.
Ta cũng không muốn biết lý do sâu xa, chỉ hỏi khi nào hành động. Hắn nói phải chờ một chút, sáng mai lệnh bắt giữ được ban hành, chúng ta sẽ lập tức hành động. Lúc ăn tối, mọi người trong tổ chuyên án đều trở nên sôi nổi hơn rất nhiều, một vài cảnh sát trẻ tuổi nói chuyện với ta, giọng nói của họ cũng toát lên sự tôn kính. Không ai uống rượu, một vài người trong số họ còn phải theo dõi vào buổi tối. Đáng tiếc, khi ta hỏi liệu họ có tìm thấy Lý Đức Tài hay không, họ đều lắc đầu nói không.
Đêm đó, ta ngủ tại trụ sở của tổ chuyên án ở thôn Sắc Cái, cùng phòng với một vài cảnh sát đang làm nhiệm vụ ban ngày.
Ta đã bắt đầu thói quen mỗi ngày đều cầu nguyện, thường niệm tới khuya. Tháng chín chính là cuối mùa hè oi bức, chỉ có một chiếc quạt điện lưu thông gió, nhưng ta vẫn đầy mồ hôi, lăn qua lộn lại cho đến khi đồng hồ chỉ mười một giờ đêm mới chìm vào giấc ngủ. Mà ngủ cũng không yên, mấy gã đàn ông trong phòng liên tục phát ra tiếng ngáy, gây ra tiếng động vang trời.
Ta vật vã lắm mới ngủ được, trong lúc mơ mơ màng màng, ta cảm giác như có một cơn gió lạnh vèo vèo phía sau cổ mình. Loại gió này khác biệt rất lớn so với gió từ quạt điện, giống như ta đã thoa một chút tinh dầu nước hoa trên cổ và sau đó bị gió núi thổi qua, u ám và đáng sợ đến tận cùng. Ta vốn đã không ngủ say, nên ngay lập tức mở mắt tỉnh lại.
Sau đó, ta nhìn thấy, cách giường ta ba mét, có một cô bé xinh xắn mặc yếm màu đỏ, tóc búi hướng lên trời, gương mặt trắng nõn như đồ sứ, mắt đen nhánh, bàn tay bàn chân trắng như tuyết, tròn trịa, trông rất dễ thương, giống như búp bê trong phim hoạt hình. Nhưng phía ở sau tai và dưới hàm của cô bé, có gân xanh màu xanh đen ghê tởm. Cô bé nhìn về phía ta với vẻ sợ hãi, nhưng miệng nhỏ vẫn cứ thổi hơi về phía ta: phù, phù, phù. . . Cổ ta lại lạnh như bị gió thổi qua.