Mục lục
Lừa Chủ Tịch Về Nhà Làm Chồng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 93 Sau này anh không quản em nữa.

“Bữa tối?” Sầm Dao hơi bất ngờ.
Ông Phó gật đầu: “Lúc tiên sinh lên máy bay đã đặc biệt dặn dò như vậy.”
Trong lòng Sầm Dao gợn sóng. Cô vươn tay: “Vậy đưa tôi đi.”
Thương Hựu Nhất đã trượt khỏi vòng tay cô, tự cầm mấy cái hộp trong tay ông Phó: “Cháu cầm cho. Lão Phó, bác quay lại đi.”
Tay của nhóc rất nhỏ, cầm mấy cái hộp đã đầy. Dường như lúc nào cũng có thể rơi xuống đất vậy.
Ông Phó hỏi: “Tôi đi rồi thì tiểu thiếu gia phải làm sao? Lúc nào thì quay lại đón cậu?”
“Không cần đón cháu, tối nay cháu ở lại đây với tiểu Dao. Không, khoảng thời gian này cháu sẽ ở chỗ tiểu Dao.”
Ông Phó không nói đồng ý hay không, chỉ nhìn Sầm Dao.
Sầm Dao cầm lấy một cái hộp trong tay nhóc, nói với ông Phó: “Cứ để thằng bé ở chỗ tôi đi.”
Ông Phó đưa một chai thuốc cho Sầm Dao: “Nếu tiểu thiếu gia lên cơn hen suyễn, thì cô cho cậu ấy hít cái này nhé.”
“Được.” Sầm Dao gật đầu, cất thuốc vào trong túi xách. Lúc này ông Phó mới lái xe rời đi.
Sầm Dao muốn nắm tay Thương Hựu Nhất, nhưng cả hai tay nhóc đều cầm hộp giữ nhiệt, vốn không có chỗ trống. Sầm Dao chỉ đành nói: “Theo sát cô nhé, đừng để bị tụt lại.”
Thương Hựu Nhất vừa đi vừa ngẩng đầu nói với Sầm Dao: “Tiểu Dao, cháu có thể ở chỗ cô một tháng không?”
Sầm Dao lắc đầu: “Một tháng tới đây cô sẽ rất bận, không có thời gian chăm sóc cháu. Cháu ở Tĩnh Viên không tốt sao, ở đó có nhiều người chăm sóc cháu như vậy.”
“Không tốt!” Thương Hựu Nhất chu môi: “Không có ba, không có mẹ, cũng không có tiểu Dao, tốt chỗ nào chứ?”
Nghe những lời này, trong lòng Sầm Dao liền chua xót. Cúi đầu nhìn cậu nhóc một cái, chỉ cảm thấy rất đau lòng.
Cô xoa đầu nhóc, nghĩ một biện pháp thỏa đáng: “Thế này đi, nếu cô không có thời gian chăm sóc cháu thì cháu về Tĩnh Viên. Đến tối chờ cô quay lại thì cô đến Tĩnh Viên đón cháu, có được không?”
Thương Hựu Nhất nghe cô nói vậy, khuôn mặt ủ rũ mới rạng lên một chút: “Vậy còn được!”

Sầm Dao cầm hộp giữ nhiệt về nhà.
Trong nhà, một ánh đèn cũng không có.
Oánh Oánh đâu rồi? Không ở nhà sao?
Sầm Dao mở đèn, hoài nghi nhìn xung quanh. Phòng khách thật sự không có ai.
Thương Hựu Nhất hỏi: “Tiểu Dao, dì lần trước không ở nhà ạ?”
“Cháu thay giày trước đi, cô đi xem xem.” Sầm Dao lấy từ tủ giày ra một đôi dép người lớn: “Cháu mang cái này trước đi, sau này cô sẽ đi mua cho cháu cái vừa hơn.”
“Dạ!” Cậu nhóc ngoan ngoãn gật đầu.
Sầm Dao đặt đồ đạc trên tay xuống, đi về phía phòng ngủ của Khương Oánh Oánh. Trước tiên gõ cửa, không nghe thấy tiếng đáp lại, liền trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Trong phòng chỉ có một ánh đèn lờ mờ. Dưới ánh sáng mờ ảo, Sầm Dao có thể thấy một cục nhỏ nằm trên giường.
“Sao em vẫn còn ngủ thế?” Sầm Dao tiến vào, mở đèn trên đầu giường lên.
Khương Oánh Oánh thò nửa đầu ra khỏi chăn: “Mấy giờ rồi?”
“Gần chín giờ rồi.” Sầm Dao vỗ nhẹ vào cô: “Dậy ăn tối đi.”
Khương Oánh Oánh khẽ “ồ” một tiếng. Sầm Dao liếc nhìn cô: “Em có mở điện thoại không?”
“Không.”
“Sáng hôm nay anh em có gọi điện thoại cho chị.”
Khương Oánh Oánh ngồi dậy, chăn cuộn trên người: “Anh ấy nói sao?”
“Anh ấy nói chỉ là uống say rồi nhầm lẫn. Em cũng đừng giận anh ấy nữa, dù sao thì anh ấy vẫn là anh của em. Dậy ăn cơm đi!”
Khương Oánh Oánh bĩu môi, nghĩ ngợi rồi mở điện thoại lên. Vừa mở máy, điện thoại đã bắt đầu reo lên.
Khương Oánh Oánh liếc Sầm Dao. Sầm Dao nói: “Bắt máy đi. Chắc anh em luôn gọi cho em đó.”
Nhìn hai chữ “anh trai” nhấp nháy trên màn hình, Khương Oánh Oánh phồng miệng, bắt điện thoại lên. Không chờ đối phương lên tiếng trước, cô ấy cố ý nghiêm mặt, lạnh giọng nói: “Anh còn gọi điện thoại cho em làm gì? Bây giờ em rất ghét anh, không muốn nghe thấy giọng của anh!”
Cuối cùng cũng nghe thấy giọng của cô, Khương Húc Đông thở phào nhẹ nhõm.
“Đã ăn chưa?”
“Chưa! Giận đến no rồi, ăn không vào!”
“Không được hành hạ bản thân mình.” Giọng điệu của Khương Húc Động dường như lại cứng rắn như thường ngày.
Khương Oánh Oánh hừ giọng: “Không được không được! Anh vẫn luôn nói em không được hôn người đàn ông khác, nhưng anh…”
Nói đến đây, Khương Oánh Oánh dường như cảm thấy khó mà mở miệng, nói không được đành nuốt xuống.
Bên kia, Khương Húc Động cũng trầm mặc một lúc, mới nói: “Oánh Oánh, chuyện tối qua, là lỗi của anh. Nhưng anh đảm bảo với em, sẽ không có lần sau.”
“Đương nhiên không thể có lần sau, em là em gái của anh, anh là anh trai của em, như thế vốn dĩ rất… vốn dĩ rất không nên! Ba mẹ mà biết được, nhất định sẽ dạy dỗ anh.”
Lúc này Khương Húc Đông đang ngồi trong phòng làm việc. Đèn trong phòng làm việc tắt, anh đang ngồi trong bóng tối.
Dưới lầu là ánh đèn neon lấp lánh, nhưng rơi vào đáy mắt anh, lại là một mảnh u ám.
Anh không phải là không biết như thế là rất không nên. Nhưng trong lòng anh biết rõ, bọn họ vốn không phải anh em ruột.
Nhưng cô không biết. Nhiều năm như vậy, trong lòng cô, anh là anh trai, cũng chỉ mãi mãi là anh trai mà thôi.
Khương Húc Đông cay đắng cười một tiếng: “Oánh Oánh, sau này, anh sẽ không quản em như thế nữa.”
“… Cái gì?” Khương Oánh Oánh ngạc nhiên.
“Em đã hai mươi mấy tuổi rồi, anh sợ anh vẫn tiếp tục quản em, sau này thật sự sẽ làm lỡ chung thân đại sự của em. Cho nên, sau này em gặp được người em thích, đối phương cũng thích em, thì cứ đến với anh ta đi!” Khương Húc Đông nói ra những lời này, giọng nói cũng trở nên chua chát.
Anh cũng không bản thân mình đã động lòng với đứa “em gái” này từ bao giờ. Vốn dĩ, cứ cho rằng tình cảm mình đối với cô cùng lắm chỉ là anh trai đối với em gái.
Nhưng mà, sau đó…………
Sau đó lúc tỉnh táo lại, mới biết sự quan tâm của mình đối với cô sớm đã vượt qua tình cảm anh em, mà còn có sự chiếm hữu giữ đàn ông đối với phụ nữ.
Cho nên, anh không thể chấp nhận chuyện cô yêu đương, không thể chấp nhận những người đàn ông bày tỏ với cô, không thể chấp nhận cô đi quá gần người đàn ông khác.
Bởi vì, đây đều những thứ anh vĩnh viễn không có được.
Mà bây giờ…
Dường như anh phải tỉnh lại rồi.
Bởi vì, anh có thể cảm thấy rõ ràng, Oánh Oánh của anh ghét anh hôn cô, thậm chí có thể nói là kinh tởm. Nếu như anh không thể kiềm chế, cuối cùng, nhóc con này sẽ thật sự ghét bỏ anh.
“Anh… anh có ý gì?” Khương Oánh Oánh nghe xong rất kinh ngạc.
“Em không phải luôn cảm thấy anh cái gì cũng quản em như vậy rất phiền sao?” Khương Húc Đông cười khổ: “Sau này, bất luận là chuyện lớn hay nhỏ, anh đều không quản em nữa.”
“Vậy… em có bạn trai, anh cũng không quản, đúng không?” Khương Oánh Oánh ấp úng hỏi.
“… Ừm. Chỉ cần đối phương có thể qua cửa của ba mẹ thì anh không quản.”
“… Em hẹn hò buổi tối với con trai, cũng được phải không?” Khương Oánh Oánh lại hỏi. Nếu như là trước đây, chỉ cần cô ấy dám nói mấy lời thế này, người nào đó liền xù lông, hận không thể nhốt cô ấy trong nhà luôn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK