Mục lục
Lừa Chủ Tịch Về Nhà Làm Chồng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 98 Thương Đình Lập bỗng nhiên xuất hiện trước mặt cô.

“Tiên sinh đang họp. Tiểu thiếu gia có chuyện gì sao?”
“Chuyện lớn!” Cậu nhóc cầm điện thoại đi loanh quanh trong phòng: “Chú Dư, chú nói với ba cháu, tiểu Dao đang yêu đương, sắp gả cho người ta rồi!”
Nhóc cố ý nói chuyện trở nên nghiêm trọng hơn. Lời lúc nãy tiểu Dao nói, không phải là có ý muốn gả cho người ta à?
Dư Phi nghe thấy lời này liền trở nên lúng túng. Sầm Dao đã kết hôn rồi, còn có thể gả cho người ta sao?
Nhưng đã là chuyện có liên quan đến Sầm Dao, anh cũng không dám chậm trễ.
Anh ta chỉ đành nói với cậu nhóc: “Vậy cháu chờ một chút.”
Bên này, Dư Phi cầm điện thoại trên tay, không hề do dự, đi thẳng vào phòng họp.
Trong phòng họp, người của hai bên đang ngồi đối diện nhau. Bên trái là người của tập đoàn Nguyên Thịnh, bên phải là Nhất Thủy. Nguyên Kính Chi là người phát ngôn bên phía Trung Quốc, anh dùng tiếng Anh lưu loát đĩnh đạc bàn bạc, Thương Đình Lập nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng mới lên tiếng nói một hai câu bổ sung chỗ thiếu sót.
Lần này lịch trình rất chặt chẽ. Đến London mấy ngày, thời gian ngủ của mọi người đều bị thắt chặt.
Dư Phi đi vào, chỉ cúi người thì thầm bên tai Thương Đình Lập vài câu.
Thương Đình Lập là một người luôn bình tĩnh, sắc mặt nhìn không ra chút biến hóa nào.
Nghe Dư Phi nói xong, anh đưa tay cầm điện thoại. Khẽ gật đầu với Nguyên Kính Chi, nhận lại ánh mắt bảo “yên tâm” của Nguyên Kính Chi, mới cầm điện thoại đi ra ngoài phòng họp.
Đẩy cửa phòng họp ra, lại đóng lại. Mặt anh bây giờ mới để lộ ra những gợn cảm xúc.
“A lô.”
“Ba!” Nghe thấy giọng của anh, Thương Hựu Nhất như uống được một liều thuốc an thần, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Có chuyện gì?” Thương Đình Lập hỏi.
“Ba ơi, hôm nay chồng tiểu Dao đến tìm tiểu Dao đấy!”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó, bọn họ đã làm một chuyện rất xấu hổ.”
Thương Đình Lập bước về phía cửa sổ không có người: “Chuyện xấu hổ là chuyện gì?”
“Chính là… chính là chuyện xấu hổ mà ba làm với tiểu Dao.”
Hay thật!
Tay cầm điện thoại của Thương Đình Lập siết chặt một chút, đưa đôi mắt sâu thẳm nhìn ra ngoài cửa sổ, một lát sau, mới nói: “Ba biết rồi.”
Chỉ đơn giản vậy thôi sao?
Chỉ một câu ba biết rồi sao?
“Ba ơi, ba phải nỗ lực hơn nữa mới được.” Cậu nhóc nghiêm túc nói: “Nếu không, tiểu Dao sẽ bị người khác cướp mất đó.”
“Nếu như con không muốn không có mẹ thì giúp ba để mắt tới cô ấy đi.”
“Con để mắt thì có tác dụng gì chứ? Vẫn là sức hấp dẫn của ba không đủ. Nhưng mà ba cũng đừng nản lòng, chồng của tiểu Dao không đẹp trai bằng ba.”’ Cậu nhóc nghiêm túc an ủi.
“Ba biết.”
“Cũng không cao bằng ba.”
“Ừ.”
“Con cảm thấy ba vẫn có sức hút hơn.” Sợ người nào đó bị đả kích, Thương Hựu Nhất rất thân thiết an ủi anh.
Kết quả, người nào đó lại nói: “Không cần phí lời những điều hiển nhiên như thế nữa.”
“…” Thương Hựu Nhất câm nín. Ba quá tự phụ rồi.
“Có chăm chỉ làm bài tập không?”
“Có ạ.”
“Chăm chỉ đọc sách.”
“Dạ.”
“Có động tĩnh gì thì gọi điện thoại cho ba.”
“Con biết rồi!”
“Ừm. Ba cúp máy đây.” Thương Đình Lập không nói nhiều nữa, cúp điện thoại.
Anh đứng bên cửa sổ một lúc, ánh nhìn thâm trầm nhìn ra ngoài cửa, sắc mặt âm u.
Anh mới đi công tác mấy ngày, cô đã dám hôn Bộ Tử Ngang?
Hoặc là nói, ngoài hôn ra, bọn họ còn làm chuyện gì khác hơn nữa không?
Nghĩ đến những cảnh tượng đó, hít thở của Thương Đình Lập càng nặng nề hơn.
Anh ném điện thoại cho Dư Phi, lạnh lùng nói dặn dò: “Đặt cho tôi một vé máy bay về nước tối nay.”
Tối nay?
“Nhưng bên này vẫn còn công việc, chỉ e khó mà đi được.”
“Rất khó đi không có nghĩa là không thể đi.” Thương Đình Lập chỉ để lại một câu, nặng nề đi vào phòng họp.

Tối đó.
Sầm Dao đọc thỏa thuận ly hôn kỹ càng, rồi nghiêm túc ký tên mình lên đó.
Bây giờ chỉ chờ đến thứ hai, cô có liền có được tự do rồi.
Đây thật sự là chuyện khiến cô vui mừng.
Cô cất thỏa thuận ly hôn vào ngăn kéo, ánh mắt vô tình rơi vào chiếc điện thoại đặt bên cạnh. Lúc này ở Anh đã là buổi chiều rồi.
Chỉ là, thật buồn cười.
Cô quan tâm thời gian ở Anh làm gì chứ?
Sầm Dao tắt máy, đặt lại vào trong chăn. Cậu nhóc xoay người, chui vào lòng cô. Cuộn tròn thành một khối mềm mại ấm áp, khiến tâm trạng buồn bã của cô tốt lên một chút.
Chủ nhật.
Đêm trước ngày ly hôn, Sầm Dao và Khương Oánh Oánh cùng nhau đi từ công ty ra thì thấy xe của Bộ Tử Ngang đã dừng ở cửa công ty.
Nhìn thấy cô đi ra, Bộ Tử Ngang lập tức xuống xe.
“Cùng nhau đi ăn cơm đi!” Bộ Tử Ngang lên tiếng mời Sầm Dao. Biểu cảm ảm đạm, giọng nói van nài.
Bộ dạng thế này của Bộ Tử Ngang khiến Sầm Dao khó có thể liên tưởng anh ta với người đàn ông từng điên cuồng trước mặt cô.
Khương Oánh Oánh cũng cảm thấy mở rộng tầm mắt.
Sầm Dao nhớ đến nụ hôn tối qua, thẳng thừng từ chối: “Tôi đã có hẹn với Oánh Oánh rồi. Chi bằng ngày mai sau khi ký tên xong thì ăn, tôi mời anh.”
Bộ Tử Ngang không thể chấp nhận sự từ chối này: “Cô biết rõ, chỉ cần trước khi đến cục dân chính, tôi có thể hối hận bất cứ lúc nào.”
Mặt Sầm Dao nghiêm lại: “Đã đến nước này, anh vẫn còn muốn lật lọng à?”
Cần gì phải khiến người ta chán ghét đến mức này? Sầm Dao thật sự không thể lý giải được suy nghĩ của Bộ Tử Ngang.
“Cô yên tâm, tôi sẽ không làm gì cô đâu.” Dường như đã nhìn thấu suy nghĩ của cô, anh ta đảm bảo. Lại nói: “Bữa cơm này, coi như đoạn kết cho cuộc hôn nhân của chúng ta. Sau này, tôi tuyệt đối không đến tìm cô nữa.”
Sầm Dao thấy không thể xoay chuyển anh ta, chỉ kiên quyết đáp: “Đây là lần cuối cùng!”
“Đúng, lần cuối cùng.” So với sự kiên quyết của cô, giọng điệu của Bộ Tử Ngang càng đau thương hơn.
Anh ta xoay người mở cửa xe trợ lái, quay đầu nhìn cô.
Đúng lúc này, một chiếc xe Hummer mạnh mẽ chạy đến, dừng bên cạnh xe của họ. Sầm Dao vừa nhìn thấy chiếc xe đó, tim đã đập loạn xạ.
Chiếc xe này… không phải là chiếc xe mấy ngày trước Thương Đình Lập đưa mình đến sân bay sao?
Cô vô thức nhìn vào xe. Chỉ thấy tài xế ngồi ở chỗ lái, mà ghế sau có một người đang ngồi.
Sầm Dao chỉ liếc mắt đã nhận ra đối phương.
Qua tấm kính xe tối màu, hai người mắt đối mắt. Sắc mặt người đàn ông ảm đạm, tim Sầm Dao thắt lại, nhất thời tim đập loạn xạ, khổ nói không hết.
Sao anh lại đột nhiên xuất hiện ở đây?
Lúc này, anh không phải nên bận rộn ở Anh sao? Không phải nên cùng Điền Điềm ra vào có nhau sao?
Chiếc xe quá cồng kềnh, thật sự khiến người ta khó mà không phát hiện ra.
Khương Oánh Oánh và Bộ Tử Ngang đều đồng thời phát hiện ra sự tồn tại của Thương Đình Lập.
Sầm Dao không kịp nói gì, Bộ Tử Ngang đã tiến lên trước. Thương Đình Lập kéo cửa xe xuống. Bộ Tử Ngang lịch sự chào hỏi: “Chủ tịch Thương, xin chào.”
“Chào.” Vẻ mặt Thương Đình Lập bình thản, nhìn không ra chút tâm tình nào: “Chủ tịch Bộ đang bận gì sao?”
“Tôi đến đón vợ tôi đi ăn tối.” Bộ Tử Ngang đáp.
Thương Đình Lập đánh mắt nhìn Sầm Dao.
Ánh mắt sâu thẳm đó, vừa sâu vừa khiến người ta khó mà hiểu được.
Trong lòng Sầm Dao cảm thấy không thoải mái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK