Mục lục
Lừa Chủ Tịch Về Nhà Làm Chồng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 263 Khổ nhục kế

Sầm Dao hết cách với anh, cuối cùng đành phải vừa đẩy vừa nói mệt mới có thể về lại phòng ngủ.

Nhưng cả đêm, cô trợn tròn mắt mãi cho tới sáng hôm sau.

Sầm Dao dậy rất sớm, vừa giúp Manh Manh còn đang buồn ngủ mặc quần áo vừa sờ khuôn mặt mũm mĩm của cô bé, nói: “Manh Manh, lúc xuống dưới, nhớ phải chào ông bà nội nhé.”

Manh Manh vừa dang cánh tay mũm mĩm của cô bé, để mặc mẹ giúp mình mặc đồ từ trên xuống dưới vừa ngoan ngoãn nói: “Mẹ, con biết rồi ạ. Con phải làm một bé ngoan có lễ phép.”

Mỗi lần Manh Manh cười, đôi mắt đều híp cả lại.

Giống một con mèo chiêu tài đáng yêu, cực kỳ dễ thương.

Sầm Dao cưng chiều sờ đứa con gái lanh lợi, khẽ hôn trán cô bé, biểu dương nói: “Manh Manh của chúng ta thật thông minh.”

Lúc xuống lầu, bàn cơm ở giữa đã có đủ loại đồ ăn sáng.

Cháo và bánh quẩy, bánh mì và sữa, kiểu Tây kiểu Trung, cái gì cũng có.

“Bác gái, bác trai, chào buổi sáng.” Sầm Dao nắm tay Manh Manh xuống lầu, lúc tới cạnh bàn ăn thì chào hỏi lão phu nhân và Thương Ly Viễn đang ngồi đó.

Tối qua, lão phu nhân và Thương Ly Viễn không về mà ở lại nghỉ ngơi ở phòng cho khách trong Tĩnh Viên.

Thấy Sầm Dao tới, Thương Ly Viễn chỉ thản nhiên gật đầu.

Lão phu nhân hòa ái cười với cô, xoa dịu không khí: “Ở nước ngoài lâu rồi, có phải chưa quen với thời gian trong nước không. Con dậy sớm như vậy, lát nữa lại đi nghỉ một lát đi.”

Sau đó thấy Manh Manh thì trực tiếp kéo tay cô bé, ôm cô bé vào lòng, cưng chiều nói: “Bà nội đút Manh Manh ăn cơm nha.”

Sầm Dao ngạc nhiên liếc nhìn lão phu nhân, cô rất muốn nói không thể nuông chiều con nít như vậy, nhưng nhớ tới bình thường cô cũng đút Manh Manh ăn nên nuốt lời muốn nói vào bụng.

Thương Đình Lập còn xuống trễ hơn Sầm Dao. Có lẽ vì ngủ quá muộn nên vành mắt anh có quầng thâm nhạt.

Lão phu nhân thấy, lo lắng khuyên anh: “Lâm Lâm, tuy chuyện công ty rất quan trọng nhưng sức khỏe càng quan trọng hơn, cần sắp xếp thời gian nghỉ ngơi hợp lý. Con nhìn con đi, mấy hôm nay đã gầy rồi.”

Thương Ly Viễn cũng liếc nhìn con trai, phát hiện anh thật sự gầy hơn mấy hôm trước nên nói: “Mấy ngày nay con ở nhà nghỉ ngơi đi, ba tới công ty thay con vài ngày.”

Tuy giọng nói hơi lạnh nhạt, nhưng cũng nhìn ra được Thương Ly Viễn cũng rất lo lắng cho sức khỏe của con trai.

Thương Đình Lập gật đầu, không hề từ chối.

Hôm nay, anh vốn dĩ có việc cần hoàn thành.

Hiện tại không cần mở miệng cũng có thể đạt được kết quả này, trong lòng đương nhiên vui vẻ.

Sau khi ăn cơm xong, lão phu nhân dẫn Manh Manh ra ngoài.

Hựu Nhất vẫn còn ngủ say trong phòng, cũng không có ai gọi cậu nhóc dậy.

Thương Ly Viễn thì được lão Phó chở tới công ty.

Trong nhà chỉ còn lại Sầm Dao và Thương Đình Lập.

Có lẽ vì chuyện xảy ra tối qua nên Sầm Dao luôn cảm thấy hơi ngại khi nhìn Thương Đình Lập.

Ngay cả ngồi trên ghế sofa cách đó không xa cũng như đang đứng đống lửa, ngồi đống than.

Thương Đình Lập liếc nhìn cô, ánh mắt bất đắc dĩ lặng lẽ biến mất.

Anh đi tới cạnh Sầm Dao, trầm giọng nói: “Đi thôi, chúng ta ra ngoài dạo phố.”

“Chỉ có hai chúng ta thôi ư?” Sầm Dao không biết trong lòng chờ mong hay sợ hãi. Cô không phải không muốn đi ra ngoài với anh, nhưng sau khi trải qua chuyện hôm qua, bây giờ hai người ở riêng, cô luôn cảm thấy không tự nhiên.

“Đúng vậy.” Thương Đình Lập cũng không muốn cô nghe những lời anh nói hôm qua xong thì trốn xa, giọng nói rất kiên quyết.

Không muốn dài dòng với cô, trực tiếp cúi người xuống kéo tay cô đi.

Sau khi Thương Đình Lập kéo Sầm Dao lên xe thì để cô ngồi ghế bên cạnh tài xế.

Nhân lúc anh lái xe, Sầm Dao bất đắc dĩ nhìn ngó xung quanh một hồi, sau khi không thấy gì thú vị thì chán nản nhắm mắt.

Lúc xe dừng lại, Sầm Dao đã rơi vào giấc ngủ sâu, vẫn chưa tỉnh lại.

Thương Đình Lập lục lọi một lúc lâu ở chỗ để đồ ngay vị trí kế bên ghế tài xế.

Giấy tờ và chứng minh nhân dân của hai người đã bị anh lấy được. Nhìn Sầm Dao còn chưa tỉnh ngủ, Thương Đình Lập nhếch miệng.

Mấy tiếng sau, Thương Đình Lập xem đồng hồ, phát hiện đã tới hai giờ chiều, Sầm Dao hiển nhiên vẫn muốn ngủ tiếp, Thương Đình Lạp lại không muốn đợi nữa.

Anh đẩy nhẹ cô một cái.

Sầm Dao cảm giác được, nhanh chóng nhíu mày, lẩm bẩm: “Phiền quá, đừng đẩy tôi.”

Thương Đình Lập lại kéo ngón tay cô.

Sầm Dao lập tức mở to đôi mắt đang mơ ngủ, sau khi xoa mắt mới tức giận nói: “Anh kêu tôi dậy làm gì? Buồn ngủ quá.”

Thương Đình Lập đưa đồng hồ tới trước mặt cô rồi nói: “Bây giờ đã là hai giờ chiều, em nghĩ thử xem mình đã ngủ bao lâu, nếu không dậy nữa thì sẽ tới tối đấy.”

Sầm Dao nghẹn lời, biết sao được, ăn nhờ ở đậu thì không thể không cúi đầu, không thể làm gì khác hơn là thành thật mở cửa.

Thương Đình Lập vốn cho rằng cô sẽ không muốn xuống xe, còn đang nghĩ nếu cô không chịu thì ôm cô xuống.

Không ngờ, ý nghĩ này lại không thể thực hiện, ánh mắt có chút mất mát.

Sau khi xuống xe, Sầm Dao nhìn thấy tên của tòa nhà trước mắt thì tức khắc muốn quay đầu chạy.

Thương Đình Lập kịp kéo cô lại: “Sao, em muốn trốn à?”

“Đúng vậy. Chúng ta mới quen biết vài ngày, tốc độ này cũng nhanh quá rồi đấy.” Sầm Dao muốn đẩy bàn tay đang nắm chặt tay cô của Thương Đình Lập ra, nhưng không biết có phải vì anh quá mạnh hay không mà không hề di chuyển tí nào.

Cô đành trơ mắt nhìn anh, hy vọng xa vời rằng anh có thể vì sự thành khẩn của cô mà để cô đi.

“Không nhanh, anh đã chờ rất nhiều năm rồi. Dao Dao, em thật sự không có chút tình cảm nào với anh sao?” Nếu em thật sự chưa từng động lòng với anh thì anh sẽ dẫn em rời khỏi.” Ánh mắt Thương Đình Lập chứa đựng đau thương, ngay cả giọng nói cũng có vẻ yếu đuối hiếm gặp.

Trong lòng Sầm Dao rất khó xử.

Nói chưa từng động lòng thì chắc chắn là giả.

Trong lòng cô thích anh, nhưng cô luôn cảm thấy cứ kết hôn như vậy thì không tốt lắm.

Chính là có chút không tự nhiên và chút hốt hoảng.

Nhưng tất cả những chuyện này, ở lúc Thương Đình Lập nhìn cô bằng ánh mắt có thể xúc động lòng cô thì Sầm Dao biết mình xong rồi.

Cô hoàn toàn thua dưới ánh mắt anh.

Bất đắc dĩ nói: “Đi thôi.”

Sầm Dao dẫn đầu đi vào, vì vậy đã bỏ lỡ vẻ đắc ý lóe lên trong mắt người phía sau.

Vừa nãy, Thương Đình Lập đáng thương như vậy chỉ là một màn khổ nhục kế tự biên tự diễn thôi.

Đương nhiên anh nhận ra trong lòng cô có anh.

Nhưng anh cũng biết, trong lòng cô dường như có một vách ngăn, ngăn cản anh tiến tới.

Mà chuyện anh muốn làm bây giờ xé rách hoàn toàn vách ngăn này, để cô nhìn thẳng vào tình cảm trong lòng mình.

Hiện tại xem ra, chiêu này quả nhiên hữu dụng.

Thương Đình Lập đè xuống khóe miệng khẽ nhếch, ung dung đi theo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK