Mục lục
Lừa Chủ Tịch Về Nhà Làm Chồng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 128 Một nhà ba người.

Ông trời thật biết trên người, bạn càng không muốn đối mặt với ai thì người đó lại càng thường xuyên xuất hiện trước mặt bạn.
“Bà Bộ!” Vốn dĩ muốn đưa Thương Hựu Nhất đến trung tâm thương mại mua thức ăn về nấu cho nhóc ăn, ai ngờ lại gặp phải Điền Điềm.
Sầm Dao không biết suy nghĩ của mình đối với Điền Điềm là gì nữa, hiện giờ cô rất bài xích việc gặp mặt Điền Điềm, hoặc là nguyên nhân của Thương Đình Lập, cũng có thể là vì cô không thích dạng phụ nữ thâm sâu khó đoán thế này.
Tuy rằng bản thân cô cũng có giao thiệp với người khác trong công việc, nhưng giở thủ đoạn thì cô chỉ có thể đứng một bên nhìn, bằng không cũng đã không nhiều năm như vậy mà vẫn không có được sự yêu thích của Bộ Tử Ngang, cuối cùng đến mức phải ly hôn.
“Cô Điền!” Tuy rằng không muốn gặp cô ta, nhưng người ta đã chủ động chào hỏi thì cô cũng không thể cố tình làm lơ.
“Hựu Nhất, sao cháu lại làm phiền người khác như vậy, không phải đã giao hẹn với cháu, sau này khi ba cháu bận thì gọi điện thoại cho cô sao? Sao lại có thể làm phiền người ngoài chứ?” Nét mặt Điền Điềm quở trách nhìn Thương Hựu Nhất nói, lại quay sang Sầm Dao: “Thật xin lỗi, bây giờ tôi lập tức đưa Hựu Nhất về, lần này Đình Lập ra ngoài một thời gian, lúc đi có giao cho tôi đến xem Hựu Nhất, nhưng công việc của tôi thật sự quá bận, thật không ngờ thằng bé lại làm phiền cô.” Trong giọng nói của Điền Điềm thì là ý xin lỗi, nhưng ánh mắt thì lại đầy vẻ khinh thường.
“Không có gì, tôi rất thích Hựu Nhất, hơn nữa khoảng thời gian này tôi cũng không bận.” Sầm Dao thật sự bị lời lẽ của Điền Điềm làm bất ngờ, lúc anh đi cũng không bảo mình phải làm gì, chỉ dặn cô dọn đến ở mà thôi.
Nhưng lúc anh đi lại chào hỏi Điền Điềm, còn giao Hựu Nhất cho cô ta chăm sóc, thì ra trong lòng anh lo cho cô vợ tương lai là Điền Điềm, vậy còn mình thì tính là gì đây?
“Vậy cũng không ổn lắm.” Điền Điềm nhìn Sầm Dao bằng ánh mắt áy náy, vẻ mặt bàng hoàng lúc nãy của cô, cô ta sao có thể bỏ qua, nhưng mà cô ta biết Sầm Dao sẽ không đấu với mình, Thương lão gia chắc chắn sẽ không chấp nhận người phụ nữ từng kết hôn như Sầm Dao, cho nên không cần biết Thương Đình Lập có thích người phụ nữ này bao nhiêu, để anh có thể có chỗ đứng ở nhà họ Thương thì vợ tương của anh chỉ có thể là Điền Điềm.
“Không có gì, hôm nay tôi đã hứa sẽ nấu cho Hựu Nhất bữa cơm, nếu cô Điền không chê có thể cùng ăn.” Sầm Dao cười nhẹ đáp lại Điền Điềm, cô sao có thể không hiểu ý tứ trong lời nói của Điền Điềm chứ.
“Hựu Nhất, cô đưa cháu đi ăn McDonald’s có được không?” Điền Điềm vui vẻ nhìn Thương Hựu Nhất nói.
“Không cần đâu ạ, cô Điền về trước đi, bây giờ Tiểu Dao ở với cháu, ba nói rồi, sau này cháu phải nghe lời Tiểu Dao, cho nên cháu vẫn nên về nhà ăn cơm cô ấy nấu cho cháu thì hơn.” Khuôn mặt ngây thơ của Thương Hựu Nhất nhìn Điền Điềm, tuy rằng nhóc không hiểu vì sao vừa nãy cô Điền phải nói thế với Tiểu Dao, nhưng nhóc biết ba của mình tuyệt đối sẽ không giao mình cho người khác chăm sóc.
“Tiểu Dao, chúng ta về nhà đi, cháu đói rồi.” Nói xong Thương Hựu Nhất kéo Sầm Dao về phía quầy thu ngân. “Tạm biệt cô Điền!” Lúc đi vẫn không quên tặng cho Điền Điềm một nụ cười vô hại.
“Hựu Nhất.” Điền Điềm vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng Thương Hựu Nhất đã kéo Sầm Dao đi, không quay đầu lại. “Cô Sầm, làm người thì phải tự biết mình, huống hồ cô còn là bà Bộ.” Đơn giản vì Hựu Nhất không để ý mình, Điền Điềm chỉ có thể nói với bóng lưng của Sầm Dao.
Nghe thấy lời này của Điền Điềm, thân hình Sầm Dao có hơi ngừng lại, cô không phải chưa từng nghĩ qua những lời Điền Điềm nói, nhưng mà cô đã bị Thương Đình Lập hấp dẫn quá sâu rồi.
“Tiểu Dao.” Lúc đang suy nghĩ miên man thì cô cảm nhận được cánh tay mình bị một đôi tay nhỏ ôm chặt.
“Hựu Nhất?” Sầm Dao không hiểu nhìn Hựu Nhất, cô có thể nhìn thấy vẻ lo lắng trên mặt của Hựu Nhất, trong lòng không khỏi ấm áp.
“Tiểu Dao, cô đừng tin lời của cô Điền nói, ba sẽ không giao cháu cho cô ấy đâu, trước đây lúc ba đi công tác cháu đều được gửi tới chỗ bà nội, ba nói ngoài người có thể làm mẹ cháu ra thì không có người phụ nữ nào có tư cách chăm sóc cháu đâu.”
Sầm Dao cưng chiều nựng má nhóc.
Thương Đình Lập nói ngoài người có tư cách làm mẹ Hựu Nhất, không có ai có tư cách chăm sóc Hựu Nhất?
“Tiểu Dao, cháu nói thật đó, cháu không lừa cô đâu, là thật đó, hơn nữa ba còn nói cô là mẹ cháu mà.” Gương mặt bầu bĩnh của Thương Hựu Nhất đối mặt với Sầm Dao, biểu cảm nghiêm túc đó khiến Sầm Dao không khỏi phì cười.
“Tiểu Dao, cô nghiêm túc chút đi.” Nhìn thấy Sầm Dao cười, bạn nhỏ Thương Hựu Nhất có chút luống cuống, rõ ràng Tiểu Dao không tin nhóc, vậy có phải là cô ấy cũng không tin ba, trong lòng nhóc không khỏi mặc niệm cho ba mình.
“Tiểu Dao, cô còn cần bao lâu nữa mới xong vậy.” Đây là lần thứ năm Thương Hựu Nhất vào bếp giục Sầm Dao, nhóc về nhà thì bắt đầu làm bài tập, đã làm xong hết bài tập rồi, thế nhưng Tiểu Dao lại chưa nấu cơm xong.
“Tiểu thiếu gia, cậu lên phòng khách chơi một lát đi, bà chủ còn phải làm một lát nữa, cậu cứ một phút lại giục một lần cũng thật sự cũng không nhanh thêm được đâu.” Quản gia cưng chiều nhìn Thương Hựu Nhất, khó có thể thấy được tiểu thiếu gia vui vẻ như vậy, bây giờ cô Sầm đã ly hôn rồi, tiên sinh lại có lòng với cô như vậy, chỉ mong cả nhà ba người họ có thể cùng nhau sống một cuộc sống hạnh phúc.
“Dạ.” Thương Hựu Nhất bĩu môi bất mãn đi về phòng khách.
“Đang làm gì vậy?” Thương Đình Lập vừa vào tới cửa đã thấy Thương Hựu Nhất không vui, nhìn quanh lại không thấy bóng dáng Sầm Dao đâu, trong lòng trở nên lo lắng, lẽ nào là vì lần này mình đi không có nói với cô nên cô tức giận rồi?
“Ba.” Nhìn thấy Thương Đình Lập, thân hình nhỏ bé bay vào vòng tay Thương Đình Lập: “Tiểu Dao đang ở trong bếp nấu cơm, nhưng mà cô ấy không cho con vào.” Cái miệng nhỏ uất ức tố cáo với ba mình.
“Cô ấy đang nấu cơm?” Thương Đình Lập liếc nhìn cậu nhóc trong lòng mình, vừa rồi nhìn thấy biểu cảm của cậu nhóc làm hại anh cứ tưởng rằng cô gái nhỏ đó lại chạy nữa rồi, không ngờ cô đang ở trong bếp nấu cơm.
“Con ngoan ngoãn ngồi đây, không có việc gì thì đừng chạy vào nhà bếp.” Thương Đình Lập sau khi đặt Thương Hựu Nhất xuống thì nói một câu, liền xoay người đi vào nhà bếp.
“Ba ơi, Tiểu Dao nói không được đến gần nhà bếp.” Thương Hựu Nhất ở phía sau gọi với theo, sao ba có thể không nghe lời chứ.
“Đó là quy định với trẻ con.” Thương Đình Lập không quay đầu lại, để lại một câu cùng bóng lưng tiêu sái, người đã biến mất ở cửa phòng bếp.
“Thơm thật.” Thương Đình Lập ôm Sầm Dao từ phía sau, mấy ngày nay anh thật nhớ cô gái nhỏ này, nếu không phải cô cứ vương vấn trong tim anh thế này thì dự án này còn phải bàn tới hơn nửa tháng nữa, bây giờ có thể rút ngắn thời gian giải quyết tất cả vấn đề thế này, cô trở thành công thần không thể không kể đến.
“Anh về rồi à.” Sầm Dao không hề quay đầu, chỉ nhẹ nhàng đáp một câu.
“Ừm, rất nhớ em, cho nên về sớm.” Thương Đình Lập gác cằm lên vai cô, hai tay ôm chặt vòng eo thon gọn của cô vào lòng.
“Anh a ngoài chờ một lát đi, sắp xong rồi.” Sầm Dao kéo kéo bàn tay không an phận của Thương Đình Lập ra.
“Dao Dao, nhưng bây giờ anh chỉ muốn ăn em thì phải làm sao?” Thương Đình Lập không hề vì lời nói của Sầm Dao mà ngừng tay, từ lúc mới vào cửa trong lòng anh đã tràn đầy thỏa mãn, đây là cuộc sống mà anh muốn.
Một đứa con tinh nghịch, còn có cô gái nhỏ của anh, mỗi ngày đều chờ mình về nhà, những ngày tháng như vậy mới thật sự là cuộc sống.
“Đừng làm loạn, Hựu Nhất còn đang ở bên ngoài đấy.” Bị Thương Đình Lập chọc ghẹo thế này, mặt Sầm Dao đỏ bừng lên, người đàn ông luôn không nghiêm chỉnh như vậy, dường như chọc ghẹo mình đã trở thành chuyện thường ngày của anh.
“Vậy tối nay về phòng rồi thu phục em sau.” Thương Đình Lập hôn lên mặt Sầm Dao rồi đi ra phòng khách.
Anh phải rời đi, bằng không anh thật sự không thể đảm bảo được mình có “trừng phạt” tiểu tinh linh mê người đó ngay tại nhà bếp hay không.
“Ba ơi, vừa rồi ba làm gì vậy?” Thương Hựu Nhất chớp chớp mắt, cười xấu xa nhìn Thương Đình Lập.
“Sau này cấm con đến gần nhà bếp.” Thương Đình Lập đen mặt nhìn cậu con trai trước mặt, cậu nhóc này xem ra nên giáo dục cho tốt, đây đã lần thứ mấy anh cùng Sầm Dao làm chuyện đen tối bị nhóc bắt gặp rồi.
“Ba à, ba không có nhân quyền gì cả, đây cũng là nhà của con mà, sao ba lại không cho con đến gần?” Thương Hựu Nhất buồn bã nhìn cha mình, vì sao sau khi có Tiểu Dao thì ba lại không yêu mình nữa rồi?
Bữa cơm này ăn rất hòa thuận vui vẻ, Sầm Dao cũng là lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác ấm cúng của gia đình, không ngờ được mình lại cảm nhận được cảm giác gia đình từ Đình Lập cùng Thương Hựu Nhất.
“Anh nghe Hựu Nhất nói hôm nay hai người gặp phải Điền Điềm.” Thương Đình Lập đặt tài liệu trong tay xuống, đi về Sầm Dao.
“Ừm.” Sầm Dao gật đầu, nhắc đến Điền Điềm trong lòng cô lại nổi lên cảm giác bất an.
“Thương Đình Lập, nếu như em trở thành phiền phức của anh, không bằng bây giờ chúng ta cứ từ bỏ nhau đi.” Sầm Dao nhìn Thương Đình Lập, cô không thể để mình chìm đắm quá sâu, người đàn ông này đối với mình mà nói giống như thuốc phiện vậy, đã nếm thử rồi thì rất khó bỏ được.
“Dao Dao, anh cho phép em ghen, bởi vì ghen chứng tỏ em thích anh, nhưng anh không cho phép em có ý nghĩ rời xa anh.” Thương Đình Lập đen mặt, mặt giận hờn nhìn Sầm Dao, cô gái nhỏ này cứ vì một câu nói của người khác mà ôm tâm tư rời xa anh.
“Anh đã nói rồi, anh không có ý định từ bỏ em, bởi vì trước sau gì chúng ta cũng sẽ ở bên nhau, đây là thuận theo tự nhiên, anh tin tưởng bản thân nhất định có thể bảo vệ tốt cho em, nhưng em cũng phải tin tưởng anh.” Thương Đình Lập nói xong thì kéo Sầm Dao vào lòng mình, dịu dàng hôn cô.
“Thương Đình Lập.” Sầm Dao bị Thương Đình Lập làm cho quay cuồng, tuy rằng lần trước đã xảy ra một số quan hệ, nhưng bởi vì cô không thể tiếp nhận vật to lớn đó của anh, cuối cùng anh chỉ đành bỏ qua cho cô, nhưng lần này anh tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô nữa, anh muốn cô hoàn toàn thuộc về mình, như vậy thì cô mới bỏ đi ý nghĩ rời xa mình.
“Thương Đình Lập.” Sầm Dao chỉ cảm thấy toàn thân mình nóng rực, muốn càng nhiều hơn, cô cũng không biết mình muốn gì nữa, chỉ có thể không ngừng gọi tên Thương Đình Lập.
“Ngoan, thả lỏng nào.” Thương Đình Lập nhẫn nại dỗ dành Sầm Dao, anh biết không thể gấp gáp, chỉ có thể từng chút hướng dẫn cô, để cô có thể thuận lợi tiếp nhận anh.
Sầm Dao chỉ cảm thấy cơ thể mình sắp tan ra, lúc vừa bắt đầu Thương Đình Lập còn rất dịu dàng nhẫn nại, nhưng sau đó thì anh càng lúc càng mất khống chế, cứ như con sói đói lâu ngày cuối cùng cũng nhìn thấy con mồi vậy, cô bị anh làm cho đầu óc quay cuồng, toàn thân yếu ớt vô lực.
“Hôm nay ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi, chuyện hợp đồng bên công ty anh sẽ giúp em giải quyết.” Thương Đình Lập thấy Sầm Dao vừa tỉnh dậy thì cưng chiều hôn lên trán cô.
“Không được, em vẫn nên đến công ty.” Sầm Dao vừa lên tiếng mới phát hiện giọng nói của mình khàn đặc, cái người đàn ông đáng ghét này rốt cuộc đã làm gì cô vậy.
“Ngoan, cho dù bây giờ anh cho em đến công ty thì em cũng nên vì hình tượng của mình mà suy nghĩ cho kỹ.” Thương Đình Lập nhìn Sầm Dao, chỉ vào cổ cô.
“Anh…” Sầm Dao nhìn cổ mình, trên đó chằng chịt dấu hôn. Cô như thế này nếu như xuất hiện ở công ty nhất định sẽ bị chỉ trỏ cho mà xem.
“Nếu em nhất định phải đến công ty, vậy thì anh đưa em đi.” Thương Đình Lập nhìn khuôn mặt giận dỗi của Sầm Dao, cô như vậy càng trở nên động lòng người hơn.
“Tiểu Dao, cô dậy chưa?” Giọng nói mềm mại của Thương Hựu Nhất truyền tới qua cửa phòng.
“Ừm, dậy rồi.” Nghe thấy tiếng của Thương Hựu Nhất, Sầm Dao mới nhớ ra, mình đã hứa sẽ đưa nhóc đi học.
“Vậy, chúng ta có thể đi chưa?” Lần này kèm theo tiếng nói mềm mại còn có một bóng dáng nhỏ bé.
“À. Tiểu Dao, cổ cô làm sao vậy, cô bị muỗi cắn có phải không?” Vừa mới bước vào, Thương Hựu Nhất đã nhìn thấy những dấu vết xanh tím trên cổ của Sầm Dao, nhóc lo lắng nhìn Sầm Dao, quay đầu nói với cha mình: “Ba, ba phải bảo ông Ngụy tìm chuyên gia diệt côn trùng qua đây đi, ba xem Tiểu Dao bị cắn thành thế nào rồi.”
Nghe thấy lời nói của Thương Hựu Nhất, sắc mặt của Thương Đình Lập càng lúc càng đen, anh hận không thể đem vật nhỏ trước mặt này ném ra ngoài, nhưng cô gái nhỏ trước mặt thì lại cười rất vui vẻ.
“Hửm? Tiểu Dao sao cô lại vui thế?” Thương Hựu Nhất không hiểu nhìn Sầm Dao, cậu nhóc không thể hiểu được mình đã nói gì để hai người lớn trước mặt một người thì đen mặt, một người thì lại cười đến vui vẻ như thế.
“Không có gì, Hựu Nhất, cháu chờ cô một chút, cô sửa soạn đơn giản rồi sẽ đưa cháu đi học.” Sầm Dao cưng chiều xoa đầu Thương Hựu Nhất rồi đi về phía phòng tắm.
Cô phải trang điểm đàng hoàng, dùng phấn chê đi mấy dấu vết xấu hổ trên cổ mới được.
Nửa giờ sau, chờ đến khi Sầm Dao đi xuống, Thương Hựu Nhất đã ngồi sẵn trên xe chờ cô, nhưng mà người đàn ông ngồi ở ghế lái lại là sao vậy chứ. Sao anh không đi làm.
“Nhanh lên, Hựu Nhất sắp trễ giờ rồi.” Như thể không nhìn thấy ánh mắt nghi vấn của Sầm Dao, Thương Đình Lập sốt ruột giục Sầm Dao lên xe.
“Sao anh lại không đi làm?” Sau khi Sầm Dao lên xe không hiểu nhìn Thương Đình Lập. Người đàn ông này thật sự khiến người ta khó hiểu.
“Tiểu Dao, ba nói, người khác đều là được ba mẹ chở đi học, nhưng cháu lại chưa từng được như vậy, cho nên ba nói hôm nay hai người cùng đưa cháu đi học, để bạn học đều biết cháu cũng có ba mẹ.” Thương Hựu Nhất mặt đầy phấn khích cùng mãn nguyện nhìn Sầm Dao, nhóc thật sự đã chờ ngày này lâu lắm rồi.
Sầm Dao nhìn Thương Đình Lập, anh thật sự cho rằng mình có tư cách làm mẹ của Hựu Nhất sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK