Mục lục
Lừa Chủ Tịch Về Nhà Làm Chồng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 92 Đây là đang uống thuốc độc giải khát.

Chỉ vuốt ve một chút đã khiến cho toàn thân Sầm Dao run rẩy, trong đầu là một mảng trắng xóa.
Một tháng…
Một tháng đúng là rất lâu.
“Dao Dao, hôn anh.” Anh đột nhiên lên tiếng. Âm thanh trầm khàn. Có lẽ đã quen ở vị trí cao, vì vậy lời tán tỉnh của anh cũng trở nên bá đạo, hơi mang theo giọng điệu ra lệnh.
Sầm Dao trước giờ không phải là người biết nghe lời, hơn nữa, cô cũng chưa từng chủ động hôn ai, ngoại trừ lúc không tỉnh táo.
Nhưng lúc này, dường như có thứ gì đó không ngừng thôi thúc cô. Cô trở thành một con rối, chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo.
Tầm nhìn rơi vào đôi môi gợi cảm của người đàn ông. Trong mắt cô có một tầng sương mỏng bao phủ.
Đôi mắt khích lệ của anh làm cô càng thêm kích động. Cuối cùng, cô khó mà kìm nén được, liền hôn lên môi anh.
Sai rồi!
Cô không nên thế này!
Đây là đang uống thuốc độc giải khát.
m thanh này cứ không ngừng lẩn quẩn trong tâm trí cô, khiến trái tim cô chua xót khó chịu. Môi cô áp lên môi người đàn ông, lại như muốn tránh ra xa, muốn lùi lại.
Nhưng sao Thương Đình Lập có thể dễ dàng để cô rút lui?
Bàn tay to lớn giữ gáy cô lại, bàn tay dùng sức, cô muốn lui cũng không lui được, ngược lại lại bị anh ấn chặt hơn.
Xong rồi.
Cô đang cực khổ kìm nén gì chứ?
Cô càng không muốn thừa nhận thì cô càng phải đối mặt với hiện thực rằng bản thân vốn dĩ không có cách nào cự tuyệt người đàn ông này. Cô nghĩ, bất luận là tương lai có thứ gì chờ đón cô, vì người đàn ông như Thương Đình Lập mà cô phải chiến đấu quên mình một lần có lẽ cũng xứng đáng.
Vừa nghĩ như vậy, Sầm Dao không còn lùi bước nữa mà ngược lại nâng môi nhiệt tình đáp lại anh.
Điều khiến đàn ông muốn dứt mà dứt không được nhất, chẳng qua cũng chỉ là người phụ nữ mình muốn chủ động thuận theo mình.
Thương Đình Lập chịu không nổi sự nhiệt tình thế này của cô, chẳng mấy chốc anh đã hít thở đã nặng nề, trán ướt đẫm mồ hôi. Bàn tay to lớn ôm eo cô, nhiệt độ như muốn đốt cháy cô vậy.
Hôn rồi lại hôn, ngược lại là anh thoát ra trước.
Nhìn dáng vẻ ý loạn tình mê của cô, mi tâm Thương Đình Lập toàn là thống khổ vì bị dục vọng hành hạ: “Biết rõ hiện tại anh không thể ở đây mà muốn em, nên cố ý có phải không?”
Mặt Sầm Dao nóng bừng. Trong mắt phủ một tầng sương mờ mịt. Dáng vẻ đó, thật sự khiến người ta không thể dứt ra được.
Anh thở dài: “Hiện giờ anh muốn đưa em tới khách sạn chứ không phải lên máy bay.”
Sầm Dao bình tĩnh lại từ trong mê tình, cuối cùng mới lên tiếng: “Chủ tịch Thương, bây giờ anh thật sự phải lên máy bay rồi…”
Trên loa phát thanh đã gọi tên anh.
Điện thoại để trên bàn cũng reo liên hồi.
Thương Đình Lập hôn lên môi Sầm Dao một cái nữa, cuối cùng mới nhấc máy, không chờ bên Dư Phi nói, anh đã lên tiếng trước: “Bảo tài xế lái xe đến, đưa Sầm Dao về.”
Dư Phi đáp “được” một tiếng, lại nhắc nhở: “Chủ tịch Thương, phải lên máy bay rồi.”
“Ừm, được.”
Thương Đình Lập đáp ngắn gọn rồi cúp máy.
Sầm Dao đã bình tĩnh lại, rời khỏi đùi anh. Cũng may hai người ngồi ở chỗ trong cùng, có rèm che, có lẽ cảnh tượng vừa rồi không bị ai nhìn thấy.
Thương Đình Lập đặt hai trăm tệ lên bàn, kéo tay cô ra khỏi cửa tiệm.
Sầm Dao quay đầu: “Hai bát mì một trăm hai mươi, vẫn còn tám mươi tệ chưa trả.”
“Là tiền boa.”
“Chủ tịch Thương tiêu tiền thật tùy hứng.”
“Lần sau lúc chỉ có hai chúng ta, em có thể không cần gọi anh là chủ tịch Thương.”
Sầm Dao nhớ đến gì đó, chợt vui vẻ: “Vậy gọi anh là bé cưng?”
Thương Đình Lập nắm tay cô, lòng bàn tay siết chặt tay cô, nhưng không dùng sức.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã đi đến cửa an ninh.
“Một tháng này, đến Tĩnh Viên nhiều một chút.” Thương Đình Lập cười cười nhìn cô, mắt có ý đùa: “Em yên tâm, lần này anh nhất định không đột nhiên quay lại đâu.”
Nhớ đến lần trước ở Tĩnh Viên, cảnh tượng xảy ra sau khi anh đột nhiên quay lại, Sầm Dao cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Cô giả vờ không hiểu lời nói đùa của anh, cong cong môi: “Anh vừa đi, em sẽ mỗi ngày đều đến Tĩnh Viên ở. Ở đó mỗi ngày đều có người phục vụ, không biết thoải mái đến chừng nào.”
“Cầu còn không được.” Cô chỉ đang nói đùa, nhưng vẻ mặt của anh lại rất thành thật.
Sầm Dao vội nói: “Em đang đùa đấy. Lỡ như ngày nào đó ông Thương lại xuất hiện ở đó, có lẽ em lại bị ông ấy đuổi ra ngoài mất.”
Lúc đó cô có thể thẳng thắn nói mình với con ông không có suy nghĩ gì, nhưng bây giờ cô đã không thể đứng trước mặt ông ấy mà nói như thế nữa rồi.
Thương Đình Lập hạ giọng cười: “Em sợ ông ấy à? Anh nghe nói, lần trước em cũng rất lợi hại mà.”
“Cho nên em nói rồi, em không phải thỏ trắng, em là con cọp cái không chịu thiệt.”
“Thế này là tốt nhất. Chỉ cần là thỏ trắng trước mặt anh thôi, trước mặt người khác làm cọp cái, như thế ít nhất sẽ không bị bắt nạt.”
“Vậy anh có bắt nạt em không?”
“Em nói thử xem?” Đôi mắt sâu thẳm của Thương Đình Lập nhìn cô, ngón tay dài vén mái tóc bên má của cô ra sau tai, bỗng nhiên anh cúi người ghé sát vào tai cô thì thầm: “Một tháng này, anh sẽ suy nghĩ thật kỹ, lần sau anh nên dùng tư thế nào để bắt nạt em…”
Anh nói hai từ “bắt nạt” vô cùng ái muội.
Sầm Dao hiểu ra, xấu hổ đánh anh một cái: “Anh mau đi qua cửa an ninh đi.”
Nguyên Kính Chi nói anh là tình đầu chớm nở, Sầm Dao cảm thấy mấy lời này còn cần kiểm chứng. Ít nhất người đàn ông này rất biết cách tán tỉnh.
Cô quay đầu nhìn xung quanh.
May mà không bị ai nghe thấy.
“Gần đây thành tích của thằng bé tụt giảm nghiêm trọng, có thời gian thì giúp anh giám sát nó một chút.” Thương Đình Lập không thể không đi vào, cuối cùng mới nhớ đến con trai mình.
Sầm Dao gật đầu: “Em biết rồi.”
Sau đó, tiễn anh rời đi.
Cô ngây ngốc đứng đó, đến khi hoàn toàn không còn nhìn thấy bóng lưng đó nữa, Sầm Dao mới mất mát thu hồi tầm mắt.
Nhìn dòng người tấp nập ở sân bay, trong lòng cô càng thêm buồn bã.
Bắt đầu từ lúc nào mà mình đối với anh lại có loại cảm giác không nỡ như vậy?
Trước đây kết hôn với Bộ Tử Ngang mấy năm, cũng chưa từng có cảm giác này.
Sầm Dao lắc đầu, đem những cảm xúc buồn bã này tống ra khỏi đầu.
Ra khỏi phi trường, đã có một người khẽ bước tới: “Cô Sầm, chủ tịch Thương bảo tôi cô đưa cô về.”
Sầm Dao nhìn tài xế. Chỉ gật gật đầu: “Được, làm phiền chú rồi.”
Đối phương đưa cô về Nhã Uyển. Sầm Dao vừa xuống xe, đã nghe thấy một giọng nói trẻ con vang lên: “Tiểu Dao!”
Là Thương Hựu Nhất.
Cậu nhóc lưng đeo cặp sách, vội vã chạy từ trên xe xuống, chạy qua chỗ cô: “Tiểu Dao, tiểu Dao!”
Sầm Dao bị nhóc gọi đến trong lòng đầy ngọt ngào, cúi người, một tay cầm tài liệu, một tay bế nhóc lên. Cô nhíu mày: “Có phải cháu tăng cân rồi không, càng lúc càng nặng thế này.”
“Thím Mạc nói, cháu đang trong thời kỳ phát triển.
“Vậy à. Lát nữa cô đo cho cháu, xem cháu có cao lên không.” Sầm Dao hỏi nhóc: “Sao cháu lại đến đây.”
Ông Phó từ phía sau đi đến, trong tay cầm vài cái hộp: “Cô Sầm, tiên sinh bảo tôi mang bữa tối đến cho cô. Tiểu thiếu gia nghe thấy nên cũng muốn đi theo.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK