Mục lục
Lừa Chủ Tịch Về Nhà Làm Chồng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 86 Nụ hôn của anh quá mãnh liệt.

Đối phương chờ một lúc, đột nhiên “bụp—“ một tiếng, đèn trong phòng sáng lên.
Sầm Dao đã quen với bóng tối, đột nhiên bị ánh sáng chiếu rọi khiến mắt cô phát đau. Cô theo bản năng nheo mắt, chờ đến khi thích ứng được mới nhìn qua góc phòng.
Bóng người ngồi trên sô pha khiến cô kinh ngạc.
Cô cứ cho rằng là ai đó nấp trong bóng tối, nhưng không phải. Thì ra là Thương Đình Lập vừa gọi điện nhầm kia.
Sầm Dao nhìn anh.
Anh cũng nhìn cô.
Từ trong mắt nhau, ánh mắt phức tạp mà thâm sâu.
Điếu thuốc trong tay anh vẫn còn bốc khói, khói thuốc tràn ngập khắp căn phòng.
Cuối cùng, anh lên tiếng trước: “Không lạnh à?”
Sầm Dao sực tỉnh, lúc này mới nhận ra mình đang bán khỏa thân, cứ như vậy nhìn anh tới ngẩn người.
Có chút xấu hổ.
Giữ chặt chiếc váy, miễn cưỡng che chắn bản thân. Nhìn xung quanh, phát hiện căn phòng này không có không gian riêng nào cả.
Thật gay go!
Cô chỉ đành ngượng ngùng nói: “Anh quay người đi đi.”
Anh ngồi trên ghế sô pha, nhìn cô một lúc, sau đó, đứng dậy, đẩy cửa ban công, sải bước ra ngoài.
Ánh sáng bên ngoài cửa sổ, rơi vào người anh. Dáng người thon dài của anh, càng trở nên cao lớn hơn.
Sầm Dao nhìn ra xa xa, ngẩn người một lúc. Xoay người, vội vàng mặc đồ lên.
Nhưng lại phát sinh một việc khiến cô quẫn bách.
Chỗ hở phía sau chiếc váy, cô không thể tự mình giải quyết bằng một tay được.
Sầm Dao đưa tay ra phía sau, thử rất nhiều lần, nhưng đều không có cách nào. Nhưng cô cũng không thể mặc bộ quần áo không chỉnh tề như thế này ra ngoài.
“Cần giúp không?” Giọng người đàn ông lại vang lên lần nữa, rất trầm thấp, rất trêu người.
Sầm Dao nhướng mắt nhìn anh một cái, chỉ liên tục lắc đầu: “Không cần đâu.”
Thương Đình Lập không để lời từ chối của cô vào tai, chỉ dập tắt điếu thuốc, sải bước đến gần cô. Chân anh dài, chỉ mấy bước là đi đến trước mặt cô.
Sầm Dao ngẩng đầu nhìn.
Ánh đèn trên đầu chiếu xuống, cô bị cả thân hình anh bao bọc. Cách gần như vậy, cô có thể ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người anh. Anh cũng có thể ngửi thấy mùi hương “hậu sự thanh thần” trên người cô.
Thật mê người.
Đôi môi mỏng của người đàn ông khẽ cử động, chỉ nói hai chữ: “Xoay người.”
Sầm Dao sững sờ, lại bị anh giữ lấy vai, xoay người lại.
Từ phần eo thon thả xinh đẹp, đến phần mông gợi cảm, gần như toàn phần thân trần đều rơi vào mắt anh.
Nhưng đường nét hoàn mỹ khiến người ta khó rời mắt.
Anh hít thở nặng nề, đáy mắt xuất hiện những mảng tối đen.
Bàn tay to lớn nhấc mái tóc dài xõa loạn của cô sang một bên, để lộ đường nét trên chiếc cổ duyên dáng.
Ngón tay thon dài lướt qua làn da cô, hơi ấm đó khiến cô run rẩy. Vô thức muốn cự tuyệt tiếp xúc với anh, nhưng tay mới vừa mới lại vào tay anh, đã bị anh giữ lại.
Dường như sự từ chối của cô đang khiêu khích anh.
Cả người cô bị anh giữ lại, cố định trên tường.
Cô bị cố định trên tường, quay lưng về phía anh. Cảm giác thế này, khiến cô cảm thấy nguy hiểm, cô vùng vẫy để thoát ra.
“Cảm thấy hay không?” Đột nhiên, giọng người đàn ông vang lên bên tai.
Khàn khàn, trầm thấp.
Hàn chứa tình cảm phức tạp mạnh mẽ.
Cơ thể đang vùng vẫy của Sầm Dao dừng lại, dường như không hiểu, quay đầu nhìn anh: “Cái gì?”
Sắc mặt của Thương Đình Lập rất phức tạp. Buông tay cô ra, xoay người cô lại. Dường như lo lắng cô tấm lưng trần của cô dựa vào tường quá lạnh, anh vòng một tay ra sau, ôm lấy lưng cô.
Không biết là do cô quá gầy, hay là do tay anh quá lớn, hơn nửa tấm lưng trần của co dường như nằm trong bàn tay anh.
Nhiệt độ cơ thể hòa vào nhau, khiến chân Sầm Dao mềm nhũn. Hai tay theo bản năng giữ chặt cánh tay anh: “Thương Đình Lập!”
Trong đầu là một mảng trắng xóa, không thể nghĩ gì khác, chỉ có thể gọi tên anh như vậy.
Thương Đình Lập nâng cằm cô lên, để cô nhìn anh.
Khóe mắt cô rưng rưng nước mắt, hai mắt như có dòng suối nhỏ chảy qua, xinh đẹp mê người. Hầu kết của Thương Đình Lập chuyển động, trầm giọng hỏi: “Tôi và vợ chưa cưới của tôi khiêu vũ, em cảm thấy thế nào?”
Cho nên đây là khoe khoang à?
Sầm Dao kinh ngạc.
Anh không hỏi còn đỡ, anh vừa hỏi, mắt cô đã chua xót.
Khuôn mặt nhỏ đanh lại, hàm dùng lực muốn thoát ra khỏi tay anh.
Thương Đình Lập lại không buông tay, chỉ trầm mặc nhìn vào mắt cô: “Sầm Dao, tôi cảm thấy hỏng bét.”
Sầm Dao kinh ngạc, vẫn không nói nên lời, chỉ nghe anh trầm giọng nói: “Em không nên cùng Bộ Tử Ngang xuất hiện trước mặt tôi!”
Sầm Dao cắn môi. Nhìn thấy chân mày nhíu chặt của anh, trong lòng hơi đau đớn. Đàn ông đẹp trai luôn khiến người ta không nhịn được thương tiếc.
Cô cố kìm chế thôi thúc muốn vuốt ve chân mày anh: “Anh Thương, câu này của anh hơi bá đạo rồi đấy.”
“Đúng, anh ta mới là chồng hợp pháp của em.” Đôi mắt của anh càng lúc càng u ám, giọng điệu dường như có vài phần thất vọng.
Người ngoài chỉ e sẽ khó mà tưởng tượng, người đàn ông luôn tràn đầy năng lượng như anh cũng có lúc thất vọng thế này.
Trái tim Sầm Dao đau đớn, nhưng vẫn cố giữ lại chút lý trí: “Anh đã biết rồi thì bây giờ lập tức buông tôi ra.”
Những người xuất hiện trong biệt thự này đều là người có máu mặt.
Nếu để ai biết được quan hệ giữa họ, đối với anh mà nói chỉ có hại chứ không có lợi.
Sầm Dao tận lực khiến mình đối với anh lạnh lùng một chút, lý trí một chút. Nhưng mà, môi của người đàn ông đã hôn xuống.
Cô run rẩy.
Vô thức lùi về sau một bước, lưng chạm vào tường, quay mặt đi.
Lông mi cũng run rẩy.
Nếu như cô thật sự có lý trí, lúc này cô nên đẩy anh ra.
Nhưng cô không làm được.
Nụ hôn vừa rồi rơi xuống, anh không hề lùi lại. Mà cúi người, hôn xuống môi cô.
Nụ hôn thế này, không hề gấp gáp, thậm chí có chút hàm súc. Mang theo sự cám dỗ, dường như đang thăm dò tâm tư của cô.
Sầm Dao phát hiện mình tránh không được.
Nghiêng đầu tránh né, môi anh càng gần hơn. Hôn, giữ, mút mát.
Một đi hai đến, không giống như cô đang trốn tránh anh, mà ngược lại giống như một trò chơi đuổi bắt vậy. Cả hai đều thở dốc, chóp mũi ướt đẫm mồ hôi.
“Sầm Dao, cô có ở đây không?” Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng của Bộ Tử Ngang. Có tiếng gõ cửa.
Sầm Dao sững sờ.
Lý trí đã quay trở lại.
Cô nhìn chằm chằm Thương Đình Lập.
Sắc mặt anh càng âm u, ánh mắt tỏa ra sự nguy hiểm vô tận.
“Sầm Dao!” Tiếng Bộ Tử Ngang vang lên.
Sầm Dao muốn lên tiếng. Nhưng cổ cô bỗng bị bàn tay to lớn của Thương Đình Lập siết chặt. Lần này dường như cuối cùng cũng không nhẫn nại được nữa, không muốn chơi đùa với cô nữa. Như thể hiện sự chiếm hữu, nụ hôn bá đạo của anh chặn môi cô lại.
Cô mở miệng, tất cả lời muốn nói đều bị anh nuốt mất.
Anh dùng rất nhiều sức hôn, rất điên cuồng. Sầm Dao cảm thấy dường như mình sắp bị anh nuốt mất rồi.
“Sầm Dao, cô đừng im lặng nữa, tôi biết cô ở bên trong.” Giọng của Bộ Tử Ngang đã không còn nhẫn nại.
Nụ hôn của anh quá mãnh liệt.
Sầm Dao bị hôn đến không thể hít thở, “ưm ưm” hai tiếng, tay kéo áo sơ mi của anh, muốn đẩy anh ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK